Đạo

Chương 284: Tuyệt địa (Chương 284)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo

Tiêu Thần hướng tầm mắt xuống mặt đất thấy hắc vụ lan tràn ra một màu đỏ sẫm như máu, trong lòng lo lắng không ngừng, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt chậm rãi đảo qua một vòng sơn cốc một cách cực kỳ cẩn thận.

Cùng lúc đó, bên trong cốc một số tu sĩ cũng phát hiện dị biến trên mặt đất.

- Mau nhìn xuống dưới chân!

- Đáng chết, mặt đất lúc nào lại biến thành huyết sắc, trông thật là tà môn, lão tử có chút hối hận khi tiến vào đây.

Hừ! Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì, nếu như đã vào, giờ chỉ còn cách đi tới, nêu không chỉ còn một con đường chết!

- Mặt đất biến thành huyết sắc, rất quỷ dị, chư vị đạo hữu nên để ý cẩn thận một chút.

Chúng tu sĩ trong lòng vừa mới nới lỏng vài phần, giờ phút này khi thấy huyết sắc trên mặt đất vọt tới, thần sắc lần nữa lại chìm vào lo lắng, mọi người như lâm đại địch, hô hấp từ từ chở nên gấp gáp.

Lan Nhược Ly nhìn tình cảnh này không khỏi nhíu mày,cạnh đó tu sĩ tam tông đang đứng thành vòng tròn, đem Nguyễn Ngọc Linh cùng hai gã tu sĩ bị thương Vô Cực Tông quây vào bảo vệ , ánh mắt âm trầm quan sát xung quanh, trong cơ thể pháp lực vận chuyển liên tục, một cỗ khí thế cường đại lấy tu sĩ tam tông làm trung tâm, ầm ầm bạo phát ra, nháy mắt tràn ngập sơn cốc.

Chứng kiên thực lực xung quanh tam tông, mọi người trong sơn cốc đều ngạc nhiên, trong lòng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, trong khốn cảnh, mọi người đồng lòng kết hợp tạo ra lực lượng cường hãn, theo đó tính an toàn cũng tăng lên rất nhiều. Dần dà, tất cả tu sĩ trong sơn cốc đều chậm rãi di động hướng về phía tam tông.

Trong lúc đó huyết sắc đỏ thẫm dưới đất đang lan tràn với tốc độ cực nhanh, uốn lượn quấn quanh động phủ, chỉ sau mấy tức thời gian, cái sơn cốc vốn màu sắc thổ nhưỡng nay chuyển hết sang màu đỏ sẫm huyết sắc, một cỗ khí tức quỷ dị từ bốn phương tám hướng chậm rãi truyền tới, làm cho người ta bất tri bất giác trong lòng xuất hiện một tia sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Trong giây lát

Nhưng trái với cảnh tượng đáng sợ đó sơn cốc vẫn im lặng một cách thần bí, không phát sinh hiện tượng gì, bên trong sơn cốc, trừ mặt đất có xuất hiện huyết sắc, nhưng không xuất hiện bất kì dị thường nào, mà phía bên trong hắc vụ lũ thây khô vẫn đang gầm thét liên tục, không vì chút huyết sắc mà có dị trạng gì.

Tiêu Thần khẻ nhíu mày lại, hắn cứ nghĩ rằng huyết sắc này cùng lũ thây khô trong hắc vụ có liên quan tới nhau, mà giờ phút này cũng không có bất kỳ nguy cơ nào xuất hiện, tuy vậy trong lòng hắn cũng không có nửa điểm nới lỏng cảnh giác, khí tức nguy hiểm vẫn tiếp tục phát ra liên tục, từ bên trong sơn cốc mỗi tấc đất đều giống như muốn hướng tới phía tu sĩ đang đứng để cắn nuốt.

- Chuyện gì vậy? Mặt đất đầy huyết sắc mà cũng không có dị biến gì phát sinh sao?

- Có lẽ chúng ta hoảng hốt hơi sớm.

- Vẫn nên cân thẩn một chút, giờ phút này chúng ta vẫn đang ở bên trong Bất Trụy động phủ, nơi nguy hiểm như thế này tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi làm ra vài chuyện vô tác dụng!

Đạo hữu nói không sai, huyết sắc này mang đến cho ta cảm giác bất an rất lớn, sợ rằng tuyệt đối không đơn giản.

Chúng tu sĩ âm thầm thảo luận, nhìn về phía sơn cốc yên tĩnh, trong lòng bất chi bất giác sinh ra vài phần hoảng sợ.

Giờ phút này Tiêu Thần đứng cùng hai tu sĩ, một trong đó sắc mặt tái nhợt, thương thế nghiêm trọng, sợ rằng nếu phát sinh nguy hiểm tuyệt đối không thể giữ được mạng sống.

Đúng lúc này.

Hưu! Hưu! Hưu!

Một tiếng xé gió cắt đứt khung cảnh yên lặng, theo đó là mười mấy đạo huyết sắc từ bốn phương tám hướng vọt tới, hướng về phía nơi tu sĩ đang đứng.

Đang yên tĩnh bỗng phát sinh dị thường, khắp nơi bộc phát ra công kích quỷ dị, mọi người ngây ngốc, tiếp theo đó là vang lên tiếng la hét thảm thiết của các tu sĩ trước khi chết.

Phốc! Phốc! Phốc!

Một loạt dị vật lạ đâm về phía chúng tu sĩ, làm cho hơn hai mươi người đang trọng thương nháy mắt xuyên thủng, mà cho tới giờ khắc này, mọi người mới rõ vật vừa bay tới đến tột cùng là vật gì!

Ám tiễn đỏ đậm huyết sắc, uyển chuyển uốn lượng giăng khắp động phủ, vừa xuất thủ liền khiến hơn hai mươi tu sĩ hôi phi yên diệt. Mà cái ám tiễn kia chính là cỏ cây sinh trưởng trong sơn cốc, tưởng chừng vô hại, mà bây giờ trong mắt tu sĩ biến thành thứ vũ khí đòi mạng, tốc độ chúng nhanh như điện giật, căn bản không để cho mọi người phản ứng, chốc lát đã chết hơn hai mươi tu sĩ!

Giờ phút này hơn hai mươi thi thể vừa ngã xuống, liền bị đám cỏ cây quỉ dị kéo về sau, quanh người bao phủ chi chít huyết sắc, chỉ vài lần hô hấp máu huyết khô quắp, lại trở thanh thây khô như đám người bên trong hắc vụ.

Đột nhiên xuất hiện dị biến, chúng tu sĩ sắc mặt cuồng biến, cho dù Lan Nhược Ly cách xa tu sĩ tam tông, giờ phút này con ngươi cũng kịch liệt co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hưu! Hưu! Hưu

Nhưng không đợi mọi người tìm cách giải quyết, đám cây cỏ thấm đẫm huyết sắc lại tiếp tục đánh tới.

Lần này số lượng nhiều hơn gấp mấy lần lần trước, phải tới hơn năm mươi gốc!

Mặc dù mọi người đã có chuẩn bị, nhưng giờ phút này số người đỡ được đám cỏ cây công kích chả được bao nhiêu!

Một gã Trúc Cơ hậu kỳ sắc mặt tái nhợt, nhanh tay lấy từ trong túi trữ vậy ra một thứ như là lân giáp, trong mắt ánh lên vẻ không muốn, nhưng sau đó điên cuồng quán chú pháp lực vào đó. Được pháp lực thúc dục, Lân Giáp Đốn tỏa ra màu hoàng sắc, thể tích nhanh chóng phình ra, gắt gao bảo vệ chủ nhân bên trong.

Chuẩn bị chu toàn, trong lòng người này an tâm một chút, nhưng nháy mắt sau đó, lân giáp đang hoàn hảo bỗng vỡ vụn ra thành từng mảnh, khiến cho tu sĩ kia chìm trong một mảnh sợ hãi, chỉ thấy huyết sắc lóe lên, ý thức ngay sau đó vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối.

Một gã tán tu, có thể bình yên sống tới bây giờ, hơn nữa tu vi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ cảnh giới, liền biết ngay rằng hắn tâm tư cẩn thận, chỉ vì một chút lợi ích nho nhỏ, tuyệt đối không lấy mạng ra đùa giớn. Cho nên lúc trước khi thấy mọi người rối rít vào tranh bảo vật phía bên trong hắc vụ, mặc dù động tâm nhưng ngay lập tức đè nén ý nghĩ trong đầu xuống, vẫn dừng lại bên trong sơn cốc, không tiến vào hắc vụ một bước.

Cũng chính bởi điều đó, hắn tránh thoát được một kiếp, nhưng giờ phút này, gặp phải đám cỏ huyết sắc cũng sinh ra tâm tình tuyệt vọng. Bên cạnh hắn có một nữ tu xinh đẹp nhưng gặp phải đám cây bụi huyết sắc, trong nháy mắt thân thể bị xuyên thủng, bất quá qua vài lần hô hấp thân người liền bị biến thành gỗ mục nhìn kinh khủng vô cùng. Tuy rằng trước kia hắn cùng cô gái này có ít hảo cảm, nhưng bây giờ trong lòng không có một tia thương tiếc, nhanh tay móc từ túi trữ vật ra ba đạo bùa ném ra.

Lá bùa này cũng không đơn giả, chính là từ một buổi đấu giá cấp cao đạt được, khi kích hoạt sẽ tạo thành Tam Tài hộ thân trận, uy năng to lớn, có thể đỡ được một kích của tu sĩ Kim Đan. Vật này hắn xem như chi bảo, mấy lần lâm vào hiểm cảnh cũng chưa sử dụng, nhưng vào giờ phút này, hắn không do dự chút nào ném ra.

Ba lá bùa nháy mắt thiêu đốt, ngưng tụ ra ba mặt kính trong suốt tỏa ra hào quang sáng chói đem hắn vững vàng bảo hộ ở bên trong. Nhưng cái màn hào quang kia chỉ trong nháy mắt bị một đạo huyết sắc đâm thủng.

Trong sát na, huyết sắc tràn ngập.

. . . .

Tên tu sĩ kia vừa thấy huyết sắc lóe lên, sợ hãi gầm một tiếng, trong tay cực phẩm linh khí phát ra hào quang chói mắt, hướng về phía huyết sắc chém xuống!

Ba!

Sau một khắc, linh khí liền vỡ vụn, tiếp theo đó đám roi mây tạo thành một lỗ máu không lồ trên ngực tu sĩ.

Chỉ trong nháy mắt liên tiếp những tiếng la hét thảm thiết của chúng tu sĩ vang lên, chỉ chốc lát mà đã có hơn bốn mươi người bỏ mạng, có thể đỡ được đám huyết sắc này công kích chỉ có mảy may đếm được trên đầu ngón tay.

Mà một trong những người đó có Liễu Trử!

Trong lúc vừa rồi, khi đám cỏ huyết sắc lao tới, có một đạo xông tới Liễu Trử, khi nghe tiếng xe gió bên tai, người này sắc mặt trắng bệch, trong lòng không nắm chắc đỡ được vật này chút nào kể cả là khi trong trạng thái đỉnh phong, mà hiện tại trên thân đang bị thương nặng, thực lực hao tổn. Nhưng người này có thể ở Tu Chân Giới hiểm ác sống tới hôm này, tự nhiên tâm tình kiên định, mặc dù biết rõ thập tử vô sinh, nhưng cũng không bó tay chịu chết, gầm nhẹ một tiếng, pháp lực trong cơ thể liều mạng rót vào bên trong linh khí, hướng về phía trước chém tới.

Một lúc sau, tưởng rằng mình đã chết, thậm chí linh khí của hắn còn không tiếp súc với cỏ huyết sắc, Liễu Trử có chút vui mừng, giương đôi mắt về phía huyết sắc roi mây, chỉ thấy trên đó còn nguyên một vết cắt thẳng tắp.

Liễu Trử thần sắc rất nhanh khôi phục bình thường, ánh mắt hướng về phía thiếu niên, giờ phút này thấy hắn nhìn xuống mặt đất, thần sắc bình tĩnh, trước sau như một. Trong lòng sinh ra kinh nghi, há miệng định nói chuyện, nhưng lại thôi, lặng lẽ bước về phía sau người thiếu niên.

- Lan đạo hữu, trong sơn cốc này số cỏ huyết sắc nhiều đến kinh khủng, chỉ qua hai lần công kích mà tu sĩ bên ta tử thương vô số, nếu đợi đến lần công kích thứ ba, sợ rằng ít nhất phải trên trăm cây đồng thời xuất kích! Lấy tu vi Kim Đan của chúng ta, có lẽ liên thủ ngăn cản được chút ít, nhưng nếu số lượng lần nữa tăng vọt, cho dù cả ta và người đều có thể hao hết pháp lực mà vẫn lạc tại nơi này!

Tiếu Nguyệt sắc mặt âm trầm hướng về phía đám cỏ huyết sắc quét qua, không nhịn được lạnh người, lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ cùng sợ hãi.

- Nếu chung ta cứ chờ ở đây sợ rằng chỉ có một con đường chết, nều liều xông vào hắc vụ, máy mắn có thêm một đường sinh cơ! Sợ rằng đây cũng là bố trí của chủ phủ để khảo nhiệm chúng ta, giờ chỉ có thể theo bố trí của hắn mà đi tới, nêu ở lại đây ắt sẽ chết không thể nghi ngờ!

- Tiếu Nguyệt đạo hữu nói cũng phải, trong lòng ta cũng đang có ý nghĩ như thế, sợ rằng chỉ có tiến vào hắc vụ mới tìm được một luồng sinh cơ, sơn cốc này nhìn vào tưởng là một vùng đất an toàn, nhưng lại là địa phương hung hiểm sẵn sàng lấy mạng chúng ta!

Dương phong nhãn thần âm lệ, khóe miệng không nhịn được lộ ra vài phần khổ sở.

Khuông mặt Lan Nhược Ly hiện giờ lộ ra vẻ tái nhợt, nhưng trong ánh mắt ngược lại cực kỳ tỉnh táo, không có nửa điểm thất kinh. Giờ phút này nghe hai người mở miệng, không do dự liên gật đầu.

Dương Phong cùng Tiếu Nguyệt hai người nhìn nhau, sau đó nhất tề lớn tiếng nói:

- Chư vị đạo hữu, nếu chúng ta cứ tiếp tục ở tai sơn cốc này kết quả chỉ là chờ chết, giờ mọi người theo ta tiến nhập hắc vụ, may ra có vài phần sinh cơ!

Nói xong, tu sĩ tam tông độn quang gào thét, hướng về phía hắc vụ bay tới.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo, truyện Đạo, đọc truyện Đạo, Đạo full, Đạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top