Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cực Phẩm Thiên Vương
(Bám váy đàn bà?).
Một loại không khí mờ tối trong nháy mắt tràn ngập trong xe, nhưng Lý Dĩnh cũng không biểu hiện quá mức ngượng ngùng, ngược lại giống như khiêu khích, nàng quyệt miệng. ưỡn ngực, mị nhãn như tơ nhìn Trần Phàm.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cảm thấy cây thương bên dưới dựng đứng lên, cũng may tố chất tâm lý của hắn thật tốt, tay lái cũng không hề có vẻ run rẩy.
- Đúng rồi, người bạn kia trước đây cùng lớn lên trong đại viện với em, cũng không có chuyện gì để nói, hiện giờ tuy không còn liên hệ, nhưng nếu nàng hẹn em, em cũng không tiện cự tuyệt.
Lý Dĩnh nhìn Trần Phàm như thỉnh cầu, hỏi:
- Một hồi anh đi với em, được không?
- Ân.
Trần Phàm gật đầu.
- Nga!
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu. Lý Dĩnh tuy năm nay gần ba mươi, lại giống như được người lớn khen thưởng, cực kỳ hưng phấn.
Lần đầu tiên nhìn thấy tính trẻ con của Lý Dĩnh. Trần Phàm dở khóc dở cười.
Đồng thời hắn cũng biết, trải qua hành trình Vân Nam cùng đáp ứng Lý Dĩnh cùng quay về Nam Kinh, quan hệ giữa hắn và Lý Dĩnh lại kéo gần lại nhiều hơn.
Ở thời gian trước kia, tuy rằng Lý Dĩnh cùng hắn phát sinh quan hệ hai lần, hơn nữa còn biểu lộ tâm ý đối với hắn, nhưng bởi vì Tô San và một ít nguyên nhân khác, giữa hai người luôn giống như còn cách một tầng cửa sổ, quan hệ thật quỷ dị.
Cảm giác kia thật khó nói thành lời, giống như sự khác nhau giữa hai từ
"chân chính tiến vào" cùng
"ở lại"...
Bốn mươi phút sau. Trần Phàm lái xe rất nhanh dừng trong bãi đỗ xe cách Phu Tử Miếu không xa.
Cho xe dừng lại, Trần Phàm để Lý Dĩnh kéo tay hẳn, cùng nhau đi tới tiệm trà có niên đại đã lâu cạnh bờ sông Tần Hoài.
- Một hồi bồi các nàng uống trà xong, anh phải dẫn em đi ăn.
Chen vào đám người. Lý Dĩnh hoàn toàn coi thường ánh mắt kinh diễm của những nam nhân chung quanh, cũng không để ý tới ánh mắt ghen ghét của một ít nữ nhân, mà lại giống như kẹo cao su kề cận sát người Trần Phàm, hưởng thụ lấy thế giới hai người thật khó được.
- Bà chị à. Nam Kinh là địa bàn của em, anh đã theo em tới Nam Kinh, hết thảy tự nhiên nghe theo lời em nói.
Đi trong đám người Trần Phàm cũng có vẻ thập phần thoải mái, nhịn không được trêu chọc.
Bà chị?
Lý Dĩnh rất ít nhìn thấy Trần Phàm cợt nhả, chợt có vẻ không thích ứng, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng không nói, tim càng đập nhanh hơn.
- Tốt lắm, đêm nay anh dưới em trên.
Nhìn biểu tình cười híp mắt của Trần Phàm. Lý Dĩnh kề sát vào tai Trần Phàm, cắn vành tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi:
- Mười lần nha.
Trần Phàm nhất thời cứng ngắc.
Khoảng chín giờ, Lý Dĩnh kéo Trần Phàm đi tới tiệm trà niên đại đã lâu bên bờ Tần Hoài, được bà chủ tiệm có khí chất bất phàm dẫn tới trước cửa một ghế lô.
Nhẹ nhàng gõ vang cửa ghế lô, bà chủ đẩy cửa ra, sau đó tránh qua một bên nhường cho Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đi vào cửa.
Trong ghế lô, Tiểu Lâm trong bộ quần áo màu hồng đang thấp giọng nói gì đó với nữ nhân phong vận, ngạc nhiên nghe được thanh âm cửa mở, theo bản năng đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Ngay sau đó, khi bọn họ nhìn thấy Lý Dĩnh kéo tay Trần Phàm xuất hiện ngay cửa ghế lô thì đồng tử đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi xuất hiện vẻ khiếp sợ, không hề có chút che lấp.
Nếu Lý Dĩnh đã quyết định đưa Trần Phàm mang về Lý gia dĩ nhiên là không sợ làm ra bộ dáng thân mặt với Trần Phàm ngay trước mặt bạn bè, cho nên dù đi vào tiệm trà cũng không hề buông cánh tay Trần Phàm ra.
Lúc này nhìn thấy bạn của mình cùng một nữ nhân cũng không mấy xa lạ thần tình kinh hãi nhìn mình, chẳng những nàng không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại vẻ mặt thản nhiên nói:
- Như thế nào? Dương Lâm, Lâm tỷ, không chào đón tôi sao?
Không một tiếng trả lời, vô luận là Dương Lâm hay Lâm Vận vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
Đúng như lời Lý Dĩnh. Dương Lâm từ nhỏ lớn lên trong quân khu đại viện Nam Kinh với nàng, trước kia thật sự có thể xem như bạn thân thiết.
Nhưng sau đó, Lý Dĩnh bị chuyện tình cảm đả kích đồng thời lúc đó nàng lại gả cho Lâm Đông.
Một nữ nhân đã kết hôn cụng một nữ nhân bị thất bại trong tình yêu, thật khó có chuyện gì cùng chung tâm ý đế trò chuyện.
Cảm giác giống như một phú ông ức vạn rất khó có cùng một đề tài với một tên ăn mày.
Vì thế sau khi kết hôn quan hệ giữa Dương Lâm và Lý Dĩnh dần dần rời xa.
Hôm nay sở dĩ Dương Lâm gọi điện thoại cho Lý Dĩnh, cũng không phải nàng tâm huyết dâng trào muốn tìm Lý Dĩnh ôn chuyện, mà là do Lâm Đông giao nhiệm vụ cho nàng, muốn nàng làm tốt quan hệ với Lý Dĩnh.
Về phần Lâm Vận.
Nàng một mặt là chị ruột của Lâm Đông, đồng thời nàng còn là hồng nhan tri kỷ của Lý Sâm.
Mà vô luận là Lâm Đông hay Lý Sâm đều muốn ôm chân Trần Phi, cho nên nàng có hai tầng thân phận cũng đều tới, mục đích cũng giống như Dương Lâm, chỉ vì muốn cùng đật lên quan hệ với Lý Dĩnh, trải đường cho Lâm Đông cùng Lý Sâm dễ dàng ôm chân Trần Phi.
Dưới dạng tình hình này, Dương Lâm cùng Lâm Vận nhìn thấy Lý Dĩnh sắp trở thành vị hôn thê của Trần Phi không những mang theo một nam nhân tiến đến, nhưng còn biểu hiện ra bộ dáng cực kỳ thân mật, điều này làm sao không khiến cho các nàng khiếp sợ?
Nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Dương Lâm cùng Lâm Vận, trong lòng Trần Phàm chợt sáng ngời: hai nữ nhân này nhận thức nam nhân đến cầu hôn Lý Dĩnh lần này.
Nam nhân kia rốt cục là ai. Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình, trước khi hắn đến đây cũng không hề hỏi Lý Dĩnh.
Bởi vì nếu hắn đã quyết định đến đây, như vậy nam nhân kia là ai cũng không trọng yếu!
- Tiết Cường?
Sau thoáng ngây người. Dương Lâm nháy mắt lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, chậm rãi hộc ra hai chữ.
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm không có bất kỳ phản ứng nào, diễn cảm bình tĩnh như mặt hồ, nhưng đôi mày thanh tú của Lý Dĩnh nháy mắt nhăn lại, có chút buồn bực nói:
- Lâm Lâm, bạn có ánh mắt gì vậy, anh ấy tại sao có thể là Tiết Cường?
- Dĩnh tỷ, hắn thật sự giống Tiết Cường.
Gương mặt Dương Lâm quỷ dị nói, tựa hồ đoán được nguyên nhân Trần Phàm ở cùng một chỗ với Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh thì có chút xấu hổ cùng áy náy nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm nhẹ nhàng lắc đầu. ý bảo không sao.
Trần Phàm rất rõ ràng, cũng từng đúng như vậy, Lý Dĩnh quả thật xem hắn là người thay thế cho Tiết Cường, thậm chí ngay từ đầu Lý Dĩnh tiếp xúc hắn chẳng qua là bởi vì hắn có gương mặt giống Tiết Cường mà thôi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ở trong lòng Lý Dĩnh hắn đã không còn là người thay thế cho Tiết Cường, mà Lý Dĩnh cũng đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh của Tiết Cường dành cho nàng.
So sánh với Dương Lâm mà nói. Lâm Vận có thể trở thành hồng nhan tri kỳ của Lý Sâm. ánh mắt cũng độc hơn một ít, nàng cũng không nhận thức Trần Phàm là Tiết Cường, bởi vì nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, Trần Phàm bộc lộ khí chất không âm nhu giả dối như Tiết Cường.
Về phần là loại khí chất như thế nào, chính cô ta cũng không rõ ràng...
Sở dĩ nàng khiếp sợ, là bởi vì nàng không nghĩ tới Lý Dĩnh dám ở trong lúc mấu chốt này lại đưa nam nhân cùng quay về Nam Kinh.
Dù sao lần này đối tượng tới cầu hôn cũng không phải những con cháu hồng sắc gia tộc hay phú nhị đại muốn trèo cao, mà là Trần gia đại thiếu. Trần Phi!
- Tiểu Dĩnh, đưa bạn trai cùng vào ngồi đi!
Tuy rằng trong lòng cực độ khiếp sợ bất quá lòng dạ của Lâm Vận cũng không tệ, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đứng dậy mỉm cười nói.
Xuất thân Lý gia Lý Dĩnh cũng không phải đứa ngốc, trải qua phản ứng như vậy, nàng cũng biết nguyên nhân hai người khiếp sợ, bất quá cũng không hề biểu hiện ra ngoài.
Thứ nhất, nàng cũng giống như Trần Phàm, cũng không biết lần này người đến cầu hôn là ai.
Còn nữa, cho dù nàng biết người tới cầu hôn chính là Trần Phi, nàng cũng sẽ không thay đổi quyết định, nàng là dạng người sau khi đã làm ra quyết định, liền sẽ không dễ dàng thay đổi!
Nếu không phải như vậy năm đó nàng cũng không đến nỗi vì muốn ở chung một chỗ với Tiết Cường mà đại náo Lý gia, làm cho Lý Vân Phong tức giận tới mức thiếu chút nữa vào bệnh viện.
Mỉm cười. Lý Dĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp kéo tay Trần Phàm đi vào.
- Cậu bạn này xưng hô thế nào?
Chờ Trần Phàm cùng Lý Dĩnh ngồi xuống. Lâm Vận vừa rót trà cho hai người, vừa mỉm cười hỏi, vừa hỏi vừa đưa ánh mắt sắc bén đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới.
- Cảm ơn.
Trần Phàm cũng không hề để ý, thản nhiên tiếp nhận chén trà.
- Cậu tiểu Phàm, cậu không phải người địa phương?
Lâm Vận tiếp tục hỏi.
Trần Phàm gật đầu, lại không nói là người ở nơi nào.
- Không biết cậu tiểu Phàm hiện giờ đang làm việc ở đâu?
Lâm Vận nhếch đôi mày, thay đổi tư thế như kẻ hoàng đế cao cao tại thượng cúi xuống nhìn thần tứ.
Nhận thấy được dáng vẻ thịnh khí lãng nhân trong lời nói ngữ khí của Lâm Vận, đôi mày Lý Dĩnh không khỏi cau lại, muốn nói gì đó, kết quả không đợi nàng mở miệng. Trần Phàm cũng chẳng thèm để ý, nhàn nhạt cười nói:
- Còn đi học trong một trường đại học nhị lưu sao dám nói thăng chức nơi nào.
- Với gia thế của cậu tiểu Phàm, lo gì đường ra, đến trường chỉ là trò chơi thôi.
Lâm Vận hơi có thâm ý nói.
Biết rõ dụng ý của Lâm Vận. Trần Phàm nhàn nhạt cười nói:
- Nếu tôi có gia thế cũng sẽ không để Lý Dĩnh tỷ bao nuôi mà là đem tiền tạp thục nữ giống như Lâm Vận tỷ như vậy, đúng không?
Ngạc nhiên nghe được lời nói kinh người của Trần Phàm. Dương Lâm vốn không quen thuộc Trần Phàm liền khiếp sợ không gì sánh kịp, âm thầm cảm thán một gã bám váy đàn bà có thể làm được tới mức như Trần Phàm, cũng thật dũng mãnh.
Mà Lý Dĩnh biết rõ tỳ khí của Trần Phàm, vốn có chút lo lắng, lúc này nghe Trần Phàm vừa nói như thế, không khỏi nở nụ cười.
Khóe mắt Lâm Vận kịch liệt nhảy lên vài cái, nhưng không đương trường phát tác, mà nhìn Lý Dĩnh, ra vẻ cao cao tại thượng nhắc nhở nói:
- Tiểu Dĩnh, tôi biết cô cảm thấy hắn giống Tiết Cường, cho nên muốn chơi đùa. Chơi đùa thì có thể, nhưng ở thời điểm mấu chốt không nên chơi ra lửa a.
- Lâm Vận, chuyện của tôi khi nào tới phiên cô nhúng tay vào?
Lúc này đây, Lý Dĩnh hoàn toàn nổi giận, mặt lạnh lẽo trừng mắt nhìn Lâm Vận, lạnh lùng nói:
- Tôi cảm thấy cô nên nhìn lại thân phận của mình, đừng cho rằng mình là vợ nhỏ rồi nói sao thì nói.
Làm vợ nhỏ.
Nghe được mấy lời này, gương mặt Lâm Vận không khỏi biến đổi!
Bởi vì không môn đăng hộ đối, đời này nàng không thể trở thành người vợ hợp pháp của Lý gia đại thiếu Lý Sâm, chỉ có thể ở sau lưng làm hồng nhan tri kỷ.
Vô luận hồng nhan tri kỷ như nàng thông minh lanh lợi tài giỏi như thế nào, được Lý Sâm thích ra sao, nàng chung quy chỉ có tư cách làm vợ nhỏ mà thôi, ngay cả nửa người của Lý gia cũng không được tính vào, tự nhiên không có tư cách nhúng tay vào chuyện Lý Dĩnh.
Tuy rằng bị một câu của Lý Dĩnh chợt trúng uy hiếp, nhưng biết rõ chuyện này trọng yếu Lâm Vận cũng không lùi bước, mà nhìn Trần Phàm nói:
- Cậu tiểu Phàm, cậu có biết thân phận của Lý Dĩnh không?
Hiển nhiên. Lâm Vận muốn bày ra thân phận của Lý Dĩnh để Trần Phàm biết khó mà lui.
- Ba!
Lần này không đợi Trần Phàm mở miệng. Lý Dĩnh trực tiếp vỗ bàn ngăn trở câu hỏi của Lâm Vận:
- Đủ rồi!
- Lâm tỷ, bỏ đi.
Biết rõ tính tình quật cường của Lý Dĩnh. Dương Lâm thấy Lý Dĩnh nổi giận, cũng đứng dậy ngăn cản nói.
- Thật có lỗi, tiểu Dĩnh, tôi cũng là lo lắng cho cô thôi.
Lâm Vận nhíu mày, theo sau nói:
- Tôi đi vệ sinh.
Lý Dĩnh tức giận nhìn Lâm Vận không nói gì. Dương Lâm muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì mới tốt, vẻ mặt xấu hổ, mà Trần Phàm lại có biểu tình như suy nghĩ, cũng không biết được suy nghĩ điều gì.
Vài giây sau. Lâm Vận đi nhanh ra ghế lô, lập tức đi tới cuối hành lang, lấy ra điện thoại gọi cho Lý Sâm:
- Tụi em nhìn thấy Lý Dĩnh, nhưng bên người nàng còn đi theo một gã bám váy đàn bà.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Cực Phẩm Thiên Vương,
truyện Cực Phẩm Thiên Vương,
đọc truyện Cực Phẩm Thiên Vương,
Cực Phẩm Thiên Vương full,
Cực Phẩm Thiên Vương chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!