Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…
Cuối cùng cũng không có ở chỗ Tôn Kiều Kiều ăn bữa sáng, bởi vì Đới Lâm Minh đã đau đến mức răng môi va ào nhau, nói là phải đi làm, có điều tôi đại khái cũng đoán được, không đến bệnh viện, chắc tên này đã quen rồi.
Tôn Kiều Kiều sẽ biết lái xe, Đới Lâm Minh như thế này cũng không thể lái, vì thế tôi làm người tốt làm đến cùng, đưa hai người bọn họ đến bệnh viện.
Một đếm không thể nào ngủ ngon, hơn nữa cùng Tôn Kiều Kiều giữ ấm, có chút mệt, vì thế tôi trực tiếp về nhà, ngon lành ngủ bù một giấc.
Vốn dĩ chút bi thương ngược dòng, bởi vì Đới Lâm Minh bị bỏng vậy mà biến mất không thấy đâu nữa.
Khi nằm mơ tôi lại mơ đến lúc nhỏ ở trong trường hả một bài hát---
“Mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở đâu, mùa xuân ở trong rúi rừng xanh tươi...”
Nếu như màu xanh tươi thành màu đen, tôi cảm thấy càng thích hợp hơn.
Khoảng hơn 11 giờ, chuông điện thoại vang lên, làm ồn khiến tôi tỉnh lại.
“Xin chào, chúng ta là bảo hiểm XXX...”
“Bảo cái ông mày!”
Tắt điện thoại, tiếp tục ngủ.
Chỉ là không được vài phút, điện thoại lại đổ chuông.
“Xin chào, chúng ta là công cho vay tài chính XX, xin hỏi anh...”
“Chính cái ông mày...”
Tắt máy tiện tay quăng đi, tôi lại tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên 3 phút sau, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.
Tôi không thèm nhìn mà mơ mơ hồ hồ sau nghe máy trực tiếp mắng: “Cái thằng ông nhà mày!”
Sau đó, giọng nói oan ức của Lục Tiểu Nhan từ trong điện thoại vang lên: “Làm gì vậy, tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi, tôi đã lừa chị tôi, anh làm gì còn muốn mắng tôi...”
Mắng sai người rồi.
May mà Lục Tiểu Nhan không phải cô gái vô lý, vì thế tôi rất nhanh giải thích rõ chuyện này cho cô ta.
Sau đó cô ta nói với tôi, trưa nay người nhà đều không có ở nhà, cô ta muốn mời tôi ăn cơm, đến nhà cô ta nếm thử tay nghề nấu nướng của cô ta.
Điều này đương nhiên là chuyện không tồi, tôi không chỉ muốn thử tài nấu nướng của cô ta, càng muốn thử người của cô ta.
Vì thế sau khi cúp máy, tôi lật người dậy, mau chóng tắm rửa, dùng tốc độ nhanh chóng sửa soạn gọn gàng cho bản thân, sau đó lái xe đến nhà cô ta.
Đương nhiên, ở giữa đường thấy một tiệm nhãn hiệu quần áo nữ có tiếng, tôi dừng xe bước vào một chuyến,
Sau khi đến nhà của Lục Tiểu Nham, cô ta đang bận rộn trong bếp.
Tóc buộc đuôi ngựa, trên ngươi đeo tạp dề, nhìn giống như một người phụ nữ của gia đình, tăng thêm vài phần quyến rũ thành thục.
Tôi từ phía sau khẽ ôm eo của cô ta, hành động này khiến Lục Tiểu Nham bị dọa giật mình.
Sau khi quay đầu nhìn thấy là tôi, còn hờn dỗi giậm chân: “Sắp bị anh dọa chết rồi, trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi!”
“Tôi thử xem?”
Vì thì, hai tay của tôi thắm dò đôi gò bồng trước ngực cô ta.
Ngay sau đó, má của tôi cảm nhận được gương mặt nhỏ nhắn của Lục Tiểu Nham đang nóng dần.
“Đừng làm loạn, tôi đang nấu cơm.”
Xấu hổ, Lục Tiểu Nham đuổi tôi ra khỏi phòng bếp, để tôi ở phòng khách đợi một lúc.
Vốn dĩ tôi còn suy nghĩ tiếp tục đùa nữ đầu bếp này, nhưng vừa nghĩ đến sáng nay cái đũng quần xuất hiện khí nóng của Đợi Minh Lạc, bỗng chốc cảm thấy vẫn thành thật tốt hơn.
Vì thế, tôi đến phòng khách, nhàm chán cầm lấy một cuốn album lớn lên.
Có rất nhiều ảnh trong cuốn album, nhưng đập vào mắt đầu tiên lại là hai bức ảnh cả nhà hạnh phúc.
Một tấm, là bức ảnh cũ chụp đen trắng, trên đó có một đối vợ chồng trẻ.
Nam không đẹp trai, nhưng rất uy vũ, cơ thể cao lớn, trông có loại khí chất của quân nhân.
Nữ rất xinh đẹp, cho dù chỉ là ở niên đại đó, nhưng vẫn khó lòng che sắc vẻ đẹp của bà, dù đặt ở bây giờ, cũng là một mỹ nhân cực phẩm.
Hơn nữa lông mày mắt mũi miệng của bà, có bảy tám phần giống Vũ Bích Phượng.
Mà ở trong lòng bà, còn có một cô nhóc mặc váy liền thân, nhìn dáng vẻ chắc cũng không quá 1 tuổi.
Một tấm khác, là ảnh màu, có điều trông cũng được vài năm, trong bức ảnh cũng là một đôi vợ đó.
Nam không có thay đổi, chỉ là trên người nhiều them khí thế của lãnh đạo.
Mà nữ lại thay đổi rồi, vẫn đẹp như thế, có điều lại có chút yêu diễm, có thể ở bức ảnh mười mấy năm trước yêu diễm như vậy, đủ để nhìn ra bà là một người phụ nữ rất đẹp, hơn nữa không phải đẹp bình thường.
Bên cạnh hai người đều có một cô gái, bên cạnh người đàn ông, tôi vừa liếc qua cũng có thể nhận ra, lông mày mắt mũi như này chính là Vũ Bích Phượng lúc trẻ.
Mà người bên cạnh người phụ nữ, có bảy tám phần tương phụ Lục Tiểu Nham.
Sau đó tôi lật vài trang sau, dần nhìn thấy hoàn cảnh cuộc sống của bọn họ thay đổi, đồng thời cũng nắm chắc thân phận của mấy người đó---
Vũ Bích Phượng, Lục Tiểu Nham và ba của bọn họ - Vũ Cát Minh, mà người phụ nữ yêu diễm đó là mẹ kế của Vũ Bích Phượng, mẹ của Lục Tiểu Nham – Lục Nhan.
Về phần người mẹ đã mất của Vũ Bích Phượng, không biết họ thậm chí tên ai.
Xem hết cuốn album, đặt lại vị trí cũ, sau đó giọng của Lục Tiểu Nham từ trong phòng bếp vang lên, gọi tôi ăn cơm.
Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của cô nhóc quả thực không tồi, không sắc màu sắc hương vị, ít nhất mùi thơm của các món ăn, cũng đã khiến tâm trạng ăn uống được kích thích rồi.
Lúc ăn tôi khen không ngớt tài nấu ăn của cô ta, Lục Tiểu Nham rõ ràng rất vui, gương mặt nhỏ rõ ràng như ánh mặt trời rạng rỡ.
Sau khi ăn xong bữa trưa thu dọn gọn gàng, tôi kêu cô ta dẫn tôi đi tham quan nhà của cô ta.
Sau đó, như ý nguyện dẫn tôi tham quan phòng ngủ của cô ta.
Tiếp sau đó, cái miệng nhỏ của cô ta bị tôi dùng miệng bịt kín, đẩy người lên trên người của cô ta.
Nụ hôn kích tình như mưa rơi xuống, khiến Lục Tiểu Nham rên rỉ không ngớt.
Một lúc sau, tôi hỏi cô ta: “Tiểu Nham, hôm nay tại sao mời tôi ăn cơm, không phải muốn dâng hiến bản thân cho tôi chứ?”
Sắc mặt của cô ta đỏ ửng, cũng không biết là xấu hổ hya bởi vì nụ hôn trước đó.
“Còn vài ngày nữa tôi phải đi học rồi, tôi học đại học ở Thủ Đô, phải rất lâu mới có thể gặp anh...”
Tin tức này thật khiến người ta vui vẻ được, giống như đưa một phần cá thơm ngon đến trước con mèo háu ăn, sau đó tiếp tục nói với nó tôi phải bê đi rồi.
Có điều, tôi từ trong lời nói của Lục Tiểu Nham nghe ra được ý gì khác biệt, bởi vì co ta không có từ chối sự thăm dò trong lời trêu đùa của tôi.
Vì thế tôi kéo tay nhỏ của cô ta, đến phòng khách dưới lầu, đưa bộ quần áo mà tôi mua trên đường đến cho cô ta.
Lục Tiểu Nham không kịp đợi mà chạy vào phòng ngủ thử đồ, tôi không có nhận cơ hội làm cái gì.
Sau khi cô ta bước ra, trên gương mặt nhỏ là nụ cười hạnh phúc, sau đó hỏi tôi: “Có đẹp hay không?”
Đương nhiên đẹp, thân trên là một chiếc áo trễ vai màu hồn, thân dưới là chiếc váy ngắn màu trắng, đồng thời thể hiện rõ sự quyến rũ của tuổi trẻ, lại không che đi vóc dáng yêu kiều của cô ta.
“Đẹp, chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn Tiểu Nham.
Cô nếu như đến học viện điện ảnh Bắc Kinh và học viện hý kịch Trung ương đứng, bảo đảm không có nữ sinh dám ra cửa, bọn họ ngay cả mong muốn làm diễn viên đều không có.
Cho dù có, đó cũng chỉ có thể là vai xấu.”
Lục Tiểu Nham che đôi môi đỏ mỏng lại, xẩu hổ cúi thấp đầu: “Nào có chứ!”
Tôi bước tới ôm eo của cô ta, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của cô ta, càng duỗi thẳng người, cọ xát vào chỗ đó của cô: “Chỗ này có.”
Lục Tiểu Nham cực kỳ xấu hổ, sau đó bị tôi đặt trên ghế sô pha, hai tay của tôi du ngoạn trên đặt đùi trắng như tuyết, sờ...!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!