Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 232: 232: Tôi Không Cố Ý


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…



Tôi vốn định cùng Vũ Bích Phượng đến một chuyện tốt thành đôi, nhưng khi cơn kích tình vui sướng qua đi trong sự thỏa mãn, cô ta liền kiên trì rời đi.


Tôi không có miễn cưỡng cô ta, nhưng lại ôm lấy cô ta thật chặt.


"Bích Phượng, tôi quyết định ngày mai rời đi, nhưng chị yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về, cho dù bác Vũ xuất phát từ nguyên nhân gì, tốt với tôi cũng được, mà muốn đối phó với tôi cũng được, tôi nhất định sẽ khiến ông cụ cam tâm tình nguyện gả chị cho tôi, để chị trở thành cô dâu đẹp nhất của tôi!”
Vũ Bích Phượng gấp rút thở dốc, lại thở dốc càng ngày càng nhanh.


Cuối cùng, cô ta hung hăng hôn tôi, trong lúc hôn liền đem chiếc lưỡi thơm tho phấn nộn thăm dò trong miệng tôi.


Sau mấy phút gần như điên cuồng đòi lấy, cô ta ghé vào tai tôi nói: "Ngày sau cậu chết, tôi sẽ vì cậu đốt giấy để tang; ngày sau nếu cậu bất tử, tôi vì cậu ăn mặc trang điểm.

Vũ Bích Phượng tôi đời này đều nguyện làm người phụ nữ của cậu, tôi chờ cậu!”
Đây là những lời tâm tình cảm động nhất mà tôi được nghe, không có lời thứ hai.


Sau khi đưa Vũ Bích Phượng trở về công ty, tôi liền về nhà, bây giờ là ngôi nhà thuộc về tôi và Trương Ngọc Dung cùng Cố Diệu Hà.


Hai người bọn họ đều không có ở đây, đương nhiên Tưởng Lâm cũng sẽ không ở.


Ở nhà cắm đầu ngủ đến hơn hai giờ chiều, tôi đi rửa mặt, sau đó lái xe đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, cuối cùng về nhà chính là một hồi bận rộn.


Sau một khoảng thời gian đã định trước, mấy người Trương Ngọc Dung cùng nhau trở về trong một chiếc xe.



"Diệu Hà, đừng lái chiếc Passat kia của cô nữa, sau này lái chiếc Hummer, Passat tôi sẽ giữ lại!”
Sau khi trao đổi chìa khóa, Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà trở lại phòng ngủ của mình thay quần áo, mà tôi đang bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra thì bị Tưởng Lâm chặn lại.


Cô ta bẻ mấy ngón tay ‘cạch cạch’ rung động, uy thế rất kinh người, đôi mắt lộ ra hung quang.


Tôi trực tiếp chuyển hướng: "Hoặc là thoải mái một chút, hoặc là tránh ra, đồ ăn rất phỏng tay."
Luận công phu rõ ràng tôi không bằng Tưởng Lâm, nhưng luận thể diện… Mười người như cô ta trói lại cũng không phải đối thủ của tôi.


Vậy nên cô ta tan tác là chuyện đương nhiên, không ngoài dự kiến của tôi.


Sau khi Tưởng Lâm giúp đỡ mang tất cả đồ ăn đặt lên bài, cô ta đi thay quần áo, Trương Ngọc Dung mở một chai rượu vang đỏ, Cố Diệu Hà đi tìm ly.


Thịt viên Tứ Hỉ, thịt chum, cá chép chua ngọt, đồ ăn chiên giòn phối hợp với rượu vang, thật sự có chút dở dở ương ương, nhưng rõ ràng không một ai quan tâm đến những điều này, dù sao cũng chỉ là bữa cơm nhà.


Một bữa cơm mọi người chúng tôi đều ăn rất vui vẻ, cười cười nói nói, ngay cả Tưởng Lâm thường không uống rượu cũng phá lệ uống non nửa lý, càng không nói đến hai vụ cao thủ về rượu như Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà.


Nhưng có câm châm ngôn rất đúng, chết đuối đều sẽ bơi lội, say rượu là có thể uống.


Bốn người ở đây thì Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà có thể uống tốt nhất, tôi cảm thấy mặc cảm, sau đó bọn họ uống say đến mức mơ màng, dưới sự giúp đỡ của Tưởng lâm, tôi ôm từng người bọn họ đến phòng ngủ của mình.


Sau khi cởi quần áo và đắp kín chăn mền, tôi liền trở về phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp xới hai bát cơm, tôi và Tưởng Lâm mỗi người một bái.



"Tôi không thể ăn nhiều như vậy!”
"Không ăn được thì để lại vào trong bát tôi!”
Tôi khiến Tưởng Lâm có chút xấu hổ, chú ý tới khuôn mặt đang xấu hổ của cô ta, tôi mới phát hiện ra điều đó.


"Thật ngại quá, lần này thật sự không phải cố ý, khi còn bé trong nhà nghèo, cơm thừa cơ bản đều ăn như thế, không quan để ý đến chuyện vệ sinh hay không vệ sinh, dù sao thì đến cả tiền ăn cơm cũng gần như không có, còn ai quan tâm đến điều đó!”
Tưởng Lâm giống như vô cùng đồng cảm, cô ta nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, khi còn bé nhà tôi cũng như vậy, sau đó hoàn cảnh tốt hơn một chút, nhưng ba mẹ lại…”
Vỗ nhẹ nhẹ vai Tưởng Lâm: "Đừng nghĩ như vậy, quá khứ đã qua rồi, ít nhất bây giờ cô còn có chúng tôi đúng không, mặc dù bắt đầu bằng mối quan hệ công việc, nhưng tôi nghĩ chúng ta cuối cũng nhất định sẽ là người nhà!”
Tưởng Lâm lần nữa gật đầu, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi.


"Cô nghĩ gì thế?!" Tôi liếc mắt một cái liền đọc được suy nghĩ của Tưởng Lâm: “Tôi nói hai chị của cô đối xử với cô cũng rất tốt, bọn họ không chỉ coi cô là vệ sĩ, không phải người nhà mà còn tốt hơn người nhà, cô thật đúng là… Tôi là anh rể của cô, cô là em dì cũng đừng đoán mò!”
Tưởng Lâm hung hăng liếc tôi một cái, sau đó đỏ mặt tiếp tục ăn cơm.


Sau khi cô ta ăn no, còn lại non nửa bát cơm thật sự đổ vào trong bát của tôi, sau đó tôi liền ăn hết.


Đối với những em bé ở nông thôi của chúng tôi, cái gọi là vấn đề vệ sinh căn bản không phải là vấn đề, lãng phí thức ăn mới thật sự là chuyện đáng xấu hổ và là vấn đề lớn nhất.


Tôi và Tưởng Lâm thu dọn đồ vật vào trong phòng bếp, sau đó cô ta nói muốn lên lầu về phòng ngủ, nhưng bị tôi giữa chặt lại.


"Anh làm gì?!"
Cô ta đề phòng tôi hơn cả phòng kẻ trộm.


Tôi hơi lui ra phía sau mấy bước, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh của cô ta.



"Có lẽ cô biết, ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố này để đến thành phố Q, tôi không muốn đi, nhưng tôi không thể không đi, tôi ở lại sẽ khiến hai người chị của cô bị nguy hiểm lớn hơn.

Vậy nên tôi chỉ có thể để bọn họ trông cậy vào cô, cám ơn!”
Nói xong, tôi cúi người thật sâu với Tưởng Lâm, vô cùng cung kính, thành kính cúi đầu cung kính như vậy đời tôi chỉ làm hai lần, mà lần gần đây nhất là ở trước lăng mộ Quốc Dân Đảng, một lần là ngay lúc này.


"Đây là điều tôi phải làm, anh không cần phải như vậy, mau đứng dậy đi!”
Tưởng Lâm bước lên dìu tôi, sau đó tôi đứng dậy.


Một giây sau, tôi cũng cảm giác được định đầu đụng phải hai thứ cứng chắc sung mãn, tiếp đó chăm chú cọ sát.


Tưởng Lâm vô cùng xấu hổ, vội vàng lùi người lại.


Tôi cũng có chút nhỏ xấu hổ, dù sao cũng là thời điểm thận trọng như vậy.


"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không biết cô...!Ở đó."
Tôi khiến Tưởng Lâm càng xấu hổ, gương mặt tinh xảo đỏ bừng một chút, hai tay nhỏ cũng không biết để đâu mới tốt, đủ để thấy giờ phút này trong lòng cô ta đang bối rối thế nào.


"Tôi biết, tôi, tôi, ta tôi lầu đi ngủ, thuận buồm xuôi gió."
Tưởng Lâm chạy một mạch lên lầu, không cần phải nói tôi cũng biết, giờ phút này trong lòng cô ta nhất định là đầy tự trách và bối rối, giống như một cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi trong lúc vô tình bị người khác chiếm mất nụ hôn đầu tiên…
Sau khi rửa mặt, tôi đẩy cửa phòng Cố Diệu Hà ra, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường cô ta.


Cô ta ngủ rất ngon lành, gương mặt vẫn đỏ bừng như cũ, mền mại và phấn nộn.


Tôi nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó trên mặt cô ta nổi liên nụ cười ngọt ngào, tôi không động, cô ta thì đang cười, hơn nữa nụ cười còn rất vui vẻ, nhìn rất hạnh phúc, giống như bỗng nhiên biết được tôi sẽ cùng cô ta đi Vân Nam du lịch.


Tôi rón rén rời khòi phòng của Cố Diệu Hà, sau khi khép cửa lại, tôi liền đi đến phòng của Trương Ngọc Dung.



Theo cách tương tự, tôi nhẹ nhàng bò lên giường, nhìn chăm chú vào cô ta.


Cô ta đang nhắm mắt, lông mi dài hiện lên rất rõ ràng.

Trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên vẻ hồng hào của người say rượu, nhất là cái miệng nhỏ nhắn ở dưới cái mũi tinh xảo, cả người đều hiện lên vẻ đẹp không có cách nào nói thành lời, đẹp đến mức khiến trái tim tôi đập nhanh, đẹp đến mức khiến tôi mê say.


Nhẹ nhàng, tôi cui đầu hôn nhẹ lên trán cô ta một cái.


Sắc mặt cô ta vẫn bình tĩnh như giếng cổ, không có gợn sóng nổi lên giống như Cố Diệu Hà.

Nhưng tôi lại thấy hàng lông mi dài của cô ta khẽ nhúc nhích.


Vậy nên tôi cởi áo choàng tắm xuống, trực tiếp chui vào chăn cô ta.


Cô ta vẫn không có động tĩnh, nhìn giống như ngủ rất ngon lành, sau đó tôi liền đẩy đôi chân dài trắng ngõn của cô ta ra.


"Giả vờ ngủ, sẽ phải chịu xe đụng nha, đừng trách anh không cảnh cáo em!”
Một giây sau, Trương Ngọc Dung mở mắt.


"Anh ngủ trong phòng em, không sợ khiến trái tim Diệu Hà bị thương sao?”
"Em là chính cung hoàng hậu của anh, không ai có thể thay thế em!”
Trương Ngọc Dung chui vào vòng tay tôi: “Anh quá nuông chiều em, như vậy không tốt!”
"Ai bảo anh thích em nhất chứ!”
Trong cặp mắt to linh động có nước mắt dần hiện lên, nhưng trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người lại có nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Trong sự mâu thuẫn giữa nước mắt và nụ cười, mị lực của cô ta phát huy vô cùng tinh thế, khiến cho tôi vừa âu yếm lại đau lòng…


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… full, Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top