Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 68: Dục luyện thần công


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cực Phẩm Gia Đinh

Lúc giao đấu, hai người sớm đã rời khỏi Tiêu gia tới một mảnh đất trống, xung quanh chẳng ai có thể nghe thấy.

Tiêu Thanh Tuyền khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi run nhè nhẹ, thật lâu sau nàng mới nói:

- Ta cùng ngươi nói về hắn thì chẳng có tác dụng gì, với lại chuyện của ta cũng không cần người khác quản.

Tần Tiên Nhi cười khanh khách:

- Sư tỷ, việc nam nữ luyến ái không có cách nào cứu vãn, đã cứu không được thì nên thuận theo bản thân và thiên ý mới phải. Sao dáng vẻ của tỷ lại đau khổ vậy? Chẳng qua tỷ thích hắn, mà không thể cùng ta tranh giành. Nếu không ta nhất định sẽ giết người.

Tiêu Thanh Tuyền giọng lạnh nhạt:

- Ta cùng tên Lâm Vãn Vinh đó chỉ là hảo bằng hữu chứ không như ngươi tưởng. Tuy ngươi có lòng với hắn, há dễ gì đạt được như tâm nguyện, hắn đã có người trong mộng rồi.

Tần Tiên Nhi cười duyên:

- Sư tỷ không cần nhọc công nhắc nhở, ta sớm đã biết và tự có phương pháp. Nhưng sao tỷ quan tâm đến hắn như thế, có thật chỉ là đồng đạo bằng hữu không? Ta xem phong cách hắn khi đối xử cùng người có chút quỷ dị, chẳng biết hai chữ "bằng hữu" vừa nói là như thế nào?

Tiêu Thanh Tuyền trên mặt lãnh đạm, thật lâu sau mới nói:

- Hôm nay ta không muốn đánh với ngươi. Ngươi chung tình với hắn, hãy bảo hộ hắn cho tốt. Hắn không có công phu hộ thân, lại đang xảy nhiều chuyện, không có người bên cạnh, ta sợ hắn…

Nàng cắn môi nói không dứt câu. Tần Tiên Nhi nghe vậy cũng không đấu võ mồm với nàng nữa, thầm thở dài:

- Hắn là người tính khí thật ngoan cố. Mấy ngày trước ta đã cho hắn biết, kêu hắn rời Tiêu gia. Nhưng hắn lại lưỡng lự, hôm nay lại nhờ người thông tri cho hắn, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được hắn. Ta khuyên hắn rời khỏi Tiêu gia nhưng khuyên không được, nguyên lai chắc tại con tiểu hồ ly Tiêu nhị tiểu thư kia.

Tiêu Thanh Tuyền thầm nghĩ: "Ngươi mới hồ ly, còn đẩy qua cho tiểu thư nhà ngươi ta." Bất quá ngẫm lại tính cách của Lâm Vãn Vinh quả thật độc đáo, liền cũng hít một hơi nói:

- Cũng không biết ai có thể tác động đến hắn. Vài ngày trước thôi, ta bảo hắn học chút võ thuật, nhưng hắn lại không thèm lưu ý đến. Không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa.

Tần Tiên Nhi cười khanh khách:

- Thì ra sư tỷ cũng có tâm tư này giống ta. Ta tặng hắn rất nhiều bảo điển, nhưng hắn cũng chẳng liếc mắt. Trời sinh hắn có tính cách này, thật khiến người khác vui vẻ, chỉ không biết là hắn thực có vui không.

Tiêu Thanh Tuyền nghe những lời thẳng thắn như vậy, thầm nghĩ: "Tần Tiên Nhi này thật sự là một Bạch Liên yêu nữ, ngay cả những lời này cũng có thể dễ dàng thốt ra ngoài miệng. Nàng mỉm cười nói:

- Kỳ thật chúng ta đều xem nhẹ hắn, hắn đích thực là một kẻ rất thông minh. Những thứ chúng ta tặng hắn tuy đối với người khác là bảo bối, mong cũng không được, nhưng hắn đã lớn tuổi, nếu không gặp chút kỳ ngộ thì lúc này sẽ phải học lại từ đầu, rất khó để thành công. Dù có tu luyện, cũng chẳng ngăn cản được bọn tặc nhân Bạch Liên giáo các ngươi tới lui.

Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn nàng, cũng không xuất ngôn tranh biện, chỉ tiếp lời:

- Người với ta từ nhỏ đã tu luyện võ thuật, lại không biết đã dùng bao nhiêu linh dược. Tuy được sư môn trưởng bối nhiều năm dạy dỗ, cũng phải mất hai mươi năm khổ luyện mới có công phu như ngày hôm nay. Hắn một người bình thường, lại nhiều tuổi như vậy, nếu nhận bảo điển của chúng ta, tu luyện theo phương pháp bình thường, đối với hắn không có một chút tác dụng, nhưng lại thiếu chúng ta một điểm ân tình. Hắn là người tinh minh, cũng sẽ không vì thế mà tổn hại đến sinh ý.

Nói tới đây, Tiêu Thanh Tuyền khẽ cười khúc khích một tiếng, hiển nhiên nhớ đến hình dáng tinh lanh của tên gian thương kia, trời sinh hắn với mọi người bất đồng. Tần Tiên Nhi trên mặt cũng lộ ra nét tiếu ý, hai nữ tử bình thường đối địch với nhau nhưng lúc này đều đang cùng tơ tưởng tới một người.

Tần Tiên Nhi đột nhiên nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Tuyền nói:

- Sư tỷ, ngươi đối với hắn thông hiểu như thế, sợ là đang nhớ hắn rồi.

Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên cả kinh, ngẫm lại lời nói vừa rồi đúng là xuất phát từ miệng mình, chính mình cũng có chút khó tin. Cũng may pháp môn nàng tu tập thuở nhỏ đều là minh tâm tĩnh khí, vội vàng niệm vài câu, tâm tư lại trở lại bình thường.

Tần Tiên Nhi như trầm mặc sau nửa ngày, đột nhiên khẽ thở dài:

- Sư tỷ, ta cùng với ngươi đánh tới đánh lui, nhưng lại không thoát được liên hệ với hắn, chẳng lẽ đó là vận mệnh của nữ nhân chúng ta sao?

Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn nàng, lòng nhủ: "ngươi tuy là yêu nữ Bạch Liên giáo, hắn cũng là tà nhân, không biết yêu nữ và tà nhân này đã cùng nhau làm gì, cuối cùng thì ai có thể thắng ai". Nàng ngẫm nghĩ, mặc kệ ai thắng ai, đối với mình đều không có quan hệ, nói vậy nhưng trong lòng lại có chút đau khổ, liền cố dằn tâm, sắc mặt điềm tĩnh trở lại. Mới vừa rồi hai nữ tử còn đánh nhau không thể giảng hòa, rồi lại cùng trầm mặc đứng lại, thật không ai cảm nhận được sự vi diệu của thế gian này.

Tần Tiên Nhi suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cong mi cười nói:

- Sư tỷ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy người đối với ta là có uy hiếp lớn nhất, nếu không có ta, hắn tất nhiên đã chung tình với người. Không giết người, trong lòng ta thật khó an tĩnh được.

Nàng nói đánh là đánh, thân hình mạnh mẽ lao tới, mười ngón tay xòe ra, nhiều điểm sáng lóe lên như tia chớp hướng Tiêu Thanh Tuyền phóng tới. Vừa mới rồi hai người còn đàm tiếu râm ran, đảo mắt đã động sát khí, yêu nữ này sắc mặt biến hóa cực nhanh, sợ rằng ngay cả Lâm Vãn Vinh nhìn thấy chắc cũng phải than thở.

Tiêu Thanh Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, yêu nữ vẫn là yêu nữ, mặc dù ngươi trăm lần biến hóa, những cũng khó cải biến bản tính. Trong lòng nàng nảy sinh ý nghĩ này, nhưng tay lại không nhàn rỗi, các ngón tay ngọc khẽ xòe ra, thu tất cả ám khí vào tay, nhìn kỹ vào thì thấy toàn là ngân châm.

Tần Tiên Nhi khanh khách cười, thân hình phóng đi, thanh âm từ xa truyền lại:

- Sư tỷ, ta bây giờ đi chiếu cố cho hắn. Người hãy cận thận, ta luôn muốn giết người.

Tiêu Thanh Tuyền nhìn theo bóng lưng nàng ta sâu kín thở dài, yêu nữ này đối với Lâm Vãn Vinh cũng thành tâm, nhưng xem dáng vẻ nàng, tại Bạch Liên giáo xem chừng cũng có chút khổ tâm, thật sự có thể bảo hộ hắn chu toàn sao?

"Tiểu thư…" Một tiếng hô nhẹ cắt ngang dòng trầm sư của Tiêu Thanh Tuyền, nàng quay đầu lại thấy nha hoàn Tú Hà.

Tiêu Thanh Tuyền hỏi:

- Sự tình sao rồi?

Tú Hà đáp:

- Hỏa nhân hình như đã rời thành, nô tỳ theo bọn họ trong chốc lát, lưu lại chút ký hiệu, giờ mới trở lại được.

- Chỉ cần có thể tìm được bọn chúng, lập tức ra tay.

Tiêu Thanh Tuyền nói xong, xoay người bước đi.

- Tiểu thư, chúng ta có tới Giang tô điều chút binh mã không?

Tú Hà vội hỏi.

Tiêu Thanh Tuyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói:

- Mấy ngày gần đây phỉ loạn liên tục xuất hiện tại Kim Lăng, vị tất không liên quan gì tới nha môn!? Chỉ huy sứ giang tô Trình Đức, ta không mấy tin tưởng. Huống chi ta trong tay không có quân phù, nếu điều binh thì hắn cũng bất động. Giang tô tổng đốc Lạc Mẫn dưới tay có chút lính tuần phòng, phái đi cũng vô tác dụng. Chúng ta tự tiến hành. Trước tiên cứu người, việc của hắn, ngày sau sẽ tính.

Tú Hà khẽ vâng một tiếng, liền theo sau tiểu thư, hai người thân ảnh như mèo, biến mất trong bóng đêm.


Lúc này Lâm Vãn Vinh không rõ chuyện gì. Hắn chỉ cảm thấy buồn bực, lão tử đang an lành là một gia đinh, cho dù lão tử đời đời kiếp kiếp ở Tiêu gia, lão thiên tính toán thế nào mà khiến cho lão tử ra thế này. Hắn bị người ta dắt đi sóng vai với Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đi bên cạnh nữ tử kia cũng nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Đại khái ý tứ là, ta là Tiêu gia chủ nhân, bọn họ bắt ta còn có nguyên nhân. Như thế nào mà hắn là một gia đinh cũng bị bắt.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cười khổ, ngươi tưởng ta thông đồng với bọn chúng sao, mẹ nó, lần này khẳng định sẽ làm cho người ta nghĩ xấu mà.

Hai người bị người ta chế trụ huyệt đạo, thân trên không thể động, miệng cũng không nó được. Đại tiểu thư trước mặt tặc nhân biểu hiện tuy cương ngạnh, nhưng nàng nói cho cùng thì cũng là một nữ tử. Trong tâm tự nhiên có chút sợ hãi, liền hướng về tên gia đinh của mình, liền thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười, cô nàng tuy là nữ cường nhân trong thương trường nhưng gặp phải cảnh ngộ thế này thì cũng không nghĩ được gì. Mặc dù đối với tên gia đinh bên cạnh có chút chán ghét, nhưng lúc này có hắn nàng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Tặc nhân nọ đặt hai người ở trong xe ngựa, liền giải huyệt đạo. Tặc nhân đại sư huynh tiến lại nhìn thẳng vào Đại tiểu thư với đôi mắt thèm thuồng, thật lâu sau khẽ nuốt nước miếng ực một tiếng và nói với Tiêu Đại tiểu thư:

- Xin lỗi Đại tiểu thư, bất qúa ta tin ngày sau nàng sẽ cảm tạ ta, ha ha.

Hắn đánh mắt với nữ tử bên cạnh. Nữ tử nọ liền đưa tay lên người Đại tiểu thư khám xét, Tiêu Ngọc cả kinh tức giận nói:

- Ngươi muốn gì, ngươi nếu còn dám tới, ta liền chết trước mặt ngươi.

Sư huynh nọ tuy vẻ mặt lang sói, nhưng tựa hồ đối với đại tiểu thư có chút kiêng kỵ, nên với việc này để cho nữ tử bênh cạnh làm, Tiêu Ngọc cũng là người thông minh, thấy nữ tử nọ thủ thế liền biết muốn lục soát thân thể nàng, hừ một tiếng:

- Người đàn bà này nếu dám động đến ta một chút, ta liền chết trước mặt ngươi.

Nữ nhân nọ do dự một chút, đảo mắt nhìn đại sư huynh, đại sư huynh cười hắc hắc nói:

- Tiêu Đại tiểu thư chớ hiểu lầm, chúng ta làm vậy cũng là đề phòng bất trắc. Chỉ cần Đại tiểu thư đáp ứng ta không nghĩ đến việc tìm cái chết, ta cũng sẽ không gây khó khăn cho tiểu thư.

Lâm Vãn Vinh ở bên này nghe được nhíu mày, tặc nhân này đối với Đại tiểu thư có chút kiêng kỵ. Kể cũng lạ, nếu vì tiền tài, cũng không cần kiêng kỵ cô ta đến như vậy, chỉ có thể giải thích rằng bọn họ đối với cô ta còn có mưu đồ. Đại tiểu thư biết tính mạng mình lúc này đang trong tay người ta, nhưng nàng tính tình cương liệt, liền cười lạnh nói:

- Chỉ cần các ngươi không gây hại đến hai người chúng ta, bao nhiêu tiền ta cũng cho.

Tặc thủ cười nói:

- Nếu đã như vậy, ta đây sẽ không gây khó khăn cho Đại tiểu thư nữa, hi vọng nàng cũng đừng gây khó khăn cho ta.

Bàn tay hắn phất nhẹ một cái, lại chế ngự huyệt đạo tay chân hai người, khiến hai người không thể động đậy. Lúc này, đã đi được một đoạn đường dài ra bên ngoài, cũng không sợ bọn họ kêu cứu, hắn cũng thoải mái một chút, khai giải luôn cả á huyệt của hai người. May cho Đại tiểu thư, tặc nhân không có khám xét thân thể của nàng, cũng không để ý tới Lâm Vãn Vinh liền xoay người đi.

Mười mấy tên tặc nhân liền xoay người lên ngựa, vây quanh xe ngựa, tiếng chân ngựa "cộp cộp " vang lên, nhanh chóng thẳng ra ngoại thành.

Đại tiểu thư tạm thời cũng bớt căng thẳng, thoáng nhìn qua Lâm Tam, thấy hắn đang trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì. Nàng thầm nghĩ, trong lúc này, sao ngươi lại bần thần như vậy?

"Uy …" Đại tiểu thư khẽ la lên. Xe ngựa này chật chội, hai người bị nhốt ở trong, tay chân không thể nhúc nhích, chỉ có miệng còn nói được.

Lâm Vãn Vinh cũng bừng tỉnh, đưa mắt nhìn xuống cái miệng, thứ duy nhất mà hai người còn có thể cử động được. Từ độ xóc của xe ngựa mà nói, nhất định đã ra ngoài thành, hai người cho dù hô cứu cũng vô tác dụng, hơn nữa bên cạnh lại còn cả đám tặc nhân vây quanh, nếu mở miệng cầu cứu, hiệp khách còn chưa chạy tới hai người đã trở thành khúc thịt nát rồi. Hắn vốn là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc ngu ngốc như thế.

Hắn hướng Đại tiểu thư nháy mắt mấy cái, cười nói:

- Đại tiểu thư, trên xe ngựa ta không thể tự cử động, thân ta cũng không tự làm chủ được đâu nghe.

Tiêu ngọc trên mặt đỏ lên, lần trước cũng do hắn ép buộc hai ngươi mới ngồi chung xe. Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, trong lòng cũng không hiểu tại sao vào hoàn cảnh khó khăn này mà hắn vẫn có tâm tư khinh bạc mình?

- Ta xem đám tặc nhân này, tựa hồ đối Đại tiểu thư không dám vô lễ, ta đoán không sai là chúng muốn mời Đại tiểu thư về làm áp trại phu nhân. Bất quá nàng an tâm, ta dù có liều mạng nhỏ cũng mang nàng trở về.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

- Ngươi ba hoa gì vậy.

Tiêu Ngọc Nhược bối rối, nhưng bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng cũng bớt sợ hãi vài phần.

Lâm Vãn Vinh cũng không hẳn nói dối, mới vừa rồi Đại tiểu thư cùng tặc nhân bàn điều kiện, bao gồm cả mình, điều này làm hắn trong lòng rất được an ủi: "nguyên lai lão tử trong lòng tiểu thư cũng có chút phân lượng. Hơn nữa nàng lại là tỷ tỷ của tiểu nha đầu Ngọc Sương, cũng nên chiếu cố cho nàng."

Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút an tâm, nếu bọn đạo tặc đối với hai người còn có yêu cầu gì, chỉ cần người cầu ta, có thể bàn điều kiện, so về âm mưu quỷ kế, lão tử chẳng sợ ai. Nhớ tới Ngọc Sương tiểu nha đầu, Lâm Vãn Vinh trong lòng xúc động dâng trào, nếu có thể chạy thoát trở về, lão tử nhất định phải ôm lấy tiểu nha đầu kia hôn một cái.

Đại tiểu thư nhìn hắn thần sắc ôn nhu, so với dáng bộ hung ác trước kia dường như là hai người, trong lòng thoáng động, thầm nghĩ, hắn đang nghĩ tới cái gì, lại có thần sắc như vậy?

Hai người đều im lặng, Đại tiểu thư tuy bị người ta bắt, nhưng trước mắt có tên gia đinh quỷ kế đa đoan đi cùng mình, trong lòng cũng đỡ sợ hãi, thật sự cũng an tâm hơn. Xe ngựa lách ca lách cách, lợi dụng màn đêm chạy ra ngoại thành, Đại tiểu thư tối nay bị chút hoảng loạn, cũng từ từ vào giấc ngủ.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng trong lúc ngủ vẫn nhíu mày, tựa hồ có rất nhiều điều phiền não, lại thấy hai má nàng tái nhợt, trong lòng nhịn không được thở dài. Nha đầu này, ngày thường chịu áp lực quá lớn, không chỉ có đấu đá trên thương trường, quản tốt Tiêu gia, lại còn cùng cùng thổ phỉ giao dịch, quả thật không dễ dàng. Hắn cúi đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, "Mẹ nó, lần này bị người khi dễ thảm quá, nếu có thể trốn đi, lão tử không tiếc bao nhiêu tiền, cũng phải mua thiên niên hay vạn niên hà thủ ô gia tăng một chút công lực." Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm than.

Ấn tượng của hắn đối với tiểu thuyết võ hiệp chỉ là những tên đầu trâu biến thái, được cơ duyên bên ngoài gia tăng công lực, phạt kinh tẩy tủy, thoát thai hoán cốt, đao thương bất nhập, có công pháp mạnh mẽ tựa như Ấn Độ thần du*

Thần công, thần công, chóng luyện thần công, lão tử nhất định luyện thần công. Đấy là những tâm nguyện lớn nhất của Lâm Vãn Vinh trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cực Phẩm Gia Đinh, truyện Cực Phẩm Gia Đinh, đọc truyện Cực Phẩm Gia Đinh, Cực Phẩm Gia Đinh full, Cực Phẩm Gia Đinh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top