Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cuồng Tế Vô Song
Tư Đồ Hạo Đông không nghe ra được ý tốt trong lời thuyết phục của Châu Thành Văn.
Anh ta vẫn không coi ai ra gì thẳng thắn nói: “Ông nội Châu, có đôi lúc
trước ưu điểm của bản thân, cũng không cần phải che giấu quá nhiều điểm
nổi bật của mình, cháu cũng chỉ thật sự cầu thị mà thôi.”
“Ở thế
hệ của những người trẻ tuổi chúng cháu, cháu không dám nói cháu là người đầu tiên được thăng cấp đại tá, nhưng cháu dám bảo đảm, cháu là người
trẻ tuổi xuất sắc nhất trong đám bọn họ.”
“Có thể nói là trước nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có ai…”
Châu Thành Văn nghe xong, sắc mặt có chút xám xịt.
Nếu Tư Đồ Hạo Đông cậu thật sự là ‘thật sự cầu thị’ thì còn tốt, nhưng cậu đây là đnag khoác lác, chém gió!
Nhân vật đang đứng ở trước mặt của cậu bây giờ, tuổi tác cũng không chênh
cậu là bao, nhưng cậu có biết cấp bậc và uy vọng của anh ta cao như thế
nào không?
Nhiều khi, đến cấp bậc như thế này, cũng chỉ có mấy
người hàng đầu mới biết, như Tư Đồ Hạo Đông thì ngay cả tư cách được
biết cũng không có.
Châu Thành Văn nhất thời câm nín, cũng không biết phải nói cái gì: “Cái này…”
Ông ấy quay sang nhìn Trương Thiên một chút, dù sao thì ông ấy cũng chỉ là
một quan văn, chuyện giữa quan võ không biết có nên nhúng tay vào quản
một chút hay không.
Trương Thiên cảm thấy đối với quan võ mà nói, tình tính ngạo mạn cuồng vọng không phải là chuyện xấu, nhưng không có
thực lực mà lại còn không coi ai ra gì, thì chính là bốc phét.
Nhưng đây đang ở nhà của Châu Thành Văn, Trương Thiên cũng không tiện giáo huấn Tư Đồ Hạo Đông ngay tại chỗ được.
Anh chỉ lạnh giọng nói: “Người trẻ tuổi vẫn cần phải có chút tự lượng sức mình thì mới tốt.”
Tư Đồ Hạo Đông cũng không yếu thế chút nào: “Tự lượng sức mình tôi chắc
chắn là mình có, tôi đương nhiên biết trọng trách mình đang gánh vác
trên vai lớn như thế nào, dù sao thì cũng đã đạt đến vị trí này…”
“Nhưng mà Trương Thiên anh cũng không hiểu được đâu.”
Anh ta cảm thấy cấp dưới của đại tướng Viên cũng chỉ có cháu trai và một
Long Hồn của doanh trại Thần Long, nhưng Long Hồn đã hôn mê, mà Trương
Thiên trước mặt không phải họ Viên, còn là một bác sĩ.
Tư Đồ Hạo
Đông cảm thấy cùng lắm thì Trương Thiên chỉ là cháu ngoại của hoặc đời
sau của chi thứ nhà họ Viên, căng nhất thì là một đứa con riêng…
Cho nên anh ta bắt đầu chuyển giọng giễu cợt.
“Hả?”
Trương Thiên nhướng mày, cái gì mà đạt đến vị trí này Trương Thiên không biết?
Lời này nói ra cho Trương Thiên nghe, chắc chắn chính là học sinh tiểu học đang báo cáo bài tập.
Châu Thành Văn cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, lời Tư Đồ Hạo Đông nói thật sự là có chút hoang đường.
Ông ta cũng không muốn nhìn thấy Tư Đồ Hạo Đông quá bẽ mặt, cau mày nói:
“Hạo Đông à, lời này của cháu có hơi giống như đang múa rìu qua mắt thợ
đấy!”
“Trương Thiên sao lại có thể không hiểu được trách nhiệm tại vị của bọn cháu chứ?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Tư Đồ Hạo Đông hiện lên chút nghi hoặc.
Châu Bân gật đầu cười xòa, ông ta mặc dù không biết thân phận của Trương
Thiên ở doanh trại Thần Long, nhưng ông ta biết Trương Thiên là người
của đại tướng Viên, Trương Thiên hiểu cũng không có gì là lạ cả.
Ngược lại Châu Nhu Nhu thì lẩm bẩm: “Anh Trương Thiên cũng hiểu sao?”
Châu Thành Văn mỉm cười, hiển nhiên không còn cảm thấy vui vẻ hài hòa như
lúc trước nữa, vỗ vai Trương Thiên nói: “Hạo Đông à, quên mất không giới thiệu với cháu, Trương Thiên chính là học sinh đáng tự nhất dưới trướng của đại tướng Viên đấy!”
“Có thể nói tên cậu nghe không biết là
ai, nhưng Trương Thiên còn có một cái tên khác, chắc chắn cậu đã từng
nghe, Trương Thiên chính là người được xưng là Long Hồn của doanh trại
Thần Long.”
“Cậu ta chính ra chiến thần trấn quốc đã lập được rất nhiều chiến tích đấy…”
Xát!
Hai mắt Châu Bân sáng rực, trừng to, so với bóng đền còn lớn hơn: “Bố, bố nói Trương Thiên là chiến thần trấn quốc sao?”
“Suýt!”
Châu Nhu Nhu cũng là lần đầu tiên nghe nói về thân phận của Trương Thiên,
nhất là khi nghe đến mấy chữ ‘chiến thần trấn quốc’ trọng lượng quá lớn, đến cảnh giới mà bản thân sùng bái thôi chưa đủ.
Tư Đồ Hạo Đông
bị lời này làm cho choáng váng đầu óc, anh ta nghĩ như thế nào cũng
không thể ngờ được rằng, Trương Thiên chính là một truyền kì kia, không
phải nói anh ta đã hôn mê nhiều năm sao? Sao bây giờ lại…
Châu Thành Văn nhẹ nhàng trả lời đám người Châu Bân: “Nếu không thì con nghĩ sao?”
“Dưới trướng của ông cụ Viên có hai cháu trai, người nào cũng đều có trọng
lượng rất lớn, chiến tích treo đầy tường…Tất cả mọi người đều nói lúc
trước đại tướng Viên có Trương Thiên, bây giờ có Viên Quỳ, là phúc khí
của ông ấy, cũng là phúc khí của Viêm Hạ.”
Châu Bân kính ngưỡng nói: “Trương Thiên, Trương chiến thần…”
Trương Thiên khiêm tốn nói: “Chú Châu, chú quá khen tôi rồi, tôi cũng chạc
tuổi như Châu Vũ, Châu Vũ còn nhận tôi làm anh, vậy theo bối phận thì
chú vẫn lớn hơn tôi một thế hệ, tuyệt đối đừng làm như thế này!”
Châu Bân nuốt nước bọt: “Châu Vũ nhận cậu làm anh sao?”
“Ai ui, thế há chẳng phải thằng nhóc Châu Vũ này chiếm được tiện nghi lớn
rồi hay sao, nó làm sao có thể ngang hàng với cậu được chứ, thằng nhóc
thúi này…”
Mặc dù ngoài miệng Châu Bân mắng Châu Vũ, nhưng trong lòng lại vui mừng không thôi, muốn nhấn một nút Like cho Châu Vũ.
Đây chính là nhận một chiến thần làm anh, con đường sau này có thể hiên
ngang mà đi, thậm chí người làm bố như ông ta cũng không cần phải lo
lắng nữa rồi.
Trương Thiên nhất thời cảm thấy buồn cười.
Trong lúc đó Tư Đồ Hạo Đông vẫn còn đang kinh ngạc, cứ bất động như thế không nói một lời nào.
Châu Thành Văn chú ý đến Tư Đồ Hạo Đông, như có điều suy nghĩ cười nói: “Hạo Đông, cho nên ông mới nói, trong hàng ngũ quan võ, có thể có người
không hiểu trọng trách và trách nhiệm, nhưng Trương Thiên chắc chắn là
người hiểu rõ hơn ai hết.”
Lời cười nói này là nói cho Tư Đồ Hạo
Đông nghe, mục đích là muốn Tư Đồ Hạo Đông khiêm tốn lại, đồng thời cho
anh ta một cái thang đi xuống đài…
Tư Đồ Hạo Đông kịp thời lĩnh
ngộ, trên mặt nặn ra một nụ cười lạnh nhận lỗi, nói: “Xem ra là tôi đã
lỗ mãng rồi, nói chuyện mà chưa suy nghĩ…”
“Ở trước mặt của
Trương huynh nói mấy lời trọng trách trách nhiệm, thật sự là để anh phải chê cười rồi, hy vọng Trương chiến thần thứ lỗi!”
Trương Thiên gật đầu một cái đáp lại: “Đó cũng chỉ là chuyện ngày trước thôi, ông Châu quá khen mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Trương Thiên khiêm nhường như vậy không phải là nể mặt của Tư Đồ Hạo Đông, mà là nể mặt Châu Thành Văn.
Từ lời nhắc nhở vừa rồi của Châu Thành Văn dành cho Tư Đồ Hạo Đông, chứng
tỏ Châu lão gia không thất vọng về anh ta, vẫn muốn đề bạt Tư Đồ Hạo
Đông.
Có lẽ bởi vì Tư Đồ Kiếm của nhà họ Tư Đồ sắp được tấn
thăng, hoặc có lẽ là để ý đến mối quan hệ giữa Tư Đồ Hạo Đông và Châu
Nhu Nhu, cho nên mới coi Tư Đồ Hạo Đông là người của mình?
Châu
Thành Văn lúc này trêu ghẹo nói: “Người trẻ tuổi ấy à, có thể phát hiện
ra khuyết điểm của mình cũng là một chuyện tốt, Hạo Đông, cậu cần phải
học hỏi Trương Thiên nhiều hơn.”
Tư Đồ Hạo Đông ở trước mặt của Châu Thành Văn cũng không dám sĩ diện, liền vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, ông nội Châu!”
Anh ta chuyển hướng, quay sang Trương Thiên cười nói: “Trương huynh, mong chỉ giáo nhiều hơn…”
Thật ra trong lòng đang cười to, danh tiếng Trương Thiên anh lớn, nhưng cũng chỉ như lời mình nói, là một chiến thần lỗi thời mà thôi…
Còn Tư Đồ Hạo Tôi bây giờ là đại tá, Trương Thiên anh thì có cái gì mà đắc ý cơ chứ.
Cho dù anh và đại tướng Viên có quan hệ thì sao? Bây giờ đại tướng Viên
cũng sắp hết thời rồi, tương lại chính là thiên hạ của nhà họ Tư Đồ!
So sánh với Trương Thiên đứng ở trước mặt, trong lòng anh ta vẫn có cảm giác bản thân xuất sắc hơn nhiều.
Trương Thiên vốn không thèm để ý đến Tư Đồ Hạo Đông, lạnh nhạt gật đầu một
cái, nhưng anh tò mò về mối quan hệ giữa anh ta và Châu Nhu Nhu.
Trương Thiên chuyển chủ đề: “Không biết sao hôm nay Hạo Đông lại đến nhà họ Châu làm khách? Đến uống trà sao?”
Anh ném ra vấn đề này, Châu Nhu Nhu lại buồn bã cúi đầu…
Tư Đồ Hạo Đông ngược lại tự tin đứng lên, thậm chí trên mặt còn hiện lên
một ý cười xấu xa: “Hôm nay tôi đến là để thăm Nhu Nhu một chút, ngày
mai phải tham gia khóa huấn luyện thử nghiệm, đoán chừng phải một thời
gian nữa mới có thể gặp nhau.”
Châu Bân gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Hạo Đông là đại tá, trong doanh trại có rất nhiều việc cần phải xử lý, có thể hiểu được.”
Châu Thành Văn cũng tươi cười vui vẻ.
Trương Thiên nhíu mày: “Vậy Hạo Đông và Nhu Nhu, hai người là…”
“Nhu Nhu là bạn gái của tôi!” Tư Đồ Hạo Đông nhanh chóng tự hào nói.
Lúc này, Châu Nhu Nhu nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, lông mày nhíu chặt nói: “Chúng ta là bạn bè!”
Hả? Đây là muốn vạch trần Tư Đồ Hạo Đông ngay tại chỗ sao?
Khuôn mặt của anh ta lập tức trở nên có chút tối sầm, trong lòng không vui,
thế nhưng cũng không phản biện, chỉ lạnh giọng cười xòa một tiếng.
Châu Bân khoát tay đánh vỡ sự lúng túng của Tư Đồ Hạo Đông, cười nói:
“Trương Thiên, cậu cảm thấy bọn họ như thế nào? Có phải cũng có cảm giác trai tài gái sắc không?”
Châu Thành Văn cười: “Đứa nhỏ Nhu Nhu này rất hay ngượng ngùng…”
Hai người đều muốn dàn xếp cho Tư Đồ Hạo Đông.
Trương Thiên nhìn ra được, chuyện này của Châu Nhu Nhu hẳn là Châu Thành Văn
muốn hứa hôn cho cô ấy, còn Châu Nhu Nhu thì chắc là không đồng ý.
Những cuộc hôn sự giữa nhà giàu có như này, Trương Thiên cũng đã thấy rất nhiều rồi.
Châu Thành Văn cố ý muốn thúc đẩy hai người này, xem ra nhà họ Tư Đồ ở trong giới lãnh đạo rất được coi trọng, vậy chứng minh Tư Đồ Kiếm ở trong
quan doanh uy thế rất lớn.
Dựa theo lời giới thiệu của Châu Thành Văn lúc trước, Tư Đồ Kiếm này có thể tiếp nhận vị trí của ông cụ Viên,
chẳng lẽ, ông cụ Viên sắp rút lui rồi sao?
Ông cụ Viên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao lúc này lại gọi mình quay về.
Trương Thiên nhìn tình hình lúc này, cũng không muốn tạt vào mặt Châu Thành
Văn một gáo nước lạnh, hơn nữa Châu Nhu Nhu cũng không nói với nhà họ
Châu chuyện của cô ấy, Trương Thiên sẽ càng không phá rối!
Nếu ở
ngay trước mặt mọi người nói ra chuyện Châu Nhu Nhu mang thai, thì Châu
Thành Văn sau này sẽ phải đối mặt với nhà họ Tư Đồ như thế nào?
Danh tiếng tiểu thư khuê các của Châu Nhu Nhu cũng sẽ bị người ta chê cười.
Trương Thiên vẫn là một người rất tỉnh táo, đối mặt với câu hỏi của Châu Bân
và Châu Thành Văn, Trương Thiên lạnh giọng nói: “Hai người quả thật là
trai tài gái sắc, nhưng thời đại này, chuyện tình cảm đều là ta tình
người nguyện!”
“Hạo Đông thì, tôi cảm thấy cậu ta đối xử với Nhu
Nhu là thật lòng, còn về phần Nhu Nhu có thích Hạo Đông hay không, tôi
thấy còn phải bàn bạc thêm, dưa chín ép không ngọt…”
Mặc dù không thể nói rõ chuyện của Vân Thiên và Châu Nhu Nhu, nhưng nếu muốn Trương
Thiên đồng ý vụ hôn sự này, thì cũng không được!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Cuồng Tế Vô Song,
truyện Cuồng Tế Vô Song,
đọc truyện Cuồng Tế Vô Song,
Cuồng Tế Vô Song full,
Cuồng Tế Vô Song chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!