Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 22: 11-2


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Trong chớp mắt, anh bỗng thấy mê muội.

Có lẽ vì đêm qua anh vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê, không tài nào ngủ ngon nổi. Có lẽ vì từ lúc hai người cãi nhau đến giờ, anh vẫn chưa ăn chưa uống gì. Có lẽ là vì… thật không ngờ được, hắn… sẽ xuất hiện tại đây. 

Qua một đêm, hắn thoạt nhìn dường như gầy đi một ít, sắc mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm, trên trán còn dán băng. Hắn vẫn mặc bộ quần áo anh mang cho khi đến Bắc Kinh, hiện tại nó đã nhăn nhúm hết cả. 

Người đàn ông vẫn luôn áo mũ chỉnh tề, phong độ bất phàm trước công chúng này, hình như chưa từng… chật vật đến vậy. 

Thấy hắn đang nhìn chính mình, Phó Xung vô thức thẳng lưng, muốn để bản thân nhìn tinh thần hơn một chút,… kiên cường hơn một chút. Nhưng gương mặt tiều tụy cũng không kém gì Lâm Nguyên của anh khiến hành động này ngược lại lại như anh đang cố gắng chống đỡ, an ủi bản thân. 

“Phó Xung…” Cổ họng Lâm Nguyên có chút khàn khàn, so với giọng nói từ tính, kiên quyết và mạnh mẽ trong buổi truyền hình trực tiếp mấy ngày trước, giọng nói khàn khàn này dường như chứa đầy cảm xúc lẫn lộn.

Phó Xung không nói gì, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn, không biết vì sao, anh linh cảm được Lâm Nguyên muốn nói gì với anh. Hắn… muốn buông tay. 

“Ngày mai cậu về văn phòng thư ký đi, tôi sẽ thông báo bên đó, nói cậu muốn thu xếp việc đám cưới nên về đó công tác… một thời gian.” Lâm Nguyên xem đồng hồ, “Vừa rồi lúc chờ cậu có thông tri gửi đến, tôi đang vội nên đi đây.” 

Sau khi A Tiêu đón hắn từ sân bay, Lâm Nguyên bảo anh ta chở đến nhà ga, trong xe đợi Phó Xung gần hai tiếng đồng hồ. Thế nhưng hiện tại, hắn không muốn nán lại nơi này một giây nào nữa, không muốn đứng trước mặt thanh niên kia. 

Hắn sợ.

Hắn sợ sẽ hối hận vì quyết định của bản thân và những lời đã nói ra, vì vậy hắn phải rời khỏi đây ngay lập tức, rời khỏi người đàn ông bị hắn cho uống mê dược nhưng ngược lại lại khiến hắn mê đắm này.                           

Trên chuyến bay trở về, Lâm Nguyên nghiêm túc nhớ lại quãng thời gian kể từ khi hắn gặp Phó Xung. Hắn sững sờ nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh, mãi vẫn không hiểu vì sao mình sẽ… mê muội đến vậy.     

Là mê muội sao? Hắn tự hỏi lòng mình, có lẽ là vậy. 

Từ khi nào mà hàng phòng ngự cứng rắn của hắn lại trở nên mềm yếu và dễ dàng bị một kẻ lạ mặt xâm phạm như vậy? Khi hắn thấy anh làm việc một cách nghiêm túc, tinh tế tỉ mỉ? Hay khi anh vừa lau mồ hôi trên trán vừa nấu cho hắn một nồi canh hầm? Hay là làn da khỏe mạnh, sáng bóng sau khi vận động, vừa đẹp mắt lại vừa tràn đầy nội tiết tố nam của anh? Hoặc là khi anh điên cuồng ôm chặt lưng hắn, không ngừng khát cầu? 

Không biết, không biết là từ lúc nào, người này, lặng lẽ đi vào trong lòng, chiếm cứ trái tim.

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp khi phát báo nhìn hắn vừa có chút ngạc nhiên lại vừa ngại ngùng, Lâm Nguyên sửng sốt, người bên kia nhẹ chỉ vào một mẩu tin trên báo rồi mỉm cười rời đi. 

Trên đó là bài báo về cuộc thi bảo vệ môi trường của các thành phố, bức ảnh lớn nhất, chính là năm thị trưởng đạt giải. Hắn đứng ở giữa, dáng vẻ hào hứng.

Nhanh chóng lướt qua tin tức, Lâm Nguyên đặt tờ báo xuống, lại đột nhiên nhớ tới lời hôm qua Đổng Linh Tú nói qua điện thoại, “Anh không thích nghe tôi cũng phải nói, mong anh hành xử như một thị trưởng, đứng đầu một thành phố được không?”

Thị trường đứng đầu một thành phố… Lâm Nguyên chậm rãi nói lại những lời này trong lòng, nói một cách nặng nề, nặng đến mức từng đợt phiền muộn đột nhiên cuộn trào trong ngực. 

Đúng vậy, hắn nên hồi tâm, nghĩ lại. Còn cứ tiếp tục như vậy, quỹ đạo vẫn luôn vận hành vững vàng những năm qua sẽ bị chính tay hắn quấy nhiễu. 

Không phải vẫn luôn am hiểu việc dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng sao? Dù là trai xinh gái đẹp kiểu gì đi nữa thì đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là khách qua đường rảnh rỗi giải quyết nhu cầu thể xác mà thôi. Hắn nghĩ đến ca sĩ quán bar tên Ethan nọ, nếu bàn về tướng mạo, làn da, kỹ xảo, Phó Xung có lẽ không thể sánh bằng… 

Hắn chợt cau mày, trong lòng thế nhưng lại dâng lên một cảm giác rất khó chịu, không hiểu sao lại có chút xấu hổ, những người đó sao có thể sánh bằng Phó Xung? Những cái vỏ bọc đẹp đẽ đó sao có thể có một linh hồn có thể mang lại sự bình yên, nương tựa và ấm áp cho hắn như của anh. 

Vậy thì, nếu hắn vẫn muốn làm một Lâm Nguyên vì lợi ích gia đình, sự nghiệp cá nhân trước tiên, ngẫu nhiên sẽ phong lưu khoái hoạt, tốt nhất là không nên đi quấy rầy, tổn thương linh hồn có thể an ủi hắn và chủ nhân của nó. 

Khi máy bay bay qua sân bay của tỉnh, Lâm Nguyên cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định của riêng mình, buông tay thôi. 

Nhìn bóng dáng cao lớn đó bước nhanh đến chiếc xe việt dã, chẳng biết tại sao, Phó Xung lại thấy một mảnh thu tiêu điều trên dáng người cao ngất của hắn.

Đúng vậy, thu đến.

Vào thời điểm đó, Phó Xung không cảm nhận được sự nhẹ nhõm, tự do và hạnh phúc mà anh đáng có. Ngược lại, dưới cái nắng gay gắt của mùa thu, giữa dòng người qua lại, anh lặng lẽ đứng yên, giống như cây xương rồng trên sa mạc, chỉ có thể dùng những chiếc gai nhọn để bào chữa cho sự hụt hẫng và do dự của nội tâm. Anh bắt xe về khách sạn Vân Khai, về phòng dọn dẹp đồ đạc. Đồ đạc khá ít, hai ba cái là dọn xong. Anh đi loanh quanh trong căn phòng rộng rãi, rốt cuộc đã từng có quá nhiều kỉ niệm, anh muốn nhớ sâu hơn, nhớ rõ hơn một chút. 

Chiếc đèn bàn thủy tinh mà Lâm Nguyên đập vào gáy anh từ lần trước vẫn còn trên bàn cà phê trước ghế sô pha, Phó Xung nhẹ nhàng chạm vào nó, cảm nhận được sự mát lạnh của nó, “Thật cứng’, anh vô thức lẩm bẩm, không biết là đang nói đầu mình cứng hay là đèn bàn cứng. 

Cửa phòng của Lâm Nguyên khép hờ để thông gió, phục vụ viên đều sẽ mở nó vào ban ngày. Anh bất giác bước vào phòng hắn. 

Vài ngày không trở lại, ga giường đều đã đổi mới, vẫn còn mang hương thơm nước giặt. Lâm Nguyên vẫn luôn sạch sẽ, ngăn nắp, hắn không ở cũng vẫn như cũ. 

Phó Xung nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, tựa vào đầu giường bọc da mềm mại, suy nghĩ miên man.

Trong phòng còn vương mùi của người đàn ông kia, mang theo hương thuốc là nhàn nhạt… Phó Xung nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chậm rãi, từ từ hít sâu một hơi thật dài… 

Trên tủ đầu giường có một quyển sách nhỏ, anh thuận tay cầm lấy, hóa ra là bản thảo ‘Phân tích so sánh về bảo vệ môi trường của các thành phố châu Á ở cùng kinh độ và vĩ độ với thành phố Kim Sơn’ anh làm, bìa mặt là tờ giấy trắng thông thường, mắt trên có tiêu đề chính anh viết. Anh vừa định đặt nó xuống, lại phát hiện cái gì, vội cầm lên nhìn cẩn thận. 

Phó Xung cảm giác hai mắt mình ùa lên một tầng sương mỏng, anh vội vàng đặt quyển sách lại chỗ cũ, rời khỏi phòng của Lâm Nguyên.

Trên xe taxi về ký túc xá, trong đầu anh đều là bìa quyển sách kia, phía dưới tiêu đề chính anh viết, Lâm Nguyên hạ bút, viết một hàng chữ nhỏ bên dưới: Tiểu Xung, anh thích em.

Mấy ngày nay Phó Xung đều phải chạy khắp nơi lo việc nhà mới, việc trang trí, sắm sửa thật sự là khiến người ta đau đầu không thôi. Nhờ quan hệ với người một người bạn bên công ty trang trí nội thật mà anh và Nhã Na cũng có thể tiết kiệm chút thời gian, và toàn bộ quá trình đều được xử lý tương đối chuyên nghiệp. Chỉ là, vật liệu và màu sắc của gạch lát, đá cẩm thạch và các vật liệu khác trong trang trí cơ bản vẫn phải do chủ nhà tự lựa chọn, xét cho cùng thì nó liên quan đến hiệu quả tổng thể, bên phía công ty không thể tự mình quyết định. 

May mắn thay, nhờ lý do được thị trưởng cử về phòng thư ký để chuẩn bị kết hôn, anh làm gì cũng tiện hơn rất nhiều. Mấy người bạn trong đơn vị đều đùa rằng anh thật sự là độc chiếm được ân sủng của thị trưởng, làm chủ hậu cung. Chuẩn bị hôn lễ thôi mà ngài thị trưởng cũng đích thân gọi cho chủ nhiệm văn phòng chính phủ, yêu cầu phòng thư ký sắp xếp thời gian cho Phó Xung trang hoàng nhà cửa, thật là có thể diện. Văn phòng chính phủ sau đó còn cử một thư ký riêng qua, nhưng mà thị trưởng Lâm lại nói chỉ cần sắp xếp một người lo công việc, việc sinh hoạt thì để sao. 

Mấy tên hồ bằng cẩu hữu lại bắt đầu trêu ghẹo anh, nói rằng thị trưởng Lâm đây là tình hữu độc chung với chú đó, hậu cung để trống chỗ, chỉ chờ Xung nhi hồi cung.

Anh cười đùa với bọn họ, trong lòng lại như đánh đổ một chai ngũ vị hương, chỉ có thể tự mình âm thầm nhấm nháp.

“Đúng rồi, tiểu Phó, hôm qua giải bóng rổ cơ quan khai mạc rồi, cậu không ở đó, chủ nhiệm có thể bỏ qua, nhưng nhất định không để cậu trốn thi đấu đâu!” 

“Đúng vậy, tiểu Phó là chủ lực mà! Nếu không ra sân, chủ nhiệm chắc chắn sẽ tức điên. Mấy cái giải thưởng này nọ là chủ nhiệm coi trọng lắm đó.” 

“Cơ quan quanh năm suốt tháng chẳng có hoạt động gì, nghẹn muốn chết. Nghe nói Cục Lâm nghiệp và Cục Thủy lợi năm nay tuyển được mấy sinh viên thể thao mới tốt nghiệp, đều muốn đọ sức với chúng ta đấy.” 

“Chúng ta cũng lợi hại mà. Không phải hôm qua chủ nhiệm bảo nhân viên mới chuyển tới, gọi là gì nhỉ, phải rồi, Đổng Kiếm, chơi bóng cũng rất đỉnh sao? Nghe nói ngày còn trong quân ngũ, cậu ta chơi có tiếng luôn đấy. Tiểu Phó lần này có bạn diễn rồi.”

Giờ nghỉ trưa, Lâm Nguyên đứng hút thuốc trước cửa sổ phòng làm việc. 

Chớp mắt cái, hắn rời Bắc Kinh được hai tuần rồi. Thế nhưng cũng chỉ tình cờ gặp Phó Xung một lần, lại cũng có mấy người đi bên cạnh, thành ra hai người cũng chẳng nói lời nào. 

Ban ngày cơ bản cũng tràn ngập công việc, không thời gian miên man suy nghĩ chuyện gì. Bước vào quý cuối cùng, các cuộc thanh tra và nghiệm thu cấp tỉnh dần dần bắt đầu, các loại xã giao cũng tăng lên, càng ngày càng bận rộn.

Hắn nghĩ cứ tiếp bận rộn như vậy, có lẽ bản thân sẽ không quá nhung nhớ. Thế nhưng, mỗi khi một mình một phòng từ chạng vạng đến đêm khuya, có những lúc sẽ trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Những lúc như vậy, lại không thể không nhớ đến người ấy.

Mặt nam của tòa nhà chính phủ là một quảng trường rộng lớn, sạch sẽ, buổi trưa ngoại trừ mấy nhóm nhân viên tốp ba tốp bốn tản bộ cũng không có gì khác. Một công viên giải trí được xây dựng ở phía bắc, với một số sân bóng rổ và cầu lông xen kẽ ở giữa. Mùa thu thời tiết rất thoải mái, cửa sổ phòng làm việc của Lâm Nguyên mở một nửa, bên ngoài vang lên âm thanh sống động của sân bóng.

Lòng hắn bỗng khẽ động, nhớ tới hiện tại chính là giai đoạn cuối cùng của giải bóng rổ cơ quan. Ngày thi đấu đầu tiên, hắn vốn muốn đi khai cầu, thế nhưng lại có đoàn thanh tra đến Kim Sơn, đương nhiên phải đích thân nhận báo cáo, cuối cùng là phó thị trưởng phụ trách khai cầu thay hắn.

Theo truyền thống, văn phòng xử lý vẫn là đội mạnh nhất. Thanh niên ở đó đều là người trẻ tuổi, lại đông nam, nghe Hà Á Đông nói năm nào đội cũng sẽ tiến vào bán kết. Phó Xung, nghe nói, chính là chủ lực tuyệt đối của đội. 

Hắn đến bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mấy thanh niên đang ba chọi ba dưới sân bóng rổ, xung quanh không ít người đứng xem, có vẻ như là luyện tập trước trận đấu. Phòng làm việc của Lâm Nguyên ở trên lầu cao, khoảng cách hơi xa, cảm thấy một trong những bóng dáng cao lớn vững chãi hẳn là anh, nhưng lại không thể nhìn rõ. Lâm Nguyên dập điếu thuốc, đẩy cửa xuống lầu, đi tới sân bóng. 

Đổng Kiếm, người mới từ nhập ngũ về, quả nhiên là một cao thủ chơi bóng. Vóc dáng của gã rất cao lớn, thậm chí còn cao hơn Phó Xung một chút, qua quá trình rèn luyện cường độ cao trong quân ngũ mà có một thân hình hết sức rắn rỏi, cơ bắp, lại còn mày rậm mắt to, hết sức đẹp trai. 

Từ trận khai mạc đến giờ bước vào bán kết, Đổng Kiếm tuy nhập cuộc muộn hơn nhưng lại rất ăn ý mọi người. Nhất là giữa gã và Phó Xung, một người là trung phong, một người là hậu vệ ghi điểm, hiển nhiên là lực lượng nòng cốt của đội. Ngay từ ngày đầu tiên ra sân, hai người đã phối hợp với nhau như được tổ tiên độ, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, thậm chí có khi chỉ bằng cảm giác, họ có thể hợp tác tấn công hoặc phòng thủ đặc biệt đẹp đẽ.

Một nhóm nam thanh niên ở cùng một chỗ thì sẽ rất mau thân. Tính cách Phó Xung lại dễ gần, hào phóng, Đổng Kiếm tuy là người mới, nhưng cũng biết anh là người nên giao lưu, hai người lại phối hợp rất ăn ý trên sân, tự nhiên cũng càng thân thiết với Phó Xung hơn. 

Đánh một lúc, quần đùi áo ba lỗ trên người Phó Xung đã ướt đẫm. Anh đi đến bên sân, Đổng Kiếm vội đưa anh một cái khăn mặt, lại mang một cốc nước đến cho anh. 

Phó Xung cởi áo, lấy khăn mặt lau mồ hôi.

“Oa, người anh sao thế này? Nhiều vết như thế, chị dâu cũng bá đạo quá đi!” Đổng Kiếm cố ý dựa vào ngực Phó Xung, nheo mắt nhìn những dấu hôn đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.

“Hờ, sao giờ mắt tinh thế, hôm qua thì lại để vụt mất bóng, chậc chậc…” 

“He he… Không phải là cố ý sao, đằng nào cũng hơn người ta tận 30 điểm rồi. Thôi, mời anh uống nước ạ…”

“Thế còn được.” 

……

Khi Lâm Nguyên bước tới bóng cây gần sân bóng rổ, nhìn thấy một màn Phó Xung đầy người là mồ hôi rời sân đến bên Đổng Kiếm, cùng nhau cười nói. 

Hắn đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người, vẻ mặt nhàn nhạt, thỉnh thoảng có một nữ nhân viên đi qua lén lút liếc nhìn anh ta, cảm thấy thị trưởng Lâm giống người mẫu chuyên nghiệp đang nghỉ ngơi dưới tàng cây. 

Nhưng hai tay đút trong túi quần của hắn lại đang gắt gao nắm chặt, mang theo một cơn tức giận hung tợn. 

Hai anh chàng to con mặc áo ba lỗ, dáng người và độ tuổi đều xấp xỉ đứng cạnh nhau, vừa nói vừa cười, lâu lâu lại vỗ vai một cái, mọi thứ đều tự nhiên và… hài hòa, thậm chí là… rất đẹp mắt.

Nhìn thấy Đổng Kiếm nghiêng người trước ngực Phó Xung, đôi mày rậm của Lâm Nguyên cau chặt lại. Hắn quay người bước nhanh về phía tòa nhà. Một khắc đó, nếu có ai nhìn thấy sắc mặt của hắn, có lẽ sẽ bị lửa giận trong ánh mắt đó trực tiếp đốt cháy.

Hắn vừa đi vừa móc di động ra, lướt đến dãy số mang tên “Tiểu Xung”, ấn vào. 

Gọi hai lần Phó Xung vẫn không nghe máy. Lâm Nguyên tức giận đến nỗi muốn ném điện thoại trong tay đi, ném thẳng vào sân bóng rổ. Đến lúc hắn đi đến cửa văn phòng, Phó Xung gọi lại. 

“Thị trưởng Lâm, ngài tìm tôi?” Giọng nói đầu dây bên kia bình tĩnh mang theo dấu vết xa cách.

“Đến phòng tôi đi. Ngay bây giờ.” Lâm Nguyên cố hết sức khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.

“… Ngài có chuyện gì, không thể nói trong điện thoại sao?” Phó Xung hiển nhiên có chút do dự. 

“Bác sĩ Trương ở Bắc Kinh gọi điện, cậu muốn nghe thì lập tức tới đây.” Lâm Nguyên cúp máy. 

Con mẹ nó, tôi không tin cậu dám không đến. 

Về ký túc xá tắm rửa thay quần áo thì quá lâu. Phó Xung lo bệnh tình của ba mình có tiến triển xấu gì, trong lòng không khỏi sốt ruột, mặc may ô quần đùi vội vàng chạy lên lầu.

Đã rất lâu rồi anh không đến phòng làm việc của Lâm Nguyên, càng đến gần, anh càng cảm thấy tim mình đập loạn lợi hại. Đã gần hai tuần, anh mới chỉ nhìn thấy hắn một lần trên hành lang, rất nhiều người ở đó, hai người không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau.

Lúc liếc nhìn, Phó Xung phát hiện, người đàn ông kia… Gầy.

Gõ cửa, nhưng không có phản hồi. Đợi một lúc, anh gõ thêm mấy lần nữa, vẫn không nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc, anh chần chừ, cầm nắm cửa nhẹ nhàng xoay sang phải, cửa không có khóa.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lập tức ngây ngẩn cả người. Lâm Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa, hai tay ôm ở trước ngực, một đôi mắt hơi hơi híp, đang nhìn chằm chằm vào anh. 

Hai người gần nhau quá. Gần đến mức Phó Xung có thể nghe được hô hấp ngày càng nặng nề của người đàn ông kia. Gần đến mức Lâm Nguyên có thể ngửi được mùi hương nam tính sau khi vận động của thanh niên kia. 

Phó Xung xoay người đóng cửa lại, đi đến giữa phòng. “Thị trưởng Lâm, bác sĩ Trương gọi nói về tình hình bệnh tình của ba tôi sao?” Anh cố gắng phá vỡ bầu không khí choáng váng giữa hai người. Cảm giác đó khiến anh sợ hãi, anh sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được nữa mà lại nhảy vào một vũng lầy đầy cám dỗ và đau đớn.

“Ừm, ông ấy nói bệnh nhân hồi phục rất tốt, mọi thứ đều bình thường.” Lâm Nguyên quay người bước tới bàn, lấy ra một điếu thuốc.

“A? Bình thường sao? Thế thì quá tốt rồi…” Phó Xung sửng sốt một chút, sau đó lại thực vui mừng, bệnh tình của ba ba rốt cuộc cũng ổn định.

“Đã có bạn trai rồi sao? Nhanh đấy.” Lâm Nguyên nhả ra một hơi thuốc, giọng điệu đầy châm chọc.

“… Tôi không biết ngài đang nói gì. Việc của ba tôi, vẫn là phải cảm ơn ngài. Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước…” 

Phó Xung thật không biết những lời này của Lâm Nguyên là có ý gì, thế nhưng hiện tại anh cũng không muốn hỏi, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đầy cám dỗ này, tránh xa người đàn ông khốn nạn chết tiệt này, càng xa càng tốt. 

“Còn giả ngu sao? Người vừa rồi mang nước với khăn mặt cho cậu còn không phải là người yêu của cậu sao? Cũng được đấy, rất đẹp trai.” Lâm Nguyên cảm thấy khi chính mình ra vẻ tiêu sái nói những lời này, trong lòng lại như đổ đầy một bình dấm Sơn Tây, chua đến mức hắn không thể nếm được gì nữa.

“Anh… Thật ngại quá, ngài nhìn lầm rồi. Đó là đồng nghiệp của tôi, một đồng nghiệp bình thường mà thôi!” Phó Xung vừa giật mình chuyện Lâm Nguyên nhìn thấy anh chơi bóng rổ, lại càng phẫn nộ hắn sẽ nghĩ anh là một người như vậy. Thật… không thể chịu nổi.

“Đừng giả vờ, đồng nghiệp bình thường có thể dính lấy nhau như vậy sao? Đúng rồi, khi hai người các cậu làm chuyện đó, ai trên ai dưới nha? Không có cơ hội với tôi, cậu có thể thử với cậu ta xem…” Lâm Nguyên rít mạnh một hơi thuốc. Không biết vì sao, trong lòng lại có một ngọn lửa quỷ dị khiến hắn nói ra những lời này chỉ để chọc tức đối phương. 

“Ngài xem ngài đường đường là một nhà lãnh đạo, thị trưởng của nhân dân được bầu bởi các đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, lại suốt ngày không lo cho dân, trong đầu lúc nào cũng chỉ có những thứ này? Hay là ngài nghĩ đàn ông ai cũng là đồng tính luyến ái, nhìn thấy đàn ông là động dục!” 

Phó Xung bị hắn kích đến nổi trận lôi đình, cũng hung hăng trả hắn một câu.

“Ai tôi cũng chướng mắt, con mẹ nó tôi coi trọng cậu vậy đấy!” Lâm Nguyên cảm giác máu toàn thân đều đột ngột dồn lên mặt mình, lên mắt, đến vị trí kia. Hắn nhớ anh, nhớ đến mức trong lòng lúc nào cũng nhói lên, nghĩ muốn ngay tại trong văn phòng người đến người đi này mà hung hăng đè anh xuống đất! 

Phó Xung tựa hồ nhìn ra được sự xúc động và lửa dục không cản nổi trong mắt hắn, vội bước tới cửa, “Cảm ơn ngài, thị trưởng. Nếu đã coi trọng tôi đến vậy… Đến lúc tôi kết hôn sẽ mời ngài làm chứng!” 

Nhìn sắc mặt Lâm Nguyên xanh mét, Phó Xung cảm thấy thoải mái quái lạ. Anh xoay người chạy ra ngoài. Nhưng vì cái gì. Vì cái gì mà khoái cảm trả thù lại nhanh chóng biến mất, trở thành sự chua xót kẹt trong tim, nuốt cũng không nuốt nổi. 

Anh đi rất nhanh, không nghe thấy tiếng cốc nước bị ném vỡ phát ra từ phòng Lâm Nguyên. 

Trong một góc hẻo lánh tại quán bar trên tầng 35 của khách sạn, Lâm Nguyên ngồi rượu, hết ly này lại đến ly khác. Gương mặt bị hơi cồn và phiền muộn nhuộm hỏng. 

Ethan cau mày nhìn hắn cách đó không xa, hắn hôm nay nhất định là gặp chuyện. Về phần nó là chuyện quan trường hay là tình trường, cậu lại càng tin là vế sau. 

Cậu đã biết danh tính của Lâm Nguyên. Vị khách quý sống ở tầng 36 chính là thị trưởng thành phố. Tuy rằng đây là chuyện bí mật, nhưng trong khách sạn tin đồn lan nhanh, ai ở lâu cũng sẽ biết. Tuy chỉ là ca sĩ trong quán bar nhưng cậu cũng biết chính giới Kim Sơn trước mắt không có thay đổi gì lớn, người đàn ông điển trai từng cùng cậu mây mưa này vẫn là đương kim thị trưởng quyền cao chức trọng của một thành phố.

Thấy Lâm Nguyên lại ra hiệu gọi rượu, Ethan tiến về phía hắn. 

“Ngài Lâm…” Cậu ngồi xuống đối diện hắn, không rời mắt mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. 

“Cậu là… Ethan… Hát xong rồi sao?” Lâm Nguyên nhận ra cậu.

Trong đầu Lâm Nguyên lúc này lại có một giọng nói phẫn nộ gào thét: “Thằng nhóc không biết tốt xấu, nghĩ không có cậu thì ông đây không tìm được người khác sao… Hôm nay ông đây tìm… Con mẹ nó cậu đừng có mà hối hận…” 

Hắn uống không ít, lại cảm giác chính mình còn đủ tỉnh táo.

“Đi phòng của cậu đi…” Hắn liếc mắt nhìn Ethan, không hiểu sao khuôn mặt tuấn mỹ lại như xuất hiện bóng dáng của Phó Xung, hắn dùng lực dụi dụi mắt.

“Anh… Còn có thể được không?” Ethan cảm giác này người đàn ông này có chút say, cậu cũng không muốn phải đi hầu hạ một con ma men.

“Thoải mái.”

Khi đồng hồ trên đầu giường vừa điểm 12 giờ, và khi gió thu ngoài cửa sổ thổi bay mây đen che mặt trăng, Ethan khẽ thở dài.

Người đàn ông trên người cậu ngồi dậy, có chút cáu gắt tìm thuốc lá trên tủ đầu giường. 

“Xin lỗi cậu. Hôm nay… tôi không có tâm trạng.” Khi Lâm Nguyên nói những lời này, một tâm trạng kỳ lạ và làn khói lục lam thổi ra khỏi lồng ngực anh.

Hắn không cứng.

Hắn bỗng nhiên… cảm thấy may mắn vì hắn không cứng.

Khi hắn nằm trên người cậu thanh niên kia, rõ ràng là đang nhìn khuôn mặt trắng trẻo, điển trai của Ethan, đột nhiên trong đầu hắn lại chỉ có bóng dáng của Phó Xung. Anh dựa bàn làm việc, đứng trong phòng bếp nấu ăn, mát xa cho hắn, cùng hắn chạy bộ, ôm cổ hắn hôn môi… Hắn cảm thấy trong lòng tất cả chỉ có anh… như muốn choáng ngợp cả trái tim…

Hắn… không cứng… Cũng không muốn cứng… 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược, truyện Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược, đọc truyện Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược, Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược full, Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top