Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đại Kiếm Sư
Khi chúng ta băng xuyên qua thành, xông ra cửa bắc thành giết địch, quân đội của Trực Mộ và Đái Thanh Thanh nhanh chóng rút chạy, ngay cả liên quân Hướng Cầm Sanh, Tả Lệnh Quyền và Công Lãnh Minh cũng đã theo bọn họ bỏ chạy phía xa.
Bất luận ta và Trực, Đái hai người không có thỏa thuận ngầm từ trước, dưới tình hình đại thế đã mất, bọn họ cũng không tiện lưu lại.
Không có hai cánh quân của bọn họ, những người còn lại không hoảng sợ bỏ chạy mới lạ.
Những U Minh quân không bị cơn lũ cuốn đi, bỏ chạy tứ tán ngoài thành. Tại bờ bên trái, đội ngũ rút lui của tứ vị thần tướng đang giẫm đạp lên nhau để chạy. Bờ bên phải trở thành mục tiêu truy sát của bộ đội của bọn Long Đằng, Tịnh Thổ nhân không quên cừu hận với Hắc xoa nhân.
Ta phát ra mệnh lệnh, chỉ thị Tịnh thổ quân bên bờ trái bày trận ngoài thành, mắt dõi theo Hắc xoa nhân đang vội vã rút chạy.
Phía sau ta là Dực Kì và Hắc Khôi vũ sĩ Phương Nguyên, bọn họ đương nhiên thành cận vệ binh đoàn của ta
Đội tướng lĩnh Yến Sắc, Hồng Thạch đến bên cạnh ta.
Ta quay sang Tạ Vấn cười nói: “Đại công! Trách nhiệm trùng tu Lưu Tiên thành là ở trên vai ông, đừng quên trồng cây tại bờ sông.” Ta lại nhớ đến gốc cây đã ép Đái Thanh Thanh vào
Tạ Vấn vui sướng đến lệ tuôn, không ngừng đáp tạ.
Hồng thạch nói: “Yến Sắc ngươi thật giỏi, có thể nào chỉ trong khoảng thời gian hơn hai mươi ngày mà trữ được nhiều nước như vậy?”
Yến Sắc không trả lời ông ta, dõi mắt nhìn về điểm xa nhất của lưu tiên hà, nói: “Có thể tưởng tượng cơn lũ đáng sợ này, ập thẳng đến Tụ Tiên hồ, nhận chìm các con thuyền lớn nhỏ đậu trong hồ xuống tận đáy hồ, làm mực nước bất ngờ tăng lên, lại thông ra hai nhánh sông dài, chảy ra biển rộng.” Rồi quay sang ta nói: “Đại kiếm sư! Quân sĩ của ngài không cần đổ máu cũng giải quyết được binh đoàn đáng sợ của Nghiêu Địch, Tịnh Thổ nhân sẽ vĩnh viển không quên.”
Ta mỉm cười nói: “Câu chuyện còn chưa kết thúc, giả thiết chúng ta xử lý cho tốt, còn lại sẽ chỉ là đám Hồng giác quân của Cùng Tuyệt và tàn quân của Nghiêu Địch hợp lại. Đương nhiên! Còn có Đại nguyên thủ! Ta thật sự mong rằng Đại nguyên thủ và Trân ô đao cũng đã chìm theo dòng nước.”
Trữ Tố nói: “Quân đội chúng ta sĩ khí đang rất cao, nên chăng lập tức đem quân lên phía Bắc, thừa thắng truy kích.” Cho tới nay, trong số bảy vị đại công, Trữ Tố vẫn là người cẩn thận nhất, hiện tại ngay cả bà cũng có suy nghĩ như vậy, có thể biết lòng tin của tịnh thổ quân mạnh mẽ như thế nào.
Ta nhìn đám cờ xí của bọn Trực Mộ dần dần rời khỏi bờ sông đi về phía tây bắc, gật đầu nói: “Cùng cực đến không nhấc chân lên được. Trận lũ này có thể làm tắc nghẽn hoàn toàn việc cung cấp bằng đường thủy lên phương Bắc, giả thiết U Minh quân đoàn của Nghiêu Địch có phân nửa không bị chết đuối, trong tình huống thiếu lương thực và ngựa, bỏ chạy không được xa. Chỉ đáng ngại là đám quân rút chạy của bọn hướng cầm sanh, chỉ cần bọn chúng không về đến tụ tiên hồ là trận này chúng ta đã thắng.”
Yến Sắc quát to: “Theo kế hoạch đã định, ta và Long Đằng tiến dọc bờ sông truy sát tàn binh Nghiêu Địch, Đại kiếm sư phụ trách đối phó với quân rút lui của các Hắc xoa tướng khác.”
Tiếng kèn vang dậy Sĩ khí Tịnh thổ quân tăng lên mạnh mẽ, theo vùng đồi núi chập chùng hoang dã giữa Lưu Tiên thành và tụ tiên hồ, chia đường thẳng tiến. Mười ngày sau, quân đội Hắc xoa nhân ngừng lại, cùng chúng ta đối mặt từ xa.
Ta cố ý gấp gáp đuổi phía sau đại quân của bọn Hướng Cầm Sanh là muốn tạo áp lực, để Trực, Đái hai người thuyết phục những người khác không cần quay về Tụ tiên hồ.
Quân đội của ta ngoại trừ Dực Kì có khoảng hơn năm ngàn người, còn có gần năm vạn quân phương Nam của Hồng Thạch và Ny Nhã, hơn sáu vạn tân binh bắc phương của Trác Liên và Trữ Tố. Tổng binh lực của ta và liên quân Hắc xoa thần tướng đại khái tương đương. Nhưng địch ta song phương đều biết rằng cuộc chiến đã ngã về một phía.
Đầu tiên không cần nói đến chuyện sĩ khí, thiếu đi nguồn cung cấp lương thực bằng thủy lộ từ phương Bắc cho hắc xoa quân đang kiệt quệ, bọn chúng sớm đã mất đi năng lực tác chiến. Hắc xoa quân không phải muốn dừng lại mà là không thể không dừng lại. Chúng ta không tiếp cận bọn chúng nửa, chỉ tản ra theo hình rẽ quạt, bày trận thế, kín đáo kiềm chế chúng, ổn định thế trận chờ đợi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, đến sáng hôm sau, một sứ giả của Hắc xoa nhân mang tin đến, năm vị thần tướng Hắc xoa quân muốn gặp ta.
Bọn họ làm như là huynh đệ của ta, thể hiện họ đã đạt được sự nhất trí, cũng biểu lộ thành ý.
Ta vốn định đơn thân độc mã đến gặp mặt, nhưng không qua nổi cửa ải của Ny Nhã, đành cùng Ny Nhã, Hồng Thạch, Dực Kì và Trác Liên bốn người cùng phó hội.
Tại khoảng giữa hai đội quân, chúng ta hai bên sắp thành hàng, triển khai cuộc đối thoại.
Sau khi chúng ta đến nơi, đôi mắt đẹp của Đái Thanh Thanh không thể rời khỏi ta, ánh mắt của nhưng người khác cũng tập trung hết vào thân hình ta.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Sấu quỷ Hướng Cầm Sanh và Công Lãnh Minh. Hướng Cầm Sanh người cũng như tên, gầy gò rắn chắc như thép, nhãn thần mang theo một loại cảm tình tang thương và tư lự, khiến ta biết ông ta là loại người thích suy tư. Ta không quên theo lời Trực Mộ, ông ta là một trong các Hắc xoa tướng lĩnh phản đối Hắc xoa nhân xâm lược Tịnh Thổ, vì vậy ta đặc biệt có hảo cảm với ông ta.
Kế đến là tên ăn thịt người nổi danh Công Lãnh Minh thân hình thô kệch, dữ tợn, nếu đổi sang tình huống khác, ta nhất định sẽ tính toán mối hận với hắn, nhưng lúc này cần cân nhắc cho đại cục, đành phải buông tha cho hắn.
Vẻ mặt của Tả Lệnh Quyền đã lâu không gặp vẫn đờ đẫn, không biết nội tâm hắn có cảm nghĩ gì?
Sau khi ta giới thiệu những người đi theo, lấy ra từ trong túi tấm thạch điêu mà Hồng Tình lấy được của Tả Lệnh Quyền, đưa lên phía trước, mỉm cười với Tả Lệnh Quyền, nói: “Đây là vật của Tả thần tướng, bây giờ thì vật quy nguyên chủ.”
Tả Lệnh Quyền ngạc nhiên, trong mắt xạ ra thần sắc kỳ quái, nói: “Đây là một vật mà một trong tứ đại pháp sư dưới trướng Vu đế, Cuồng vũ pháp sư đưa cho ta, nghe nói bên trong có ẩn chứa lực lượng kỳ dị, Đại kiếm sư nếu không chê, xin hay giữ lại.”
Ta đem pho tượng cất vào trong ngực, nói: “Hay lắm!, cám ơn ngài!”
Tả Lệnh Quyền thấy ta nhận lễ vật của hắn, gương mặt giãn ra, gật gật đầu, không nói nửa.
Hướng Cầm Sanh nói: “Đại kiếm sư nghĩa sánh với trời cao, vì mạng sống của thủ hạ khách hoành sanh, không ngại nguy hiểm tiếp nhận khiêu chiến của khách hoành sanh, sau khi Nghiêu Địch cự tuyệt việc trao đổi tù binh, lại nghĩa khí phóng thích bọn họ, trả lại cho bọn họ lương thực và vũ khí, ngài tuy là địch nhân của chúng ta, nhưng Hướng Cầm Sanh trong thâm tâm vẫn tôn kính ngài, nếu có nửa lời giả dối, Hướng Cầm Sanh ta sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Ta gật đầu nói: “Đổi lại hôm nay không phải là chiến trường, chúng ta có thể trở thành bằng hữu chân thành tương trợ lẫn nhau.”
Hướng Cầm Sanh thấy ta coi trọng tên bại tướng như ông ta, trong mắt xạ ra thần sắc cảm kích.
Trực Mộ nói: ”Đại kiếm sư! Lần này chúng ta theo ước định gặp lại ngài, là hy vọng ngài có thể giữ lời, cho phép chúng ta rời khỏi Tịnh thổ, quay về tổ quốc, ta cam đoan sẽ không bao giờ làm tổn hại đến một ngọn cỏ của Tịnh thổ nửa.”
Công Lãnh Minh quát: “Chậm đã!” Trong mắt xạ ra thần sắc lăng lệ, nói: “Đại kiếm sư! Ta biết, tình thế chúng ta bây giờ vô cùng bất lợi, nhưng không có nghĩa là chúng ta không còn sức phản kháng, thú dữ cùng đường, có thể khiến các ngươi thương tổn nghiêm trọng, nỗ lực tấn công Tụ tiên hồ của các ngươi sẽ gặp phải đả kích trí mạng.”
Hồng Thạch đứng sau tức giận quát: “Đã thế không cần phải nhiều lời, chúng ta lập tức trở về đội ngũ, dùng đao kiếm để tìm ra sự thật.”
Tả Lệnh Quyền lúc đó đang ở cạnh Công Lãnh Minh, quay qua hắn, nói: “Lãnh Minh! ngươi hãy nghe ta nói một câu.”
Công Lãnh Minh nóng nảy nói: “Ta! A!” Hắn không thể quay đầu nhìn Tả Lệnh quyền, người vừa cắm vào hông bên trái của hắn một thanh chủy thủ sắc bén rồi rút ra lạnh lùng nhìn hắn.
Máu tươi bắn vọt ra
Công Lãnh Minh lông tóc toàn thân dựng đứng, hai mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn Tả Lệnh Quyền nói: “Ngươi…ngươi ...”
Tả Lệnh Quyền lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng tên bạo quân Nghiêu Địch và gã điên Cùng Tuyệt đi tìm cái chết, ta nhân tiện giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
Công Lãnh Minh một tay bịt vết thương máu bắn ra như suối, một tay bạt đao, giơ lên không đến phân nửa, thân hình chao đi, “bịch” một tiếng rơi xuống ngựa.
Con ngựa của hắn kinh hoảng chồm lên, làm Trực Mộ phải kìm giữ lại.
Chúng ta nhìn xác của Công Lãnh Minh nằm trên mặt đất, nhất thời cảm thấy khó có thể tiếp nhận biến hóa này, đặc biệt nhát dao không phải đâm từ phía Trực Mộ mà là từ người Công Lãnh Minh không hề đề phòng, Tả Lệnh Quyền, chiến hữu cùng trở về từ phương nam.
Các thần tướng khác giống như sớm biết sẽ có phát sinh chuyện này, vẻ mặt đều không có biến hóa lớn.
Trực Mộ nói: “ Bây giờ không còn lời nói bất đồng nửa, Đại kiếm sư!”
Ta nói:” Lương thực cung cấp hoàn toàn không có vấn đề, nhưng các ngươi phải theo đường bộ chỉ định mà đi và phải rút về phương bắc tất cả hắc xoa quân đang trú đóng tại Tụ tiên hồ.”
Hướng Cầm Sanh nói:” Điều kiện này rất công bằng, mỗi người chúng ta đều đã mất đi ý nghĩ tranh bá, chỉ muốn sớm quay trở về, cố gắng giảm thấp nhân số thương vong của chúng ta”
Trực Mộ muốn nói điều gì đó: “Đại kiếm sư … “
Ta biết hắn muốn nói điều gì, nói: “ Yên tâm đi! Ta có thể cam đoan hai tên Nghiêu Địch, Cùng Tuyệt vĩnh viển không quay trở về được.”
Đái Thanh Thanh từ đầu tới giờ không nói gì bổng lên tiếng: “ Nhìn thủ đoạn kinh người của Đại kiếm sư, chúng ta đều tin rằng, không có chuyện gì mà ngài không làm được.”
Tả Lệnh Quyền nhảy xuống ngựa, sau khi kiểm tra thi thể của Công Lãnh Minh, lắc đầu buồn bã, đặt ngang trên lưng ngựa buộc chặt lại, rồi nhảy lên lưng ngựa, nói:” Trải qua bài học tại tịnh thổ, không có Hắc xoa nhân nào dám trở thành địch nhân của Đại kiếm sư nửa, nếu có một ngày, ngài đến hắc xoa quốc, chúng ta sẽ đón tiếp Đại kiếm sư như thượng khách”
Hướng cầm sanh cười khổ nói:” Sau khi trở về chung ta còn phải ứng phó với Vu đế đáng sợ.” Ông ta lấy ra một ống tròn, đưa cho ta rồi nói:” Trong ống là bản đồ chỉ dẩn vị trí Hắc xoa quốc trên biển, Đại kiếm sư sau khi thống nhất đại địa, mục tiêu kế tiếp đương nhiên là Vu đế, hy vọng khi ngài mang quân đến, Hắc xoa quốc vẫn còn chưa bị Vu đế xóa sổ.”
Tả Lệnh Quyền hét lớn một tiếng, mang theo thi thể của Công Lãnh Minh, phóng trước về doanh trại, Hướng Cầm Sanh và Trực Mộ quay sang ta ôm quyền bái tạ, rồi quay đầu đuổi theo.
Chỉ còn lại Đái Thanh Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ny Nhã quay sang ta ngọt ngào cười nói:” Đại kiếm sư và Đái thần tướng nói chuyện đi! Chúng ta quay về trước!” Rồi nàng quay ngựa, ra roi trở về.
Hồng thạch và những người khác đương nhiên hiểu được vấn đề, hô lên một tiếng rồi đuổi theo Ny Nhã.
Chỉ còn ta và Đái Thanh Thanh hai người ở lại.
Đái Thanh Thanh ánh mắt u oán, nhẹ nhàng nói:” Trước khi ly biệt, Đại kiếm sư có thể ôm ta được không?”
Ta nhảy xuống ngựa, bước tới bên ngựa của nàng, ôm eo bế nàng xuống, rồi hôn thật sâu vào đôi môi thơm ngát của nàng.
Phản ứng của Hắc mỹ nhân thật là nồng nhiệt, gần như là cuồng dại.
Ta rời khỏi đôi môi thơm của nàng, vừa thở vừa nói: “Ta muốn hỏi nàng về một người, chính là nữ hầu Tịnh thổ của nàng, Lăng Tư, nàng ta hiện giờ ở đâu?”
Đái Thanh Thanh ngẩn ngơ nói: “ Chàng làm sao biết được cô ấy? “
Ta nói: “ Do nàng không biết thôi! Đêm đó, ta đột nhập vào Lưu Tiên thành, hoàn toàn do cô ấy giúp đỡ mới vào đước thần tướng phủ của nàng, trước khi thành bị phá, nàng quay trở về phòng để tắm rửa, khi đó ta ngồi ở chiếc ghế lớn cạnh đại môn.”
Đái Thanh Thanh trong lòng ta run lên một hồi, ngẩn ngơ nói:” Chàng…. “
Ta ôn nhu nói:” Chẳng lẻ nàng không thích cho ta thấy chiếc lưng trần của nàng?”
Đái Thanh Thanh vươn bờ môi thơm ngát lên, mặc cho ta thưởng thức.
Khi lại tách ra, Đái Thanh Thanh nói: “ Nếu ta không phải đưa người của mình trở về, ta thà chết cũng không rời xa chàng, cho dù chàng có đánh mắng ta, ta cũng không bỏ đi.”
Trong lòng ta dâng lên nổi buồn ly biệt, liền nói:” Ta yêu nàng không hết, làm sao có thể đánh mắng nàng, nàng cứ yên tâm quay về, nhanh thì một năm, cuối cuộc chiến, ta sẽ phải vượt qua đại dương, đến hắc xoa quốc tìm nàng, bởi vì ta tuyệt sẽ không buông tha tên Vu đế vạn ác.” Ta ngưng lại một chút:” Liên Lệ Quân có mặt ở Tụ tiên hồ hay không?”
Đái Thanh Thanh vui mừng nói:” Chỉ cần chàng nói những lời này, ta có thể kiên cường chờ đợi.” Rồi nàng hôn ta một cái, nói:” Hắc quả phụ vừa đến tụ tiên hồ liền vội vã yêu cầu một chiếc thuyền và thủy thủ, nàng nói là muốn trở về Vu quốc, ta nghĩ là nàng không muốn chạm mặt Đại nguyên thủ.Chàng hãy chờ ta cho người đem lăng tư về cho chàng, để nàng ở lại bên cạnh chàng, phục thị cho chàng! Ta xem nàng như muội tử vậy.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, leo lên ngựa, nhìn ta sâu lắng rồi thúc ngựa đi mất.
Lòng ta ngập tràn cảm xúc.
Ta có quá đa tình hay không? Nhưng Đái Thanh Thanh là một mỹ nữ đặc biệt hiếm có, làm ta không thể ngăn được tình cảm chính mình.
Khi ta trở lại doanh trại vui mừng gặp Đại tế ti, Thiên Nhãn và Quan Dương ba vị tế ti đã đến, đương nhiên còn có Thải Nhu, Hồng Nguyệt, Long Di và hảo Đại hắc của ta.
Ta kỳ quái tự hỏi vì sao mà bọn họ đến đây nhanh quá, nguyên lai là theo hai chiếc cự hạm của Dực Kì thuận dòng mà đến, không ngạc nhiên có thể dễ dàng đuổi theo chúng ta. Khi cơn lũ ập đến, hai chiếc thuyền được đem cất ở chỗ an toàn nên tránh được đại nạn.
Mọi người hân hoan như phát điên, ôm hôn chúc mừng.
Lúc này ngay cả người bi quan nhất cũng biết cục diện thắng lợi đã định. Vấn đề là dùng phương thức đẹp đẽ nào để giành lấy thắng lợi cuối cùng.
Tuy nhiên ta còn có một tâm sự nặng nề khác mà bọn họ không có. Bởi vì bọn họ tịnh không giống ta hiểu được sức mạnh siêu nhân của Đại Nguyên Thủ. Giả thiết lần này không giết chết hắn, sẽ là hắn giết ta. Hơn nửa, nếu hắn đã quyết tâm bỏ trốn lần nửa, cũng không ai làm gì được hắn. Không lẽ suốt đời ta phải đuổi theo sau lưng hắn, sẽ đến một ngày ta già mà chết, còn hắn thì không sao cả.
Tin báo thắng trận không ngừng truyền đến.
Đầu tiên là tin của Ước Nặc Phu và Nhạn Phi Phi.
Tiễn Phi ước chừng năm vạn người vì lấy được thuyền hạm về nước đã phát động binh biến, chiếm được ba thành Tiểu Tiên, Bôn Dương và Lạc Nhật nằm trên ba nhánh sông tới tụ tiên hồ, phá hủy hơn ba mươi hắc ma hạm, còn một nhóm nhỏ Hắc xoa nhân thủ thành toàn bộ cũng đã rút chạy, do đó hai người không tốn một chút sức lực nào đoạt lại được ba thành thị chiến lược này. Cho dù cơn lũ đã qua đi, hạm thuyền của Hắc xoa nhân cũng đừng mơ đến việc quay về bằng đường thủy đã được canh gác chặt chẽ.
Việc lấy lại được ba thành này đã giải phóng gần hai mươi vạn Tịnh thổ nhân, cũng làm cho binh lực chúng ta tăng đến bảy vạn người, có thể chặn đứng đường rút lui của quân đội Nghiêu Địch.
Một tin trọng yếu khác cũng đến từ Ước Nặc Phu, nhưng là việc có liên quan đến Tụ Tiên Hồ.
Cơn lũ ập đến Tụ tiên hồ, cuốn trôi đi các hắc ma hạm đậu bên hồ, những quả thủy thứ cầu của Tiểu ải bàn đã phát huy tác dụng kinh nhân của nó, trôi theo cơn lũ chẳng những làm đắm rất nhiều thuyền mà còn đánh sập một phần tường thành bên hồ của Bàng tiên thành và Lâm tiên thành, làm Hắc xoa nhân kinh hoàng khiếp sợ.
Tù binh trong thành thừa cơ chạy thoát đến các thôn làng phụ cận, cơn lũ cũng phá hủy hoan toàn hàng vạn mẩu ruộng, làm Hắc xoa nhân lập tức đối mặt với sự khan hiếm lương thực.
Hai ngày sau cơn lũ theo ba nhánh sông rút đi, mực nước tại Tụ tiên hồ đã trở lại bình thường.
Lúc này, ta không thể không ngừng thắc mắc, hồ trữ nước lớn đến mức nào mới có thể tạo thành cơn hồng thủy đáng sợ như thế này?
Ta phát lệnh sai người báo tin cho Ước, Nhạn hai người biết chuyện giữa chúng ta và hiệp định an bài với tứ đại thần tướng, lại cho một đội Tịnh thổ quân đi cùng hắc xoa quân lên phương bắc, tránh đi những hiểu lầm đáng tiếc, đồng thời tiếp nhận lại những thành thị do hắc xoa quân chiếm đóng.
Vào lúc hoàng hôn, Đái Thanh Thanh đưa Lăng Tư tới.
Lăng Tư nhìn thấy ta tựa như nhìn thấy người thân, nhào vào lòng ta, chỉ biết ôm lấy ta mà khóc.
Các cô gái bên cạnh đều đã biết hành động dũng cảm giúp ta của nàng, đối với nàng trìu mến phi thường, đồng thanh an ủi nàng.
Lăng Tư đang ngã đầu vào ngực ta, ngẩng đầu lên nói: ”Thiếp không muốn rời xa tiểu thư, tâm địa nàng thật sự rất tốt, cho đến giờ chưa từng bạc đãi tịnh thổ nhân chúng ta, nếu không có nàng, Nghiêu Địch sợ là không lưu lại lấy một tù binh."
Hảo cảm của chúng ta đối với Đái Thanh Thanh lại tăng thêm ba phần.
Lăng Tư nhỏ nhẹ nói: ”Thân nhân của thiếp tất cả đã chết trong chiến loạn, Đại kiếm sư! Lăng Tư sau này có thể đi theo bên ngài, hầu hạ cho ngài được chăng? Tiểu thư nói, sẽ có một ngày, ngài sẽ dẩn thiếp đi gặp nàng.” Nàng nói ra việc này trước mặt các cô gái, làm ta xấu hổ, chẳng biết trả lời nàng thế nào cho tốt, may mà Ny Nhã đã kéo nàng lại, nói: “Đi nào! Không cần khóc nữa, trước mặt chúng ta, Đại kiếm sư thường nhắc tới muội, lo cho an nguy của muội, ngày sau, nếu chàng có gặp lại Đái tiểu thư, chắc chắn sẽ mang muội theo cùng.”
Ta thở ra một hơi.
Hồng Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói:”Lại thêm một người nửa! “
Ta đưa tay cù vào chiếc eo mềm mại của nàng.
Nàng nhột nhạt đến mức toàn thân vô lực, xin tha rồi nói :”Tịnh thổ nữ tử tuyệt sẽ không đố kỵ, bởi vì đó là con độc xà cắn xé con tim.”
Thải Nhu đứng bên cạnh mỉm cười, nhưng ta nhìn ra sự lo âu hằn ngang dưới bờ mi của nàng.
Ta rất muốn gọi nàng sang một bên, ân cần hỏi han, nhưng thời gian không cho phép chúng ta làm như vậy, để phòng ngừa Nghiêu Địch đào tẩu, chúng ta phải lập tức lên đường, cùng đại quân của Yến Sắc và Long Đằng hội hợp lại, tiến về tụ tiên hồ
Có chuyện gì cũng đợi trận đại chiến tối hậu của Tịnh thổ định ra kết cục rồi mới tính
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Kiếm Sư, truyện Đại Kiếm Sư, đọc truyện Đại Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư full, Đại Kiếm Sư chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!