Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 277: 277: Tôi Cho Anh Thêm Năm Nghìn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…



Cuối cùng tôi với Triệu Tĩnh cũng không xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ sinh ra hứng thú đối với thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của cô ta mà thôi, là sự tán thưởng bằng ánh mắt đối với tác phẩm nghệ thuật.


Đương nhiên là tôi cảm thấy những lời Triệu Tĩnh nói cũng rất có đạo lý, cô ta nói tôi là tinh trùng lên não...!
Sau những cái vuốt ve và nụ hôn nồng cháy, chúng tôi rời giường mặc quần áo và dọn dẹp đồ đạc, sau đó đi đến rạp chiếu phim.


Đứng ở chỗ bán vé của rạp chiếu phim, tôi muốn mua vé phòng tình nhân, nhưng mà cô ta lại không đồng ý.

Cô ta rất gian xảo, cô ta cho rằng ở trước mặt của nhiều người thì sẽ không dễ xảy ra chuyện gì, nhưng mà tất nhiên là cô ta không hiểu rõ tôi.


Lúc xem hết cả một tập phim, lúc mà cô ta bởi vì cố nén tiếng rên mà đỏ bừng hết cả mặt, hình như là cô ta có chút hối hận.

Hối hận vì tại sao lại không chọn phòng tình nhân, ít nhất là ở chỗ đó thì cô ta có thể kêu thành tiếng, không cần phải chịu đựng khổ cực vậy.


Sau khi đã xem hết toàn bộ bộ phim nhưng mà lại không hề chú ý đến tình tiết gì, tôi liền dẫn cô ta rời khỏi rạp chiếu phim.


Trong nháy mắt nhìn thấy ánh nắng, biểu cảm của Triệu Tĩnh như là cuối cùng đã rời khỏi địa ngục trở về nhân gian.


“Trần Cẩn Phong, anh là cái tên khốn nạn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bởi vì thẹn thùng và tức giận mà lại càng trở nên đáng yêu thêm, càng làm cho người khác phải thích hơn, cho nên tôi nhịn không được mà hôn một cái: “Ai bảo cô xinh đẹp như vậy, có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân cô thôi.”
Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi một cái, lực sát thương cao vô cùng, thật ra thì nếu như vạch trần ánh mắt kia ra thì ở trong đó đều là những sợi bông, không hề có lực sát thương chân thực nào.


“Được rồi được rồi, Tĩnh Tĩnh, cô không nên tức giận, tôi mời cô ăn cơm, đi thôi.”
Lời dỗ dành mang theo ý trêu chọc, rốt cuộc cũng đẩy Triệu Tĩnh lên trên xe.



Lúc tôi vòng quay đầu xe bước lên xe chuẩn bị rời đi, một tiếng thắng xe vội vàng vang lên, dừng lại ở trước đầu xe của tôi.


Ngay lập tức có một chiếc BMW 7 Series đậu ở trước xe của tôi, ở bên trong có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi bước xuống, mặc áo sơ mi đen, quần đen, đeo một cái kính râm bảng to, một chiếc đồng hồ trông rất là cao cấp, đôi chân bước đi trên đôi giày da sáng bóng.


Anh ta mang đôi giày ra dẫm lên trên đầu chiếc Passat của tôi, sau đó cứ như vậy mà buộc dây giày, không coi ai ra gì.


Tôi đẩy cần số về số d, nhưng mà ngay sau đó lại bị Triệu Tĩnh đẩy về vị trí trung tâm một lần nữa.


Tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn người áo đen đang dẫm trên đầu xe của tôi, mà người áo đen kia thì lại nhìn về phía của tôi.


Giờ phút này mặc dù là ba người chúng tôi đều không mở miệng, nhưng mà tôi tin là nội dung muốn hỏi đều giống như nhau.


Một giây sau, ba người chúng tôi đồng thời mở miệng, quả nhiên là câu hỏi đều giống nhau...!
“Anh muốn làm cái gì?”
Tôi trả lời người áo đen kia: “Tôi muốn đụng chết anh.”
Mà người áo đen thì lại trả lời Triệu Tĩnh: “Nói với cô một câu.”
Triệu Tĩnh thì lại trả lời tôi: “Anh ta là Lý Hữu Xuyên.”
Lý Hữu Xuyên, đã từng nghe nói rồi, dùng lời nói của Lâm Thế Thanh thì là "ngay cả tôi cũng không dám trêu chọc anh ta".


Nghề nghiệp của anh ta cũng đen giống như là quần áo và đôi giày da của anh ta.



Triệu Tĩnh mở cửa xe ra, tôi đốt một điếu thuốc.


Sau đó tôi liền nghe thấy Triệu Tĩnh hỏi anh ta muốn nói cái gì.


“Không có gì đâu mà, mặc dù cô không bị hạn chế, cô có đầy đủ tự do, nhưng mà mong cô đừng có ở chung với cái tên đàn ông dựa vào việc bán thân mà sinh sống.

Nếu như cô đi cùng với anh ta, không bằng đi theo tôi đi.”
Nói xong, Lý Hữu Xuyên lại nhìn tôi một chút, bổ sung thêm: “Lời mà tôi nói chính là lời nói thật.”
Triệu Tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”
Lý Hữu Xuyên không nói gì nữa, sau khi thu chân về thì đến cạnh ghế lái của tôi.


Anh ta đột nhiên lại giơ nắm đấm ra, một quyền đánh ra, tàn thuốc bị bật ra khỏi điếu thuốc bay ra bên ngoài ghế lái phụ, để lại một tia lửa giống hệt như là ngọn lửa của tên lửa đang bay tung tóe ở trên bầu trời.


Tôi suy nghĩ rồi sau đó móc bóp ra, lấy cái đồng xu dùng để luyện đầu ngón tay và đầu lưỡi, bắn lên trên bầu trời mà không cần phải nhìn, sau đó đồng tiền lăn đến đỉnh cao nhất rồi rơi theo một đường parabol và cuối cùng chạm vào trong túi áo của Lý Hữu Xuyên.


“Lúc đầu sợ là anh kiêu ngạo, muốn thưởng cho anh một đồng tiền, nhưng mà thật sự không có lớn lắm, năm ngàn này không cần phải bỏ ra nữa đâu, nhưng mà tuyệt đối không nên kiêu ngạo nha, nhất định phải siêng năng làm việc đó.

Bởi vì tôi biết có ba người, tùy tiện tìm một trong ba người đó cũng có thể tùy tiện quật ngã anh, trong đó còn có một người là phụ nữ nữa.”
Lý Hữu Xuyên duỗi ngón tay ra kẹp lấy đồng tiền đó, mỉm cười với Triệu Tĩnh ở một bên còn lại.


“Thằng nhóc này thật là thú vị, xem ra anh ta không biết Lý Hữu Xuyên là như thế nào.”
Triệu Tĩnh không nói gì, tôi cũng không cần cô ta phải nói chuyện, bởi vì tôi vẫn còn thật sự muốn kiểm tra xem xem Lý Hữu Xuyên có ý nghĩa như thế nào.



Thế là tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vũ Cát Minh, đây là lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho ông ta kể từ khi tôi có được số điện thoại di động của ông ta.


Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, tôi trực tiếp nói với ông ta: “Ông già, tôi đang ở thành phố Q, tôi có một người bạn muốn tâm sự với ông, anh ta nói anh ta tên là Lý Hữu Xuyên, ông có hứng thú nói chuyện phiếm vài câu với anh ta không?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng ba giây, lập tức vang lên giọng nói của Vũ Cát Minh: “Dựa vào cuộc gọi này của cậu, tôi cảm thấy là tôi cũng nên cho cậu một điếu thuốc.”
Lão hổ, lão hồ ly, tôi muốn làm cái gì thì ông ta đều biết hết luôn, ở trước mặt của ông ta gần như là một người trong suốt.


Không sai, tôi cũng có suy nghĩ giống như ông ta, mượn ông ta để thăm dò Lý Hữu Xuyên, cũng mượn Lý Hữu Xuyên để thăm dò ông ta.


“Đưa điện thoại cho cậu ta đi...!mà thôi, cứ mở loa ngoài.”
Tôi không biết rốt cuộc là Vũ Cát Minh có ý gì, nhưng mà tôi vẫn mở loa ngoài theo lời của ông ta.


“Hữu Xuyên, an nguy của người này giao cho cậu đó, cậu ta xảy ra chuyện gì ở thành phố Q thì tôi sẽ hỏi tội cậu.”
“Ông Vũ?”
“Cứ như vậy đi.”
Vũ Cát Minh cúp điện thoại trước.


Lý Hữu Xuyên rất kinh ngạc, tôi cũng rất kinh ngạc.

Anh ta kinh ngạc là bởi vì tôi vậy mà là người của Vũ Cát Minh, còn tôi thì đang kinh ngạc thế lực của Vũ Cát Minh lại khổng lồ như thế, nhánh cây cũng đã uốn lượn đến thành phố Q.


Ông ta đã nhờ Lý Hữu Xuyên chăm sóc tôi không giả, nhưng mà đồng thời ông ta cũng đang nhắc nhở tôi, Lý Hữu Xuyên sẽ nghe lời của ông ta mà bảo vệ cho tôi, cùng lúc đó cũng sẽ nghe lời của ông ta mà xử lý tôi.


Giờ phút này tôi có một loại cảm nhận giống như là Tôn Ngộ Không không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.


Trong một cái chớp mắt tiếp theo, tờ danh thiếp bay vào trong xe, vững vàng rơi ở trên bảng điều khiển.



“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Sau đó Lý Hữu Xuyên liền rời đi.


“Anh đứng lại.”
Tôi kêu Lý Hữu Xuyên dừng lại, anh ta quay đầu lại nhìn về phía tôi: “Có chuyện gì?”
“Tôi cho anh thêm năm nghìn nữa, anh phải nói cảm ơn.”
Lý Hữu Xuyên sững sờ, tiếp tục cười to, ngón tay nhỏ kẹp một đồng tiền xu: “Được rồi, hôm nào đó anh mời tôi uống rượu đi, tôi nói lời cảm ơn với anh.”
Lý Hữu Xuyên đi rồi, tôi cầm cái bật lửa đốt một điếu thuốc một lần nữa.


Triệu Tĩnh nhìn tôi một hồi lâu, sau cô ta mới lên tiếng nói: “Năng lực người phía sau của anh rất lớn nhỉ.”
“Năng lực của người sau lưng rất lớn hả? Đúng vậy đó, lúc nãy tôi cũng mới cảm thấy được, quả thật là rất lớn.”
Loại năng lực này giống như là mang thêm một mặt trời vô cùng lớn ở trên lưng, nếu như không cẩn thận thì sẽ tự đốt bản thân cháy sạch sẽ, hơn nữa cái tiếp theo có lẽ là còn cao hơn cái trước.


Sau khi rời khỏi với Triệu Tĩnh, chúng tôi đến quán cơm ở gần đó.


Lúc ăn cơm, tôi nói với Triệu Tĩnh: “Năng lực của người phía sau cô cũng rất lớn.”
Trước kia tôi cho rằng Lý Hữu Xuyên chính là người đằng sau của Triệu Tĩnh, nhưng mà hiện tại xem ra không phải như vậy rồi.

Lý Hữu Xuyên cũng chỉ là được người khác nhờ để chăm sóc cho Triệu Tĩnh mà thôi, nếu như nói đúng thì là được người ta sắp xếp cho Triệu Tĩnh.


Triệu Tĩnh không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn, nhẹ nhàng nhai, giống như là không hề nghe thấy cái gì cả.


Cô ta không trả lời, tôi cũng không hỏi lại, có một số việc giống như là mặt trời sau màn đêm, cuối cùng cũng sẽ hiện ra thôi.


Nhưng mà liệu vòng năng lượng mặt trời này có cho tôi sử dụng hay không, và liệu nó có giống như mặt trời thiêu đốt ở trên lưng của Vũ Cát Minh không, chuyện đó cũng khó nói...!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top