Cung Loạn Thanh Ti

Chương 177: (H): Say Rượu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cung Loạn Thanh Ti

Ngón tay thon dài rốt cuộc từ từ tiến vào, ấm áp chật chội vây quanh. Cả hai đồng thời thở hắt ra một hơi, trong đêm đen tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập mà ngưng trọng. Ngón tay khẽ động, như là một mồi lửa làm toàn thân Trữ Tử Mộc bùng cháy, thần hồn bay lên. Da thịt tuyết trắng phủ một tầng đỏ bừng, khuôn mặt ngạo nghễ nhíu chặt mà vô cùng liêu nhân, môi son mở lớn mà thở dốc. Theo từng tia ma sát nơi thân dưới, từng đoàn lửa bùng lên trong lòng, mà đầu óc lại là một mảnh trống rỗng, cảm giác này quá mức phức tạp cùng mãnh liệt, như là ngoài sức chịu đựng của nàng, mắt phượng ứa nước, chỉ thiếu chút nữa là có thể ngất lịm bất tỉnh. Nhịp độ uyển chuyển tăng lên, thần hồn mê muội, cũng nhanh chóng đạt tới đỉnh cao.
"Khoan đã...", Thanh Sanh gằn xuống một tiếng, một tay cởi xuống trung y trên người, da thịt mượt mà hoàn toàn phơi bày, hai cỗ thân thể áp sát, lướt qua nhau. Quỳ giữa hai chân Trữ Tử Mộc, cúi người, bàn tay tóm lấy khỏa no đủ, cuồng loạn mà ôn nhu xoa nắn. Hôn một đường từ nhân trung qua tai, lướt xuống cổ, lướt quét qua đỉnh vu sơn đang cứng rắn ngạo nghễ, ngậm lấy. Tay một đường bay bổng lướt xuống, phác thảo từng đường nét hoa mỹ của cơ thể, đột nhiên ở nơi bụng dưới ấn nhẹ một cái, Trữ Tử Mộc không kìm nén được nữa, một tiếng nức nở bộc phát trào ra, tựa như là cầu xin tha thứ. Khoái cảm đã lan tới ngoài tầm kiểm soát của lí trí, cơ thể vô thức uốn éo, vừa khó chịu vừa thoải mái, muốn thoát ra, muốn dừng lại, nhưng lại càng đòi hỏi nhiều hơn. Toàn thân như thể có hàng vạn hàng ngàn con kiến đang bao phủ, tình cảm lý trí, bức bối phóng túng đan xen, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Thanh Sanh nhìn Trữ Tử Mộc biểu tình mê loạn mà nước mắt chảy xuống, cúi đầu, đưa môi tìm tới dòng nước mắt, từng chút ôn nhu, phủ lên dung nhan tuyệt thế kia.
Trữ Tử Mộc lúc này đã hoàn toàn chìm trong mê loạn, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng than nhẹ nức nở, như là nấc lên. Cứ một hồi cao trào lại đánh tới, nhưng nàng vẫn chưa thực sự đạt tới đỉnh, càng muốn nhiều hơn. Chủ động vươn tay choàng lấy cổ Thanh Sanh, gắt gao kéo xuống, ưỡn người lên kề khỏa no đủ kia sát miệng nàng, thật chặt ôm lấy đầu Thanh Sanh, như là muốn khảm nàng vào trong ngực. Vòng eo không tự chủ được mà giãy dụa tùy ý ma sát, bụng dưới khẽ co rút. Bắp đùi Thanh Sanh cũng kề sát sao, chặt chẽ di chuyển ma sát với nơi tư mật kia, làm cho Trữ Tử Mộc càng kịch liệt co rút, như muốn lập tức nổ tung. Không khí ngày càng nóng lên đến cực điểm, đột nhiên, một đạo bạch quang như sét giáng xé trời vụt qua, một loại khoái cảm cao như thủy triều đánh tới, mãnh liệt như không thể chịu nổi, đừng đốt ngón tay gắt gao bấu víu lấy vai Thanh Sanh, há miệng cắn lấy cổ nàng nhưng vẫn không sao ngăn được tiếng than run rẩy. Cả hai người đều đồng thời lên tới đỉnh điểm, cũng đồng thời kiệt sức.
"Trữ Tử Mộc, ta, yêu ngươi", một khắc kia, nàng vẫn còn đang lênh đênh trôi dạt, loáng thoáng nghe thấy tiếng Thanh Sanh trầm ổn mà phiêu dật thoảng bên tai, sau đó lập tức ngã sang một bên, ngủ đến mê man.
Nàng nói yêu ta, Trữ Tự Mộc tỉnh lại mấy phần, tựa như là không thể tin nổi. Mắt phượng vẫn còn mông lung mở lớn, xuyên qua ánh trăng mập mờ nhìn chằm chằm người bên cạnh. Thấy nàng nhắm hai mắt, môi mỏng có chút sưng đỏ, bên cổ còn có dấu răng thật sâu, là của chính mình, ban nãy động tình mà cắn. Nội tâm càng lúc càng hoảng sợ, kinh hãi, bàng hoàng, không thể tin, cũng không dám tin, ngũ vị tạp trần đủ loại tâm tình đan xen trộn lẫn, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Cứ coi như hết thảy chỉ là một giấc mộng sao, đúng vậy, dù là lừa mình dối người, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nhắm nghiền hai mắt, như là muốn xóa bỏ hết những kí ức vừa rồi, chỉ là ngay trước khi nàng chìm vào giấc mộng, một loại hạnh phúc không thể kiểm soát ngăn chặn, lan tràn khắp nơi trong cơ thể nàng, ngựa hoang đây cuối cùng cũng cần nàng, muốn nàng, thuần phục với nàng, không thể rời bỏ nàng.
---
Mặt trời rạng rỡ dần treo lên nơi phương Đông, bắt đầu một ngày mới. Thanh Sanh thong thả tỉnh giấc, đầu có chút đau nhức vì tác dụng của rượu đêm qua. Trở mình, trên cổ truyền tới đau rát. Đưa tay vuốt qua, loáng thoáng nhận ra dấu răng, lập tức tỉnh, quay sang thét lớn,
"Trữ Tử Mộc! Ngươi là cẩu sao! Cắn ta làm cái gì a!!!", Trữ Tử Mộc đang yên bình trong mộng đẹp, đột nhiên bị một tiếng quát lớn từ đâu đánh thức. Nàng từ nhỏ đã vô cùng ghét ai đột ngột làm nàng thức giấc, lúc này nhíu chặt chân mày, bàn tay nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay vang lên răng rắc. Mắt còn nhắm mà một quyền đã nhanh gọn hướng Thanh Sanh tung ra. Thanh Sanh nhanh tay nhanh mắt chính xác tóm được cổ tay nàng, động một cái, chăn trên người trượt xuống, da thịt trơn bóng bại lộ trong không khí rét lạnh. Nàng đảo mắt nhìn xuống, kinh hãi không dứt, trợn mắt quát to,
"Trữ Tử Mộc!! Ngươi hỗn đản!! Lợi dụng lúc ta gặp khó khăn, cầm thú!!", lời vào tai, chân mày Trữ Tử Mộc nhảy lên, khóe miệng không khỏi co quắp, tốt lắm, ác nhân cũng biết nhanh miệng cáo trạng trước rồi. Có điều, Trữ Tử Mộc trước nay cao ngạo đương nhiên không thẳng thắn thừa nhận, thực ra đêm qua người bị lợi dụng lúc gặp khó khăn lại là nàng, cho nên cũng chỉ nheo mắt, hai tay bẻ bẻ khớp. Thanh Sanh thấy nàng bày ra một bộ dáng hung tàn, cũng tản bớt giận dữ, xuống giường nhặt y phục lên, lầm bẩm vài tiếng.
"Muốn thì ngươi nói một câu nha, ngươi không nói sao ta biết ngươi muốn...", Trữ Tử Mộc ngồi trên giường, thâm thúy nói, mà con ngươi lộ ra tia rét lạnh, làm Thanh Sanh không khỏi sợ run cả người. Mặc y phục hoàn hảo, chậm rãi đi khỏi tẩm cung, còn quay đầu ném cho Trữ Tử Mộc một ánh nhìn nghi ngờ u oán.
Sao lại trở thành một bộ dạng khác một trời một vực với tối qua rồi đây, Trữ Tử Mộc nghĩ trong lòng, cũng hăng hái trừng mắt lườm lại nàng. Thanh Sanh thấy được cái trừng mắt kia, không chống trả được lại quay đầu đi thẳng ra ngoài. Trữ Tử Mộc thu hồi ánh mắt, gương mặt thả lỏng lại hiện ra một tầng lông lung, sâu kín thở dài, chưa nói bị ăn sạch sẽ mà người ăn còn chùi mép không còn một dấu vết, lại còn bị trả đũa, cơn tức này quả thật nuốt không trôi a...
---Hết chương 43---
Editor lảm nhảm: Thanh Sanh đẩy ngã nữ vương thành công!! Tử Mộc thành vạn năm thụ!! H của nữ chủ với Hậu lúc nào cũng ôn nhu ám muội, H với Phi thì chưa gì đã thấy bạo lực nóng bỏng ????????
Chương ngọt ngào khai mạc năm mới, bắt đầu từ mai sẽ vào đợt ngược tiếp theo :v

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cung Loạn Thanh Ti, truyện Cung Loạn Thanh Ti, đọc truyện Cung Loạn Thanh Ti, Cung Loạn Thanh Ti full, Cung Loạn Thanh Ti chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top