Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 53: 53: Xem Tôi Có Dám Hay Không


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…



Hai chị em lần lượt đi rửa mặt, tôi thì ở phòng bến chuẩn bị bữa sáng cho họ.


Sau khi bận rộn một hồi, ăn sang xong hai chị em lau miệng, sau đó đồng thời tặng tôi một câu ‘anh không phải người tốt’, sau đó nắm tay nhau vui vẻ làm chị em tốt rời đi.


Đậu xanh, tối hôm qua ông đây khổ cực đem từng người các ngươi trở về, buổi sáng lại còn hầu hạ các ngươi ăn uống, ngoảnh đầu lại liền nói tôi không phải người tốt?
Tôi đứng tại cửa, chăm chú nhìn hai chị em tay trong tay rời đi.


Lục Tiểu Nham nói: "Chị, sau này em không liên lạc với anh ta nữa, chúng ta vẫn là chị em tốt!”
Vũ Bích Phượng nói: "Ừm, chị cũng không liên lạc với cậu ta nữa, cậu ta quá háo sắc, không phải đồ tốt, không thể để cho cậu ta ảnh hưởng đến tình cảm của chị em chúng ta, đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, để cậu ta đợi trong tủ treo quần áo thôi!”
"Được!"
Hai chị em thật vui vẻ đón taxi, ngay cả ý tốt muốn tôi hộ tống trở về cũng bị phớt lờ.


Đây thật là một việc vô cùng bi ai.


Trở lại phòng ngủ, tôi cẩn thận dọn dẹp toàn bộ một trận, lúc tôi chuẩn bị ra cửa, điện thoại gửi tin nhắn tới, người gửi là Lục Tiểu Nham.


"Anh Phong, em nói dối chị em, anh đừng coi là thật nha!”
Tôi không trả lời, vứt điện thoại vào trong xe.



Khởi động xe, lúc đang chuẩn bị rời đi, chuông điện thoại di động vang lên, người gọi là Vũ Bích Phượng.


"Có việc gì? Không phải nói để tôi đợi trong tủ quần áo sao? Tôi đang trên đường đi tìm Trường Ngọc Dung, xem làm thế nào mới có thể cổ vũ cô ấy ăn hết tôi trong hôm nay!”
"Ai nha, cậu đừng nóng giận được không, tôi đây là trả lời lấy lệ cho Tiểu Nham thôi mà!”Vũ Bích Phượng giải thích một hồi trong điện thoại, sau đó nói về chuyện đường đỏ.


"Phong, cám ơn cậu, chiều hôm qua chú Đông mới đem đường đỏ cầm tới cho tôi, nói là đi công tác cùng ba tôi nên quên, tiện thể chú ấy nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến cậu.”
Tôi để điện thoại ở chế độ loa ngoài, sau đó vứt sang một bên, không nói gì.


"Phong, tôi muốn hỏi cậu một chút, rốt cuộc là cậu thích tôi, hay là thích Tiểu Nham?”
Tôi trả lời một câu: "Hai cái đều thích."
"Nếu như chỉ có thể chọn một thì sao?"
Đây là vấn đề có chút ngốc nghếch, nên tôi từ chối trả lời.


Sau đó Vũ Bích Phượng liền cúp máy, trước khi cúp máy không hề nói nửa câu, có thể là thói quen làm việc và gác máy ở công ty, thói quen với thân phận đại tiểu thư của cô ấy.


Nhưng trùng hợp chính là tôi không quen, nên không thích như vậy.


Mặc dù tôi vẫn chưa ăn cô ấy, nhưng đổi lại tư duy một hồi mới là chân lý, bây giờ là cô ấy đang theo đuổi tôi, cô ấy vẫn chưa ăn được tôi, tôi việc gì phải đi liếm mặt hầu hạ tật xấu của cô ấy?
Thời gian còn hơi sớm, Địa Liệt Hành Tinh vẫn chưa mở cửa, nhưng tôi có chìa khóa của Trường Ngọc Dung cho.



Cho nên sau khi đỗ xe, tôi trực tiếp đi vào cửa sau và lên lầu.


Sau khi vào văn phòng của Trương Ngọc Dung, cô ấy đang ngủ ở trong phòng ngủ, tư thế xinh đẹp, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, chân trần và không đắp chăn.


Thật ra thì tôi không nhìn kỹ, lực chú ý của tôi đặt nhiều hơn vào nhiệt độ căn phòng, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, cả đêm còn bật điều hòa cũng không sợ bị cảm lạnh.


Thế là tôi tắt điều hòa, tiến lên lập tức lấy chăn mỏng đắp lên người cho cô ấy.


Nhưng nhìn vào khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của cô ấy, nhất là cái miệng nhỏ gợi cảm kia, tôi nhịn không được liền hôn lên một cái.


Sau đó, lúc tôi nẩng đàu lên liền thấy khóe miệng kia nở ra một đường cong, khuôn mặt mê người mỉm cười, như hoa mùa xuân rực rỡ, sáng rực trong lòng.


"Chị giả vờ ngủ sao?”
Trương Ngọc Dung mở mắt: "Nếu như có người tiến vào mà không phát hiện được, vậy chị đã sớm bị người khác ăn không còn chút nào!”
Nói đến điều này, tôi lại có chút không yên lòng, nhắc nhở cô ấy buổi tối không nên một mình ở đây.



Trương Ngọc Dung rời giường, đi thẳng tới phòng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt: "Vẫn là ở đây tốt hơn, nếu không gặp được hai chị em Vũ Bích Phượng ngủ ở phòng ngủ của cậu, vậy thì không thích hợp!”"A? !"
Tôi hơi xấu hổ, lập tức kể hết mọi chuyện tối hôm qua không có nửa điểm giấu diếm.

Đương nhiên, tôi nhấn mạnh việc không động súng miêu tả thêm mấy lần.


Trương Ngọc Dung rửa mặt xong, sau đó ngồi ở bên cạnh ta, châm một điếu thuốc: “Không sao, tôi chỉ là không muốn sau khi chị em Vũ Bích Phượng thức dậy nhìn thấy tôi và cậu thôi.”
Trương Ngọc Dung là sợ buổi sáng tôi khó xử cho nên mới không trở về.


Tôi trực tiếp gối lên đùi cô ấy, sau đó mặt hướng vào bụng cô ấy nhẹ nhàng thổi khí: “Chị tốt như vậy, đời trước tôi tu được phúc lớn thế nào mới có thể gặp được chị? Tôi đoán ít nhất cũng phải cứu ba hoặc năm vị bồ tay thì đời này mới có thể ở bên chị.”
"Cậu đúng là nói ngọt, đừng chém gió nữa, trong bụng chị không có cục cưng!”
Trương Ngọc Dung vỗ nhẹ nhẹ vào tay tôi một cái, sau đó liền bảo tôi đến làm bữa sáng cho cô ấy.


Sau khi tôi làm bữa sáng xong, Trương Ngọc Dung cũng đã thu dọn thỏa đáng, thay lại bộ trang phục chuyên nghiệp của cô ấy, đẹp không gì sánh được.


Thế nhưng tôi cảm thấy cô ấy vẫn thiếu một đôi tất chân, một bộ vay mặc trắng, mặc dù chân cô ấy trắng nõn, nhưng bởi vì quá trắng nên mới cần một chiếc tất chân siêu mỏng để trung hòa màu sắc, như vậy mới gợi cảm.

Nhưng nếu như đôi tất chân kia lại có thêm mấy chục viên kim cương tô điểm thì phong cách lại càng cao hơn.


Sau khi đem nhận xét của tôi nói cho Trương Ngọc Dung, Trương Ngọc Dung nhìn tôi một chút, sau đó chỉ lên trên giường của cô ấy.


"Ánh mắt không tệ, còn biết kết hợp, xem ra trận này không lãng phí thời gian."
Tôi thuận theo ngón tay của cô ấy nhìn lên giường, thật đúng là có một chiếc quần tất siêu mỏng, mà hoàn toàn giống như tôi nghĩ, trên đó khảm kim cương, giống như chiếc quần tất vừa rồi ở trong đầu tôi.



Trương Ngọc Dung ăn xong, lúc đang muốn dọn dẹp, tôi liền gọi cô ấy lên giường trước.


Trương Ngọc Dung trừng tôi một cái, lập tức nói: "Mặc đi, đừng nhúc nhích di chuyển, ở đây chị không có chiếc đồ lót nào, thay quần!”
"Đúng là chị ruột của tôi, ngay cả việc tôi muốn làm gì chị cũng biết sao?”
"Một chút hoa tâm đó của cậu, chị đã sớm nhìn thấu rồi!”
Trương Ngọc Dung ngồi ở trên giường, dựng thẳng hai cặp đùi thon dài lên.


Tôi nhẹ nhàng nắm chặt một con bàn chân nhỏ, tinh tế quan sát, trắng nõn, bóng loáng, không tồn tại một chút da chết, vì đi giày cao gót lâu nên múi chân hơi nhếch lên.

Đây vốn là dị dạng, nhưng lại càng thêm tăng vẻ đẹp cho đôi chân.


Tay tôi cầm quần tất, cuốn lên sau đó bọc lại trên bàn chân nhỏ của Trương Ngọc Dung, sau đó từ từ cuốn lên.


Đương nhiên, lúc cuốn lên tôi cũng đồng thời tìm tòi đôi chân dài bóng loáng của cô ấy, gợi cảm vô cùng, xinh đẹp đến mức khiến cho tôi bốc hỏa, trong lòng rối loạn.


Sau khi mặc xong chiếc quần tất siêu mỏng, Trương Ngọc Dung không đứng dậy, hoặc là chưa kịp đứng dậy, sau đó tôi liền dời khỏi đôi chân thon dài của cô ấy, đem đầu vùi vào giữa hai chân cô ấy.


"Tiểu Phong, cậu dám!!”
Cặp đùi đẹp ở bên cạnh, chỗ xấu hổ đó ở phía trước, chị xem tôi có dám không!
Không để ý đến sự ngăn cản của Trương Ngọc Dung, tôi trực tiếp lao đầu tới.


Gần đây công phu đầu lưỡi và đầu ngón tay của tôi rất tiến bộ, Trương Ngọc Dung làm tình nhân một nửa là thầy một nửa là chị, cô ấy không thử một chút, vậy sao có thể làm!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top