Đạo

Chương 329: Khống lôi (Chương 329)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo

- Chủ nhân vĩ đại và tàn nhẫn của ta! Tiểu Điện đã phải yên lặng vô tận năm tháng, tâm linh tịch mịch cô tịch cần được trấn an, nhưng ngài lại tước đoạt quyền lợi không cho ta quan sát ngài cùng tiên tử xinh đẹp”đánh nhau”.

- Quá tàn nhẫn a! Quá hung tàn a! Tiểu Điện cần kháng nghị, ta muốn bình đẳng, ta muốn giữ gìn quyền lợi hợp lý thuộc về mình.

Thằng nhãi này kêu gào nửa ngày, đột nhiên phát hiện nhiệt độ quanh thân hạ thấp vô số lần, sau đó chứng kiến ánh mắt Tiêu Thần sâm hàn như băng, thì lập tức thu hồi bộ dáng hung hăng càn quấy, nhanh chóng chuồn ra xa, làm ra bộ dáng biết vâng lời.

- Ách. . . Chủ nhân thân ái vĩ đại, ta chỉ nói lung tung thôi, ngài đừng nên tưởng thật, coi như vừa rồi là một trận gió mát, bỏ qua đi nha.

- Hắc hắc hắc hắc.

Sắc mặt Lý Vũ Hiên dại ra, giờ phút này ho nhẹ một tiếng, nhịn không được cười ha hả.

- Ha ha ha ha! Loại cực phẩm đạo khí linh thần này, vô số năm qua đây là lần đầu tiên vi sư nhìn thấy, chẳng thể trách khi con nhắc tới tiểu gia hỏa này liền có bộ dáng đau đầu, quả thật là cực kỳ thú vị.

Tiêu Thần nghe vậy, trên mặt ửng đỏ cười khổ không thôi, trong lòng hận không thể trực tiếp đem thằng nhãi này chém thành mười bảy mười tám đoạn, xem nó ngày sau còn có thể ăn nói bừa bãi như vậy nữa hay không.

- Hắc! Lão đầu ngươi là ai a? Lại có thể dám nói bản thần như vậy, nói cho ngươi biết, ta tuy rằng tạm thời uy lực mất hết, nhưng tiểu đệ của ta rất lợi hại, ngươi dám cười ta, cẩn thận ta sai nó giáo huấn ngươi.

Tiểu Điện nghe được lão đầu tử trước mặt cuồng tiếu, nhất thời có chút không vui, chỉ là một lão đầu già yếu, lại dám cười Tiểu Điện đại nhân anh minh thần vũ vĩ đại, quả thực là không biết sống chết!

Tiêu Thần cười thầm, nhưng cũng không mở miệng, khiến thằng nhãi này chịu chút đau khổ cũng tốt, miễn cho hắn luôn một bộ hung hăng càn quấy tự đại.

Tiểu Điện nói xong thấy Tiêu Thần vẫn chưa ngăn cản, nhất thời lấy làm đắc ý, đang muốn lần thứ hai mở miệng, cả người bỗng cứng đờ, lạch cạch rơi xuống trên mặt đất, toàn thân run rẩy không thôi, kêu rên nói:

- Cứu mạng! Chủ nhân cứu mạng a!

- Lão đầu tử này giả trư ăn thịt hổ, chúng ta không phải là đối thủ, ngài cứu ta đi rồi chúng ta mau chạy trối chết thôi.

Lý Vũ Hiên khẽ lắc đầu, một tia khí tức tràn ra nhất thời thu liễm trở về, Tiểu Điện như chim sợ cành cong nháy mắt trốn về phía sau Tiêu Thần, nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.

Lão đầu tử này lại có thể giấu nghề, tu vi cao cường, vượt xa tưởng tượng của nó.

- Sư tôn, Tiểu Điện xưa nay vốn là như vậy, được người ra tay giáo huấn một chút chính là phúc khí của nó.

Trong lòng Tiêu Thần cười thầm, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ nghiêm cẩn.

Tiểu Điện nhất thời há hốc mồm.

Sư tôn?

Mới chỉ nửa ngày lão gia hỏa này đã là sư phụ của chủ nhân, xong rồi, đắc tội người này, sau này nó liệu có còn ngày nào yên ổn.

Kết quả là lúc trước kêu gào hung hăng càn quấy không thôi, giờ phút này Tiểu Điện biến hoá nhanh chóng, làm ra bộ dáng nhu thuận nghe lời, “vuốt mông ngựa” cuồn cuộn liên miên không dứt, đem hết bản lĩnh ra để láy lòng vị sư phụ của chủ nhân.

Lý Vũ Hiên nhìn thấy thằng nhãi này nhanh chóng biến đổi bộ dáng, ngạc nhiên một trận, rồi lắc đầu liên tục không thôi.

Tiêu Thần cảm giác trên mặt như có lửa, vội vàng đem Tiểu Điện ngày càng có xu thế nghiêm trọng kéo trở về, nói cho nó về đoạn kiếm pháp bảo, về phần có lựa chọn dung hợp hay không, là muốn xem lựa chọn của nó.

Tiểu Điện trầm mặc trong chốc lát, nói như đinh đóng cột:

- Ta muốn dung hợp!

Tiêu Thần ngạc nhiên, thằng nhãi này từ trước đến nay phi thường coi trọng mặt mũi, thích đùa giỡn uy phong, đoạn kiếm này gỉ sét loang lổ rõ ràng không phù hợp khẩu vị của nó.

Tiêu Thần:

- Vì sao?

Tiểu Điện

- Đủ cứng rắn!

Tiêu Thần:

- Thế thì sao?

Tiểu Điện:

- Đi theo ngài thật sự quá nguy hiểm, vài lần thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ, tìm thân thể đủ cứng rắn mới có thể sống được lâu dài, điểm ấy Bổn thần đã sớm suy nghĩ cẩn thận.

Tiểu Điện tình vô cùng đắc ý nói.

Tiêu Thần:

- . . . . .

- Ha ha, Tiểu Điện này thật thú vị, rõ ràng đối với đoạn kiếm này cực kỳ vừa lòng, cũng vẫn tìm ra được một cái cớ như vậy.

Lý Vũ Hiên nhìn đệ tử sắc mặt âm trầm đang im lặng bên người, cười khẽ nói.

Tiêu Thần nghe vậy phục hồi tinh thần lại, chắp tay nói:

- Sư tôn không cần nghĩ nhiều, đệ tử không phải là bất mãn đối với Tiểu Điện! Nó mặc dù có khi làm cho người ta cảm thấy đau đầu, nhưng đối với đệ tử cũng cực kỳ trung tâm.

- Hơn nữa đoạn kiếm kia tuyệt đối không phải vật tầm thường, tuy rằng bị tàn phá, nhưng sau khi dung hợp, uy lực cũng tất nhiên không thể khinh thường. Đệ tử giờ phút này, bất quá là có chút bận tâm không biết Tiểu Điện có thể dung hợp được không.

Lý Vũ Hiên chậm rãi gật đầu, nói:

- Việc này con lo lắng cũng vô dụng, bất quá nếu Tiểu Điện lựa chọn dung hợp, nói vậy hẳn nó phải có vài phần nắm.

Tiêu Thần trầm mặc gật đầu, sau đó cười nói:

- Thương thế nguyên thần của tỷ tỷ đang khôi phục.

- Tiểu Chuyên đang cùng Ngự Thiên Thuẫn triền đấu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày phá phong ấn ra hẳn sẽ đạt tới trình độ đạo khí.

- Chỉ sợ Tiểu Điện này mới là kẻ có được cơ duyên lớn nhất, đoạn kiếm kia sau khi bị nó dung hợp không biết có thể phát ra uy năng đến nhường nào. Bất quá thằng nhãi này muốn thành công, phỏng chừng còn phải ăn đau khổ không nhỏ.

- Về phần Tiểu Cốt, tuy giờ phút này không cách nào làm cho nó khôi phục, nhưng ít ra đã có chút phương hướng, tương lai sẽ chậm rãi tìm tòi.

Ngu Cơ, Tiểu Chuyên, Tiểu Điện, đi theo bên người Tiêu Thần, một đường Tinh Phong Huyết Vũ, trả giá rất nhiều, hôm nay cuối cùng có thể bồi thường một ít.

Về phần Tiểu Cốt, liền chỉ có thể tương lai tiếp tục nghĩ biện pháp.

Giờ phút này Tiêu Thần cảm giác cực kỳ thoải mái, cười hì hì nói:

- Sư tôn, đệ tử hiện tại đã vô sự, không biết người chuẩn bị cấp cho đệ tử hạng cơ duyên nào, hiện tại có thể mang cho đệ tử rồi đó.

Lý Vũ Hiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Cơ duyên con cho người khác hết, hiện tại muốn, đáng tiếc đã không còn.

Tiêu Thần nghe vậy cũng không nóng nảy, cười khẽ theo sau.

Lý Vũ Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ống tay áo vung lên, thân ảnh hai người nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Lần thứ hai xuất hiện, đã tới bên trong cung điện Tiêu Thần nghỉ ngơi lúc trước.

Lý Vũ Hiên ngồi phía trên, Tiêu Thần đứng dưới, thần sắc trên mặt cực kỳ cung kính.

- Được rồi, vốn vi sư vì con mà chuẩn bị hai phần cơ duyên, nếu con có thể toàn bộ tiêu hoá, sau này đối mặt tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể diệt sát, nhưng giờ phút này thiếu Dược Viên, uy năng sợ là sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Vũ Hiên không khỏi trở nên có chút khó coi.

Nghịch Thiên cơ duyên bậc này, mạnh mẽ đề thăng tu vi, loại hảo sự như vậy mà tiểu tử này lại đẩy ra cho người ta chữa thương, , tuy rằng trong lòng hắn cực kỳ vui mừng, nhưng cũng khó tránh một trận đau lòng.

Tiêu Thần thấy thế không chút lo lắng, kính cẩn nói:

- Nếu là đệ tử vì tu vi bản thân mà không chiếu cố tới thương thế nguyên thần của tỷ tỷ, thì sư tôn sao có thể yên tâm với con?

- Tiêu Thần không phải thánh nhân, thất tình lục dục ân oán tình cừu tất cả đều có đủ, tỷ tỷ cứu con nhiều lần, đệ tử cho dù trả giá đắt, chỉ cần có thể bảo vệ nàng hoàn hảo, trong lòng cũng không có nửa câu oán hận.

Lý Vũ Hiên nghe vậy liếc mắt nhìn người trước mặt một cái, nhẹ nhàng thở dài, Tiêu Thần nói cũng cực kỳ hữu lý, nếu như hắn thật sự liều lĩnh chỉ vì tăng lên tu vi, chính mình còn có thể tín nhiệm hắn như vậy sao? Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Vũ Hiên giải bỏ được khúc mắc trong lòng nhưng trong miệng vẫn làm ra vẻ oán hận.

- Nhưng vật tiếp theo này, không được cho người khác.

Tiêu Thần nghe vậy cười khẽ, kính cẩn thi lễ,

- Xin hỏi sư tôn, phần cơ duyên thứ hai người chuẩn bị cho đệ tử là cái gì?

Lý Vũ Hiên nghe vậy cũng không vội mở miệng, khoát tay nói:

- Con ngồi xuống trước đã, trước khi đem cơ duyên này cấp cho con, vi sư cũng còn có hai đạo thần thông cần truyền thụ.

Tiêu Thần nghe vậy trong mắt nhất thời tuôn ra thần sắc vui mừng, thần thái nghiêm cẩn ngồi xuống.

Hơi trầm ngâm, Lý Vũ Hiên ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Thần, nói:

- Tiêu Thần đồ nhi, con có thể nói cho ta biết, có phải con tu luyện lôi đạo thần thông nào đó, có thể cắn nuốt Lôi Đình lực, rèn luyện nhục thân không?

Tiêu Thần nghe vậy không chút chần chờ, gật đầu nói:

- Không sai, đệ tử dưới cơ duyên, quả thật từng chiếm được một bộ bí pháp, bí pháp này tên là Thôn Lôi.

Lập tức Tiêu Thần đem công hiệu Thôn Lôi bí pháp nói ra, đương nhiên về việc nghịch thiên kim ấn hắn vẫn dấu kín. Không phải là hắn không tín nhiệm Lý Vũ Hiên, mà là việc này quá mức quỷ dị, một khi để lộ nửa điểm phong thanh, chỉ sợ hắn phải đối mặt cả Tu Chân Giới đuổi giết.

Nghịch thiên kim ấn là bí mật lớn nhất của Tiêu Thần, bất luận như thế nào hắn tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai biết được.

Lý Vũ Hiên mặt lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt lóe ra không ngớt, một lát sau mới khôi phục thường sắc, thở dài nói:

- Trên đời lại có bí pháp như vậy, chỗ thần kỳ, thực ngoài dự kiến của vi sư.

- Lúc trước Lang Huyên thượng nhân tu luyện lôi đạo thần thông, là vì muốn nắm trong tay Thiên Lôi để ngăn cản Thiên kiếp phi thăng Linh giới. Lấy thần thông tu vi của hắn, cũng không thể tìm kiếm được phương pháp có thể thôn phệ Lôi Đình, bất quá năm đó hắn cũng sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, cho nên mới phải nhọc lòng không biết từ chỗ nào tìm được Lôi Ngư nhất tộc, thi triển pháp lực đem toàn bộ bộ tộc này phong ấn bên trong bí cảnh, bởi vì Lôi Đình lực trong lôi tinh uy lực kém hơn, có thể không ngừng thực nghiệm, một khi thành công, sẽ có thể thông qua lôi tinh hấp thu Lôi Đình lực bên trong, từ đó thực lực tăng vọt.

Tiêu Thần nghe vậy giật mình, chẳng thể trách bên trong Lôi Đình bí cảnh kia có nhiều lôi ngư như vậy, nguyên lai nguyên nhân đó là ở chỗ này.

- Hôm nay thần thông vi sư muốn truyền thụ cho con, là một trong những thần thông sau khi ta dung hợp với tàn hồn của Lang Huyên thượng nhân có được ——Khống Lôi.

- Thần thông Khống Lôi này tuy rằng không thể trực tiếp cắn nuốt Lôi Đình lực chuyển hóa cho mình dùng, nhưng lại có thể thao tác Lôi Đình, tu luyện tới cảnh giới cực hạn thậm chí có thể hóa thân thành Lôi Đình chưởng quân vương, thao tác Lôi Đình thế gian, không sợ Thiên kiếp! Nhưng cảnh giới đó chỉ là theo công pháp nhắc tới, cho dù là người tạo ra nó Lang Huyên thượng nhân cũng không thể tu luyện tới cảnh giới như thế, nếu không cũng sẽ không bị Lôi Đình oanh giết đương trường trong khi tu luyện.

- Bất quá dù vậy, Tiêu Thần đồ nhi vốn có Thôn Lôi bí pháp, tiếp tục học được Khống Lôi này, đem chúng bổ trợ cho nhau, chắc hẳn có thể xuất ra uy lực cực kỳ cường hãn.

Tiêu Thần nghe vậy trong lòng mừng như điên, chỗ mạnh mẻ của thần thông Khống Lôi này, hắn đã sớm kiến thức qua ở Lôi Đình thế giới, Lý Vũ Hiên có thể mạnh mẽ chém đứt Lôi Đình, cùng Lôi Long cướp đoạt quyền thao khống Lôi Đình, thần thông như thế, uy lực có thể nói là nghịch thiên.

Sau khi tu luyện Thôn Lôi, mỗi lần tu vi đột phá đối mặt Thiên kiếp đều cực kỳ hung hiểm, có Khống Lôi bí pháp này, không thể nghi ngờ giúp hắn thoải mái hơn rất nhiều.

- Đệ tử đa tạ sư tôn!

Tiêu Thần kính cẩn quỳ bái, trong lòng tràn ngập ý cảm kích.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo, truyện Đạo, đọc truyện Đạo, Đạo full, Đạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top