Đạo

Chương 248: Ngư thôn, thức tỉnh (Chương 248)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo

- Này! Cam Nhị, lại đem canh cá tươi cho người ấy đấy à, tiểu tử ngươi cũng thật có kiên nhẫn, nếu là ta đã sớm ném gia hỏa nửa chết nửa sống kia xuống biển cho cá ăn rồi.

- Cam Nhị, nghe thúc nói này, ngươi đối tiểu tử đó đã hết lòng hết dạ, không cần tiếp tục lãng phí thời gian trên người hắn.

- Bối đại thúc nói đúng, ngươi tốt nhất giữ lại canh cá này tự mình uống đi, còn bổ sung thể lực, lập tức đến phiên ngươi ra biển rồi đó, cẩn thận chùn tay bị cá lớn kéo xuống nước mang đi.

Một đám hán tử đang sửa lưới đánh cá cười to nói.

Cam Nhị là cô nhi, cha mẹ hắn trong một lần rời bến không may gặp sự cố bỏ mình, người trong ngư thôn nuôi dưỡng hắn tới mười sáu tuổi, sau đó hắn liền bắt đầu theo họ ra biển bắt cá, nắng gió thời gian dài khiến làn da hắn ngăm đen, giờ phút này bị mọi người trêu ghẹo cũng không tức giận, thật thà phúc hậu cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

- Hừ hừ! Bọn Bối đại thúc cái gì cũng không biết, người này khẳng định không đơn giản, trên người hắn lại có hàng loạt túi nhỏ, giống như cái trên người chủ đảo đại tiên sư, bất quá số lượng còn nhiều hơn.

Trong lòng thiếu niên Cam Nhị, người được hắn vớt lên từ biển kia, khẳng định không đơn giản, nói không chừng chính là thần tiên phi thiên độn địa không gì làm không được trong truyền thuyết.

- Ta nhất định phải đem thần tiên cứu sống, sau đó lại cầu hắn dạy ta tiên thuật, như vậy ta sẽ có thể trợ giúp người trong thôn bắt thiệt nhiều thiệt nhiều cá, các đại ca đại thúc cũng sẽ không cần tiếp tục liều mạng, Hải thúc thúc bọn họ cũng sẽ không bị hải thú ăn.

Nghĩ đến đây, dưới chân bất giác bước nhanh hơn vài phần.

Cam Nhị sống tại ngôi nhà nhỏ nhất, đẩy cánh cửa bé tẹo bước vào. Nhìn thấy thân ảnh trên giường như cũ không hề có động tĩnh gì, thiếu niên trong mắt nhịn không được lộ ra vẻ thất vọng.

- Như thế nào còn không có tỉnh đây? Bất quá ta sẽ không buông bỏ, đây là mỡ hải thú ta thật không dễ dàng xin từ Tang đại mụ, nấu thành canh có thể gia tăng rất nhiều khí lực, nhất định có thể đem hắn cứu sống.

Thiếu niên thật cẩn thận đem thân ảnh trên giường nâng lên, cảm giác được tay như chạm vào một khúc cây khô, trong lòng sinh ra vài phần sợ hãi. Người này toàn thân huyết nhục bị hút khô, vừa xù xì vừa cứng y hệt cành cây khô, nhưng tim vẫn còn đập, điều này cũng làm cho Cam Nhị trong lòng âm thầm hưng phấn.

- Bị thương thế nghiêm trọng như vậy mà vẫn không chết, hắn khẳng định chính là tiên nhân!

Thiếu niên một bên nuốt nước miếng, một bên cẩn thận đem một ít canh đưa vào miệng thân ảnh kia.

Đặt bát xuống, thiếu niên quay đầu lại nhìn bóng người trên giường một cái, lập tức bước nhanh ra ngoài, trong miệng than thở:

- Phải nhanh một chút, lập tức cần ra biển, lần này ta muốn lấy được nhiều thứ tốt trở về, bằng không thực vật sẽ không đủ hai người chúng ta ăn.

Cam Nhị cẩn thận đóng lại cửa phòng, cách đó không xa các hán tử ngư thôn đang không ngừng hô hào.

- Rời bến!

- Rời bến!

- Rời bến!

. . . . .

Từ tiên sư đại nhân tế tự Hải Thần tìm kiếm sự chở che, các nam tử cùng người thân quyến luyến nói lời tạm biệt. Trên biển nguy cơ vô tận, cho dù là tay lão luyện cũng không biết khi nào sẽ bỏ mình. Vì thế mỗi một lần rời bến, không ai có thể xác định liệu sẽ được trở về nơi này nữa hay không.

Bối đại thúc bốc một nắm cát, bỏ vào chiếc bình nhỏ trước ngực, trên mặt lộ vẻ thành kính, vung tay lên, các hán tử nhanh chóng lên thuyền, nhổ neo, giương buồm lao ra biển.

Sau khi hán tử trong thôn ra biển, ngư thôn đang náo nhiệt nhanh chóng tĩnh lặng trở lại, chỉ còn tiếng tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ văng vẳng, đám nữ tử mau mau quay về nhà, bện lưới, gọt lao bắt cá, các nàng giờ chỉ có thể cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút, để nam nhân của các nàng ở bên ngoài còn có cơ hội sống lớn hơn.

. . . . .

- Ân? Chẳng lẽ không có chết sao?

Trong phòng của Cam Nhị, thân ảnh khô héo nằm bất động gần một tháng trời, lúc này ngón tay bỗng hơi hơi nhúc nhích, lập tức chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt đen nhánh. Giờ phút này đôi mắt tuy rằng hơi có vẻ ảm đạm, nhưng liếc mắt một cái, vẫn đủ làm cho người ta cảm thấy một loại thâm sâu khó lường.

Ngay lúc người này tỉnh lại, linh quang chợt lóe, một tuyệt sắc mỹ nhân liền hiện ra trong phòng, làn da trơn bóng, đôi vai thon gầy như được điêu khắc mà ra, hình dáng xinh đẹp, khuôn mặt mỹ miều che kín sợ hãi lẫn vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười tuyệt mĩ.

- Đệ đệ, ngươi rốt cục tỉnh rồi!

- Ha ha, cũng không biết ngủ bao lâu, đầu hỗn loạn, nhưng tóm lại là còn sống, như vậy là tốt rồi.

Hai người này, tự nhiên là Tiêu Thần cùng Ngu Cơ.

Ngu Cơ nhìn nam tử khô héo trên giường, trong lòng nhịn không được sinh ra cảm giác xót xa. Đệ đệ này của nàng trên con đường tu đạo tuy cơ duyên trùng điệp, nhưng gian nan khổ sở hắn trải qua cũng vượt xa khỏi thường nhân tưởng tượng, tại tu chân đại đạo, mỗi khi tiến một bước đều phải trải qua sinh tử đại kiếp nạn.

Nghĩ như vậy, ý bi thương trong lòng nàng càng đậm, dần dần phát ra cả trong không khí.

Tiêu Thần thấy thế miễn cưỡng cười, nói:

- Tỷ tỷ đừng thế, tu chân đại đạo vốn là nghịch thiên mà đi, tu sĩ chúng ta trải qua đại tai kiếp, gặp đại khó khăn mới có thể đạt được đại tạo hóa, đại cơ duyên, có được thọ nguyên dài lâu, giơ tay nhấc chân uy lực vô tận.

- Đây cũng là con đường tu sĩ nghịch thiên cải mệnh phải qua, những gì Tiêu Thần thừa nhận hôm nay, chẳng qua so với người khác nhiều hơn một ít thôi.

Khi nói chuyện, sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh cũng phát ra vẻ thâm trầm.

Ngu Cơ nghe vậy khẽ mỉm cười, lập tức trong lòng sinh ra ý tán thưởng, Tiêu Thần giờ phút này tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng phần tâm tính này, đã muốn mạnh hơn phần lớn tu sĩ thế gian.

- Đệ đệ có thể nhìn thấu điểm này, tỷ tỷ cao hứng phi thường.

Nhưng nói đến chỗ này, nàng khẻ cau mày, nói:

- Bất quá chúng ta theo khe không gian chạy trốn, không biết Mộc lão quỷ có khi nào thẹn quá hóa nộ, hướng chủ ý tới Tiêu thị tộc nhân?

Tiêu Thần khẻ cau mày, trầm ngâm một lát, nói:

- Lấy tâm tính Mộc lão quỷ, hẳn sẽ không làm như thế.

- Thứ nhất, hắn vẫn chưa tận mắt thấy đệ chết đi, trong lòng tất nhiên sẽ có băn khoăn, do đó hắn sẽ không dám hạ tử thủ đối với Tiêu gia, nếu không ngày sau tu vi đệ mạnh mẽ lên, Mộc gia hắn sẽ không tránh khỏi họa diệt sát.

- Thứ hai, tu sĩ tranh đấu không cho phép liên lụy thế tục phàm nhân, cho dù Mộc gia thế lớn, cũng tuyệt đối không dám ngang nhiên làm trái. Hơn nữa Lạc Vân cốc nhất mạch bảo vệ, đệ cũng từng nhắc nhở Hình Thiên đạo hữu âm thầm quan tâm, tóm lại hẳn không có vấn đề gì đâu.

- Tiêu gia, có thể chịu nhục, có thể bị cô lập, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện thương vong, nếu không chờ tới một ngày kia, Tiêu Thần chắc chắn sẽ khiến bọn hắn chết không có chỗ chôn!

Thanh âm hạ xuống, tuy rằng chưa từng có nửa điểm khí tức ra ngoài, nhưng sát khí vô hình trong mắt đủ để khiến bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi.

Ngu Cơ nghe vậy khẽ gật đầu, hiển nhiên đối với giải thích của Tiêu Thần cực kỳ đồng ý, nói:

- Đệ đệ nói có lý, một khi đã như vậy, chuyện trọng yếu nhất của chúng ta lúc này là làm cho đệ mau chóng khôi phục thực lực. Gần trăm Huyết Quỷ trong nguyên thần đệ bị ta diệt sát, nhưng nguyên thần thân thể đệ tất cả đều bị thương nặng, chỉ sợ không có thời gian dài điều dưỡng thì không cách nào khôi phục.

Tiêu Thần ánh mắt chớp lên, cười nói:

- Chỉ cần không chết, thương thế khôi phục bất quá cũng chỉ là vấn đề thời gian, không lâu sau, Tiêu Thần ta sẽ trở về.

Khi nói chuyện, hắn tự tay sờ bên hông, sắc mặt cũng nháy mắt biến đổi lớn,

- Túi trữ vật! Túi trữ vật của đệ mất rồi!

Trong túi trữ vật của Tiêu Thần, chứa những thứ hắn có thể dựa vào, nhất là vô số Huyết Ngọc Long Nha Mễ, bảo vật trân quý đến nghịch thiên, nếu mất đi, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể tưởng tượng được cho hắn!

Nghĩ đến đây, hắn sắc mặt không khỏi trở nên cực kỳ khó coi.

Ngu Cơ mỉm cười, nói:

- Đệ đệ không cần sốt ruột, túi trữ vật ta biết ở nơi nào.

Nói xong, nàng khẽ cất bước, từ trên giỏ cá trên tường lấy ra vài túi trữ vật, đưa cho Tiêu Thần.

Thần thần thức đảo qua, vật phẩm một món cũng không thiếu, trên mặt lúc này mới lộ ra vài phần thoải mái, cười khổ nói:

- Túi trữ vật may mắn không có bị người cầm đi, nếu không, không có Huyết Ngọc Long Nha Mễ, thương thế đệ muốn trong khoảng thời gian ngắn khôi phục, phải phiền toái rất nhiều.

Nói xong, ánh mắt của hắn ở bốn phía đảo qua, lập tức khẽ nhíu mày, nói:

- Tiểu Điện cùng Tiểu Chuyên đâu? Tại sao không có ở trong này?

Ngu Cơ mỉm cười, đang muốn mở miệng, ngoài cửa cũng nháy mắt xẹt qua một đạo thần quang tiến vào trong phòng, lập tức thanh âm kêu khóc của Tiểu Điện vang lên:

- Chủ nhân a, chủ nhân tối vĩ đại của ta, ngài rốt cục tỉnh rồi, đoạn thời gian trước nhìn thấy ngài hôn mê bất tỉnh, tiểu nhân thật là ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày như bị dày vò ở trong nước sôi lửa bỏng, hiện tại ngài rốt cục tỉnh lại, thật là quá tốt rồi.

Về phần Tiểu Chuyên, tiến vào phòng sau đó đem Tiểu Điậm từ trên lưng thả xuống, hưng phấn mà bay lượn xung quanh Tiêu Thần.

Tiêu Thần mỉm cười làm yên lòng Tiểu Chuyên, lập tức ánh mắt rơi xuống trên người Tiểu Điện, trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, nói:

- Tiểu Điệm, làm sao ngươi biến thành bộ dạng này?

Tiểu Điện nghe vậy, thân đang gửi trong thanh sắc ngọc giản nhất thời kịch liệt run rẩy lên, lập tức bi thảm nói:

- Chủ nhân tối thân ái, Tiểu Điện trung thành của ngài lúc trước vì muốn cứu ngài, không hề chùn bước tự bạo thân thể, mới mở ra khe không gian đem ngài cứu đi, chẳng lẽ ngài hiện tại còn không biết! Ngao! Loại pháp bảo trung thành như ta ngài nỡ lòng nào vô tâm! Tổn thương quá mức a!

Thằng nhãi này thanh âm lộ ra ủy khuất lớn lao, bộ dáng ai oán chủ nhân sao không thấu lòng ta.

Tiêu Thần nghe vậy ngẩn người, Tiểu Điện bình thường hắn vô cùng hiểu rõ, lại có thể làm ra loại sự tình này, điều này làm cho trong lòng hắn kinh ngạc đồng thời sinh ra vài phần cảm giác ấm áp.

Ngu Cơ khẽ gật đầu, nói:

- Tiểu Điện nói không sai, ngày đó nếu không phải nó tự bạo bản thể miễn cưỡng thoát phá không gian, ta cũng không có cách nào cứu đệ.

- Thấy chưa! Thấy chưa! Bổn thần không có nói sai a, lúc trước nếu không phải nhờ ta, chủ nhân ngài đã chết rồi! Cho nên ngày sau, ngài cần hảo hảo báo đáp ta a, tìm cho ta một thân thể cường đại, ân, còn có mấy chục mấy trăm mỹ nhân. . Tuy rằng ta hiện tại không dùng đến, nhưng sau này chung quy có thể dùng được.

Được Ngu Cơ chứng thực, Tiểu Điện dáng vẻ bệ vệ nhất thời lần thứ hai hung hăng càn quấy, một bộ không có ta ngươi có thể sống tới ngày nay chắc, đắc ý khôn cùng.

Ngu Cơ thấy nó đắc ý như thế, mắt đẹp chớp lên, khóe miệng nhếch nhẹ nói:

- Bất quá lúc nãy nó cũng nói dối, rõ ràng bứt rứt khó chịu bắt Tiểu Chuyên mang nó đi ra ngoài chơi, lại nói rằng mình lo lắng cho chủ nhân, ai, thật sự không muốn vạch trần, chỉ là ta thật sự là nhìn không được.

Trải qua sinh tử, cuối cùng bình yên còn sống, Ngu Cơ cũng vui vẻ hơn nhiều, giờ phút này nói trêu ghẹo.

Tiểu Điện nghe vậy, nhất thời cuống lên, cười gượng hai tiếng bay tới góc tường, quay vòng vòng ở đó.

Tiêu Thần cùng Ngu Cơ liếc nhau, nhất tề cười to, vương vấn trong lòng nháy mắt bị quét sạch.

Tiểu Chuyên đang bay loạn, nương theo tiếng cười, hưng phấn bay lên xuống quanh hai người.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo, truyện Đạo, đọc truyện Đạo, Đạo full, Đạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top