Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 44: 44: Nước Mắt Mơ Hồ Của Tôi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…



Tôi không biết rốt cuộc tên lùn vừa đen vừa gầy vừa xấu kia rạch quần người ta ra làm gì.

Có lẽ là cầm dao cưỡng ép cô ấy rời khỏi đây, đến nơi không có người để phốc xuy phốc xuy nhổ củ cải? Cũng có thể anh ta chỉ là một kẻ nhanh “ra”, là kiểu chỉ vài ba cái đã giải quyết xong.


Nhưng cho dù là lí do gì, tôi đều phải ngăn anh ta lại, bởi vì trong lúc người phụ nữ đó vùng vẫy, tôi đã nhìn thấy gương mặt của cô ấy, chắc chắn là người quen, hơn nữa mấy ngày trước vừa mới gặp, Tôn Kiều Kiều.


Phụ nữ ông đây còn chưa chơi qua, anh ta muốn chơi?!
Lúc ấy tôi liền nổi giận, lấy ra một bình dấm từ giỏ mua sắm bên cạnh người đó, sau đó lớn tiếng gào lên: “Con lừa đen!”
Tên lùn đó bị doạ một phen, rõ ràng là bị giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía tôi, khiến bình giấm của tôi hoàn toàn phi lên trán anh ta.


Không thể không nói, bình dấm dễ vỡ hơn nhiều so với bình rượu vang, mới đập một lần đã “ba” một tiếng vỡ tan, tung toé đầy mặt hắn, hoà lẫn chung với máu cùng chảy xuống.


Tiếp đó, tay cầm dao của anh ta liền giơ lên lau mặt, ngay lập tức khiến mọi người xếp hàng xung quanh hoảng sợ, chạy trốn tứ phía.


Đằng xa bảo vệ của siêu thị phát hiện có người cầm dao ở quầy thu ngân, lúc ấy liền cầm gậy bảo vệ xông qua, không nói hai lời lốp bốp đánh hắn một trận thật mạnh, vừa đánh vừa la hét bắt tên lùn kia bỏ dao xuống.


Cuối cùng tên lùn xử lí thế nào tôi không biết, dù sao tôi vừa mua gà vừa mua đường đỏ, một đống đồ đều chưa trả tiền, xách toàn bộ chạy đi, đám người quá hỗn loạn, ngay cả thu ngân cũng bị doạ chạy mất, ai còn quan tâm tôi trả tiền rồi hay chưa chứ!
Đương nhiên tôi cũng không chạy một mình, lúc chạy tôi còn kéo theo cả Tôn Kiều Kiều.


Cô ấy bị hoảng sợ quá mức, giọng the thé hét lên, cho đến khi nhìn thấy là tôi, lúc này cô ấy mới ổn định lại tinh thần, nhào đầu vào lòng tôi, khóc hu hu, trút hết tất cả uất ức trong lòng.



Người đi đường xung quanh ném ánh mắt tới, còn cho rằng tôi đã làm gì cô ấy!
“Đùng sợ nhé, ngoan, tôi ở đây rồi, không cần sợ.”
Tôi khổ sở khuyên giải cô ấy, nhưng Tôn Kiều Kiều vẫn cứ khóc, không ngơi nghỉ chút nào, càng khóc càng lớn.


Đúng vào lúc này, có một bạn nhỏ qua đường đã giúp tôi giải vây.


“Mẹ ơi, dì kia thật là xấu hổ, đã lớn đến vậy rồi mà còn mặc quần không đáy, con còn không mặc vậy nữa rồi.”
Người phụ nữ đi đường liền vội vàng kéo đứa trẻ đi, sau đó còn hung tợn trừng chúng tôi một cái, giống như chúng tôi đang dạy hư đứa trẻ nhà bà ấy vậy.


Nhưng Tôn Kiều Kiều cũng chú ý đến câu nói không kiêng dè này, vội vàng che mông lại, phòng ngừa để lộ chỗ nhạy cảm.


Tiếp đó, gương mặt xinh đẹp “soát” một cái đỏ bừng.


Cô ấy xoay người định rời đi, dường như muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này trước mặt tôi.


Tôi nói :”cậu cứ che mông mà đi như vậy à?”
Tôn Kiều Kiều nhanh chóng tìm bức tường rồi dựa vào, đi cũng không được, ở cũng không xong.


Tôi cởi áo trong ra, sau đó buộc lên quanh eo cho cô ấy.



Người đẹp, cho dù thế nào cũng đẹp, buộc một cái áo trong lên, ngược lại còn lộ ra một loại ngây thơ khác, cũng không cần tiếp tục lo lắng có người nhìn thấy phần nội y màu hổng đó nữa.


Tôi xách đồ lên, sau đó đưa cô ấy lên xe, sau khi hỏi thăm địa chỉ thì đưa cô ấy về nhà.


Khi xuống xe, cô ấy nói một tiếng ‘cảm ơn’.


Ý tứ này đã rất rõ ràng rồi, là muốn bảo tôi đi.


“Kiều Kiều, áo trong là của tôi mà, cậu không thể sau khi để tôi giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm rồi thoát khỏi tình thế khó xử, lại lấy mất một chiếc áo trong của tôi chứ?”
Nói xong, tôi liền xuống xe, lên lầu cùng cô ấy, cô ấy không từ chối, bởi vì cô ấy không có cách nào từ chối, dù sao cũng không thể lộ nội y mà nghênh ngang lên lầu về nhà được.


Sau khi về đến trên lầu, Tôn Kiều Kiều vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình thay quần áo.


Sau đó, tôi cũng theo cô ấy đến phòng ngủ, cửa phòng chỉ đóng chứ không khoá, có lẽ là do quá gấp gáp.


Vì vậy tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tựa vào khung cửa yên lặng thưởng thức.



Cô ấy xoay lưng lại, cũng không chú ý đến sự tồn tại của tôi, trực tiếp cởi quần ra, cởi luôn cả chiếc áo khoác bị dấm dính vào, lộ ra bộ nội y màu hồng phấn gợi cảm, xem ra vô cùng khó chịu.


Sau đó, dường như nước dấm cũng khiến nội y ẩm ướt, nên cô ấy thuận tiện cởi cả chúng ra.


Khi cô ấy xoay người lại chuẩn bị đến tủ quần áo tìm nội y, cô ấy ngây người ra.


Cô ấy ngây ra thì tốt, không ngây ra thì tôi làm gì có cơ hội cẩn thận thưởng thức chứ!Sự tồn tại của hai luồng tuyết trắng đầy đặn đó, ngay cả không có sự nâng đỡ của áo ngực, vẫn căng tràn đàn hồi như cũ, đỉnh nhọn màu hồng trên vùng trắng nõn, hồng đầy dụ hoặc, hồng khiến người khác rung động, hồng khiến tôi nhịn không được mà muốn ngậm nó trong miệng, mút thật mạnh một phen.


Đôi chân thon dài xinh đẹp đó, thẳng tắp mà cân đối, trắng nõn mà trơn láng, đặc biệt là phần trên cùng của đôi chân xinh đẹp, vùng màu đen vừa mơ hồ vừa quyến rũ ấy, dưới cơn gió cửa sổ lướt qua, run rẩy khe khẽ, khiến cảnh xuân tuyệt đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, càng hiện ra vẻ gợi cảm, dứt khoát dùng hai từ “mê hoặc” để giảng giải chân thật tinh tế nhất.


Tiếp đó, Tôn Kiều Kiều hét thất thanh, vội vàng vừa che ngực vừa che bên dưới.


Tôi nói với cô ấy: “Che mặt, những chỗ khác đều giống nhau, chỉ có mặt là không giống.”
Vì vậy, Tôn Kiều Kiều liền làm theo.


Vì thế, tôi thưởng thức càng thêm rõ.


Phải đến mười mấy giây sau, cô ấy mới phản ứng lại, xấu hổ giận giữ thuận tay vớ lấy bộ đồ che đi thân thể xinh đẹp của mình, rồi đẩy tôi ra ngoài.


Cô ấy càng đẩy, tôi càng tiến vào, điều này khiến cô ấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi.


“Trần Cẩn Phong, mấy ngày trước tôi đã đăng ký rồi, về mặt pháp luật tôi đã là vợ của anh ấy rồi, cậu đừng thế này.”
“Trần Cẩn Phong, cậu..”

Tôi không cho cô ấy cơ hội để nói, trực tiếp giữ lấy hai tay của cô ấy, đè cô ấy ngã xuống giường, dùng miệng chặn hai phiến môi của cô ấy lại, rồi duỗi đầu lưỡi ra, bắt đầu quấy nhiễu chiếc lưỡi thơm tho trơn mềm của cô ấy.


Tôi không ép buộc cô ấy, tôi muốn mạnh mẽ chinh phục cô ấy.


Tôi hiểu đại khái về tính cách của cô ấy, tôi chính là muốn đả kích vào nhược điểm nhu nhược, dễ bắt nạt của cô ấy.


Đương nhiên, làm bừa một trận chắc chắn là không được rồi.


Đúng vào lúc Tôn Kiều Kiều vùng vẫy ngày càng yếu ớt, tôi từ bỏ, không làm bước tiếp theo nữa.


Đứng dậy, ngồi trên giường.


“Kiều Kiều, trừ thế này ra, tôi không biết còn có cách nào có thể chiếm được cậu, trong lòng tôi thời thời thời khắc khắc giây giây phút phút đều nghĩ đến cậu, nhưng hôm đó vô tình thấy cậu và chồng tiến vào đại sảnh cục dân chính, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu.”
“Tôi không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, khổ sở yêu cậu mấy năm, ngày ngày năm năm nhớ đến cậu, cuối cùng thật không dễ dàng mới gặp lại cậu, muốn xây dựng lại quan hệ, kết quả lại là cậu đã trở thành cô dâu của người khác.”
“Đây là một loại tra tấn sao? Đây là một loại hình phạt sao? Tôi không biết, tình yêu của tôi nên gửi gắm vào đâu, tôi cũng không biết.

Thậm chí tôi không biết từ hôm nay trở đi tôi nên làm thế nào, không có cậu tôi giống hệt như vạn vật mất đi ánh mặt trời.

Cậu bảo tôi phải sống thế nào, thế nào mới có thể sống tiếp đây?”
Xoay đầu qua, tôi nước mắt mông lung, nhìn về phía Tôn Kiều Kiều thân thể xinh đẹp trần trụi đang không biết nên xoay sở thế nào: “Kiều Kiều, cậu nói với tôi, tôi nên làm thế nào?”
Dưới ánh mắt của tôi, Tôn Kiều Kiều chầm chậm cúi đầu: “Trần Cẩn Phong, xin lỗi, thật ra mấy ngày nay trong lòng tôi cũng nhớ đến cậu, nhưng mà...”
Môi của tôi, không cho cô ấy cơ hội nhưng mà.


Cơ thể của tôi, cũng không cho cô ấy cơ hội nhưng mà!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top