Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cực Phẩm Gia Đinh
Ngày thứ hai, sau khi được lệnh của đại tiểu thư không cần đến thư phòng, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí mà ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm nay hắn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng của mình để làm thí nghiệm nước hoa.
Lần này có được kinh nghiệm của hôm qua, nên tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều, thủ pháp mà hắn nắm được cũng đã thành thục hơn rất nhiều, hương tinh được chiết xuất ra, chủng loại cũng đã nhiều hơn rất nhiều. Mỗi lần hắn làm thí nghiệm đều cẩn thận ghi lại tỉ lệ để làm số liệu, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì những ghi chép đơn giản trong tay này về sau sẽ là bí quyết làm nước hoa có giá trị liên thành rồi. Những thứ này đều là bạc trắng cả đấy, nghĩ đến thôi mà đã chảy nước miếng rồi.
Bận rộn đến khi trời tối thì vừa lúc hoàn thành xong sản phẩm trong tay, vừa vặn lưng một cái thì đột nhiên có một con nha hoàn chạy đến cất tiếng nũng nịu gọi:
-“Tam ca, Tam ca, mau đi, có người đưa danh thiếp cho huynh đó.”
-“Cái gì?”
Lâm Vãn Vinh giật mình kinh hãi, hắn là một kẻ hạ nhân của Tiêu gia, sao lại có người mời hắn chứ? Thật là một chuyện kì lạ. Đột nhiên hắn nghĩ đến những chuyện đã nói với Tần Tiên Nhi, không phải nha đầu này đến thật đó chứ.
Đến phòng khách thì nhìn thấy một con nha hoàn đang đứng ở đó và đang nói chuyện với biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia nhìn thấy Lâm Vãn Vinh liền vui vẻ nói:
-“Lâm Tam, ngươi đến rất đúng lúc. Tần Tiên Nhi tiểu thư mời chúng ta tối mai đến phủ một chuyến, ngươi thấy thế nào?”
Từ sau khi trải qua chuyện Diệu Ngọc Phường, thái độ của biểu thiếu gia đối với Lâm Vãn Vinh đặc biệt khách khí. Tên gia đinh này không chỉ có tài, lại còn đủ ý khí và có học vấn nữa, biểu thiếu gia trong lòng rất coi trọng hắn.
Đến phủ? đến phủ nào chứ, đi nhà thổ mà còn văn nhã đến thế sao. Lâm Vãn Vinh thầm cuời trong bụng nhưng vẫn giả bộ gượng gạo nói:
-“Ồ?”
Con nha hoàn đó vội vàng đưa tấm danh thiếp cho Lâm Vãn Vinh nói:
-“Mời Lâm công tử ngày mai ghé thăm tiểu thư.”
Lâm Vãn Vinh mở tấm thiếp ra, một mùi hương thoang thoảng bay thẳng vào mũi hắn, dung mạo tú lệ của Tần Tiên Nhi dường như đang xuất hiện trước mặt hắn. Tấm thiếp rất tinh xảo, bên trên thêu một đôi uyên ương giao cảnh, phía dưới còn điểm một hàng chữ mềm mại:
-“ Dữ quân nhất biệt,độ nhật như niên。Niệm quân chi tâm,dục ngôn dục ngôn.”
(Cùng tướng công từ biệt, một ngày như một năm; tưởng nhớ tướng công trong lòng, muốn nói tỏ bày)
Phía dưới đề ba chữ Tần Tiên Nhi.
Những nét chữ này rất thanh tú, vừa nhìn đã nhận ra đây là bút tích của một cô gái ,chắc là nét bút của Tần Tiên Nhi rồi. Lâm Vãn Vinh đã từng nhìn thấy chữ Tiêu Ngọc Sương viết và bây giờ nhìn thấy ‘mặc bảo ‘của Tần Tiên Nhi thì trong lòng có chút cảm thán. Ai bảo nữ tử vô tài đã là đức nào, chữ mà hai cô nương này viết cho dù hắn có luyện mười năm nữa cũng không theo kịp. Đương nhiên, nếu như viết bằng bút máy thì không cần phải nói nữa rồi.
Dục ngôn, dục ngôn.Nhìn thấy mấy chữ này Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười, Tần Tiên Nhi này rõ ràng là muốn tìm hắn tán gẫu thôi mà lại viết u oán như vậy, người không biết còn cho rằng ta chơi đùa với nàng ấy rồi quất ngựa truy phong nữa ý chứ.
Trên thiếp của biểu thiếu gia vẽ mai lan cúc trúc tữ quân tử, chữ cũng viết rất nhiều , chi chít mấy hàng nhưng toàn là những lời ngốc nghếch sáo rỗng nói mời Quách công tử đến chơi .Nhìn nét chữ trên đó thì thấy cũng không bằng chữ trên thiếp của Lâm Vãn Vinh , rõ ràng do người khác viết hộ. Tần Tiên Nhi này đúng là có chút tâm sự, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Nói chuyện thoải mái với biểu thiếu gia một lát, bàn luận một chút cho rõ ràng về hành trình xong xuôi, khi Lâm Vãn Vinh trở về tiểu viện của mình thì đã là giờ thắp đèn rồi.
Tinh thần Lâm Vãn Vinh rất tốt, thấy khắp vườn hoa tươi bay lả tả, hắn nhịn không nổi kêu a lên một tiếng để phát tiết một chút hưng phấn trong lòng. Sau đó hắn đẩy cửa bước vào phòng, chân trái vừa đặt lên bậc cửa , ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiếu Thanh Tuyền đang ngồi trên đó nhìn hắn mỉm cười.
-“Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Lâm Vãn Vinh cười nói, sau khi trở nên quen thân với Tiếu Thanh Tuyền thì những lời khách sáo đều miễn hết đi, chẳng hơi sức đâu mà nói những lời thừa thãi đó. Tiếu Thanh Tuyền này dường như cũng rất phối hợp với hắn, mỗi ngày không cần chào hỏi liền vào thẳng phòng hắn cứ như đi xuyên qua cửa vậy, mang lại cho hắn cảm giác như là cô nương này đến để hò hẹn với hắn vậy.
-“Đến xem tiến triển của thứ phấn thơm đó của ngươi. Ngươi đã hứa rồi là phải tặng ta một phần trước.”
Tiếu Thanh Tuyền xem ra quả thực rất thích nước hoa, nếu không nàng sẽ không đến đây đâu.
-“Sao có thể nhanh như vậy được chứ? Thí nghiệm của ta vẫn còn chưa làm xong. Hơn nữa, cho dù làm xong thí nghiệm thì cũng phải lần sau mới có thể sản xuất được, đến lúc đó mới có thể cho nàng.”
Tiếu Thanh Tuyền mỉm cười nói:
-“Ta cũng không vội. Chỉ cần ngươi làm xong rồi không quên ta là được.”
Khuôn mặt nàng hơi có chút ửng hồng , ánh mắt lúng liếng nhưng chợt nhìn thấy tấm thiếp trong tay hắn, nàng lập tức kì lạ hỏi:
-“Còn có người gửi thiếp cho ngươi nữa cơ đấy? Xem ra sức quyến rũ của ngươi cũng không nhỏ đâu.”
Lâm Vãn Vinh biết giữa nàng và Tần Tiên Nhi có gì đó không đúng nên cũng không nói là ai gửi đến. Ánh mắt Tiếu Thanh Tuyền thật tốt, từ tờ giấy chưa gấp kín mà nàng có thể nhìn thấy ba chữ Tần Tiên Nhi, nét mặt có chút biến đổi, nàng hắng giọng nói:
-“Là Tần Tiên Nhi mời ngươi đến phải không?”
Cô nương này ánh mắt thật tinh tường quá, thấy không thể giấu được, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-“Nàng ấy mời công tử ta, nhân tiện mời luôn cả ta nữa.”
-“Ta thấy là mời ngươi rồi nhân tiện mời luôn công tử nhà ngươi thì có.”
Tiếu Thanh Tuyền lạnh lùng nói.
-“Đều như vậy cả thôi, giống nhau cả mà.”
Lâm Vãn Vinh biết không thể giấu nổi nàng bèn ngượng ngùng nói.
-“Vậy ngươi có muốn đi không?”
Tiếu Thanh Tuyền làm như vô ý hỏi.
-“Cái này, ta tạm thời còn cần phải suy nghĩ đã. Nàng cũng biết, ta không phải là người tuỳ tiện.”
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, trong lòng thầm thêm một câu nữa: Khi ta tuỳ tiện thì không là người.
Tiếu Thanh Tuyền thấy hắn tự tung tự hứng rất muốn cười nhưng nén lại hắng giọng nói:
-“Tâm tư của con người ngươi nhiều quá, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Nàng ấy thành tâm mời ngươi mà ngươi không đi thì lại tỏ ta ích kỉ quá. Nếu ngươi thích qua lại với nàng ấy thì cứ đi, dù sao cũng đâu có ai ngăn cản ngươi đâu.”
-“Nàng ghen rồi?”
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói.
Trong lòng Tiếu Thanh Tuyền hơi rộn ràng, nàng vội vàng nói:
-“Ngươi nói linh tinh gì vậy?”
Nói đoạn tình cảm trên mặt hơi chuyển sang trạng thái lạnh lùng.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, cô nương này da mặt thật mỏng quá đi, không biết đùa nữa.
-“Nếu nói như vậy, để chứng minh ta và Tần tiểu thư là trong sạch, ta đành phải hi sinh một chút, khó khăn miễn cưỡng đến gặp nàng ấy một lần rồi.Uhm..Tần tiểu thư này quả thật là một đại mĩ nhân, có thể đến nói chuyện cũng thật tốt. Tuy nhiên nàng yên tâm, cho dù ta gặp nàng ấy thì cũng sẽ không có ý nghĩ không thiết thực nào đâu . điều ta lo lắng nhất là nàng ấy sẽ có những ý nghĩ không nên có với ta.”
Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cách dâm đãng.
Tiếu Thanh Tuyền khẽ hừ một tiếng, lườm hắn một cái nhưng không nói gì, bước nhanh ra phía cửa, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói.
Hôm nay nàng đến sớm đi cũng sớm, Lâm Vãn Vinh trong long thấy hơi kì lạ bèn nói lớn:
-“Nàng đã phải đi rồi sao? Ngày mai có đến nữa không?”
Tiếu Thanh Tuyền đã leo lên bức tường cao, vẫn chưa kịp trả lời hắn thì đã nghe thấy tiếng hắn nói:
-“Khi trèo tường phải cẩn thận, đừng ngã đấy.”
Tiếu Thanh Tuyền trong khi tâm thần bất định, chân khí đã bị đảo lộn nên suýt nữa thì bước chân hụt vào không trung, nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận nên bước chân lên bức tường rồi quay lại giận dữ nhìn hắn một cái, đoạn nhảy xuống góc tường chạy vội đi.
Cô nương này nói đến là đến nói đi là đi, một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói nữa, thật sự không coi bổn công tử ra gì cả. Tuy nhiên tư thế trèo tường của nàng thật đẹp vô cùng, cái mông đó, ha ha không cần phải nói nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh đứng ở đó nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm của Tiếu Thanh Tuyền lúc đứng trên bức tườn quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đôi chân ngọc ngà mạnh mẽ đó đứng trên bức tương cao , không biết làm sao lại khiến hắn nhớ đến một lời quảng cáo: đứng càng cao thì đi tiểu càng xa.
Lại một ngày nữa trôi qua, khi Phúc bá vào đến trong vườn thì vô cùng kinh ngạc, hoa hồng, hoa cúc, hoa nhài vốn tràn ngập khu vườn hầu hết đều đã bị người ta hái mất cánh hoa. Ông là một người yêu hoa chân chính nên trong cơn đau lòng vô hạn vội vàng gọi lớn:
-“Lâm Tam, Lâm Tam!”
Gọi mấy tiếng vẫn không thấy người trả lời, trong lòng ông vô cùng lo lắng, có lẽ khu vườn này đã gặp phải tên trộm hoa rồi, Lâm Tam sao lại không thấy đâu chứ?
Phúc bá vội vội vàng vàng đi vào phòng xem thì thấy Lâm Tam ngay cả y thường cũng không cởi mà đang nằm bò trên giường ngủ một giấc say sưa.
Bây giờ đã là quá trưa rồi, tên tiểu tử này vẫn còn ngủ sao? Phúc bá bước lên phía trước vỗ vỗ vào cánh tay hắn nói:
-“Lâm Tam, ngươi mau dậy đi. Khu vườn này sao lại có trộm chứ?”
Đêm qua sau khi Tiếu Thanh Tuyền đi, Lâm Vãn Vinh lại làm thí nghiệm cả đêm, đến khi trời sáng mới mệt quá ngủ thiếp đi, lúc này mở mắt ra lại thấy Phúc bá đang đứng trước mặt thì vội vàng nói:
-“Phúc bá, hôm nay sao người đến sớm như vậy?”
Phúc bá nói:
-“Sớm gì mà sớm chứ, đã ăn cơm trưa rồi đó. Lâm Tam, ta hỏi ngươi, có phải khu vườn này đã gặp phải trộm rồi không, tại sao những bông hoa kia đều bị người ta hái mất rồi.”
Lúc Lâm Vãn Vinh làm thí nghiệm số lượng cánh hoa dung đến là rất nhiều, may mà trong khu vườn này hoa cỏ vô số nên mới có thể đắc ý tiếp tục tiến hành, lúc này nghe Phúc bá nói vậy hắn vội vàng nói:
-“Ồ, có lẽ là bọn nha hoàn ở tiền viện hái đó. Phúc bá, người cũng biết đó, con người nô tài hơi anh tuấn một chút nên những nha đầu đó thường xuyên xuyên qua cánh cửa hái vài bông hoa, điều đó cũng rất bình thường thôi mà, hơn nữa, bọn họ thường khen Phúc bá chăm chỉ thiện lương, tay nghề lại giỏi, còn nói phải học tập lão nhân gia người nhiều đó.”
Lâm Vãn Vinh không hề chớp mắt, nói những lời nịnh bợ hùng hồn mà không hề thấy xấu hổ. Phúc bá cười ngăn hắn lại:
-“Tên tiểu tử ngươi, mồm miệng trơn tru, không biết đã có thể lừa bao nhiêu cô gái rồi nữa.”
-“Phúc bá. Tiêu gia chúng ta chỉ có một vườn hoa này thôi sao?”
Bây giờ điều Lâm Vãn Vinh quan tâm là nguồn cung cấp cánh hoa, muốn chế tạo nước hoa thì phải cần đến hàng trăm nghìn tấn cánh hoa nhưng phải đến đâu tìm đây?
Phúc bá lắc đầu nói:
-“Đương nhiên không chỉ có một chỗ này. Tiêu gia chúng ta nhà lớn sản nghiệp lớn, ở Kim Lăng, Tô Châu, Trấn Giang đều có mấy trạch tự. Ở phía nam thành cũng có một đại trang viên, diện tích lớn hơn chỗ này có đến mười lần.Khi lão thái gia còn, sau khi từ triều đình trở về dưỡng lão đã trồng ở đó vô vàn hoa cỏ, nhiều không kể xiết, những thứ trong khu vườn này bây giờ cũng không bằng một phần trăm ở đó. Rất nhiều hoa cỏ được trồng trong khu vườn này đều là mang từ đó đến, chỗ đó bây giờ cũng có người chăm sóc, quy mô lớn hơn ở đây rất nhiều.”
Tiêu gia này quả thật là một đại địa chủ, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, tuy nhiên có được một hoa viên lớn như thế rồi thì vấn đề nguồn cung cấp cánh hoa không phải đã được giải quyết rồi sao.
Vậy nhưng làm sao để mở miệng đây. Nghĩ đến nàng Tiêu đại tiểu thư đã hận hắn đến tận xương tuỷ thì hắn không khỏi đau đầu.Với quan hệ giữa hắn và nàng ấy mà muốn cướp bát cơm trong miệng nàng thì dường như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nghĩ ngợi một lát cũng chẳng có ý tưởng gì nên hắn cũng không muốn nghĩ nữa. Lâm Vãn Vinh nghĩ đến chuyện chế tạo nước hoa thì hứng thú với những loại hoa cỏ này chợt dâng lên chưa từng thấy, cơm trưa cũng không muốn ăn nữa.Hắn kéo tay Phúc bá, không ngừng xin thỉnh giáo các loại vấn đề khiến cho Phúc bá phải lên tiếng cảm thán, tên Lâm Tam này từ lúc nào đã biến thành chăm chỉ hiếu học từ bao giờ vậy nhỉ?
Cho đến tận chiều muộn Lâm Vãn Vinh mới buông tha cho Phúc bá. Lúc này Quách Vô Thường biểu thiếu gia lại chủ động đến tìm hắn.
-“Lâm Tam, hôm nay sao ngươi không đến thư phòng vậy?”
Quách Vô Thường quan tâm nói.
Bây giờ địa vị của Lâm Tam trong lòng hắn đã không như trước nữa rồi, có thể nói là một nhân vật như thần tiên vậy, có thể dễ dàng biện luận, biết nói đạo lí, biết làm thơ, biết tán gái, có hắn ở bên cạnh thì trong lòng cảm thấy vững tâm vô cùng.Tên Lâm Tam này thực sự là một bảo bối.
Lâm Vãn Vinh thấy biểu thiếu gia hôm nay trang điểm rất kĩ lưỡng, trên người mặc một bộ áo dài nho sinh, đầu tóc chải chuốt bóng mượt, tay cầm một cây quạt bạch ngọc , thật sự là có chút tao nhã đó.
Lâm Vãn Vinh cố nín cười nói:
-“Thiếu gia, đại tiểu thư hôm qua đã dăn dò, sau này nô tài không cần đến thư phòng nữa, trở về viên đinh để giúp đỡ.
Quách Vô Thường kinh ngạc nói:
-“Sao thế, chuyện tối hôm đó Ngọc Nhược biểu muội đều đã biết hết rồi sao?”
Xem này, bộ dạng lẳng lơ của hắn buổi tối hôm trước ngay người mù cũng có thể nhìn thấy, còn có thể che mắt được đại tiểu thư sao? Lâm Vãn Vinh chẳng biết làm thế nào lắc đầu nói:
-“Nàng ấy không biết tường tận nhưng chỉ cần có Tần Tiên Nhi ở đó thì nàng ấy sẽ không nói gì đâu.Thiếu gia, người cứ yên tâm vững dạ mà đi đi.”
-“Đúng lắm, đúng lắm, Lâm Tam, vẫn là có ngươi đi cùng ta mới yên tâm được.”
Quách Vô Thường lấy từ trong ống tay áo ra một đĩnh bạc có đến hơn mười lượng đưa cho Lâm Vãn Vinh nói:
-“Lâm Tam, hôm đó ngươi làm việc tốt lắm, đây là biểu thiếu gia thưởng cho ngươi, sau này làm cho tốt hơn nữa nhé.”
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói:
-“Thiếu gia, phục vụ người là trách nhiệm của ta, sao lại phải khách khí như vậy chứ?”
Lời thì nói như vậy nhưng hắn đã cất bạc vào trong lòng rồi.
Lâm Vãn Vinh thay chiếc áo dài, vẫn là trang điểm của một gia đinh, hắn cầm lấy danh lạt rồi cùng biểu thiếu gia ra khỏi cửa.
Hai người bọn họ đi lúc này là cầm thiếp mời của Tần Tiên Nhi nên có thể danh chính ngôn thuận bước vào nhà thổ.Tuy nói dễ nói nhưng không hề dễ nghe chút nào, nhưng có thể được một nhân vật tựa như thiên tiên là Tần Tiên Nhi khâm phục thì biểu thiếu gia đã đắc ý vô cùng rồi, hắn hận không thể cho tất cả mọi người trong toàn trạch viện biết sự việc này.
Do đó chuyến đi đến nhà thổ lần này hai người đều ngẩng cao đầu, khí thế hào hùng. Quách Vô Thường đóng bộ thư sinh nho nhã, hễ thấy người là lại ho vài tiếng để thu hút sự chú ý.
Có vài tên gia đinh lanh lợi vội vàng nói:
-“Thiếu gia, đi hẹn hò với Tần tiểu thư phải không? Thiếu gia của chúng ta quả nhiên là Văn Khúc tinh quân trên trời hạ phàm, ngay cả Tần tiểu thư cũng phải nhìn thiếu gia với một con mắt khác.”
-“Thưởng.”
Biểu thiếu gia dương dương tự đắc nói. Lâm Vãn Vinh vứt cho tên gia đinh một lượng mà biểu thiếu gia đã chuẩn bị từ trước.Tên tiểu tử này, rất có phong cách của lão tử năm xưa, lượng bạc này thưởng cho ngươi cũng không uổng đâu.
Hai người vừa định bước ra cửa lớn thì nghe thấy có người nũng nịu gọi:
-“Lâm Tam….”
Lâm Vãn Vinh quay người lại nhìn thì thấy Tiêu nhị tiểu thư đang chạy đến như bay, hôm nay nàng thay đổi nam trang, đóng giả một tiểu công tử nhỏ nhắn thanh tú yểu điệu, nàng đĩnh đạc đứng trước mặt hai người.
-“Ồ, nhị tiểu thư, nàng đi diễn kịch sao, còn trang điểm như thế này nữa?”
Lâm Vãn Vinh cười nói.
-“Hừm, ta muốn làm Chúc Anh Đài đánh chết Lương Sơn Bá ngươi đó.”
Nhị tiểu thư cười khúc khích, nhìn hắn một cái rồi nói:
-“Hôm nay sao ngươi không đến thư phòng vậy? Có phải là lười biếng không đó? Ngày mai ta sẽ báo với tỷ tỷ, để tỷ ấy phạt ngươi ba ngày không được ngủ.”
Nghe như là trách móc nhưng trong đó như là chứa đựng rất nhiều sự quan tâm, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, nàng nào có biết tỷ tỷ nàng lại ích kỉ như thế chứ, nàng ấy chỉ mong ta cách nàng xa ra một chút thôi.
Tiêu Ngọc Sương vẫn là một tiểu cô nương chưa hiểu hết sự đời, những việc như thế này hắn không muốn để cho nàng biết bèn cười nói:
-“Nhị tiểu thư, mấy hôm nay Phúc bá rất bận nên ta phải ở trong vườn để giúp đỡ ông ấy. Mấy ngày hôm nay e rằng ta không thể đến thư phòng được đâu.”
Tiêu Ngọc Sương không nghi ngờ gì cả mà chỉ nũng nịu nói:
-“Thì ra là như vậy, ta vẫn cho rằng hôm nay ngươi lười biếng chứ, hại ta cả ngày hôm nay đợi ngươi đó. Ý, trong tay ngươi cầm gì vậy?”
Ánh mắt Tiêu Ngọc Sương rất tinh tường nên vừa nhìn đã thấy tấm thiếp trong tay Lâm Vãn Vinh , vội vàng hỏi.
Biểu thiếu gia đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, Lâm Vãn Vinh biết việc đi nhà thổ này không thể mang nhị tiểu thư đi theo được bèn cố ý giả vờ thât kinh nói:
-“Ồ, nàng đang nói cái này sao. Đây là thiếp của Lâm Viện Chương công tử gửi cho thiếu gia, hẹn người ngày mai đi uống rượu đó mà.”
Tiêu Ngọc Sương nhìn hắn một cái nói:
-“Ngươi còn muốn lừa ta.Ta thấy đây là thiếp mà Tần Tiên Nhi mời các người đến ăn chơi trác táng thì có.”
Trời ạ, tiểu nha đầu này cái gì cũng biết hết rồi sao, hắn đã xem thường nàng rồi. Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-“Nhị tiểu thư, sự việc là như thế này, Tần tiểu thư ngưỡng mộ học vấn của thiếu gia nên hẹn người đến cùng nghiên cứu học vấn thôi, không phải ăn chơi trác táng như nàng nghĩ đâu.”
-‘Đúng đấy, đúng đấy.”
Biểu thiếu gia vội vàng phụ hoạ nói:
-“Là Tần tiểu thư mời ta đến bàn luận về học vấn, biểu muội đừng hiểu lầm.”
Tiêu Ngọc Sương đảo mắt một vòng nói:
-“Nếu đã như vậy, Lâm Tam ngươi không được đi, biểu ca đi một mình được rồi.”
Cô nương này quản nhiều quá đó, khó khăn lắm mới có một cơ hội ra ngoài xả hơi thoải mái như thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được cơ chứ. Lâm Vãn Vinh làm ra bộ mặt đau khổ nói:
-“Nhị tiểu thư, thiếu gia ra ngoài làm việc, bên cạnh không có người đi theo thì làm sao được cơ chứ?”
Tiêu Ngọc Sương hắng giọng nói:
-“Ngươi muốn đi thì cứ nói thẳng, làm sao phải mượn cớ chứ. Nếu ngươi thật sự muốn đi ta cũng không ngăn cản ngươi nhưng ta có một điều kiện.”
Biểu thiếu gia còn lo lắng hơn Lâm Vãn Vinh nữa, không có Lâm Tam, một mình hắn chắc chắn sẽ chẳng làm được việc gì nên vội vàng nói:
-“Điều kiện gì?”
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Sương tươi như một đoá hoa, đắc ý nói:
-“Các người dẫn ta cùng đi.”
Trời a, kiến nghị này thật mang tính thử thách cao quá, đến nhà thổ mà lại mang theo một cô gái xinh đẹp, nàng cho rằng chúng ta đến quán rượu sao. Biểu thiếu gia và Lâm Vãn Vinh đồng thời lớn tiếng nói:
-“Không được.”
-“Vì sao không được?”
Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói:
-“Không phải các người đi bàn luận học vấn sao, đã không phải làm chuyện xấu gì vậy vì sao ta không thể đi? Ngươi xem, ta đã thay quần áo rồi.”
Tiêu Ngọc Sương quay một vòng uyển chuyển rồi nói:
-“Thế nào, không ai có thể nhận ra ta là con gái rồi chứ?”
Lâm Vãn Vinh không biết phải làm sao đành liếc nhìn một cái, ngay cả ngực cũng chưa quấn vào, nhô lên hai cục to như vậy, người ta muốn xem nàng là đàn ông cũng khó đấy.
Biểu thiếu gia không biết làm thế nào chỉ đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái ý là ngươi có cách để đối phó với con gái, chuyện này giao cho ngươi giải quyết đó, sau đó hắn chầm chậm bước qua một bên,
-“Nhị tiểu thư, tuy nói là nghiên cứu học vấn nhưng ở đó rốt cuộc vẫn là chốn phong lưu mà thôi, một cô nương như nàng không thích hợp để đến đó đâu. Hơn nữa, nàng cũng phải nghĩ cho ta nữa chứ.Thiếu gia là một người đàn ông, lại là nhận lời mời của Tần tiểu thư nên cũng không quan trọng nhưng nếu để nàng đi cùng, khi phu nhân và đại tiểu thư truy vấn ta có còn mạng không nữa đây.”
Lâm Vãn Vinh tỏ ra nét mặt đau khổ. Nói đùa à. Tối hôm qua tỷ tỷ ngươi đã cảnh cáo ta rồi, hôm nay ta lại dẫn nàng đến nhà thổ thì nàng ấy còn không giết ta hay sao nhứ.
-“Không đâu, ta sẽ không để cho nương thân và tỷ tỷ biết đâu.”
Tiêu Ngọc Sương vội vàng khẩn cầu nói:
-“Bọn họ thương yêu ta nhất, sẽ không trách mắng ta đâu.”
Nàng ấy đương nhiên là không trách nàng rồi, nàng ấy chỉ cho mông ta nở hoa thôi. Thấy cô nương này cứ lằng nhằng mãi không thôi, Lâm Vãn Vinh hắng giọng nói:
-“Phu nhân và đại tiểu thư đương nhiên không trừng phạt nàng rồi, nhưng nàng ấy sẽ không trừng phạt ta sao? Nhị tiểu thư, nàng làm như vậy không phải là hại ta sao?”
Tiêu Ngọc Sương khẽ hứ một tiếng, cúi đầu xuống, Lâm Vãn Vinh lại nói:
-“Không nghe lời như vậy, có phải nàng lại muốn ta đánh vào mông hả?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu Ngọc Sương đỏ ửng lên vì xấu hổ, nàng thấp giọng nói:
-“Ngươi thật xấu xa. Lúc nào cũng bắt nạt ta.”
Mắt nàng đã hơi đỏ, nàng khẽ cắn môi nói:
-“Ngươi muốn đi ta cũng không cản được nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
-“Chuyện gì vậy?”
Lâm Vãn Vinh nhìn khuôn mặt lo lắng buồn bã của nàng, suýt chút nữa đã thuận miệng đồng ý với nàng cũng may mà kịp thởi tỉnh ngộ , hắn hỏi.
-“Ngươi.. ngươi không được gặp Tần Tiên Nhi, để biểu ca đi gặp nàng ấy là được rồi.”
Tiêu Ngọc Sương hắng giọng nói.
-“Vì sao?”
Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi.
-“Xí…không vì sao cả. Loại hồ li mị tử như nàng ấy chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông, vì vậy không cho phép ngươi gặp nàng ấy.”
Tiêu Ngọc Sương nói.
-“Tiểu thư, nàng hiểu đạo lí một chút được không?”
Lâm Vãn Vinh nói.
-“Ta có chỗ nào không hiểu đạo lí chứ.”
Mắt Tiêu Ngọc Sương đã rưng rưng lệ nói:
-“Ngươi, nếu ngươi gặp nàng ấy ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.”
Nàng nói rồi quay người chạy như bay.
-“Biểu muội sao vậy?”
Quách Vô Thường thấy biểu muội nói mấy câu rồi chạy mất thì vội vàng đến bên Lâm Vãn Vinh hỏi.
-“Đừng để ý đến nàng ấy, chắc là đại di mụ đến thôi.”
Lâm Vãn Vinh tinh thần hỗn loạn nói.
-“Lâm Tam, ta thấy biểu muội dường như rất sợ ngươi, ngươi làm như thế nào vậy?”
Biểu thiếu gia ngưỡng mộ nói.
-“Những lời gì vậy chứ, nàng ấy là tiểu thư còn ta là hạ nhân, ta sợ nàng ấy thì còn nghe được.”
Lâm Vãn Vinh khiêm tốn nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, dưới thần công đánh vào mông của ta thì cho dù nàng có là một cô gái đanh đá hơn nữa thì cũng phải quỳ xuống trước mặt ta thôi.
Cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến việc đánh vào mông của đại tiểu thư đêm hôm trước. Mông của hai tỷ muội này hắn đều đã đánh rồi, sau khi nhị tiểu thư này bị đánh vào mông thì chẳng có phản ứng đặc biệt nào đã trở nên ngoan ngoãn còn đại tiểu thư thì lại có biểu hiện vô cùng kì lạ, đau đớn một lát rồi lại biến thành một dáng vẻ lãnh đạm.
Hắn nghĩ một lát rồi không biết là sao lắc đầu cười. Dù sao thì cũng đánh rồi, binh đến thì tướng ngăn, phụ nữ đến thì đã có ta gian, lão tử cũng chẳng thiệt thòi gì, sợ gì nàng chứ. Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng rồi cùng biểu thiếu gia cùng ra khỏi cửa.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cực Phẩm Gia Đinh, truyện Cực Phẩm Gia Đinh, đọc truyện Cực Phẩm Gia Đinh, Cực Phẩm Gia Đinh full, Cực Phẩm Gia Đinh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!