Dạ Tôn Dị Thế

Chương 12: Phế chính là ngươi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dạ Tôn Dị Thế

“Xú tiểu tử, lão đại của chúng ta bảo ngươi đứng lên có nghe thấy không? Không muốn sống nữa có phải hay không?:” Một tên nam nhân đầu to não teo vẻ mặt đáng khinh quơ tay múa chân quát thiếu niên đang cúi đầu ngồi trước bàn, ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì…

Nhưng mà thiếu niên dường như không hề nghe thấy, vẫn như cũ không có chút động tác. Trong tay cầm ly trà, tự ẩm tự chước*.

*tự ẩm tự chước (tự châm tự ẩm) : tự rót rượu uống một mình

Thấy vậy, tên nam nhân đáng khinh đối diện bốc hỏa, lại một lần nữa hướng thiếu niên quát:“Ngươi có biết chúng ta là loại người nào không? Ngươi có biết lão đại chúng ta là ai không? Nói cho ngươi, lão đại chúng ta là tôn tử của Dạ gia trưởng lão Dạ Lôi, Dạ Minh thiếu gia! Thế nào? Sợ rồi sao?”

Nghe được chữ Dạ gia nhân, thiếu niên kia tựa hồ có chút dao động. Đột nhiên, thiếu niên ngẩng đầu, lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo bên ngoài của hắn.

Nhưng thấy thiếu niên mặt mày anh tuấn tiêu sái, mặc dù không tính là tuyệt thế vô song, những cũng là đối tượng hoài xuân của không ít cô gái a!

Vốn, Nguyệt Vũ đã uống trà cũng nghe được nhiều tin tức, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Nào biết vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền nghe được bên ngoài ầm ầm không biết đã xảy ra cái gì. Đợi biết đã xảy ra chuyện gì, đương sự đã vào tới!

Nguyên lai là một đám vô lại ỷ vào mình là người Dạ gia mà thị cường lăng nhược*. Nhìn đến ai không vừa mắt liền gây sự, nhìn thấy cái gì tốt liền cướp đoạt, thật sự là quá ti bỉ vô sỉ!

*thị cường lăng nhược: ỷ mạnh hiếp yếu

Đây không phải là có một vị khách nhân không cẩn thận đụng vào cái tên kêu Dạ Minh kia ở cửa Vô Vi khách sạn, sau đó bị đánh đến mẹ nó cũng không nhận thức hắn sao? Cho nên Nguyệt Vũ mới có thể nghe được ngoài cửa kêu loạn!

Nhìn đến thiếu niên ngẩng đầu, nam nhân đáng khinh kia còn tưởng hắn nghe được chữ Dạ gia sau liền sợ hãi a! Nhất thời bày ra một bộ biểu tình cực kì đắc ý, làm mọi người vây xem xúc động đến nỗi muốn đi lên tấu (đánh) hắn một trận!

Mà vị gọi Dạ Minh thiếu gia kia lúc này cũng là ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng không ai bì nổi kia làm cho người ta khinh bỉ! Nhưng sau khi hắn thấy rõ diện mạo Nguyệt Vũ , trong lòng liền nổi lên ghen tị a! Thật sự là muốn xông lên xé nát mặt Nguyệt Vũ!

Tuy nói lúc này Nguyệt Vũ không phải anh tuấn vô song nhưng so với mình thế nào cũng đẹp mặt hơn a! Điều này sao có thể? Vì thế, nội tâm sinh ra ý tưởng ác độc.

Hoàn hảo, Nguyệt Vũ dịch dung, chỉ với hình dáng này đã bị người ghen tị thì hình dáng thật còn không bị người trực tiếp đi lên cấp một đao sao?

“Chẳng lẽ người của Dạ gia đều là cái loại đức hạnh này sao?” Nhìn tên gọi Dạ Minh đứng đối diện bộ dáng vô cùng giống Song Kiều cùng Song Phách, Nguyệt Vũ thập phần không nói gì, nghĩ đến.

“Này, xú tiểu tử, ta đại nhân đại lượng, không cùng ngươi so đo, chỉ cần ngươi hướng bổn đại gia dập đầu một trăm cái, sau đó theo khố hạ cổn xuất* khỏi khách sạn, bổn đại gia sẽ không cùng ngươi so đo .” Rốt cục, vị Dạ Minh thiếu gia kia cũng mở miệng. Nhưng giọng điệu trong lời nói cùng nội dung lại làm cho người xem oán giận.

*khố hạ cổn xuất: cuốn gói rời đi

“Đây là nói cái gì a? Dập đầu còn muốn khố hạ cổn xuất khách sạn, này thực quá đáng!” Một vị đại gia lớn tuổi nhịn không được lớn tiếng nói.

“Đúng rồi đúng rồi, này thật sự là kỳ cục a” Một vị đại thẩm phụ họa nói “……”

Mọi người ở đây đều bắt đầu nghị luận. Mặc dù có những người sợ chọc tới Dạ đứng đầu tứ đại gia tộc nên thanh âm không dám lớn tiếng nhưng trong lòng cũng thập phần khinh bỉ hành vi của Dạ Minh .

Kỳ thật Dạ Minh người này ở Dạ thành rất nổi danh. Ỷ vào chính mình thiên phú tốt, tuổi còn trẻ, hai mươi hai tuổi đã muốn là Cửu Nguyệt đại huyền sư! Bộ dáng cũng coi như là anh tuấn, còn có một gia gia là trưởng lão ở Dạ gia liền không coi ai ra gì, hoành hành ngang ngược, làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí. Rất nhiều người đều bị hắn khi dễ, nhưng không ai dám phản kháng.

Người ta là ai? Người của Dạ gia! Dạ gia nhân là cái dạng gì tồn tại? Ở Dạ thành tồn tại coi như đứng đầu! Cùng Dạ gia gây sự, đó không phải là muốn chết sao? Cho nên mọi người là dám giận nhưng không dám nói, đành nén giận.

Nghe được mọi người đều đang nói mình nói bậy, đám người Dạ Minh hoàn toàn mặc kệ, vì thế một đám tùy tùng đáng khinh đi theo liền thét mở cổ họng hô:“Các ngươi một đám ăn gan báo sao? Chúng ta là loại người nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao? Dám trêu chọc người của Dạ gia, sống không kiên nhẫn đi?”

Nghe thanh âm kia có bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe! Khẩu khí kia có bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo! Biểu tình kia có bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu ghê tởm!

Mọi người nghe xong, một đám cũng nhỏ thanh âm. Dạ gia không phải là nơi bọn họ có thể chọc vào, vì một kẻ không quen biết bao nhiêu mà hại tới toàn gia quả thật là không sáng suốt! Thiếu niên này tuy rằng không sai, nhưng với tình huống trước mắt thì chỉ có thể để hắn tự mình đối mặt!

Vì thế, nguyên lai một đám người đang oán giận, bỗng chốc biến thành như đang xem diễn.

Đây là thế giới thực lực tối thượng, cường giả vi tôn!

Từ đầu tới đuôi, Nguyệt Vũ cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, chính là lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, không chút dao động. Hắn hiện tại, tựa hồ đã không còn bao nhiêu thứ có thể dễ dàng khiêu khích cảm xúc của hắn!

Đây xem như một loại trưởng thành đi!

Thấy mọi người thập phần hợp tác ngậm miệng, mấy tên kia ngạo khí càng bốc cao, quả thực đem không ai bì nổi suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn! Vì thế làm lão đại Dạ Minh lại mở miệng :“Xú tiểu tử, lời bổn đại gia nói,ngươi có nghe hay không? Hiện tại đâu, chỉ cần ngươi quỳ trên mặt đất , vừa tự tát mình, vừa nói ‘’Đại gia ta sai lầm rồi’’ đến khi bổn đại gia vừa lòng mới thôi, bổn đại gia sẽ không so đo với ngươi!” Lời nói tràn ngập sự khinh bỉ, thương hại, mở miệng, ngậm miệng đều là bổn đại gia, làm cho hàn ý trong mắt Nguyệt Vũ càng ngày càng sâu sắc.

“Cẩu tạp chủng, bổn đại gia cho ngươi quỳ xuống là cho ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ! Bổn đại gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau chóng quỳ xuống, bằng không bổn đại gia cho ngươi sống không bằng chết!” Thấy Nguyệt Vũ sau khi nghe lời mình nói vẫn như cũ không hề có phản ứng, Dạ Minh cảm thấy mất hết cả mặt mũi, vì thế lớn tiếng hướng Nguyệt Vũ quát.

Nghe được ba chữ “Cẩu tạp chủng”, Nguyệt Vũ đã muốn đối người này nổi lên sát ý, trong mắt Nguyệt Vũ, Dạ Minh không phải người chết thì cũng là kẻ nửa sống nửa chết!

Đột nhiên, Dạ Minh chỉ thấy trước mắt bóng đen thổi qua, sau đó chính mình liền bị bay ra ngoài, khi hắn nhận thấy chuyện gì đã xảy ra, liền phát hiện chính mình đã bị Nguyệt Vũ hung hăng đá một cái tát! Lập tức, bản mặt xem như cũng anh tuấn kia liền sai lệch, như vậy, thật sự là xấu cực!

Dạ Minh hận a, giận a, chính mình là Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực cư nhiên bị một gã ngay cả huyền lực cũng không có đá một cước! Đây chính là vô cùng nhục nhã! Gọi hắn về sau như thế nào lập uy?

Vì cái gì nói Nguyệt Vũ không có huyền lực đâu? Đương nhiên là vì hắn nhìn không ra a! Còn có chính là Dạ Minh này cực độ tự phụ nên đến chết cũng không thể tưởng tượng được Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy tu vi so với chính mình còn cao hơn!

Hắn chính là quá kiêu ngạo nên khó chịu được sỉ nhục! Vì thế Dạ Minh đối với thủ hạ hô lớn:“Các ngươi còn đứng đó làm cái gì, còn không ra tay, người này dám đánh lén ta, hung hăng đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!”

Nghe xong lời nói của Dạ Minh, vài tên thủ hạ kia lập tức xông lên hướng Nguyệt Vũ xuống tay. Nhưng mấy tên hạ nhân kia chính là huyền sư, cùng Nguyệt Vũ cấp bậc kém xa, đừng nói vài cái , mấy chục cái cũng không đủ Nguyệt Vũ tắc hàm răng a!

Chỉ thấy mấy người phẫn nộ xông lên cơ hồ muốn đem Nguyệt Vũ đập vỡ vụn! Về phần thực lực của Nguyệt Vũ, bọn họ thật đúng là không lo lắng quá! Nhìn Nguyệt Vũ bộ dáng đơn bạc, khẳng định không hề mạnh.

Hơn nữa Nguyệt Vũ trẻ tuổi như vậy, cho dù thiên phú có cao tới đâu thực lực khẳng định cũng không thể quá giới hạn. Lão đại bọn họ bị Nguyệt Vũ đá một cước, bọn họ cho rằng Nguyệt Vũ thuần túy chính là đánh lén! Bằng không lấy Dạ Minh Cửu Nguyệt đại huyền sư cao nhất thực lực, như thế nào sẽ bị đá đây? Bọn tùy tùng trên cơ bản đều nghĩ như vậy. Nhưng bọn họ tựa hồ không đem Nguyệt Vũ biến thái này để vào mắt!

Đi vào thế giới này đã được một đoạn thời gian, nghẹn uất rất nhiều, hôm nay rốt cục có kẻ đưa thân lên làm bao cát, thật sự là không thể không đánh! Nguyệt Vũ quyết định không sử dụng huyền lực, chỉ cần sử dụng quyền cước công phu đến rèn luyện.

Vì thế những kẻ vây xem rất vinh hạnh được nhìn thấy một cảnh tượng cực kì phấn khích: kungfuTrung Quốc pk Nguyệt Hoa huyền lực. Về phần kết quả sao, đương nhiên là Nguyệt Vũ đại biểu Trung Quốc công phu đại thắng! (Túy: haha, đoạn này ta thích! ^v^)

Mọi người kinh diễm, Nguyệt Vũ kia tiêu sái bóng dáng, kiên cường duyên dáng trọn bộ công phu, hoàn toàn đã quên tình trạng hiện tại là như thế nào.

Lúc Nguyệt Vũ vừa đem mấy người cấp giải quyết, còn chưa chờ nàng nghỉ một hơi, liền đột nhiên cảm giác phía sau có một đạo sắc bén công kích hướng chính mình phóng tới. Tuy rằng là bị đánh lén, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không kích động, dù sao công kích kia chứa huyền lực nàng rất quen thuộc!

Tuy rằng lực lượng no đủ, tốc độ so với tốc độ nàng hiện tại lại kém một khoảng cách. Trạng thái này không phải là thực lực đại huyền sư cao nhất thì còn là cái gì nữa đây?

Huyền giả tu luyện, nguyệt sổ càng lên cao năng lượng càng no đủ, Cửu Nguyệt là từng cái Nhất nguyệt no đủ thực lực cộng lại. Tuy nói nguyệt sổ càng cao năng lượng càng no đủ, nhưng huyền giả thực lực không cùng bậc lại là cách nhau một trời một vực, giống như Cửu Nguyệt đại huyền sư cùng Nhất Nguyệt huyền vương vĩnh viễn không thể đánh đồng cùng nhau!

Lập tức, Nguyệt Vũ liền lộn một cái phi thường tiêu chuẩn, phi thường xinh đẹp ra đến sau lưng tên đánh lén!

Dạ Minh thấy mình đánh lén không có thành công, ngược lại bị Nguyệt Vũ dễ dàng tránh thoát , trong lòng lại hỏa đại. Xúc động cùng phẫn nộ đã muốn chiến thắng lý trí, hắn mới mặc kệ cái gì vô sỉ với không vô sỉ, ti bỉ với không ti bỉ! Dù sao mình chính là một người không biết xấu hổ!

Gặp Dạ Minh đối với mình nồng đậm hận ý, Nguyệt Vũ trong lòng đã muốn nổi lên sát ý, người này đã chạm đến điểm mấu chốt của mình, không giết về sau sẽ là mối họa!

Không đợi Dạ Minh lại ngưng tụ huyền lực, Nguyệt Vũ rất nhanh ngưng tụ một đao huyền lực nhằm hướng Dạ Minh phóng qua. Cũng không biết là Nguyệt Vũ đối với huyền lực dùng chưa thành thục, hay là nguyên nhân gì, đạo huyền lực không làm hắn tử, mà lại bay tới cái địa phương kia đáp tới!

Tiếp theo liền đương nhiên nghe thấy một trận tiếng hô đau y như giết heo……..

Mọi người vây xem, nhóm nữ sĩ trợn mắt há hốc mồm vì đương sự bi ai, vì mỗ vị huynh đài bi ai kia mất đi tiểu đệ đệ. Nam nhân trợn mắt há hốc mồm, thương hại nhìn mỗ vị bị phế đồng tính đồng bào, thuận tiện không quên dùng một bàn tay ngăn trở mấu chốt bộ vị của mình!

Thật lâu sau, Dạ Minh mới tỉnh lại từ trong tình trạng hoảng loạn, lập tức cảm thấy khố hạ một trận đau nhức, không nhìn tới hắn cũng biết… Hắn… Nơi đó… Xong rồi!

Sợ hãi, phẫn nộ thêm không cam lòng khiến cho Dạ Minh gần như hỏng mất, vẫn không nhúc nhích , hắn trừng mắt như muốn giết Nguyệt Vũ. Ánh mắt kia, tràn ngập vô hạn hận ý cùng sát ý. Vẫn là câu nói kia, nếu ánh mắt có thể giết người, Nguyệt Vũ đã sớm hôi phi yên diệt ! Đột nhiên, hắn phi hét to, quát: “Ngươi tiện nhân này, ngươi dám phế ta, ngươi chờ xem, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm, thực thảm !”

Cho dù trong giọng nói của tên như bị bệnh tâm thần kia ẩn chưa vô hạn sát ý cùng hận ý thâm nồng, nhưng Nguyệt Vũ tuyệt không để ý, cảnh tượng như vậy nàng đã gặp nhiều! Không hề để tâm đến phản ứng của tên kia, vân đạm phong khinh đáp trả một câu:“Phế chính là ngươi! Ta không chỉ muốn phế ngươi, ta còn muốn giết ngươi!”

Còn chưa có nói xong, Nguyệt Vũ đã muốn nâng thủ (tay). Nhìn đến Nguyệt Vũ nâng thủ, Dạ Minh lần này thật sự sợ hãi !

Nguyên tưởng rằng hắn chỉ là một cái phế vật ngay cả huyền lực cũng không thể ngưng tụ, chỉ có thân thủ hơi tốt một chút. Cũng không nghĩ đến chính mình lại đánh không được hắn, nguyên lai vẫn là hắn che dấu thực lực!

Ý thức được tình cảnh hiện tại, Dạ Minh lập tức từ trạng thái kiêu ngạo chuyển sang dập đầu xin tha thứ :“Gia gia tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa , xin tha mạng a.” Dạ Minh một bên dập đầu, một lần cầu xin tha thứ, vài cái tùy tùng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất cũng cố gắng đứng lên cầu xin tha thứ.

Nguyệt Vũ thấy vậy, súy (nhìn) cũng không thèm súy (nhìn) bọn họ, nâng tay đang chuẩn bị xuất thủ, đột nhiên một cỗ thật lớn năng lượng tập trung vào nàng, hơn nữa ngọn nguồn năng lượng kia đang cấp tốc tới gần!

Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng thầm mắng không tốt……

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dạ Tôn Dị Thế, truyện Dạ Tôn Dị Thế, đọc truyện Dạ Tôn Dị Thế, Dạ Tôn Dị Thế full, Dạ Tôn Dị Thế chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top