Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 80: 80


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh



Màu lông của Tiểu Hắc thay đổi, tuy rằng chỉ có một nửa nhìn rất không được tự nhiên, nhưng Hạ Tuy đã có thể nhìn ra chút lai lịch của Tiểu Hắc, có thể đoán, nguyên thân của Tiểu Hắc là bạch khuyển Đế Thính.

Tương truyền Đế Thính là thần thú thông linh của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có thể dựa vào "Nghe" đến phân biệt vạn vật trong thế gian, đặc biệt có thể nghe được lòng người.

Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát từng có lời thề trước Phật tổ, địa ngục chưa trống thề không thành phật, mà bây giờ địa ngục như thế nào thì không cần phải nói nhiều.

Địa phủ là một cơ quan âm phủ được Thiên đình quản lý, mà Địa Tạng Vương Bồ Tát là một vị phật lại đi vào đó, trong đó số mệnh đấu tranh của hai nhà Phật – Đạo tồn tại đã lâu không đến lượt Hạ Tuy nói tới, nhưng vấn đề là, Tiểu Hắc là Đế Thính, lại được sổ sinh tử đánh thức, nhắc đến chủ nhân, Tiểu Hắc lại có vẻ rất buồn.

Đáp án mình luôn tìm kiếm lại có chút manh mối, nhưng Hạ Tuy lại không thoải mái, đưa tay sờ sờ sổ sinh tử trong ngực, nghĩ đến biện pháp Tiểu Hắc từng nói trước khi ngủ say, Hạ Tuy nhếch môi.


Trước đó Hạ Tuy vốn muốn chờ sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại, rồi mới cùng nhau đọc những nhắc nhở trên sổ sinh tử, hi vọng Tiểu Hắc có thể từ đó cảm ứng được để nhớ lại nhiều ký ức hơn.

Có lẽ thế giới bây giờ vẫn sẽ tiếp tục phát triển như vậy, mặc dù ngẫu nhiên xuất hiện một ít sự việc quỷ dị, nhưng có vẻ cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hằng ngày của mọi người.

Nhưng Hạ Tuy đã có dự cảm không lành, đặc biệt là sau khi xem bảng biểu về các vụ án linh dị bùng nổ trong hai mươi năm qua mà Bố Thoát Nội giao cho Tiểu Uông đưa Hạ Tuy xem, rõ ràng là một đường nhấp nhô, nếu không thể tìm thấy căn nguyên để giải quyết tai họa ngầm, ai biết những kẻ làm ra việc phạm pháp đó có lần nữa gây họa hay sẽ biến mất luôn trong guồng quay lịch sử.

Hạ Tuy không còn tâm trạng tiếp tục tu hành, suy nghĩ lộn xộn, nhớ tới cổ đại, nhớ tới hiện đại, thậm chí còn nghĩ đến Thiên lôi đánh hắn xuyên đến đây nhập vào thân thể này là có dụng ý gì, thật sự là vì lúc trước Thiên đạo đã để lại cho hắn một con đường sống hay sao?Hạ Tuy rất hiếm khi không thể tĩnh tâm như vậy, nhưng sự việc trước mắt hắn hôm nay, mỗi một việc lại xâu chuỗi với nhau khiến hắn càng băng khoăn hơn.

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, đến khi đội trưởng Dương và Hạ Đông một trước một sau trở về nói vài câu sau đó đi ngủ lại cũng không chú ý, đột nhiên viên tròn tròn trắng đen giữa hai chân giật giật, Tiểu Hắc hít hít mũi rên rỉ tỉnh lại, mới vừa tỉnh lại đã mềm giọng than đói, "Hạ Tuy, trong túi của ngươi có gì vậy, ngửi mùi có vẻ siêu cấp ngon! Hình như không phải là đồ ăn ngươi chuẩn bị cho ta?"Tiểu Hắc hít hít mũi trong không khí thêm vài lần, đột nhiên tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, xoay người liền bắt đầu cọ cọ vào ba lô của Hạ Tuy.

Hạ Tuy hoàn hồn, đưa tay nắm lấy sau cổ của Tiểu Hắc, "Đừng lộn xộn, đồ ăn ngon gì chứ? Chưa chuẩn bị cho ngươi.

"Suy nghĩ, Hạ Tuy lại phủ nhận, "Đã chuẩn bị cho ngươi, nhưng còn ở dưới biển, ngươi có thể xuống biển không?"Tiểu Hắc rầm rì hai tiếng bốn chân ngay đơ, bày ra bộ dạng như con chó chết để mặc Hạ Tuy xách giữa không trung, "Có thể xuống biển, nhưng bây giờ ta đói lắm!"Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiểu Hắc lại vùng vẫy cái chân, "Thôi, chúng ta đến sau núi đi, ở đó còn có xác của ốc biển có thể tạm cho vào bụng.

"Hạ Tuy biết Tiểu Hắc đang nói đến hầm ngầm ở sau núi chỗ miếu Hải thần, do dự một chút, vẫn buông Tiểu Hắc ra, đứng dậy mang giày thu dọn ba lô, "Bây giờ ta mang ngươi đi, thuận tiện thử biện pháp ngươi nói trước khi ngủ, đúng rồi, lần này ngươi tỉnh lại, màu lông đã khôi phục một nửa, ký ức có khôi phục được phần nào không?"Tiểu Hắc đang giũ lông trên ván giường, nâng móng vuốt xoay eo nhìn lông trên người mình, nhìn thấy lông màu trắng vô cùng vừa lòng, yêu quý đến độ muốn ngồi xuống liếm lông mình trước đã.

Có điều lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn, Tiểu Hắc lười biếng duỗi eo, sau đó lăn lông lốc nhảy xuống, "Ta cũng không biết, chờ sau khi ta ăn no nói không chừng sẽ nhớ được, ngươi nói dưới biển có đồ ăn, là thật sao? Là cái gì nha?"Tiểu Hắc bây giờ nói chuyện đã không cần sủa gâu gâu nữa, Hạ Tuy hoài nghi đây là thần thức trong truyền thuyết, là ý thức của thần hồn trong thần phủ.

Hạ Tuy nhìn xuống đội trưởng Dương và Hạ Đông, nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc "Chờ một chút", rồi đi qua đánh thức đội trưởng Dương, nói với ông mình phải đi ra sau núi một chuyến, để ông canh giữ vùng cấm đêm nay.

Đội trưởng Dương đã ngủ hơn hai giờ, đối với ông thì đã ngủ đủ rồi.


Híp mắt cào cào tóc ngồi xuống, chuyện đầu tiên đội trưởng Dương làm là tìm thuốc lá, ngậm một điếu trong miệng, đầu óc lập tức tỉnh táo, "Là có phát hiện gì sao? Đi, cậu đi đi, trên đường cẩn thận chút, buổi sáng cậu về bên này hay bên già Lý?""Về thôn Câu Lặc, buổi sáng tôi chuẩn bị tìm bà Hải thần hỏi chút chuyện, buổi chiều sẽ lại đây.

"Đội trưởng Dương như liếc thấy gì đó, quay đầu tập trung nhìn, nhìn thấy Tiểu Hắc như vậy nhất thời trợn tròn mắt, điếu thuốc đang ngậm cũng rớt xuống, "Đó, đó là Tiểu Hắc?"Tiểu Hắc rất là bất mãn ô ô hai tiếng, cư nhiên không phải kinh diễm* mà là kinh sợ, biểu hiện quá kém! (kinh diễm: bị vẻ đẹp làm cho ngạc nhiên)Trong lòng ghét bỏ một tiếng, rồi sau đó Tiểu Hắc rất có cá tính xoay người đi luôn, cuối cùng còn nâng chân trước đã biến thành lông trắng cọ cọ lên mặt mình, vừa thấy là biết Tiểu Hắc rất yêu màu lông trắng.

Khóe miệng đội trưởng Dương giật giật, thầm than quả nhiên là chó được đại sư nuôi, quả thật không phải chó bình thường, có điều Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, nhìn bộ dáng của ngươi là sau này sẽ biến thành màu trắng hay sao?Vậy tên của ngươi không phải sẽ biến thành Tiểu Bạch rồi?Hạ Tuy cũng không biết rằng đội trưởng Dương lại nghĩ nhiều về tên của một con chó như vậy, nói xong xác định đội trưởng Dương không còn gì muốn nói, đi đến trước mặt Tiểu Hắc ôm nó lên, "Đừng động, bên ngoài có người theo dõi, bây giờ ngươi đi ra ngoài người ta sẽ nói rằng gặp quỷ.

"Cũng không phải sao, đêm hôm nhìn thấy một con chó nửa đen nửa trắng chạy trong thôn, như vậy cũng không dọa người sao?Đội trưởng Dương nhìn Hạ Tuy đi ra cửa, dặn dò "Có gì thì liên lạc bằng điện thoại", nhìn theo một người một chó rời đi, đội trưởng Dương lại bắt đầu đưa tay vò vò mái tóc đã rối như ổ gà, nói thầm sau khi về nên đi cắt tóc.

Xoay người chuẩn bị đánh thức Hạ Đông, nhưng nhìn thấy gương mặt xanh xanh tím tím như mở phường nhuộm của Hạ Đông, đội trưởng Dương lại mềm lòng, rốt cuộc không gọi, bản thân mình đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Tuy dùng Liễm tức phù, vẫn như cũ từ sân sau trèo tường ra ngoài, ở đây vốn là cuối thôn, chung quanh không người, lúc này Hạ Tuy mới thả Tiểu Hắc xuống đất.

Trên trời có ánh trăng chiếu xuống, Hạ Tuy có thể thấy mọi vật, bên người không có người hay quỷ cần chăm sóc, cái gì cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần đi theo Tiểu Hắc tìm một con đường, mặc kệ là đường rộng bằng phẳng hay đường hẹp gồ ghề, một người một chó đều có thể thoải mái mà đi.

Hạ Tuy và Tiểu Hắc đi một mạch, cũng không cần trở miệng động ở miếu Hải thần, dù sao xác của ốc biển rất lớn, mảnh đất bên dưới thôn Phổ Lạp cũng có chôn một phần.

Tiểu Hắc tìm một nơi thích hợp dùng miệng thì dừng lại, nhờ Hạ Tuy giúp đỡ đào rêu xanh bên trên, để cho mình tiện bề mở miệng ngoạm.

"Ta cho rằng ngươi có thể ăn bất cứ thứ gì, vì sao rêu xanh mọc trên xác ốc biển ngươi lại không ăn?"Tiểu Hắc chờ Hạ Tuy đào rêu xanh, bản thân nó đã đói đến không chịu được, nhảy vào một bụi cây tươi tốt um tùm bên cạnh ăn đỡ đói, nghe vậy trả lời, "Ta ăn được, nhưng mùi của rêu xanh mọc trên đó rất kì lạ, ta sợ ăn sẽ tiêu chảy.

"Bởi vì trong miệng đang ăn, lời thần thức của Tiểu Hắc nói ra cũng trở nên lúng búng nghe không rõ.


Hạ Tuy đào được một mảng rêu xanh, định nói ngươi ăn nhiều như vậy cũng không thấy ngươi đi ngoài, mặc dù nghe giọng nói trẻ con và Tiểu Hắc cũng nói không biết giới tính của mình, Hạ Tuy nghe giọng của nó sẽ nhịn không được xem Tiểu Hắc là bé gái.

Thảo luận vấn đề này với bé gái thật là bất lịch sự, Hạ Tuy chuyển đề tài không nói nữa, "Được rồi, ngươi lại đây đi, một lát nữa ngươi cứ ăn trước, ta theo vào chuẩn bị tốt sẽ gọi ngươi.

"Tiểu Hắc không thể chờ đợi được nhảy ra, giống như hút mì sợi hút một cành cây cuối cùng vào miệng, chạy chậm đến chỗ Hạ Tuy đào rêu xanh ngửi ngửi, xác định không có rêu xanh, này mới vui vẻ cắn cắn vài ngụm liền xuất hiện một cái động nhỏ.

Lớp đất đá ở đây có vẻ dày hơn ở chỗ miếu Hải thần, Tiểu Hắc há miệng ăn một trận, cố gắng gặm ra một cái động vừa đủ để Hạ Tuy có thể vào, "Ô ô ta lộc cộc, ta đi vào trước, ngươi tự che phủ động lại, đừng để cho người khác đi vào.

"Nó cũng không phải là lo lắng người ta bước vào sẽ ngã chết, mà Tiểu Hắc không thích lúc nó ăn bị làm phiền.

Không cần nó nói Hạ Tuy cũng đã chuẩn bị tốt, chờ sau khi Tiểu Hắc biến thành một bóng dáng màu đen trắng, Hạ Tuy đã dán Mê tung phù ở cửa động, cho dù là người hay là động vật, đến nơi này sẽ tự động đi đường vòng.

Còn việc che lấp động, chuyện này Hạ Tuy vẫn nên để cho người khác làm, lúc mình bước vào rồi làm việc này không tiện lắm.

Tiểu Hắc nhảy xuống động lần theo xác ốc ăn trái ăn phải, Hạ Tuy bảo nó đừng có ăn hết, phảiimgwebtruyen.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh, đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh, Đạo Trưởng Tiên Sinh full, Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top