Đầu Sói

Chương 8: Tôi Phải Làm Gì Đó


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đầu Sói

Tới giờ chiều, cha tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển sang khoa chỉnh hình, trùng hợp là Giang Tĩnh Nhã làm y tá ở khoa chỉnh hình, có điều cô ấy lại phớt lờ tôi.

Tôi kiếm cớ nói chuyện với cô ấy, cô cũng vẫn tỏ ra dáng vẻ lạnh nhạt, sau khi giúp cha tôi trải ga giường xong, liền quay người rời đi, trước khi rời đi vẫn nhắc nhớ tôi, trưa mai phải nộp số tiền còn lại.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô ấy, tôi dùng giọng bé nhỏ mà chỉ bản thân tôi mới nghe được nói câu cảm ơn.

Tiền Long cố ý cười nói: Cô gái này cũng không tồi, nhưng tính cách có chút nóng nảy, muốn theo đuổi cô ấy, cậu nên mua một chiếc quần sịp bằng sắt, không thì cậu sẽ chết sớm đấy, có vẻ cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta một chút, nhưng không sao, bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em.

“Im miệng đi được không? Tôi thật sự cảm kích người ta.” Tôi đưa tay ra đập lên cánh tay Tiền Long.

Tiền Long nói: Sự cảm kích tốt nhất nên dùng thân hình cậu đền đáp, haha.

Tôi không quan tâm đến Tiền Long, im lặng nhìn cha tôi đang nằm trên giường bệnh.

Có lẽ là do thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, từ khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, ông ấy vẫn ngủ miên man, nhìn đầu ông ấy quấn đầy băng gạc, bộ râu xồm xoàm, trong lòng tôi cảm thấy đau nhói.

Trong kí ức của tôi, ông ấy vẫn luôn là kẻ lưu manh, từ hồi tôi còn bé, cảnh sát cứ ba ngày một bữa lại đến nhà tôi một lần, nhưng đợi tôi lớn hơn một chút, ông ấy không gây họa gì nữa, nhưng mẹ tôi vẫn bỏ đi.

Một người đàn ông đã lớn tuổi, trước giờ chưa từng nghiêm túc làm ăn, bởi vì chân phải bị khập khiễng, không thể làm được việc nặng, ban ngày thì sửa giày hoặc đánh chìa khóa cho mọi người ở trên phố, buổi tối rãnh rỗi sẽ đi đánh bài hoặc đánh mạt chược.

Sau khi uống rượu xong sẽ đập bàn khoe mẽ hồi còn trẻ tôi từng oai phong như thế nào, có ai lên tiếng hỏi sao bây giờ lại thảm hại thế này, ông ấy sẽ nổi giận.

Nhưng dù gì đó cũng là cha tôi, một giọt nước đào hơn ao nước lã, nhiều năm như vậy chưa từng quản tôi cái gì, cũng chưa từng để tôi chịu khổ, nếu như không phải tôi nghịch ngợm không chịu học hành, tôi biết ông ấy nhất định sẽ để tôi học lên đại học.

Bây giờ ông ấy bị người khác bắt nạt thành như thế này, nếu như tôi không làm gì đó, tôi cảm thấy bản thân tôi sống không bằng một con vật.

Im lặng vài giây, tôi nhìn Tiền Long nói: “Hoàng thượng, hay là cậu đừng đi với tôi nữa, cậu ở lại đây chăm sóc cha tôi là được rồi.”

Tiền Long khoác vai tôi nói: Mơ đi! Cậu bảo tôi uống rượu, đánh quyền với cha cậu còn được, cậu bảo tôi chăm sóc, tôi thật sự không làm được, huống hồ với sức lực yếu ớt đấy của cậu có thể làm được gì, mau đi thôi, chúng ta giải quyết nhanh một chút, giải quyết trong vòng nửa tiếng thôi.

Tên nhóc này bình thường trông có vẻ ngốc ngốc, nhưng thực ra không hề ngốc chút nào, tôi định làm gì tiếp theo, cậu ta chắc chắn đã đoán ra được.

Không thể nói gì được nữa, tôi đành đem cậu ta đi theo.

Đi ra khỏi cửa bệnh viện, Tiền Long theo thói quen rút chìa khóa xe từ túi quần ra nói: Đợi chút, tôi đi lấy xe.

Cậu ta ngây người ra mấy giây sau đó ngượng ngùng nói: “Quên mất, anh em của tôi có việc nên mượn xe mấy hôm.”

Tôi quay đầu nhìn cậu ta, im lặng mấy giây, sau đó choàng tay qua vai cậu ta nói: “Hoàng thượng, trong vòng một năm, tôi nhất định sẽ tặng cậu một chiếc xe BMW.”

Tiền Long ngây người ra, sau đó xua tay cười nói: “Đừng có chém gió nữa, mấy câu thề thốt của cậu tôi coi như miếng cơm với chén rượu thôi. Anh em chúng ta không nói mấy cái này nữa, nhanh lên, gọi xe đi.”

Trên đường đến tiệm sửa xe, rảnh rỗi quá nên tôi hỏi Tiền Long, sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?

“Bởi vì tôi yêu cậu đó.” Tiền Long không nghiêm chỉnh nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu coi tôi như người nhà vậy, nhớ hồi tiểu học, chúng ta đi leo núi Nương Nương, anh trai tôi bận nên không chuẩn bị gì cho tôi, cậu là người chia phần cơm của cậu cho tôi, hồi cấp hai, cậu thấy giày của tôi bị rách, lấy trộm tiền trong nhà mua cho tôi một đôi mới, trở về còn bị cha cậu đánh một trận.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta cười nói: “Đúng vậy đó, tôi bị lão Vương đánh thê thảm, còn phải đi khập khiễng nữa mà, hahaha.”

Nhắc đến chuyện còn bé, Tiền Long giống như được dịp mở hộp trò chuyện ra, cười toe toét nói: “Cậu còn nhớ lần đó không? Cậu viết thư tình gửi cho Triệu Thảo của lớp ta, bị ban chủ nhiệm bắt được, sau đó trực tiếp gọi điện cho cha cậu, cha cậu đến đá cậu từ cửa lớp phía trước đến cửa lớp phía sau, hình như là đá tận năm cái.”

“Vớ vẩn, sao tôi lại nhớ là sáu cái?”

“Đừng có cố chấp với tôi, mắt tôi không tốt bằng mắt cậu sao?”

Chúng tôi nói chuyện một lúc, không lâu sau đã đến tiệm sửa xe, Tiền Long rút một tờ tiền từ trong giày ra trả tiền xe.

Chúng tôi đi thẳng vào trong, đến cửa tiệm, tôi nghiêm túc nhìn Tiền Long, nói: “Hoàng thượng, chút nữa kiểu gì cũng có tai họa xảy ra, bây giờ cậu đi về tôi cũng không trách cậu đâu.”

Tiền Long nhổ nước bọt khinh bỉ, hai tay đút vào túi áo, sau đó đi lên phía trước tôi.

Chúng tôi thường tan làm lúc sáu giờ rưỡi, nên khi chúng tôi đến, trong nhà máy cũng không còn nhiều công nhân đang làm việc, thấy chúng tôi đột ngột bước vào, một số người học việc có mối quan hệ tốt với tôi đã đến chào hỏi.

Tôi hỏi một người học việc tên là Lư Ba Ba: “Ba Ba, Lưu Thiếu Đức có ở đây không?”

Lư Ba Ba cách đó không xa chỉ tay lên phòng tầng hai nói: “Có, đang làm gì với trong phòng tài vụ ấy.”

“Cảm ơn nhé.” Tôi vỗ vai cậu ta, nhìn Tiền Long, sau đó hai chúng tôi đi thẳng lên tầng.

Đi đến cửa phòng tài vụ, tôi hít sâu một hơi định gõ cửa, Tiền Long lập tức đạp cửa ra, trực tiếp đi vào phòng.

Trong phòng làm việc, Lưu Thiếu Đức ngồi sau bàn làm việc, tay thò vào trong váy của cô nhân viên phòng tài vụ.

Chúng tôi đạp cửa bước vào, Lưu Thiếu Đức bị dọa đến nỗi đứng dậy, còn cô gái kia đỏ bừng mặt quay người lại chỉnh váy áo.

Sau khi nhìn rõ người đến là tôi, Lưu Thiếu Đức mới thở phào một hơi, thuận tiện chỉnh lại áo sơ mi, đen mặt hỏi: “Lãng Lãng, cháu muốn làm gì?”

Tiền Long đập cái gạt tàn trên bàn, nói: “Muốn làm gì trong lòng ông không rõ hay sao?”

Tôi đứng chắn trước mặt Tiền Long, bình tĩnh nói với Lưu Thiếu Đức: “Chú Lưu, cháu làm việc ở đây thế nào?”

Lưu Thiếu Đức cau cậu, sau đó cười lớn: “Chú hiểu ý cháu rồi, có phải là do cha cháu nhập viện cần dùng đến tiền, cháu muốn lấy lương trước hả? Với quan hệ của cha cháu với chú, đáng nhẽ chú nên đích thân đến bệnh viện thăm ông ấy, nhưng hôm nay nhà máy có việc lớn, không thể rời đi được. Tiểu Quyên, đi lấy hai nghìn tệ đưa cho Lãng Lãng.”

Cô nhân viên tài vụ đó gật đầu, lấy xấp tiền hai nghìn tệ từ trong ngăn kéo ra đưa cho tôi.

Tôi không khách khí, cầm tiền nhét vào túi, sau đó lấy một điếu thuốc trên bàn hút, gương mặt bình tĩnh nhìn Lưu Thiếu Đức.

Nhìn thấy tôi lấy được tiền rồi mà chưa rời đi, gương mặt Lưu Thiếu Đức đầy nghi hoặc, cười nói: “Còn chuyện gì khác không Lãng Lãng?”

“Sao chú biết cha cháu nhập viện vậy?” Tôi cười hi hi hỏi.

Lưu Thiếu Đức ấp úng, cười ngượng nói, chú nghe người khác nói.

Tôi ngồi xuống bàn làm việc trong phòng, tay nghịch bật lửa: ‘Chuyện tiền lương thì xong rồi, bây giờ chúng ta nói một chút về chuyện chú với Hầu Lai Tử giăng bẫy cha cháu.”

Lưu Thiếu Đức thẳng người lên, cao giọng nói: “Nói gì đấy? Chú giăng bẫy cha cháu lúc nào? Cháu đang bắt nạt chú vì chú tốt tính sao? Cháu muốn tống tiền chú Lưu đó hả? Chú sẽ báo cảnh sát.”

“Mẹ kiếp! Báo cảnh sát cho ông.” Tiền Long cầm cái gạt tàn giơ thẳng vào đầu Lưu Thiếu Đức, hắn hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó ngồi xuống đất ôm đầy, hướng về phía nhân viên tài vụ nói: “Tiểu Quyên, báo cảnh sát, mau chóng báo cảnh sát.”

“Nào, cô báo thử xem.” Tiền Long đá vào đầu Lưu Thiếu Đức một cái, trong túi áo lấy ra một cái tua vít, hướng về phía cô tài vụ cười nói: “Con người tôi có hai căn bệnh, đầu tiên là không đánh phụ nữ, thứ hai là thường xuyên không phân biệt được đâu là nam đâu là nữ.”

Cô tài vụ đó bị dọa đến nỗi gương mặt trắng bệch, đứng im không dám động đậy.

Tôi ngồi xổm trước mặt hắn, cầm tóc hắn lên, lạnh lùng nói: “Chú Lưu, chú làm người cũng thiếu đức quá rồi, lần nào chú có chuyện, cha cháu cũng là người đầu tiên chạy đến giúp chú, ông ấy nợ tiền chú là thật, nhưng ông ấy cũng coi chú là anh em, chú lại liên kết với người khác giăng bẫy ông ấy, như vậy cũng quá không trượng nghĩa rồi.”

Lưu Thiếu Đức mạnh mẽ hấy tay tôi ra, muốn chạy ra ngoài cửa, Tiền Long dùng tua vít đâm một nhát lên cánh tay hắn, hắn vẫn không quan tâm, một lòng muốn chạy ra khỏi cửa, Tiền Long chửi thề một câu, sau đó dùng hai tay giữ chân hắn lại, tôi nhanh chóng bò dậy, giúp Tiền Long, Tiền Long dùng tua vít giơ lên mặt Lưu Thiếu Đức: “Mẹ kiếp, còn dám động đậy, ông đây cho mày nín thở luôn.”

Lưu Thiếu Đức nằm trên mặt đất thở hổn hển, máu từ trên trán chảy xuống, nghiến răng nói với tôi: “Chó chết, có bãn lĩnh thì mày giết tao đi, bằng không tao báo cảnh sát thì mày xong đời.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đầu Sói, truyện Đầu Sói, đọc truyện Đầu Sói, Đầu Sói full, Đầu Sói chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top