Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cuối cùng cũng tìm được anh." Cô gái lập tức vui vẻ, có điều giọng nói rõ ràng vẫn có chút áp lực, vẻ thăm dò: "Em và ba đã biết chuyện nửa năm nay của anh..."
Cô gái nói đến đây thì dừng lại, sau đó tiếp tục: "Em thật lòng xin lỗi anh, nhưng —"
Nghiêm Cái im lặng nghe đối phương nói, không cắt ngang cũng không bày tỏ bất kì thái độ gì.
Loanh quanh một hồi mới tới trọng điểm, có vẻ như cô gái phải vất vả lắm mới có đủ dũng khí nói ra: "Gia đình em rất biết ơn anh.
Ba em nói, nếu anh cần, ông rất sẵn lòng giúp anh.
Tuy hiện tại ông ấy đang ở nước ngoài nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định trong nước.
Em cũng hi vọng anh không có gánh nặng tâm lý, có thể đón nhận chút lòng thành của em."
Có vẻ đối phương đã thoát khỏi chuyện khi đó.
Nghiêm Cái hơi rũ mắt, cảm thấy cả phòng tối dần, có một chiếc bóng kéo dài trên mặt đất.
"Cảm ơn em." Nghiêm Cái trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
Vẻ mặt anh vẫn như cũ, không nhìn ra được chút biến đổi hay cảm xúc nào, nhợt nhạt như một tờ giấy trắng bị che lấp.
"Nhưng chuyện này không quan trọng."
Cô gái ở đầu dây bên kia vừa mới có chút mong đợi đã bị Nghiêm Cái dập tắt.
Nghiêm Cái nhìn thẳng về phía trước.
Nhà anh nằm trên cao, ngoài cửa sổ kia là cuộc sống phồn hoa.
"Đây là chuyện của cá nhân tôi, khi đó cũng là do tôi tự lựa chọn."
Không liên quan đến người khác, không cần trả ơn, cũng không cần bồi thường.
Cô gái ngẩn người, vẻ muốn nói rồi lại thôi, dường như muốn khuyên nhủ anh nhưng không nói được thành lời.
Nghiêm Cái có thể cảm nhận được sự khó xử của cô.
"Cảm ơn em." Nghiêm Cái lặp lại một lần nữa: "Nhưng thật sự không cần thiết.
Chúc em và gia đình về sau sống thật vui vẻ, vạn sự như ý.
Tôi còn có việc, cúp máy trước."
Nói xong thật sự cúp máy.
Ném điện thoại sang một bên, Nghiêm Cái cứ như vậy ngồi thẳng người trên sô pha.
Sắc trời càng ngày càng tối, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Nửa người anh chìm trong bóng tối.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có tĩnh lặng.
Không rõ là bao lâu sau, Nghiêm Cái bỗng nhiên đứng lên, vào thư phòng bắt đầu luyện chữ.
Nhà anh trước kia rất xem trọng những chuyện như này.
Ngày anh được 100 ngày tuổi tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Nghiêm Cái cầm lên một cây bút lông.
Sau đó, ngay từ nhỏ ông nội đã bắt anh theo học thư pháp.
Người có tuổi dòng dõi thư hương tuy cưng chiều cháu trai nhưng vẫn vô cùng nghiêm khắc, ép Nghiêm Cái phải thường xuyên luyện chữ, ngày nào cũng phải cầm bút.
Sau khi ông nội mất, rất nhiều chuyện thay đổi nhưng Nghiêm Cái vẫn cố gắng giữ thói quen này trong khả năng của mình.
Dù có ra ngoài đóng phim nhưng vẫn sẽ dùng giấy viết viết một lúc.
Mùi mực lập tức bay khắp phòng, Nghiêm Cái đưa tay trải tờ giấy Tuyên Thành.
Lúc ông nội anh còn sống thường nói, luyện nét chữ rèn nết người.
Trong lòng bình thản, tâm tình vững vàng mới có thể cáng đáng mọi việc.
Cảnh tượng là như vậy, tất cả những suy nghĩ trong đầu tràn ra như dòng nước, cuối cùng chỉ còn lại một hồ nước trong vắt, trời và nước, quả thật khiến lòng người an tĩnh lại.
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhiều lần từ bên ngoài nhưng đều bị Nghiêm Cái bỏ qua.
Chỉ có tiếng bút lạo xạo trên nền giấy và mùi mực nồng đậm.
Ngây người trong thư phòng tầm nửa giờ, Nghiêm Cái mới đi ra.
Trên mặt bàn, vết mực trên giấy Tuyên Thành vẫn chưa khô.
Nét bút mỏng nhưng cứng cáp, chữ viết tản mác nhưng có thần.
Anh viết nửa giờ đồng hồ nhưng chỉ có mười chữ.
Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hành nhân.
Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường.
*人生如逆旅, 我亦是行人: Câu thơ của Tô Thức hay còn gọi là Tô Đông Pha (1037-1101)
Lần này, Nghiêm Cái nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Viết chữ tĩnh tâm xong, Nghiêm Cái đi tắm, sau đó tự rót cho mình một cốc nước ấm rồi bước ra ngoài ban công.
Bên ngoài cách ban công một lớp cửa kính.
Nước mưa đập vào kính, có thể nhìn thấy những vệt nước chảy xuống, cũng loáng thoáng nghe được tiếng mưa rơi.
Nửa người Nghiêm Cái dựa vào ghế mềm.
Trước mặt anh là một giàn cây, tất cả đều là sen đá.
Có đủ loại: sen đá kim cương, sen đá sỏi hồng, sen đá viền lửa, sen đá đào mỹ nhân...!
Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, lớn có bé có, nhiều có ít có, một giàn cây lớn dường như chiếm hết cả ban công.
Một nửa thế giới.
Nghiêm Cái nhìn mà cảm thấy vui vẻ, ngắm nghía một hồi rồi ngâm nga một bài hát không biết tên.
Xen lẫn với tiếng mưa rơi, đến anh cũng cảm thấy thật dễ nghe.
Một lát sau, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, anh đứng dậy, đến chỗ giàn cây đầu tiên, nhìn chậu sen đá tai thỏ gần đây mình hết lòng chăm sóc.
Phía dưới nổi lên một đốm đen rất to, phiến lá nhìn qua đã héo rũ, có vẻ như...!lại chết nữa.
Nghiêm Cái đã quen với chuyện này nhưng vẫn thấy hơi đau lòng.
Anh lấy chậu tai thỏ ra đặt bên cạnh giàn cây, quyết định quan sát nó thêm vài ngày rồi mới tính đến việc có vứt đi hay không.
Nghỉ ngơi, uống xong cốc nước ấm, ngâm nga hết bài hát không rõ tên.
Một lúc sau Nghiêm Cái mới đưa tay với lấy điện thoại.
Kỳ thật cùng lắm cũng chỉ bảy, tám phần, nhưng anh cảm thấy cả người nhẹ đi không ít.
Không có cuộc gọi nhỡ, chỉ có tin nhắn.
Nghiêm Cái đọc xong hơi ngẩn người.
Nội dung tin nhắn: Xin chào, tôi là Điền Túc đến từ công ty Bắc Mạch.
Xin hỏi ngài có phải là tiên sinh Nghiêm Cái không, nếu đúng, xin ngài vui lòng gọi điện tới số điện thoại này để liên hệ với ngài Đoạn Bắc.
Nghiêm Cái nhìn lướt qua số điện thoại, sau đó đứng dậy, lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo.
Đúng là số điện thoại của Đoạn Bắc.
Chưa rõ lý do đối phương chủ động liên lạc với mình nhưng Nghiêm Cái vẫn gọi lại.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, sau đó truyền đến giọng nói vui vẻ của một người đàn ông: "Chào cậu, tôi là Đoạn Bắc."
"Tôi là Nghiêm Cái." Anh xưng tên rồi nói: "Nhận được tin nên gọi điện cho anh."
"Đúng vậy." Đoạn Bắc thừa nhận, âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Trước hết chúc mừng cậu đã giành được vai trong bộ phim Vô Ý Thành Tiên."
"Cảm ơn." Nghiêm Cái lễ phép đáp lại, cũng đoán được chuyện đối phương muốn nhắc đến.
Quả nhiên, lần này Đoạn Bắc cũng không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: "Qua chuyện này, Bắc Mạch hi vọng có thể hợp tác với Nghiêm tiên sinh.
Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu trước."
Nghiêm Cái hơi trầm ngâm rồi trả lời: "Phim Vô Ý Thành Tiên vẫn chưa chiếu."
Lời ít ý nhiều, trực tiếp chỉ ra điều cần nói.
"Vô Ý Thành Tiên" chỉ vừa mới khởi quay.
Trước khi công chiếu, không ai biết được hiệu quả của nó tốt xấu như thế nào.
Cũng không có ai thần tiên đến mức có thể tính được giá trị thương mại của nó ngay tại thời điểm này.
Nghiêm Cái không tin Đoạn Bắc không suy xét đến vấn đề này trước khi liên hệ với anh.
Anh cần một công ty quản lý tốt nhưng cũng cần một lý do chính đáng.
"Tôi hiểu." Đoạn Bắc cười, hiển nhiên cũng sẵn lòng trả lời: "Việc đầu tiên trước khi ký hợp đồng với một nghệ sĩ là cân nhắc giá trị thương mại và tiềm năng phát triển của người đó.
Tuy nhiên cậu là một ngoại lệ."
"Tôi chưa từng nghĩ một nghệ sĩ bị Thất Lộ dồn hết sức chèn ép lại có thể nhận được một vai diễn không tồi, còn có thể lên hot search vài lần.
Riêng chuyện này đã đủ chứng minh năng lực của cậu."
Đoạn Bắc nói thẳng không kiêng kỵ: "Nói cách khác, tôi thấy cậu xuất sắc trên mọi phương diện nên muốn hợp tác với cậu."
Nghiêm Cái nhớ tới hai lần lên hot search của mình.
Nhân vật chính trong hot search là anh, nhưng người đứng sau lại không hề có quan hệ gì với anh.
Anh thẳng thắn nói: "Hai lần lên hot search đó thật ra không liên quan gì đến tôi."
"Tôi biết."
Ngoài dự kiến của anh, đối phương trả lời như vậy.
Ngón tay Đoạn Bắc chậm rãi gõ lên bàn làm việc, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng nội dung lại vô cùng kín kẽ: "Thậm chí tôi còn biết ai là người đã đưa cậu lên hot search."
Sau đó thở dài, nói với vẻ trêu chọc: "Chậc, quả nhiên người xuất sắc đều có mị lực, đi đến đâu cũng được chào đón, được người nâng niu."
Nghiêm Cái:...!
Anh chưa trả lời thì Đoạn Bắc lại nói tiếp.
"Cậu muốn biết người đó là ai không?" Đoạn Bắc hỏi.
Nghiêm Cái gật đầu: "Có."
"Đơn giản thôi." Đoạn Bắc cười khẽ:
"Nghiêm tiên sinh, ký hợp đồng với tôi đi.
Ký xong, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Hết chương 11.
* Ảnh minh họa bộ sưu tập sen đá của Cái Cái.
Vì editor tự đối chiếu ảnh tra từ tên tiếng Trung với ảnh các mẫu sen đá bên mình nên có thể sai lệch, nhưng ảnh tra từ tên tiếng Trung nên c̶h̶ắ̶c̶ ̶l̶à̶ đúng nhé.
Sen đá kim cương (玉露):
Sen đá sỏi hồng (桃蛋):
Sen đá viền lửa (女雏):
Sen đào mỹ nhân (桃美人) (bé này không tìm được tên bên Việt Nam, trông có vẻ giống sỏi hồng nhưng không cùng loại):
Có cả ver bung lụa:
Cuối cùng là em sen đá tai thỏ (兔耳朵) cutoe hột me:
Hoặc hơi kinh dị:
Bonus một Cái Cái:
Credit: [email protected].
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương, truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương, đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương, Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương full, Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!