Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…
Tôi lái xe, Trương Ngọc Dung dựa trên ghế phụ, một đường chạy nhanh đến bệnh viện gần đó.
Trên đường đi, tinh thần của cô hơi tốt hơn một chút, hỏi tôi lúc nãy trong quán đã xảy ra chuyện gì.
Tôi kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra cho cô ta nghe.
Trương Ngọc Dung đốt một điếu thuốc lá, hạ cửa xe xuống: "Cậu không sợ đánh nhầm khách hàng, nếu như đánh một người có tiền có thế lại có thân phận sẽ gây phiền phức cho tôi à."
Tôi giật điếu thuốc của cô ta lại đặt vào trong miệng của mình: "Đương nhiên cũng sợ chứ, nhưng rõ ràng là hắn ta đã sai."
"Nói như thế nào."
"Một, những người thật sự có mặt mũi thì đều cần thể diện, mà chuyện mất mặt như thế này cũng chỉ có thể là do nhà giàu mới nổi mới làm ra.
Hai, bọn họ ở trong phòng rất bình thường, nếu như thật sự là người có mặt mũi, cho dù chị không ra mặt đi nữa cũng sẽ sắp xếp một căn phòng ra dáng một chút.
Ba, chị là chị của em, em sợ ai chứ?"
Trương Ngọc Dung cười, cho dù trên mặt bởi vì bị bệnh mà trắng bệch, cô ta vẫn cười rất vui vẻ y như cũ.
"Lấy tiền vẫn còn thiếu, lần sau nếu như gặp người không có mắt nhìn đường như thế này thì phải lấy của hắn ta ba trăm triệu.”
Tôi nói "Được".
Sau một hồi, Trương Ngọc Dung đột nhiên mở miệng nói: "Hút hết một điếu à?"
Tôi nghĩ nghĩ rồi lấy một điếu thuốc lá ra, bẻ gãy một nửa, sau đó lại bật lửa lên đưa cho cô ta: "Nửa điếu."
"Nửa cái còn bị cậu hút một hơi, đối xử với chị của cậu như vậy à."
"Một điếu thuốc nguyên chị cũng không muốn."
Trương Ngọc Dung lại cười, cười không ngừng làm cho quai hàm mõi nhừ, nếu không thì cô ta cũng không lấy hai tay xoa xoa.
"Tôi cũng đã bệnh rồi mà cậu còn trêu chọc tôi, cậu xấu xa quá đó.""Em đây là yêu, không phải là xấu xa."
Trương Ngọc Dung dựa lưng ở trên ghế hút thuốc, sau khi hút vài hơi, cô ta liền bắn đầu lọc thuốc ra cửa sổ xe.
"Nếu như những người ở trong quán cũng hiểu tâm tư của tôi giống như cậu, tôi cũng không cần phải quản nhiều."
Tôi cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Trương Ngọc Dung, nhẹ nhàng hôn một cái: "Cho nên chị chỉ cần có một người em trai là em, mà em cũng chỉ có một mình Trương Ngọc Dung."
Trương Ngọc Dung cầm ngược lại bàn tay của tôi nhẹ nhàng hôn một cái, để lại cho tôi một dấu son môi: "Như vậy thật là tốt."
Xe hơi vẫn đang chạy nhanh, chạy lướt nhanh qua từng chiếc xe khác, vội vã đi về phía bệnh viện.
Ở trên đường, tôi đưa ra đề nghị với Trương Ngọc Dung kêu chị ấy đổi một đội trưởng bảo vệ mới, tôi sẽ liên lạc với người ta.
"Em có một người anh em cùng lớn lên từ nhỏ, tuyệt đối rất đáng tin, chính là tính tình nóng nảy một chút, nhưng mà làm người rất thành thật.
Đã tập võ từ nhỏ, về sau lúc tranh đấu trong bộ đội liên tiếp đánh gục được mấy người, cho nên sau khi đến kỳ thì được gửi trở về.
Chị rất nề nếp, nhét vào nơi chốn giống như quán của mình, có cậu ta ở bên cạnh của chị, lúc em không có ở đây cũng yên tâm được một chút."
Trương Ngọc Dung nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của tôi, cũng không nói gì thêm, giữa tôi và cô ta đã không cần phải nói cái gì nữa.
Sau khi đi vào bệnh viện, sốt hơn ba mươi chín độ, bác sĩ kiểm tra một chút còn có dấu hiệu chuyển thành viêm phổi, may mắn là đưa tới kịp cho nên liền vội vàng nằm viện.
Vừa tiêm lại vừa uống thuốc, rốt cuộc triệu chứng cũng đã ổn định.
Ngồi ở trước giường, tôi nói chuyện với Trương Ngọc Dung một hồi, sau đó cô ta liền ngủ mất.
Trương Ngọc Dung trong lúc ngủ cũng rất đẹp, thật giống như là một người đẹp đang ngủ, hô hấp đều đều, bộ ngực đầy đặn rung động có tiết tấu, hai cặp đùi xinh đẹp trắng nõn, mà hôm nay lại không có tất chân, có thể thấy rõ ràng được bàn chân nhỏ non mềm kia.
Thân thể ngọc ngà đang nằm đó, rất gợi cảm, sinh ra một sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với tôi, tôi cũng suy nghĩ nhịn không được nữa liền thừa dịp lúc cô ta ngủ lén lút chiếm hữu cô ta.
Như vậy thì cho dù Trương Ngọc Dung bị tôi làm đến tỉnh lại, tỉnh lại cũng sẽ không nói gì cả, điểm ấy tôi nắm rất chắc.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không hề chạm vào cô ta, chỉ là im lặng mà ngồi đó, sau đó không biết ghé vào trên giường ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc buổi sáng tỉnh lại tôi phát hiện mình vậy mà đang ôm một cái chân của cô ta, mà trên đùi của cô ta còn có dấu vết nước miếng của tôi.
Tôi rất xấu hổ, nhưng mà càng lúng túng hơn chính là Trương Ngọc Dung lại đang mỉm cười nhìn tôi.
Tôi vội vàng lau khóe miệng của mình, lại cầm khăn tay lau cái đùi ngọc ngà của cô ta cho thật sạch sẽ.
"Chị, chị đi tắm trước đi, em đi mua thức ăn sáng cho chị."
Tôi vừa muốn rời đi thì Trương Ngọc Dung lại ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó để cho tôi cách cô ta gần thêm một chút.
Cầm lấy tay của tôi, Trương Ngọc Dung nhẹ nhàng lấy ngón tay xoa xoa trong lòng bàn tay của tôi, ngón tay kia trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay mượt mà mềm mại xẹt qua lòng bàn tay của tôi, giống như là đang trêu chọc lòng của tôi.
"Tiểu Phong, cậu thích chị như vậy rồi, tại sao tối hôm qua không thừa dịp tôi ngủ mà làm chút chuyện gì đó, cậu hẳn phải biết cho dù là tôi bị cậu làm cho tỉnh dậy cũng sẽ không trách móc cậu."
"Em đương nhiên đã có suy nghĩ như vậy, chị đẹp như vậy, làm sao em lại không nghĩ tới, nhưng mà chị còn đang bị bệnh đó, lại mệt mỏi như vậy mà em lại khi dễ chị, vậy thì có gì khác gì so với mấy tên súc sinh chứ."Trương Ngọc Dung mỉm cười nhìn tôi: "Vậy cậu là ngay cả súc sinh cũng không bằng à?"
Tôi gật gật đầu: "Chỉ cần sức khỏe của chị tốt rồi thì cái gì em cũng nhận."
"Cái miệng này của cậu thật là ngọt nha, chị cũng không nỡ để cho cậu đi con đường này."
Tôi không biết lời nói của Trương Ngọc Dung là thật hay là giả, nhưng mà tôi biết chắc chắn đã đến giờ ăn sáng rồi.
Thế là tôi nói với cô ta một tiếng rồi đi ra ngoài cửa.
Chỉ là lúc tôi đi tới cửa, Trương Ngọc Dung lại đột nhiên nói: "Tiểu Phong, chúng ta đi về quê của cậu sinh sống có được không?"
Tôi sững sờ quay đầu lại nhìn về phía Trương Ngọc Dung, nhìn chằm chằm cô ta, thấy trong đôi mắt to sáng rỡ của cô ta có sự chân thành tha thiết, cho nên tôi biết cô ta không phải nói đùa.
"Nếu như chị xác định thích em như thế này, thích cuộc sống như vậy, em sẽ bằng lòng đi với chị, cả đời này cũng chỉ có một mình chị."
Trương Ngọc Dung trầm mặc, sau đó lại cười: "Ý chí của cậu không kiên định, không phải là một trai bao hợp cách."
Tôi cũng cười: "Dù sao thì ở trong lòng của chị, em vốn không phải là một trai bao."
"Đúng vậy, cậu là một con rồng, sớm tối đều muốn ra biển..."
Ăn sáng xong, sau khi bác sĩ đi làm thì lại treo thêm hai bình thuốc lên, sau đó dặn dò có thể xuất viện rồi, nhưng mà dặn hai ngày này không thể vất vả nhiều việc.
Lái xe chở Trương Ngọc Dung đi, tôi trực tiếp chở cô ta đến chỗ ở hiện tại của tôi, cũng chính là căn phòng mà cô ta đã cho tôi ở.
Cô ta muốn đi tắm, sau đó còn chưa đợi cô ta rời đi thì tôi đã ôm cô ta lên trên giường lớn trong phòng ngủ.
Không có bất kỳ kỹ thuật nào, cuối đầu thì hôn, hôn điên cuồng, đôi môi của tôi hôn từng tấc từng tấc trên cơ thể mềm mại của cô ta, cuối cùng dừng trên đôi môi nóng bỏng gợi cảm của cô ta.
"Bây giờ cậu không lo lắng cho sức khỏe của tôi nữa à?"
Nhìn Trương Ngọc Dung ở dưới thân mình, nhìn dung nhan yêu mị gợi cảm kia của cô ta, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, rốt cuộc cũng khó mà nhịn xuống được.
"Em nhịn không được nữa rồi, em muốn làm tình với chị, lần đầu tiên của em cũng chỉ có chị mới có tư cách có được."
Đôi tay ngọc ngà khóa chặt tay của tôi lại, không cho tôi làm ra động tác nào khác.
Sau đó, hai phiến môi nóng hổi khi nhẹ nhàng in lên môi của tôi: "Nhưng mà chị không muốn cậu, không muốn lần đầu tiên của cậu, lần đầu tiên của cậu hẳn nên để dành cho cô gái trong trắng, như vậy mới công bằng đối với cậu."
"Yêu thì lấy đâu ra công bằng, yêu là không thể cân đo đong đếm, giống như là làm tình vậy, em cố gắng cả nửa ngày chỉ vì cuối cùng đạt được khoái cảm, mà chị lại có thể hưởng thụ bay thẳng lên trời, hơn nữa còn có thể liên tục sung sướng, cái này cũng không công bằng."
"Thật sự là nói chuyện thô bỉ lại thẳng thắn, nhưng mà uy lực lớn đó nha."
Trương Ngọc Dung giờ phút này không còn là yêu tinh vạn người mê, mà là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ chỉ thuộc về tôi.
"Tiểu Phong, không muốn làm đâu, ôm tôi đi, tôi thích cảm giác thuần túy mà cậu ôm tôi."
Không thể không nói, cho dù đã hóa thân thành cô gái nhỏ đi nữa thì sự quyến rũ của Trương Ngọc Dung đối với tôi vẫn không thể ngăn cản như cũ.
Dù là phía dưới của tôi muốn bùng nổ đến chết, nhưng mà tôi vẫn ngoan ngoãn ôm cô ta vào trong ngực.
Đây chính là sự quyến rũ mà ngày hôm nay cô ta muốn dạy tôi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!