Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1010: Bảy bảy bốn mươi chín viên đại tinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đan Vũ Càn Khôn

Va chạm kinh thiên, thanh thế càng lúc càng lớn, bộc phát ngay trên bầu trời, gió to gào thét, hai bên đường tràn ngập sức gió sắc bén, xa xa có chút cây cối bị gãy đoạn.

- Oanh!

Một thanh âm nổ tung thật lớn vang ra, rốt cục hai cỗ năng lượng dưới sự thúc giục của Tần Phàm cùng Phong Vô Cực hoàn toàn bạo phát.

Tuy rằng Thanh Long Tham Trảo của Tần Phàm mang theo uy thế viễn cổ, uy lực cường đại, nhưng dù sao một chiêu này không có được nhiều loại nguyên khí hỗn hợp, hơn nữa năng lượng chỉ trong phạm vi ngàn thước, so sánh với đại thủ ấn của Phong Vô Cực còn có một đoạn chênh lệch.

Cho nên chỉ sau một lát, Thanh Long Tham Trảo xuất hiện khe hở lan tràn, rất nhanh liền sụp đổ, biến thành hư vô, mà đại thủ ấn mang theo khí thế sắc bén tiếp tục áp về hướng Tần Phàm.

Nhưng nhìn thấy đại thủ ấn bức tới mà sắc mặt Tần Phàm không chút thay đổi, không chút sợ hãi, hắn đã sớm đoán được tình cảnh này xuất hiện.

- Phong Vô Cực, ngươi muốn ta nếm thử một đại thủ ấn của ngươi thử xem phải không! Vậy ta nếm thử xem thế nào!

Lúc này hắn ngang nhiên nhìn lên không trung, một thân kình khí vận chuyển, Huyền Vũ Giáp cứng rắn hình thành một tầng phòng hộ tráo bảo vệ khắp toàn thân của hắn.

Ngay sau đó hắn ngạo nghễ đứng thẳng người, trực tiếp dùng một thân khí lực cùng phòng ngự ngạnh đón uy lực còn lưu lại của chiêu đại thủ ấn!

- Oanh!

Rất nhanh, đại thủ ấn mang theo khí kình sắc bén trùm lên trên người Tần Phàm, một thanh âm vang lên thiên không, tựa hồ như đánh xơ xác cả tầng mây bên trên.

Gió lớn gầm lên giận dữ, hồng thủy ngập trời, đao nhọn cắt xé, đại thủ ấn của Phong Vô Cực đích thật tràn ngập sát khí.

Oanh long!

Dưới khí kình mạnh mẽ áp bách, con đường chỗ Tần Phàm đang đứng hoàn toàn gãy thành hai nửa, bụi đất tung bay bao phủ toàn trường, đem thân ảnh Tần Phàm che phủ bên trong, thoạt nhìn giống như thân thể hắn cũng bị oanh dập nát.

Phong Vô Cực trôi nổi giữa không trung, nhìn một màn phát sinh bên dưới, trên mặt rốt cục lộ ra tia cười lạnh.

- Hừ, ngu ngốc tới mức dám đón đỡ đại thủ ấn của ta, còn gọi là kỳ tích chi tử, cũng chỉ như vậy mà thôi!

Hắn thao tác gió lớn thổi đi tro bụi bay tung, muốn nhanh chóng chứng kiến thi thể của Tần Phàm.

Nhưng đúng lúc này…

- Còn gọi là Phong Sát Đại Thủ Ấn, cũng chỉ là như thế mà thôi!

Một thanh âm thản nhiên từ trong gió bụi truyền đến, hết thảy đều thổi tan, một thân ảnh ngạo nghễ xuất hiện trong tầm mắt Phong Vô Cực.

Hai mắt Phong Vô Cực ngưng tụ!

- Làm sao có thể! Lại bị ngươi đón đỡ được sao?

Nhìn thanh ảnh vẫn bình yên đứng bên dưới, trong mắt Phong Vô Cực lướt qua tia không thể tưởng tượng, một kích vừa rồi của hắn lực công kích vô cùng cường hãn, cho dù là tứ ngũ cấp võ thánh quả quyết không khả năng chịu đựng một kích như vậy mà không bị thương!

Nhưng sự thật đã hiện ra trước mắt!

Tần Phàm lúc này tuy trên làn da cũng có vết thương nhợt nhạt, miệng có tia máu chảy ra, nhưng không hề có chút vết thương nào lớn!

- Không có khả năng! Tiểu tạp chủng ngươi không cần giả vờ, ngươi nhất định đã bị nội thương! Nhanh nằm xuống cho ta!

Phong Vô Cực cắn răng, lạnh giọng nói, cơn lốc khắp bốn phía lại lần nữa cuồn cuộn nổi lên, muốn chuẩn bị đem Tần Phàm hoàn toàn giải quyết.

- Cố chống? Chỉ là trình độ công kích như ngươi ta còn cần cố chống? Đại thủ ấn gì đó, ta xem chỉ như gãi ngứa mới phải, giúp ta vừa lúc!

Tần Phàm khinh thường hài hước nói.

Vừa rồi hắn cố ý ngạnh đón một chiêu là muốn kiểm tra lực phòng ngự của mình một chút, một lần thử nghiệm hắn phát hiện sau lần thứ ba luyện thể khí lực phòng ngự của mình quả thật đã mạnh mẽ vượt ngoài ý liệu của chính hắn! Thậm chí hắn cảm thấy được một kích của Phong Vô Cực cho dù không phải bị Thanh Long Tham Trảo làm tiêu hao đại bộ phận kình lực, hắn vẫn có thể hoàn toàn thừa nhận xuống.

Đối với hắn hiện tại mà nói, công kích của lục cấp võ thánh hoàn toàn không có uy hiếp.

- Tiểu súc sinh đáng hận! Được, ngươi đã dám trâng tráo, ta cho ngươi không nói gì được nữa!

Nghe được lời châm chọc của Tần Phàm, dù tu dưỡng của Phong Vô Cực sâu dày lúc này cũng không nhịn được nổi giận, điên cuồng vận chuyển bản tức nguyên khí.

Phong hệ lực lượng khắp bốn phía khiến cuồng phong trong phạm vi mấy ngàn thước đều gầm lên giận dữ, gió lốc cuồng quyển, gió giục mây vần!

Dần dần, trong phạm vi này, phong đao phong nhận phong kiếm, phong long phong hổ phong lang đều bắt đầu thành hình ngay trong hư không, đủ loại thanh âm tiếng gầm vang lên bên tai không dứt, chẳng khác gì xung sát ngay trên chiến trường.

Hồ nước xa xa sóng to ngập trời, dòng nước đập lên cao mấy trăm trượng, cơ hồ muốn lật úp trở lại, mà cây cối hai bên không ngừng đổ sụp xuống tới.

Trong phạm vi có thể nhìn thấy, phảng phất như biến thành thế giới của gió, nơi nơi gầm thét giận dữ, như muốn cắn nuốt hết thảy.

- Phong Vô Cực, ngươi thật lớn uy phong, nhưng chúng ta đánh nhau chỗ này sẽ làm sơn đạo bị hủy, đến lúc đó khách thương không thể thông qua, tổn thất thảm trọng sẽ biến thành lỗi của ta! Chúng ta đi chỗ khác mà đánh!

Tần Phàm nhìn Hồng Vũ nằm trên mặt đất xa xa, lo lắng hắn bị lan tới, cười lạnh một tiếng trực tiếp bay khỏi mặt đất, hướng hồ nước xa xa bay đi, muốn dẫn dắt Phong Vô Cực rời xa.

- Xú tiểu tử, ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng đừng mong thoát khỏi cái chết!

Phong Vô Cực tưởng Tần Phàm định bỏ chạy, lập tức đuổi theo, chỉ thấy tốc độ của hắn cực nhanh, cơ hồ chỉ nháy mắt đã xông tới trước mặt Tần Phàm.

Trong cuồng phong, như trăm binh chém giết, bách thú chạy chồm!

Thanh thế như dời non lấp biển, chẳng khác gì có ngọn núi lớn chắn ngay phía trước cũng sẽ bị cuồng phong thổi sụp.

Dưới sức gió cường đại như vậy, tốc độ của Tần Phàm cũng chịu ảnh hưởng, nhưng hiện tại hắn đã bay thật xa, rất nhanh đi tới chỗ hồ nước lớn.

Ngay giữa hồ, hắn đứng trôi nổi giữa không trung.

Ngay sau đó vầng thái dương trong não vực nhấp nháy!

- Chu Thiên Tinh La Quyền!

Vừa mới ổn định thân hình, hắn không hề có chút ngừng lại, ngay lập tức một quyền đánh về phía Phong Vô Cực đang đuổi theo.

Tinh quang ngưng tụ trên nắm tay, tinh thần lực mênh mông mãnh liệt chói sáng khiến không thể mở mắt, từ sau khi đạt tới cảnh giới võ thánh, hiện tại trong não vực của hắn đã có tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín viên tinh thần, có thể gợi lên tinh thần lực mênh mông cuồn cuộn vô cùng.

- Oanh!

Tần Phàm đánh ra một quyền, một vầng thái dương bắt đầu rủ xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt giữa trưa hè, thậm chí đem cả vầng mặt trời trên không như muốn hoàn toàn che giấu mất.

- Tiểu tạp chủng giảo hoạt, mặc cho ngươi gây sức ép ra sao, hôm nay ngươi nhất định phải toi mạng! Phong Chi Tuyệt Sát!

Thấy Tần Phàm đột nhiên ra tay, Phong Vô Cực cực kỳ trấn định, bởi vì hắn đã có chuẩn bị, lúc này liền đánh ra một chưởng.

Ngay lập tức một phong luân cực lớn xuất hiện, sức gió lớn tới mức khiến hồ nước sóng to tận trời, sau đó đem hơn phân nửa nước hồ dung nhập vào bên trong.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đan Vũ Càn Khôn, truyện Đan Vũ Càn Khôn, đọc truyện Đan Vũ Càn Khôn, Đan Vũ Càn Khôn full, Đan Vũ Càn Khôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top