[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 20: Hạo Dã


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện [Đam Mỹ] Hòa Thân



Gió cuốn trời trong.

Nam tử dị tộc cường tráng cưỡi trên lưng ngựa, roi ngựa vung lên, ngàn vạn con ngựa lao nhanh thổi tung bụi mù, bổ ra một con đường lớn dài rộng.

Mấy vạn lều vải biến mất không thấy đâu chỉ trong một đêm, tầm mắt trở nên trống trải, đất đai bằng phẳng trải dài tới phương xa.

Đọc truyện hay tại # TRÙMT RUYỆN.

мE #
Năm đội thiết kỵ từ bốn phương vọt lên phía trước rồi tản ra vây quanh biển người mênh mông cuồn cuộn, thân hình vĩ ngạn gần như che khuất đi ánh mặt trời, khôi giáp phản xạ ra ánh sáng khiến người ngoài e sợ, bên hông đeo lưỡi đao sắc bén vô cùng.

Chim ưng xoay quanh trên vòm trời nhìn trộm dê bò, nhưng lại sợ hãi với khí thế của thiết kỵ, chỉ dám bay trên không trung phát ra từng tiếng rít dài lanh lảnh.

Một trận trống vang lên dồn dập, thanh âm tựa như tiếng sấm lấy thế chẻ tre vọng thẳng tới trời, tiếng sáo Khương* không biết từ đâu vang lên hòa cùng tiếng trống, tấu vang một khúc nhạc hào hùng mà phóng khoáng tự do, triền miên không dứt.

(Dân tộc Khương, tên một dân tộc thiểu số thời cổ, tập trung ở vùng Thanh Hải và các tỉnh xung quanh đó của Trung Quốc.

)
Tiếng trống dần tắt, tiếng sáo cũng trở nên uyển chuyển theo, tựa như một dòng sông chảy ngang qua thảo nguyên vỗ về muôn vàng sinh linh, tiếng sáo kết thúc cũng là lúc đoàn người lên đường hướng về Tây Bắc.


Núi non Tây Bắc hùng vĩ cản lại gió lạnh xuôi nam Nam, mảnh đất bằng phẳng dưới khe núi trở thành nơi trú ngụ mới.

Sở Mộ cưỡi trên lưng Tiểu Hạt sóng vai cùng Nhung Hách đi phía trước đội ngũ, đá quý giữa trán rực rỡ lấp lánh, đôi mắt màu đen tràn ngập cảm thán cùng kính sợ.

Nhung Hách nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vỗ vô lên mu bàn tay, chầm chậm nói: “Ta lên phía trước xem thử nhé.


Hôm nay Nhung Hách vận trang phục thủ lĩnh, mặt trên quần áo dùng chỉ vàng vẽ ra đồ đằng kỳ lạ, toát lên vẻ quý khí vô cùng, túi thơm được hắn cố ý treo bên hông, “đầu sói” trên đó thật sự rất bắt mắt.

Sở Mộ gật đầu với hắn, Nhung Hách nhanh chóng buông tay thúc ngựa đen phi lên phía trước, mãi tới khi bóng dáng hắn biến mất giữa dòng người, Sở Mộ mới thu lại ánh mắt.

Bởi vì số người quá nhiều nên tốc độ di chuyển rất chậm, giữa đám người thi thoảng sẽ vang lên tiếng ca uyển chuyển của nữ tử, du dương bay bổng, mang theo làn điệu dị tộc đặc trưng.

Cưỡi trên lưng ngựa có thể nhìn được rất xa, Sở Mộ đột nhiên nhớ tới mong ước ban đầu khi tới dị tộc của mình, y muốn thử ngắm nhìn nơi thoạt nhìn thật tự do tự tại kia.

Gió thổi mãi không ngừng, y không nhịn được nheo mắt lại, tất cả những thứ trước mắt còn chấn động vượt xa những gì viết trong sách.

Một trận tiếng vó ngựa vang lên bên tai, Sở Mộ cho là Nhung Hách trở lại, y vui sướng mở mắt ra lại thấy người đang thúc ngựa tới không phải Nhung Hách, người nọ mặc giáp bạc khoác áo choàng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt tựa như chứa một cánh đồng bát ngát.

Nạp La Đa cười cười với y, phong tình vạn chủng, “Có thể tâm sự một chút không?” Hắn dùng tiếng Sở nói câu này.

Nghe được giọng hắn Sở Mộ mới hoàn hồn lại, lập tức đỏ mặt.

Mất mặt quá đi mất, vậy mà y lại không hay không biết bị dung mạo của Nạp La Đa hấp dẫn.

Thật ra Sở Mộ không bài xích hắn, bèn gật đầu đồng ý, hơn nữa y cũng muốn xem Nạp La Đa sẽ nói gì với mình.

Hai người nhìn nhau trầm mặc trong chốc lát, Nạp La Đa thu lại nụ cười trên mặt, cất lời, “Thật ra ta cũng không thích ngươi.


Hắn nói không sai, hắn cũng không thích Sở Mộ.


Mười sáu tuổi Nạp La Đa đã đi theo Nhung Hách, vì để có thể đứng cạnh Nhung Hách hắn đã chịu không ít khổ cực, cũng bởi vì dung mạo mà bị người khác cười nhạo, hắn vẫn luôn cho rằng Nhung Hách chỉ không hiểu rõ được thôi, ngày nào đó hắn sẽ chờ đợi được Nhung Hách.

Nhưng trong hiện thực cái ngày kia vĩnh viễn không tới, bởi vì Nhung Hách cưới tiểu hoàng tử nước Sở.

Lúc hay tin này hắn vẫn còn ở Tây Bắc, hận không thể lập tức trở về trước mặt Nhung Hách chất vấn tại sao, Nhung Hách rốt cuộc coi hắn là gì.

Nhưng hắn biết.

Nhung Hách sẽ không hiểu, cho dù hắn có tiến tới trước mặt chất vấn Nhung Hách vẫn sẽ không hiểu.


Mấy ngày nay ngay cả Lặc Lãng cũng vô tình cố ý lựa lúc khuyên hắn từ bỏ.

Xuyên qua đám đông, Nạp La Đa nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh Sở Mộ, tiếng cười đùa vui vẻ truyền tới tai hắn.

Ngay giây phút ấy thứ đè nặng trong lòng hắn bỗng tiêu tan, hắn hiểu ra tiểu hoàng tử này càng thích hợp với Nhung Hách hơn hắn.

Nhưng hai người họ hợp nhau là một chuyện, còn hắn thích hay không thích lại là một chuyện khác.

Nghe được lời hắn nói, Sở Mộ không cũng cảm thấy ngạc nhiên, y không giỏi làm sao để ứng phó với mọi chuyện, dù đã rời khỏi nước Sở nhưng tận trong xương cốt y vẫn là tiểu hoàng tử ngoan ngoãn kia, thiên tính không cho phép y, y cũng không biết nên đáp lại Nạp La Đa thế nào.

Chính vì Sở Mộ như vậy nên Nạp La Đa càng không nỡ bắt nạt y, hắn hừ nhẹ một tiếng, bỗng dưng kể lại một chuyện cũ.

“Mười năm trước Nhung Hách đã từng gặp ngươi.


“Sao?”
Đột nhiên hắn nói sang chuyện khác làm Sở Mộ không kịp phản ứng lại, đợi tới khi nghe rõ mới bày ra vẻ mặt nghi hoặc, mười năm trước Nhung Hách đã từng gặp y sao?
Nạp La Đa đoán trước được nghi ngờ của y, người kia đúng thật không giống người sẽ nói chuyện này ra.

Hắn nói tiếp: “Trong yến hội ngày đó, ngươi say rượu được Nhung Hách ôm vào ngực khiến ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.


Bởi vì đã trôi qua quá lâu nên Nạp La Đa gần như sắp quên mất.

“Mười năm trước, Nhung Hách cùng thủ lĩnh đời trước đi nước Sở dự tiệc, ta làm cận vệ cho Nhung Hách nên cũng đi theo, ta nhớ rõ yến hội ngày ấy thật long trọng, ta đứng sau Nhung Hách mà ngươi thì ngồi ngay cạnh hắn, đang len lén nếm thử rượu trái cây sau đó say ngã vào ngực Nhung Hách.


Nghe xong lời hắn nói, Sở Mộ có hơi kinh ngạc, “Làm sao ngươi lại biết được người nọ chính là ta chứ?”
Nạp La Đa nhướng mày, “Người hầu bên cạnh gọi ngươi là tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử nước Sở chỉ có mình ngươi thôi đúng không?”
Đúng thật là như vậy, sau y thì phụ hoàng không có thêm đứa con trai nào nữa.

Sở Mộ cúi đầu trầm tư một lúc, có hơi kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại nói chuyện này với ta? Không phải ngươi…”
Đằng trước, có bóng người đang cưỡi ngựa tiến lại.

Nạp La Đa bỗng cắt ngang lời y nói, không hiểu vì sao hắn lại cười to rồi quất roi ngựa xuống.

“Yên tâm, người dị tộc cầm lên được thì bỏ xuống được, ta sẽ không đi giành thủ lĩnh với ngươi, trời cao đất rộng, cuối cùng sẽ có chốn cho Nạp La Đa ta trở về…”
Giọng nói truyền tới tai Sở Mộ, y chăm chú nhìn vào thân ảnh Nạp La Đa, áo choàng màu đỏ bay múa trong gió, động tác tùy ý tiêu sái, một cây sáo Khương bằng ngọc treo bên hông hắn, hắn đi lướt qua Nhung Hách đang trở về, đợi tới nơi xa mới rút cây sáo ra, tiếng sao quen thuộc lập tức bay lên.

Lúc đi ngang qua Nhung Hách, Nạp La Đa nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân, trong đôi mắt lục thẫm của hắn chỉ chứa mỗi mình Sở Mộ, Nạp La Đa câu môi mỉm cười, cũng không nhìn hắn nữa mà thúc ngựa chạy lên phía trước.


Thật ra chuyện cũ kia hắn còn chưa nói hết với Sở Mộ.

Hương vị rượu nước Sở đối với dị tộc mà nói rất nhạt nhẽo, nhưng hôm đó sau khi trở về Nhung Hách lại nói một câu khiến hắn không hiểu được.

Nhung Hách nói, “Rượu nước Sở rất thơm.


Mãi tới bây giờ hắn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.

Ngay lúc đó hắn không thể nào tưởng tượng ra được, có ngày mình sẽ thua dưới tay một đứa nhỏ.

Tiếng sáo vẫn còn vang lên, Nhung Hách trở về bên cạnh Sở Mộ, nhưng chuyện đầu tiên hắn làm lại là kéo y từ con ngựa kia sang, đưa tay đè đầu y lại, dùng ngực che mắt y.

“Không được nhìn hắn ta.


Từ xa Nhung Hách đã nhìn thấy hai người họ nên mới chạy về gấp như vậy, hắn không muốn để Sở Mộ và Nạp La Đa ở riêng với nhau đâu.

Yêu quái giấm chua.

Tuy rằng trong lòng Sở Mộ thầm nói vậy nhưng môi vẫn không nhịn được bật cười, y cố tình nói: “Vì sao? Dáng vẻ Nạp La Đa rất đẹp mà.


Lúc này Nhung Hách cũng nên nếm thử cảm giác của y ngày xưa đi.

Nghe được lời y, nam nhân đen hết cả mặt, hắn nhìn cánh môi lúc đóng lúc mở kia, đột nhiên hung hăng cắn xuống, nuốt trọn mấy lời y nói vào bụng.

Bị hôn trước mặt nhiều người như vậy làm mặt Sở Mộ lập tức đỏ lên, y đẩy mạnh bả vai Nhung Hách nhưng lại không đẩy ra nổi, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

Xong việc, Sở Mộ che khóe miệng trầy da lại, y quyết định rồi, sau này không dám cố ý chọc giận Nhung Hách nữa.

.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Đam Mỹ] Hòa Thân, truyện [Đam Mỹ] Hòa Thân, đọc truyện [Đam Mỹ] Hòa Thân, [Đam Mỹ] Hòa Thân full, [Đam Mỹ] Hòa Thân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top