Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Chương 292: Nhìn lầm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Có một quán trọ nằm trong một góc hẻo lánh của Di thành, bình thường rất ít khách, ngày nào tiểu nhị cũng chỉ ngồi đập ruồi.

Những dân chúng ở gần đó cũng đã cược không ít lần là bao lâu quán này sẽ đóng cửa, nhưng một tháng, ba tháng, một năm, đã bao năm mà quán trọ này vẫn ở đó, tiếng đập ruồi vẫn đều đặn vang lên vào mỗi buổi sáng.

Lâu dần, mọi người đều mất hứng thú, những tiếng đập ruồi kia cũng trở nên quen thuộc, ai cũng bận rộn, làm gì có ai rảnh ngồi tính sao quán trọ này bao lâu nữa sẽ đóng cửa?

Chỉ có rất ít người biết, đây là cứ điểm của Đại Tần.

Mà lúc này, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đẩy cửa một gian phòng ra, thấy một hình ảnh như này……

Trong gian phòng đơn sơ, Tiểu Hoàng đế Công Tôn Minh đang bị trói gô ở trên một cái ghế, hai mắt trừng lớn, hằn rõ tơ máu, khuôn mặt thanh tú cũng sưng lên.

Rõ ràng là đã bị đánh một hồi!

Trong miệng nó còn bị nhét một miếng vải rách, nói không nên lời.

Bốp!

Chiến Thập Thất ngồi chồm hỗm trước mặt Công Tôn Minh, đập đầu nó một cái rồi lười biếng nói: “Thành thật một chút cho ta!”

Công Tôn Minh giãy dụa, hận không thể ăn sống nuốt tươi tiểu súc sinh dám đánh cả Hoàng đế này….

Bốp.

Đầu lại bị đánh một cái.

Mỗ tiểu hài tử khoanh tay chu miệng, lắc đầu thở dài: “Sao ngươi học mà không thông minh lên nhỉ?”

Dứt lời, tiểu mâu chớp chớp, vừa quay đầu đã thấy hai cha mẹ đứng im lặng ở cửa.

Bóng trắng nho nhỏ chợt lóe, nhào ngay vào lòng Lãnh Hạ…..

Nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, làm gì còn vẻ bưu hãn bắt nạt Hoàng đế của một nước như lúc nãy, giọng nói mềm mại hồn nhiên: “Mẫu thân!”

Lãnh Hạ nhìn trời, tiểu tắc kè hoa này!

Phượng mâu cứng lại, nàng nhìn Công Tôn Minh, trong mắt nó nhìn sang đây có vài phần cực kỳ hâm mộ, vài phần mất mát….

Cảm nhận được ánh mắt của nàng liền quay mặt đi luôn.

Khóe môi cong lên, bẹo bẹo hai má phúng phính của tiểu quỷ này, còn chưa nói gì mỗ tiểu hài tử đã bị cha xách lên rồi vứt sang bên cạnh.

Một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, trừng mắt nhìn nhau….

Tiểu quỷ —— tâm lý độc chiếm mạnh như thế, cẩn thận mẫu thân bỏ ngươi!

Mỗ Chiến thần —— nhóc con, tìm đánh!

Một lát sau, Chiến Thập Thất quay mặt sang bên cạnh, không thèm chấp nhặt với nam nhân lúc nào cũng ăn dấm chua.

À, giờ còn có người giúp ta hết giận!

Nó cười híp mắt đi tới trước mặt Tiểu Hoàng đế, nhảy lên một cái, bốp!

Nhảy lên cao đánh ra một quyền, Chiến Thập Thất đứng chống nạnh, cuối cùng cũng thấy sảng khoái.

Công Tôn Minh hung tợn giãy dụa, gào thét luôn mồm nhưng miệng bị nhét khăn nên không biết nó nói gì.

Lãnh Hạ bước lên, lấy miếng vải trong miệng nó ra, ngay lập tức, nó hét to: “Tiểu súc sinh, Trẫm muốn giết ngươi!”

“Các ngươi thật to gan, mau thả Trẫm ra!”

“Trẫm muốn tru di cửu tộc các ngươi!”

Lãnh Hạ mỉm cười, nhét miếng vải lại, cuối cùng cũng thanh tĩnh!

Nàng kéo ghế ngồi trước mặt Công Tôn Minh, quan sát đứa bé mới mười tuổi này, chậm rì rì hỏi: “Mẹ ngươi chưa từng ôm ngươi?”

Trong căn phòng tối, một chút mất mát chợt lóe lên trong mắt nó nhưng rất nhanh, lại khôi phục bộ dạng giương nanh múa vuốt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

Lãnh Hạ cười khẽ, bộ dáng này, thật sự giống Hoa Thiên!

Dù là Chiến Bắc Liệt đang mắt lớn trừng mắt nhỏ vói thằng nhóc kia cũng phát hiện chút đầu mối, nhíu mày lại xách mỗ tiểu hài nhi tới.

Chiến Thập Thất chớp chớp mắt nhìn Công Tôn Minh, nhớ tới lời Lãnh Hạ vừa nói, quyệt miệng hỏi: “Ngươi thật đáng thương, mẹ ngươi chưa từng ôm ngươi sao?”

Công Tôn Minh: “Ưm ưm ưm ưm…..”

Chiến Thập Thất thở dài, vươn cánh tay nhỏ xoa xoa mái tóc lộn xộn của Công Tôn Minh rồi cong cong ưng mâu, đơn phương quyết định: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi! Chúng ta hòa nhá?”

Công Tôn Minh: “Ưm ưm ưm ưm……”

Lúc trước Công Tôn Minh nói gì thì Lãnh Hạ không biết, nhưng bây giờ……..

Nhất định là: Hòa con mẹ ngươi!

Lãnh Hạ không nói gì nhìn trời, con trai của nàng ngốc sao? Ngốc sao? Ngốc sao?

Đánh người ta sưng vù mặt mũi lên còn không biết xấu hổ nói thế, không biết cái phúc hắc này là di truyền từ ai đây?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng và tiếng chuông lanh lảnh.

Kẹt……

Cửa phòng mở ra, kèm theo đó, mùi hương nồng nặc bay vào theo gió, không cần phải nói, Hoa Thiên.

Hoa cô nương lén lút thò đầu vào, vẫn là trang phục ngày ấy, chùm đầu bằng một miếng vải đen.

Lãnh Hạ không nhịn được mà co quắp khóe miệng, Hoa cô nương, ngươi thực sự không cảm thấy, mặc thế càng khiến người khác chú ý sao?

Đương nhiên là Hoa cô nương không cảm thấy, đắc ý ném cho hai người một cái mị nhãn rồi uốn éo đi vào.

Liếc mắt nhìn thấy Công Tôn Minh bị trói trên ghế, hắn lập tức kéo miếng vải xuống, khóe miệng co quắp, vội vàng chạy lên, quả thật là hắn thật lòng thương yêu đứa trẻ này, hắn gọi: “Minh nhi…….”

Công Tôn Minh chớp chớp mắt mấy cái, hai vàng mắt đỏ lên, không dám tin nói: “Ưm ưm?”

Cậu?

Còn chưa rút mảnh vải khỏi miệng nó, kẻ đầu sỏ đã nhảy đến trước mặt Hoa Thiên, vô tội nói: “Hoa cô cô, là nó muốn đánh Thập Thất trước, ừm, Thập Thất là tự vệ…….”

Hoa Thiên chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng nhìn Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt, ý hỏi: Đây là con các ngươi?

Hai cha mẹ cùng nhún vai.

Nhưng Hoa Thiên cũng đã hiểu nguyên nhân và kết quả chuyện này, nếu không phải Lãnh Hạ sai người truyền tin cho hắn thì hắn cũng không dám ban ngày ban mặt chạy ra ngoài.

Hắn vừa cởi trói cho Công Tôn Minh, vừa thở dài, trong đó có vài phần thất vọng, vài phần yêu thương, ra lệnh cho mười mấy thái giám đánh một đứa trẻ bốn tuổi, đứa trẻ lương thiện ngày nào đã bị nữ nhân kia hại thành thế sao?

“Hoa Thiên, có lẽ lần này ngươi đã nhìn lầm!” Lãnh Hạ nheo mắt lại, giọng điệu đầy vẻ trêu tức.

Hắn khó hiểu ngẩng đầu, còn chưa hỏi, Công Tôn Minh đã nhào vào lòng hắn, nước mắt giàn giụa gào khóc: “Cậu! Bà muốn giết ta!”

Hoa Thiên sững người.

“Bà muốn giết ta! Sao bà có thể muốn giết ta!”

“Đêm đó, suýt nữa ta đã phải chết, ta sợ lắm!”

“Thầy giáo chết rồi….. Quách mẹ chết rồi…. Hồ thái y cũng chết rồi!”

Tiếng khóc này chứa bao tâm tình, đau lòng, bi ai, hận ý, không muốn tin, bàng hoàng, bất lực, nản lòng thoái chí…….. lao thẳng vào lòng Hoa Thiên.

Hình như hắn đã hiểu được ý của Lãnh Hạ, vuốt nhẹ đầu Công Tôn Minh, nhẹ nhàng an ủi nó.

Một lúc lâu sau, Công Tôn Minh không còn sức khóc nữa, dần dần ngừng lại rồi ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn Hoa Thiên, chấp nhất nói: “Cậu, họ đều nói cậu là quân bán nước, ta biết là không phải, có phải là ….. bà ấy… hại cậu không?”

Hoa Thiên thở dài, tổn thương khiến con người ta trưởng thành, nếu là ba năm trước, đứa trẻ đơn thuần này sao có thể có ánh mắt như vậy.

Hoa Thiên ôm lấy Công Tôn Minh, cho nó ngồi xuống rồi ngồi xổm nhìn nó, nghiêm mặt nói: “Nói cho cậu, đã xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Minh cụp mắt, khoanh tay run nhè nhẹ, một lúc lâu sau…..

Nó nhớ lại: “Ngày đó, ta lén chạy tới tẩm điện của Mẫu hậu, muốn cho bà một kinh hỉ nên trốn vào tủ…”

Không rõ là bao lâu sau, nó đang ngủ trong tủ thì có tiếng nói chuyện làm nó tỉnh giấc.

“Người thật sự nhẫn tâm giết nó?”

“Có gì mà không nhẫn tâm, Ai gia chưa bao giờ coi nó là con, trước đó không có cách nào đành phải để nó sống, giờ triều đình đã nằm trong tay Ai gia, giữ nó lại có ích lợi gì?”

Công Tôn Minh mới bảy tuổi, đang định chui ra ngoài thì bị những lời này làm bất động.

Hai giọng nói này, đều là người thân nhất của nó, Hoa Mị, Hoa Trọng Lập.

Nó ngơ ngác trốn trong tủ, mờ mịt nghe mẹ và ông ngoại thương lượng chuyện giết mình.

“Lỡ may triều thần…..” Hoa Trọng Lập do dự: “Người có chắc là có thể lên làm Nữ hoàng không?”

“Ngay cả phế vật còn có thể làm Tây Vệ Nữ hoàng. Sao Ai gia không thể?” Hoa Mị cười nhạt, trong giọng nói có chút tàn nhẫn: “Chỉ cần nó chết, Công Tôn gia sẽ không còn ai! Đám triều thần bỏ đi đó, không ủng hộ ta thì còn cách gì nữa?”

“Người quên sao, còn có….”

“Tên tiểu tiện chủng kia? Hắn ta trúng độc sâu như vậy, thoát khỏi Hoàng cung thì sao, chắc chắn là chết!”

“Dù sao thì cũng không thấy thi thể của hắn….” Hoa Trọng Lập nói xong câu này, trầm mặc một lúc rồi hưng phấn nói tiếp: “Được, chỉ cần người nắm chắc rằng hắn đã chết, không khiến triều thần hoài nghi, chúng ta không làm thì thôi, làm là phải giết!”

“Mấy ngày trước Ai gia thử dò hỏi ý của mấy lão già kia, bọn họ đều do do dự dự ấp a ấp úng, đều nói phải suy nghĩ, đã vậy thì Ai gia phải giúp họ một chút! Đêm nay để Hồ thái y ra tay, Công Tôn Minh chết thì bọn họ cũng phải quyết định!”

……

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, truyện Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, đọc truyện Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn, Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn full, Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top