Đệ Nhất Thi Thê

Chương 97: Người phụ nữ của Chiến thiếu tướng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đệ Nhất Thi Thê

“Chào anh, Mộ tiên sinh, tôi là mẹ của Dung Tuyết.” Gương mặt bà Dung hiền hậu chất phác, thái độ dễ gần, cả giọng nói và thái độ đều mang theo sự áy náy khôn xiết, bà bước lên một bước nói lý do mình đi tới: “Tôi tới là để nói xin lỗi với Mộ tiên sinh vì con bé Dung Tuyết nhà tôi.”

Bà kéo Dung Tuyết ở phía sau ra: “Chuyện con bé này làm ở trong kho lương ngày hôm ấy, lúc đi về nó đã kể với tôi, với hành vi vô đạo đức của con bé, chúng tôi đều không thể chấp nhận được, cho nên, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi với Mộ tiên sinh, thế nhưng, lần nào cũng bị người của thiếu tướng chặn ngoài cửa, không gặp Mộ tiên sinh được, cũng không biết rõ tình hình của Mộ tiên sinh thế nào, giờ thấy Mộ tiên sinh khỏe mạnh như vậy, chúng tôi cũng an tâm phần nào rồi.”

Bà Dung quay đầu nhìn về phía Dung Tuyết: “Dung Tuyết, con còn không mau nói xin lỗi với Mộ tiên sinh đi.”

Gương mặt Dung Tuyết thoáng hiện lên một tia không tình nguyện, nhưng nhanh chóng bị sự áy náy thay thế: “Mộ tiên sinh, ngày đó thật sự xin lỗi anh, lúc đó, bởi vì tôi quá sợ, nên mới làm ra chuyện không có nhân tính như vậy, mong Mộ tiên sinh có thể tha thứ.”

Bà Dung lại vội nói: “Mộ tiên sinh, con gái tôi không hiểu chuyện, từ hôm đó quay về, ngày nào nó cũng mơ thấy ác mộng, vô cùng hối hận vì chuyện mình đã làm, cũng đã bị cắn rứt lương tâm, cho nên, xin Mộ tiên sinh hãy tha thứ cho con bé.”

Mộ Nhất Phàm thấy bà Dung không ngừng xin tha thứ cho hành vi Dung Tuyết làm, không khỏi cau mày lại: “Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận lời xin lỗi của hai người.”

Mới ban đầu, bởi vì anh lạc vào thế giới xa lạ này, cho nên, lúc gặp Dung Tuyết giống chị gái mình vô cùng, trong lòng dễ chịu biết bao nhiêu, chí ít, cũng không cảm thấy thế giới này quá xa lạ nữa.

Thế nên, anh thông cảm cho Dung Tuyết, thậm chí còn không đành lòng nhìn một người giống hệt chị gái mình bị tổn thương.

Thế nhưng, sau khi trải qua chuyện ở trong kho lương, anh cảm thấy đối phương chỉ giống chị gái mình mà thôi, chứ tính cách không giống chút nào, trước đó chẳng qua là chỉ tự lừa mình dối người để xoa dịu nỗi buồn trong lòng.

Huống hồ, nữ phụ trong tiểu thuyết đã vượt ngoài suy đoán của bản thân, thành kiểu nhân vật gì anh cũng không rõ nữa.

Giờ Dung Tuyết xin lỗi anh, chẳng qua chỉ là đang thỏa hiệp cho xong, đợi đến khi tình thế trở nên có lợi cho cô, cô ta sẽ lại chứng nào tật ấy.

Dung Tuyết ngớ ra: “Tôi đã nói xin lỗi rồi, sao anh không chấp nhận? Huống hồ anh cũng không bị cắn, anh…”

“Dung Tuyết!” Bà Dung lập tức thấp giọng ngăn cô ta nói tiếp.

Dung Nhan đã hạn hán lời với cô em gái của mình, nếu không phải con bé là em gái cô, cô thật sự không muốn ở cùng một chỗ với con bé.

Dung Tuyết bực bội im lặng, không cam lòng mà cắn môi dưới.

Mộ Nhất Phàm lạnh lùng nói: “Tiểu thư Dung Tuyết, không phải cứ cô xin lỗi thì người khác sẽ phải chấp nhận, nếu như lúc đó tôi bị cắn thương mà biến thành tang thi, cô định nhận lỗi với tôi thế nào đây? Muốn chạy theo tôi đã biến thành tang thi để xin lỗi hả?”

Dung Tuyết im lặng không biết nói gì.

Bà Dung biết hành vi của con gái mình rất khó tha thứ, cũng không tiện ở lại lâu nữa, kiên quyết dúi mấy trái cây trong tay vào tay Trịnh Quốc Tông, dẫn hai đứa con gái nhanh chóng rời đi.

Trịnh Quốc Tông nhìn mấy trái táo trong tay mình: “Cái cô Dung Tuyết kia làm gì với cậu vậy?”

Mộ Nhất Phàm thở dài, nói qua loa: “Hôm đó ở kho lương, cháu với Dung Tuyết bị tang thi đuổi theo nên phải chạy, nhưng không ngờ, để có thể thoát thân, cô ta đẩy cháu về phía đám tang thi.”

Trịnh Quốc Tông há hốc miệng đầy kinh ngạc, giận dữ khôn nguôi: “Loại con gái này không đáng để tha thứ, nếu không phải cậu là… chỉ sợ đã bị ăn thịt rồi”

Mộ Nhất Phàm thấy Trịnh Quốc Tông tức giận vì mình, trong lòng rất đỗi vui vẻ, điều này nói ông quan tâm tới anh: “Thôi đừng giận, loại con gái kia không đáng để chúng ta tức giận.”

Trịnh Quốc Tông vẫn giận dữ nói: “Tôi vừa nhìn đã biết cô ta không phải dạng vừa, sau hôm cậu trở về từ kho lương, cái cô Dung Tuyết kia cứ nằng nặc đòi về nhà, đâu có chút cắn rứt lương tâm nào như mẹ cô ta nói đâu.”

Nói tới đây, ông thu cơn giận vào: “Lại nói, tôi lấy làm lạ, cô ta đòi nằng nặc như vậy, sao thiếu tướng không để cô ta đi luôn đi, lại còn tự mình lái xe đưa cô ta về nhà một chuyến, cơ mà, sau chuyến về nhà kia, cô ta an phận hẳn, không dám la lối gây loạn nữa.”

Mộ Nhất Phàm biết nguyên nhân Chiến Bắc Thiên không cho cô ta rời đi, bởi giữ lại bên người, mới có thể hành hạ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên Trịnh Quốc Tông nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên do dự: “Mộc Mộc, có mấy chuyện này tôi không định nói cho cậu đâu, nhưng nghĩ lại, sớm muộn gì cậu cũng biết, không bằng nói cho cậu biết trước một chút, miễn cho cậu sau này nghĩ ngợi lung tung.”

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn ông: “Nói gì cơ?”

“Cậu biết Dung Nhan chứ?” Trịnh Quốc Tông nhìn về phía bóng người đã đi xa: “Là chị gái của cái cô Dung Tuyết kia ấy.”

Mộ Nhất Phàm nghe thấy ông nhắc tới nữ thần của mình, liền quan tâm hỏi: “Cô ấy làm sao cơ?”

Trịnh Quốc Tông nhìn quanh, xác định quanh đây không có ai, mới nói: “Giờ mọi người trong khu biệt thự đều đang đồn ầm lên rằng Dung Nhan là người phụ nữ của Chiến thiếu tướng.”

Mộ Nhất Phàm: “…………”

Trong tiểu thuyết, đúng là Dung Nhan là bạn gái của Chiến Bắc Thiên, sau đó họ còn kết hôn sinh con.

Thế nhưng, sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì nữ thần trong lòng bị cướp đi?

Trịnh Quốc Tông thấy anh không có phản ứng gì, sốt ruột nói: “Sao cậu không sốt ruột tí nào hả?”

Mộ Nhất Phàm không rõ mà nhìn ông: “Cháu sốt ruột cái gì?”

“Người đàn ông của cậu bị cướp đến nơi rồi, cậu không sốt ruột sao?”

Mộ Nhất Phàm: “…………..”

Anh cảm thấy hình như Trịnh Quốc Tông đang hiểu lầm gì đó thì phải?

“Lang băm, cháu với Chiến Bắc Thiên không phải như chú nghĩ đâu!!”

Trịnh Quốc Tông tức giận nói: “Hai người đến con cũng có rồi, còn bảo không như tôi nghĩ? Thế cậu nói xem là thế nào?”

Mộ Nhất Phàm: “……………”

Đúng là nhảy vào bồn tắm cũng không thể rửa sạch. (Tác giả cải biên câu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch thì phải)

“Cậu xem, đấy, cậu tự mà xem đi.” Trịnh Quốc Tông chỉ về phía xa xa: “Cậu xem Chiến thiếu tướng lại tới gặp Dung Nhan kìa.”

Mộ Nhất Phàm nhìn theo hướng ông chỉ, thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng đối diện nói gì đó với Dung Nhan và bà Dung, Dung Tuyết thì đứng yên một bên không hé răng, thế nhưng, ánh mắt vẫn dán chặt lấy người Chiến Bắc Thiên.

“Tôi nghe nói để bảo vệ sự an toàn của bà Dung và Dung Nhan, Chiến thiếu tướng đã đặc biệt phái lính đi bảo vệ cho hai người, lính bảo vệ quay về đều nói đó là bạn gái của thiếu tướng, mới đầu tôi còn không tin, nhưng thấy Chiến thiếu tướng chăm sóc mẹ con hai người kia tốt như vậy, tôi thấy không muốn tin cũng khó.”

Trịnh Quốc Tông quay đầu nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cơ mà, tôi thấy thiếu tướng chỉ chăm sóc quan tâm hai người đó chun chút, nhưng cũng đối xử với cậu rất đặc biệt, nếu không nắm chắc vào, để thiếu tướng chạy đi rồi, cậu đừng có mà khóc.”

Mộ Nhất Phàm lườm ông một cái: “Lang băm, cháu…”

Trịnh Quốc Tông cắt ngang lời anh: “Cậu dám nói lúc cậu nghe thấy Chiến thiếu tướng và Dung Nhan là một đôi, trong lòng không khó chịu không? Cậu dám nói lúc Chiến thiếu tướng và Dung Nhan đứng thân mật cùng một chỗ, không đố kỵ chút nào không?”

Mộ Nhất Phàm: “……………”

Đúng là trong lòng anh khó chịu thật đấy, nhưng còn lâu mới là vì Chiến Bắc Thiên.

Trịnh Quốc Tông thấy anh không lên tiếng, liền trêu chọc: “Sao, không phản bác được chứ gì?”

Mộ Nhất Phàm lườm ông một cái: “Không nói cái này nữa.”

“Không nói thì không nói, chúng ta quay về đi.”

Mộ Nhất Phàm lại nhìn về phía Chiến Bắc Thiên và Dung Nhan, nhíu chặt mày lại, ngay sau đó, lại có một bóng người thu hút sự chú ý của anh.

Anh lập tức kêu: “Tiểu Trương, Trương Lạc!”

Trịnh Quốc Tông nghe thấy, liền quay trở lại, thấy có một cậu trai đứng cách đó không xa, vội vã kêu: “Tiểu Trương.”

Ông quay đầu cười nói với Mộ Nhất Phàm: “Đúng là thằng bé này thật, hôm qua cậu nói thấy nó, tôi còn không tin.”

Trương Lạc nghe thấy có người gọi mình, quay đầu, trông thấy Mộ Nhất Phàm và Trịnh Quốc Tông, hai mắt sáng lên, liền mỉm cười chạy tới: “Chú Trịnh, anh Mộ, sao hai người cũng ở đây?”

Trịnh Quốc Tông nói: “Bọn chú mới phải hỏi sao cháu lại ở đây mới phải? Không phải đang ở thôn Thủy Hương sao? Phải rồi, ba mẹ cháu đâu? Có tới đây không?”

Trương Lạc cười nói: “Tới, tới cả, nhà cháu được một đồng đội trước đây của anh trai quan tâm, cho nên mới đi tới.”

Trịnh Quốc Tông nhớ anh trai Trương Lạc từng làm lính, liền hỏi: “Đồng đội của anh cháu là…”

Trương Lạc cũng không giấu giếm: “Là Chiến thiếu tướng.”

Mộ Nhất Phàm nhướn chân mày.

Anh chợt nhớ ra, tiết thanh minh hôm ấy, Chiến Bắc Thiên tới thôn Thủy Hương để thăm mộ một người đồng đội họ Trương.

Sau đó, đến mạt thế, nam chính liền dẫn người nhà đồng đội họ Trương kia tới, chăm sóc bên cạnh nơi mình ở.

Lại nói, cái chết của anh trai Trương Lạc, có liên quan tới nguyên chủ Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, buồn bực nhíu mày lại.

Nguyên chủ làm nhiều chuyện thất đức quá đi mà.

Trịnh Quốc Tông ngạc nhiên nói: “Anh cậu là đồng đội của Chiến thiếu tướng?”

Trương Lạc ngượng ngùng cười cười.

“Chiến thiếu tướng tốt thật đấy, còn nhớ tới người nhà cậu mà chăm non.”

“Vâng.”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra cái gì đó, liền hỏi: “Tiểu Trương, lúc ở thôn Thủy Hương, sashimi cá mà em mang tới cho anh, có phải là Chiến Bắc Thiên bảo em mang tới không?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thi Thê, truyện Đệ Nhất Thi Thê, đọc truyện Đệ Nhất Thi Thê, Đệ Nhất Thi Thê full, Đệ Nhất Thi Thê chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top