Đảo Taroshi

Chương 32: 32


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đảo Taroshi

Chử Tuân và Chu Lạc biến mất ba ngày ba đêm, trong thời gian đó, có rất nhiều người gọi điện tìm Chu Lạc, mỗi lần chuông điện thoại vang lên, tiếng hát của Chử Tuân sẽ vang vọng khắp căn nhà, Chử Tuân thì sướng rơn người, còn Chu Lạc thì sắp chết vì xấu hổ.

Trước đây anh quá nhớ Chử Tuân nên mới cài giọng hát của cậu làm chuông điện thoại, khi đó anh đâu nghĩ đến ngày mình bị vạch trần trước mặt Chử Tuân hết lần này đến lần khác, Chu Lạc nghĩ thể diện của mình về mo hết rồi.

Anh với tay tắt điện thoại, đang định tắt nguồn luôn, Chử Tuân lại vòng tay từ phía sau cản anh lại, “Đừng tắt nguồn, lỡ như trong bang có việc gì gấp mà không tìm thấy chú thì sao? Cứ mở đi, mở đi chú.”

Anh bực bội giật điện thoại lại, “Có chuyện gì quan trọng được chứ? Chuyện gì cần bàn giao chú đã dặn dò cả rồi… Đừng cười nữa được không Chử Tuân? Đệt!”

“Dạ, dạ, dạ, cháu không cười nữa.” Chử Tuân cắn tai anh, bắt đầu liếm mút, hai người đang trần truồng nằm trên sô pha phòng khách, vừa mới làm một nháy.

“Đến giờ cháu vẫn chưa gọi chú lần nào đâu nhé, cháu cũng muốn gọi chú cơ, muốn tự nghe giọng mình nữa, cháu gọi rồi chú tắt máy, được không chú?”

Chử Tuân nói xong, lập tức mở điện thoại gọi Chu Lạc, điện thoại của hai người đều nằm trong tay cậu, Chu Lạc chưa kịp giật lại, tiếng hát của Chử Tuân đã vang lên.

Chu Lạc che mặt, vùi đầu xuống sô pha, Chử Tuân lại chăm chú nhìn tên mình trên màn hình điện thoại Chu Lạc, cậu sững người.

“Bé cưng”, Chu Lạc lưu tên cậu là “Bé cưng”.

Chử Tuân như được tiêm thêm hormone, cậu ném điện thoại của hai người đi, sau đó nhào qua đè Chu Lạc xuống, gỡ cánh tay Chu Lạc, cậu ghé sát lại môi Chu Lạc, cười tươi phơi phới, “Bé cưng là ai thế ạ? Là cháu à? Chú ơi…”

Mặt Chu Lạc đỏ bừng, cái đệt, đúng là mất mặt thật, anh đẩy Chử Tuân ra, chạy vào nhà vệ sinh, “Chú đi đái!”

Không ngờ Chử Tuân đã kịp vọt vào nhà vệ sinh trước khi anh đóng cửa, cậu dồn Chu Lạc vào tường, cọ bụng lên người anh như chó đực động dục, Chử Tuân không chịu cho qua, nói: “Chú nói nhanh, ai là bé cưng?”

“Bé con cu, ra ngoài đi, chú còn phải đi đái, cút nhanh!” Chu Lạc đẩy Chử Tuân, không ngờ Chử Tuân lại xoay người anh qua, cầm dương v*t Chu Lạc lên, bảo: “Chú đi đi, cháu nâng chim cho.”

Tay trái Chử Tuân nâng giúp Chu Lạc, tay phải xoa mông anh, Chu Lạc muốn đi thật, giãy giụa mấy lần không được, cuối cùng cứ để cậu cầm mà đi.

Đi xong, Chử Tuân vẩy vẩy thứ đó giúp anh, sau đó cắn tai anh hỏi: “Đi cũng đi rồi, giờ nói ai là bé cưng được chưa?”

Chu Lạc đanh mặt ra ngoài, Chử Tuân lại đu trên người anh như gấu túi, hai người cứ mỗi người một bước quay lại sô pha, anh quay lại đẩy Chử Tuân, cậu ngã xuống sô pha, sau đó anh ngồi lên người cậu, tóm cằm cậu, hỏi: “Sao mà hỏi lắm thế hả? Chú còn chưa hỏi cháu với Maria đó làm sao đâu đấy, thấy cháu vừa ôm vừa hôn suốt ngày, có phải sướng lắm không? Hử?”

Chử Tuân tươi toe toét ôm Chu Lạc vào lòng, cậu cúi xuống nói: “Chú đang ghen ạ? Trông chú thế này cháu cũng cứng nữa…”

“Mẹ cháu, đừng có nói leo, mau nói rõ ràng cho ông!”

Chử Tuân xin tha: “Ôi, cháu đã nói với chú rồi, đó là lừa chú cả thôi. Cháu không hôn cô ấy, cùng lắm chỉ ôm vài lần, cháu cũng đâu muốn, không phải là để kích thích chú à?”

“Cô ấy là con gái trùm ma túy Mexico thật à?”

“Vâng, cô ấy học cùng trường cháu, cháu cũng chỉ tình cờ biết chuyện bố cô ấy. Khi đó chú và Trì Chí mới trở mặt, cháu lo cho chú nên mới muốn mượn sức bố cô ấy đoạt lại Thanh Bang cho chú, mà cô ấy cũng cần nhờ cháu, nên chúng cháu bắt đầu hợp tác.”

“Cô ấy cần nhờ cháu? Nhờ chuyện gì?”

Chử Tuân cười bảo: “Cô ấy thích Triệu Lỗi.”

Chu Lạc nhảy dựng lên, “Gì cơ?! Cô ấy thích ai? Triệu Lỗi?”

“Đúng vậy, đúng là Triệu Lỗi.”

Chu Lạc lại nằm sấp lên người cậu, thở dài, “Cô bé đó cũng xinh xắn đấy chứ, mỗi tội mắt mũi kém quá!”

“Ha ha ha.” Chử Tuân ôm anh cười, cậu lật người đè lên anh, “Được rồi, cháu nói rõ rồi đấy nhé, có phải chú cũng nên nói…”

Chu Lạc bỗng nghiêm túc gọi tên Chử Tuân, “Chử Tuân.”

Chử Tuân: “Hử?”

Chu Lạc gần như van nài nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp kia như muốn nói “Bỏ qua đi”, “Con mẹ đó mất mặt lắm”, “Đậu má đừng có hỏi nữa”.

“Chúng ta xem phim đi.”

Chử Tuân vùi đầu bên cổ anh cười nắc nẻ, cuối cùng cậu gật đầu nói: “Được rồi, xem phim, không ép chú nữa.”

Họ chen chúc nhau trên chiếc sô pha màu xanh sẫm, xem bộ phim “Ngọt ngào” mà Trương Mạn Ngọc và Lê Minh diễn, là một bộ phim Hong Kong từ những năm 90 thế kỉ trước.

Hải đảo mùa mưa, thời tiết thay đổi thất thường, ban ngày còn trời trong mây tạnh, chẳng mấy chốc đã đổ mưa, mưa rền gió dữ trút xuống không ngừng, cả bầu trời tối sầm xuống. Họ không mở đèn, căn nhà ven biển chìm trong bóng tối, hai người ôm nhau, yên tĩnh xem bộ phim đang chiếu trên ti vi.

Ngoài trời mưa to gió lớn, mà căn phòng mờ tối của họ lại yên tĩnh ấm áp vô cùng. Không bao lâu sau họ đã lại quấn vào nhau, khi Lê Tiểu Quân và Lý Kiều hôn nhau, họ cũng hôn môi, Chử Tuân ngậm lưỡi Chu Lạc, Chu Lạc cắn môi Chử Tuân. Khi Lê Tiểu Quân và Lý Kiều làm tình, họ cũng làm tình, Chử Tuân nâng đùi Chu Lạc, vào từ bên cạnh, hai người không vội vã, không thô bạo, môi lưỡi quấn quýt, cơ thể chậm rãi lắc lư. Chử Tuân nắm dương v*t của Chu Lạc, khi cắm rút phía sau cũng không quên vỗ về dương v*t của anh. Chu Lạc ngoảnh đầu choáng cổ Chử Tuân, thong thả hôn cậu.

Ca khúc “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân bỗng vang lên.

Ngọt ngào quá

Nụ cười của người ngọt ngào làm sao

Tựa như hoa nở khi gió xuân về

Chu Lạc bỗng quay người cưỡi lên Chử Tuân, nắm chim cậu chậm rãi đưa vào người mình. Anh liếm yết hầu Chử Tuân, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cậu, anh và Chử Tuân cùng bước lên đỉnh dục vọng trong từng hồi đưa đẩy điên cuồng, anh khẽ rên rỉ, dán lên môi Chử Tuân, nói: “Tiểu Tuân, bé cưng của chú…”

Không biết bao lâu sau, mưa gió bên ngoài đã ngừng lại, Chu Lạc mềm nhũn nằm bò trên vai Chử Tuân, tinh dịch vẫn chảy ra từ lỗ sau. Điện thoại anh bỗng đổ chuông, tiếng hát trầm thấp của Chử Tuân lại vang lên, Chử Tuân tươi cười xoa mông anh, cơ thể mềm mại của anh cũng đung đưa theo cậu. Anh chửi thề một câu, nói: “Chú phải đổi chuông!”

Chử Tuân yêu chiều hôn anh, bảo: “Chú nghe điện thoại đi đã, mấy hôm nữa cháu ghi âm bài khác cho.”

Nghe vậy, anh mới bực bội mở điện thoại, là Sa Sở Lan gọi anh, hắn nói hắn đánh Kim Hổ, toạc đầu, chảy máu đầy đất.



Hôm đó sau khi Chu Lạc và Chử Tuân ra về, Sa Sở Lan chặn Nhiêu Hà Lý ở sau khách sạn, Nhiêu Hà Lý trợn trừng mắt nhìn hắn, “Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!”

Sa Sở Lan gỡ kính, đè Nhiêu Hà Lý lên tường, cười khẩy nói: “Không thả, có giỏi thì chạy đi.”

Dứt lời, đầu gối hắn ta tách hai đùi Nhiêu Hà Lý, để Nhiêu Hà Lý ngồi trên đùi hắn với tư thế vô cùng xấu hổ. Nhiêu Hà Lý nào phải đối thủ của hắn, anh ta chống hai tay trước ngực Sa Sở Lan, có ra sức thế nào cũng không đẩy được hắn, Nhiêu Hà Lý tức giận tát Sa Sở Lan, hét lên: “Mẹ anh, buông tôi ra, tên già biến thái.”

“Hả, tôi già?” Sa Sở Lan liếm khóe môi, dán môi mình sát môi Nhiêu Hà Lý, “Con mẹ anh, anh còn lớn hơn tôi ba tuổi đấy, anh nói tôi già? Tôi có già cũng vẫn trẻ hơn thằng chó Kim Hổ kia đúng chứ? Anh mặc kệ một người sống đàng hoàng thế này lại đi chọc Kim Hổ, anh n*ng thật hay chán sống rồi thế? Hả?!”

Nhiêu Hà Lý biết mình nghịch ngu, nhưng vẫn không chịu nghe Sa Sở Lan, “Tôi n*ng đó thì sao, không có đàn ông ** tôi không sống được đó, nhưng con mẹ anh tôi cứ không cho anh ** thì sao? Anh cút đi cho tôi, mẹ anh, đừng có dán vào tôi như cóc ghẻ nữa!”

Anh ta hoàn toàn chọc giận Sa Sở Lan, Sa Sở Lan kéo cổ áo anh ta, giật phăng hàng cúc trên sườn xám, khiến lồng ngực trắng nõn phơi ra. Sa Sở Lan nhìn làn da trắng trẻo dưới tay mình, xinh đẹp như vậy, vậy mà anh ta nhất quyết chống đối mình. Hắn càng nghĩ càng tức giận, bèn hung dữ nhìn Nhiêu Hà Lý, “Nhiêu Hà Lý, anh đừng có nghĩ mình hay ho lắm, tôi dán lấy anh? Đ*t mẹ anh chỉ là một thằng điếm, tôi bị cái gì mà phải dính vào anh? Sau này tôi còn nhúng tay vào chuyện của anh nữa thì tôi là đứa ngu nhất trên đời, đệt!”

Nói xong, hắn không buồn nhìn lại Nhiêu Hà Lý mà quay người đi ngay.

Nhiêu Hà Lý tựa lên bức tường tối đen, ngây ngốc nhìn theo Sa Sở Lan, mãi đến khi hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Nhiêu Hà Lý mới ngồi sụp xuống, ôm vạt áo đã rách nát của mình, lẳng lặng khóc.

Hai ngày sau anh ta vẫn không gặp lại Sa Sở Lan.

Chỗ làm của anh ta ở phía nam Hi Đảo, phủ giám sát của Sa Sở Lan rất gần đó, hộp đêm lớn nhất Hi Đảo là Burning, mà anh ta là giám đốc hộp đêm đó.

Hôm nay anh đi quanh Burning để kiểm tra như thường ngày, an ninh trên Hi Đảo rất tốt, rất hiếm khi có người gây chuyện ở hộp đêm, vậy nên công việc của anh cũng rất nhẹ nhàng.

Anh ta không ngờ Kim Hổ lại tìm đến Burning.

Từ sau hôm đó Kim Hổ vẫn cứ tơ tưởng Nhiêu Hà Lý mãi, eo nhỏ chân thon thế này mà gã chưa được sờ thì thôi, đã sờ rồi thì nhất quyết phải ăn bằng được. Hơn nữa, chưa từng có kẻ nào Kim Hổ gã muốn có mà không có được cả, dù là người của Chu Lạc gã cũng đếch sợ. Thằng đĩ kia chỉ mê tiền thôi, gã có tiền hơn Chu Lạc mà, chỉ cần cho cậu ta thêm tiền, gã không tin cậu ta không ngoan ngoan đi theo mình.

Gã cố ý phái người đến Hi Đảo nghe ngóng về Nhiêu Hà Lý, thân phận của Nhiêu Hà Lý không phải chuyện bí mật trên đảo, anh ta đi theo Chu Lạc lâu năm, hiện giờ lại là cánh tay của Chu Lạc, quản lý hộp đêm của Thanh Bang thay Chu Lạc, cũng là nhân vật số một, số hai trong bang. Không mất bao lâu Kim Hổ đã nghe ngóng được tin tức về Nhiêu Hà Lý, hôm đó, gã dẫn theo bốn, năm đàn em lén lút đến Burning.

Nhìn thấy Kim Hổ, Nhiêu Hà Lý sợ gần chết, anh ta không ngờ Kim Hổ lại tìm đến tận nơi. Nhưng Nhiêu Hà Lý là kẻ làm ăn lâu năm, không phải người không gánh được chuyện, anh ta vừa bảo cấp dưới lén lút đi gọi người khác, vừa mỉm cười dẫn Kim Hổ vào phòng.

Lúc này nhà họ Kim và nhà họ Chử vẫn giữ hòa bình bên ngoài, đã một thời gian hai bên không đánh nhau nữa. Dù Nhiêu Hà Lý chống cự thế nào cũng không thể thẳng mặt làm phật ý Kim Hổ, huống chi lần này Kim Hổ có dẫn người theo, trông bốn, năm gã cao to kia không dễ xơi chút nào, Nhiêu Hà Lý đành phải cắn răng tiếp đón.

“Lần trước không biết ngài là Kim Lão Đại, thất lễ quá, mong ngài đừng trách.”

Hôm nay Nhiêu Hà Lý không trang điểm cũng không mặc sườn xám, anh ta chỉ mặc một chiếc sơ mi lụa màu trắng, dù không có vẻ quyến rũ như đêm nọ, nhưng dáng mũi nét mày vẫn đong đầy tình cảm. Kim Hổ tươi cười nhìn anh ta, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo anh ta lại đó ngồi, “Không sao, không sao, tôi lại thích cái tính đó của em đấy, ngồi cạnh tôi nào.”

Nhiêu Hà Lý cười gượng, gồng mình ngồi bên cạnh Kim Hổ, luôn giữ khoảng cách ba mươi centimet với gã.

Hiển nhiên, Kim Hồ không hài lòng với sự xa cách của anh ta, gã tóm tay Nhiêu Hà Lý kéo vào lòng mình, Nhiêu Hà Lý hoảng hốt giãy giụa, nói với Kim Hổ: “Kim Lão Đại, tôi là hoa có chủ rồi, tôi là người tình của Chu Lạc mà, ngài làm vậy không hay đâu.”

Kim Hổ bóp cằm anh ta, ghé sát lại, “Tôi biết em là người của Chu Lạc, Chu Lạc cho em bao nhiêu tiền? Tôi cho em gấp đôi, sau này đi theo tôi đi, được không?”

Nhiêu Hà Lý vùng khỏi tay Kim Hổ, đứng dậy toan bỏ đi, “Đại ca của chúng tôi tốt với tôi lắm, tôi không muốn phản bội anh ấy, mong Kim Lão Đại suy nghĩ lại cho kỹ.”

Kim Hổ thấy mềm không được bèn chuyển sang cưỡng ép, gã kéo tay Nhiêu Hà Lý đè anh ta xuống, “Thằng đĩ, mày đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tao nói thế này vậy, ông đây muốn có mày, hôm nay mày không muốn cũng phải đi theo ông, nếu mày dám phản kháng ông sẽ lột mày ra đ*t tại đây luôn!”

Miệng Kim Hổ đã dí sát vào môi Nhiêu Hà Lý, mùi hôi đến choáng váng phả vào mặt anh ta, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, vung tay tát Kim Hổ, mắng: “Đ*t mẹ mày Kim Lão Đại, đây là địa bàn Hi Đảo, mẹ mày đứng có mà quá đáng, mau thả tao ra.”

Nào ngờ cái tát của anh ta lại càng khiến Kim Hổ hưng phấn hơn, gã ngoác miệng cười, mò tay xuống thắt lưng muốn cởi quần Nhiêu Hà Lý. Lúc này anh ta mới thấy sợ, người anh ta cử đi gọi người vẫn chưa về, lúc này anh ta chỉ có một mình. Nhiêu Hà Lý dồn hết sức lực đánh đập Kim Hổ, anh ta gào lên từng tiếng kêu cứu tuyệt vọng: “Thả tôi ra, thả tôi ra, cứu với!”

Ngay lúc này, có người phá cửa từ bên ngoài, Sa Sở Lan dẫn theo mấy nhân viên hộp đêm xông vào.

Kim Hổ thấy Sa Sở Lan, lúc này gã mới chậm chạp thả Nhiêu Hà Lý ra.

Nhiêu Hà Lý vẫn chưa bình tĩnh lại, anh ta kéo quần áo chạy ra sau lưng Sa Sở Lan, siết chặt tay hắn.

Kim Hổ gác chân lên bàn, thong thả nói: “Ô, giám sát Sa Sở à, sao lại là anh thế? Không phải anh có dâm loạn gì với thằng đĩ này đấy chứ? Lén ăn vụng sau lưng Chu Lạc à?”

Sa Sở Lan nắm tay Nhiêu Hà Lý, cười với Kim Hổ, “Kim Lão Đại, anh ta là người của tôi, anh nể mặt tôi thả anh ta đi, chắc chắn tôi sẽ tìm một cơ hội báo đáp anh.”

“Người của anh?” Kim Hổ nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, lạnh lùng cười, “Trước cậu ta nói cậu ta là người của Chu Lạc tôi còn chẳng thèm quan tâm, anh nghĩ tại sao tôi lại phải nể mặt anh? Không phải anh nghĩ tôi tôn trọng phủ giám sát các anh thật đấy chứ?”

Sa Sở Lan vẫn mỉm cười, nói: “Không tôn trọng tôi cũng không sao, nhưng dù sao đây cũng là Hi Đảo, anh tới đây cướp người mà không nghĩ xem mình có an toàn ra về được hay không sao?”

Kim Hổ tức giận nói: “Anh không nghĩ tôi chỉ dẫn bốn vệ sĩ mà cũng dám cướp người ở Hi Đảo chứ? Tôi đâu có ngu, tôi dẫn theo gần 100 người, lúc này họ đang chờ sẵn bên ngoài, hôm nay tôi nhất định phải mang thằng đĩ này đi, nếu anh không muốn sinh sự thì cút nhanh.”

Nụ cười trên mặt Sa Sở Lan vụt tắt, hắn gỡ cặp kính gọng vàng, nói: “Có tôi ở đây, anh không thể đưa anh ta đi.”

“Mẹ nó, mày là cái đéo gì!” Kim Hổ phất tay, bốn vệ sĩ sau lưng gã lập tức nhào lên, một kẻ trong số đó kéo tay Nhiêu Hà Lý ném về phía Kim Hổ, ba tên còn lại vây quanh Sa Sở Lan, thẳng chân đá hắn.

Sa Sở Lan vốn không biết đánh nhau, hắn chỉ ra sức giằng co với ba người kia, mấy nhân viên phía sau cũng chạy lên giúp, nhưng chưa được mấy cú đã bị đá lăn ra đất.

Sa Sở Lan dồn sức vung một đấm, nhưng lại bị mấy người kia giữ chặt, chúng kéo tay Sa Sở Lan dồn sức thụi vào bụng hắn. Sa Sở Lan đau đớn thét lên, cong lưng gục xuống đất.

Hôm nay hắn mặc một bộ vest trắng, chẳng mấy chốc quần áo đã dính đầy máu và bụi.

“Sa Sở!” Thấy hắn như vậy, Nhiêu Hà Lý hét lên, anh vung tay vung chân đánh Kim Hổ, “Cách anh thả anh ấy ra, không được đánh anh ấy, đừng có đánh nữa, đ*t mẹ, tao liều với mày!!”

Kim Hổ siết chặt hông Nhiêu Hà Lý, mặc cho anh vùng vẫy trong lòng mình, gã cười ầm lên, “Ôi, nhìn em đau lòng này, không ngờ lại là đàn ông của em thật, mẹ nó, tôi biết ngay em là đứa dâm loàn mà!”

Lúc này, Sa Sở Lan đã bị đánh đến nằm chết dí dưới đất. Dù Kim Hổ không coi phủ giám sát ra gì, nhưng gã cũng không muốn gây chuyện thật, thấy Sa Sở Lan không phản kháng nữa, gã bèn bảo mấy người kia dừng lại.

Gã ngồi xổm bên cạnh Sa Sở Lan, cười khẩy, “Sao hả? Giám sát Sa Sở còn muốn làm nữa không? Có muốn cứu mỹ nhân nữa không?”

Sa Sở Lan nhổ một búng máu ra, thở hổn hển nói: “Không ổn, không được đâu, mẹ nó đau quá, Kim Lão Đại, anh đưa người đi đi, tôi không cần nữa, không tranh được.”

“Ha ha ha ha.” Kim Hổ cười ầm lên, gã vươn tay kéo Sa Sở Lan dậy, “Anh thế này từ đầu có phải tốt hơn không? Tôi cũng đâu muốn đánh anh, chuyện hôm nay, giám sát Sa Sở đừng để bụng nhé!”

“Sao lại để bụng chứ?” Sa Sở Lan bèn nắm tay Kim Hổ, đứng dậy.

Ngay khi Kim Hổ chuẩn bị rút tay về, Sa Sở Lan bỗng mỉm cười, hắn kéo tay Kim Hổ, nhanh nhẹn rút một khẩu Glock-18 trong ngực áo ra, dí vào huyệt Thái Dương của gã.

“Không muốn chết thì bảo người tránh đường ra cho ông!” Hắn khóa cổ Kim Hổ rồi gọi Nhiêu Hà Lý, “Nhiêu Hà Lý, lại đây!”

Nhiêu Hà Lý lập tức chạy ra sau lưng hắn, nắm chặt vạt áo vest của Sa Sở Lan.

Kim Hổ vừa lùi về phía sau vừa hung dữ chửi: “Thằng răng con, mày dám dùng vũ khí công vào việc riêng à, mẹ mày, mày dám lén mang súng ra ngoài, không muốn sống ở đảo Taroshi nữa sao?”

Sa Sở Lan cười gằn, “Tao dám đấy, mày làm được gì tao? Không muốn chết thì câm mẹ nó miệng đi, thằng ngu.”

Hắn vừa dí súng trên đầu Kim Hổ vừa dịch dần ra ngoài, bốn vệ sĩ của Kim Hổ cũng theo sát họ, vừa mới ra đến cửa hộp đêm, người của Thanh Bang đã vọt vào.

Thanh Bang cử ba mươi mấy người đến đây, ai nấy lăm lăm mã tấu, thấy họ đến, lúc này Sa Sở Lan mới thở phào, bỏ súng xuống.

Hắn nhấc một chai bia sau quầy bar lên, đập vào đầu Kim Hổ, xong xuôi còn nhấc chân đá gã một phát, “Thằng ngu, dám đánh ông, đ*t mẹ mày!”

Bị chai bia đập trúng, đầu Kim Hổ chảy máu ròng ròng, gã hung tợn quay lại nhìn hắn, “Sa Sở Lan, mày chờ đó cho tao, tao không giết chết mày tao không phải họ Kim nữa!”

Sa Sở Lan lau vết máu trên miệng, cười nhếch miệng, “Không họ Kim nữa thì con mẹ mày lấy họ tao đi, bố đây không ngại nuôi thêm đứa nữa đâu, thằng ngu!”

“Được lắm, mày giỏi lắm, chờ đấy!”

Người của Thanh Bang đã tới, Sa Sở Lan lại có súng, Kim Hổ sợ mình thua thiệt bèn nói nốt một câu rồi dẫn người về.

Kim Hổ vừa đi, mọi người cũng tản ra.

Nhiêu Hà Lý dẫn Sa Sở Lan vào phòng mình, lấy hộp y tế ra lau sạch vết thương giúp Sa Sở Lan. Mặt Sa Sở Lan có mấy chỗ đã rách ra, cánh tay bầm tím từng mảng lớn, Nhiêu Hà Lý không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ cầm bông cẩn thận lau vết máu trên mặt Sa Sở Lan, lau một hồi nước mắt đã ướt mặt.

Sa Sở Lan bất đắc dĩ thở dài, ôm anh ta vào lòng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đảo Taroshi, truyện Đảo Taroshi, đọc truyện Đảo Taroshi, Đảo Taroshi full, Đảo Taroshi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top