Công Tử Điên Khùng

Chương 295: Ảnh Vương


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Công Tử Điên Khùng

- Đừng cử động.

Lâm Vân nói xong, hai tay không ngừng ấn vào các điểm trên người của Mông Văn. Mỗi một lần ấn xuống, Mông Văn lại cảm thấy một luồng khí cực nóng từ ngón tay của Lâm Vân chảy vào trong cơ thể của mình.

Gần mấy trăm luồng cực nóng đó đã chảy toàn thân kinh mạch của Mông Văn, rồi chậm dãi lưu động toàn thân. Bàn tay của Lâm Vân thì vẫn đặt vào bụng của Mông Văn, không chế mấy trăm luồng khí cực nóng này.

Mông Văn đột nhiên cảm giác đau ở ngực. Lúc đầu còn đỡ, nhưng càng về sau càng đau. Lâm Vân thấy biểu lộ đau đớn của Mông Văn, liền dùng tay kia ấn lên ngực của Mông Văn một cái. Lần này là một cỗ khí lạnh truyền vào ngực. Ngay lập tức có một vết nổi cộm di chuyển trong cơ thể nàng.

Chỗ nổi cộm đó đi tới đâu, Lâm Vân lại dùng ngón tay điều khiển khí nóng dồn theo đến đó. Rất nhanh vết nổi cộm đó đã chạy xuống bụng.

Một tiếng, hai tiếng sau, Mông Văn đột nhiên cảm giác bụng của mình càng ngày càng nóng. Nghĩ tới tay của Lâm Vân đang đặt trên bụng, có cảm giác kinh hoảng lại ướt ướt. Thử mở to mắt ra nhìn thấy toàn thân của Lâm Vân đã ướt sũng, mồ hôi không ngừng rơi vào bụng của nàng.

Mông Văn rất muốn bảo Lâm Vân dừng lại, nhưng nàng cũng biết đây là thời điểm mấu chốt. Nàng cũng là người luyện công pháp nội gia, biết là hiện tại nếu quấy rầy Lâm Vân, có khả năng sẽ gây trọng thương cho hắn. Tuy rất đau lòng,, nhưng chỉ phải cố nhịn không nói.

Trong lòng Lâm Vân thật không ngờ con trùng trong người của Mông Văn lại lợi hại như vậy. Là một con độc trùng vương cấp hai. Một con độc trùng vương như vậy, giá trị là vô giá, không phải muốn mua là mua được. Những người này đúng là thật cam lòng tốn tiền.

Không nghĩ tới bổn sự của người hạ độc không lớn, nhưng lại có trùng độc vương đẳng cấp như vậy. Tuy không phải là đẳng cấp quá cao, nhưng tuyệt đối không phải những kẻ như vậy có thể bồi dưỡng được.

Lúc Lâm Vân xốc chăn mền của Mông Văn lên, thì biết đúng là trùng thuật của người kia chỉ bình thường, không thể nói là cao thủ. Nhưng chỉ khó hiểu là sao y có thể có được trùng vương Hoặc Tâm Trùng. Giải thích duy nhất là trùng vương này không phải do y nuôi được.

Nhưng vô luận trùng vương Hoặc Tâm Trùng này lợi hại ra sao, hiện tại trải qua hai giờ đấu tranh, nó đã bị tinh lực của Lâm Vân bao lại.

Lâm Vân không vội lau mồ hôi, mà lấy ra một con dao nhỏ rồi rạch một đoạn dài 3cm trên bụng của Mông Văn. Rồi thúc dục tinh lực vào tay. Một viên tròn tròn bị ánh sáng bao bọc, rất nhanh bay ra, tốc độ nhanh như tia chớp.

Nhưng viên tròn sáng này vừa bay được một đoạn đã bị Lâm Vân bắt được. Rồi để vào hộp ngọc, phong ấn bằng một tấm bùa cấp thấp. Xong xuôi thì vứt vào Tinh Giới.

Lâm Vân hồi phục lại miệng vết thương trên bụng của Mông Văn, không kịp giúp Mông Văn mặc quần áo, vội vàng ngồi xuống mặt đất, khôi phục lại tinh lực.

Mông Văn đột nhiên cảm giác toàn thân được buông lỏng. Các loại bệnh trạng không thoải mái đã biến mất vô tung vô ảnh. Cả người trở nên rất nhẹ nhàng. Nhìn nhìn Lâm Vân đang ngồi trên mặt đất, Mông Văn mặc lại áo của mình, thở dài một tiếng. Rồi cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Lâm Vân.

Lâm Vân mở to mắt. Trong lòng tự nhủ, thật là một con trùng vương lợi hại. Nếu không phải mình đã ba sao, thì tuy có thể bức nó ra, nhưng có lẽ cũng bị thương. Hơn nữa còn không có khả năng bắt nó lại.

- Hiện tại em cảm thấy thế nào?

Lâm Vân nhìn Mông Văn cầm khăn mặt, liền trực tiếp hỏi cảm giác của nàng.

- Đã tốt hơn rồi, cảm ơn anh, Lâm Vân. Chỉ là những lời vừa rồi, anh đừng để ở trong lòng.

Sắc mặt của Mông Văn lần nữa khôi phục như thường, chỉ là lúc nói những lời này, khuôn mặt có chút nhăn nhó.

- Anh đã hứa thì anh đương nhiên muốn để ở trong lòng. Chỉ là anh không biết khi nào mới có thể rời đi nơi này. Có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không thể rời đi. Trong khoảng thời gian đó, em nên vì nhân sinh của mình mà đưa ra quyết định. Anh sẽ không trách em đâu, bằng không là quá ích kỷ.

Lâm Vân nói xong, trong lòng có chút không thoải mái.

“Mình nói thật dễ nghe, nhưng một khi Mông Văn thực sự lựa chọn rời đi mình, mình thực không có cảm giác gì sao?”

Lâm Vân đột nhiên cảm giác mình thật vô sỉ. Đã như vậy rồi còn ra vẻ quân tử nói gì không trách nàng, thật đúng là ngụy quân tử.

“Chẳng lẽ mình nói như vậy là để thể hiện sự cao thượng của mình sao? Chẳng lẽ điều đó rất công bình với Mông Văn sao? Chẳng lẽ muốn người ta đợi ngươi, đợi ngươi chậm rãi yêu nàng? Lại cho người ta một cái hứa hẹn hư vô nữa”

- Em chờ anh…

Mông Văn nói ba chữ này rất nhỏ, liền không nói gì thêm nữa. Mà chỉ cắn chặt môi, mặc cho nước mắt rưng rưng.

Lâm Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra hàm răng trắng và chỉnh tề, cười nói:

- Anh thay đổi chủ ý.

- A.

Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, kinh ngạc nhìn hắn. Sắc mặt lần nữa trở nên tái nhợt. Nước mắt vốn rưng rưng, rốt cuộc không kìm nổi, tràn ra hốc mắt.

- Anh không muốn em phải lựa chọn điều khác. Em đã lựa chọn anh, vậy thì từ anh mà kết thúc. Em không có cơ hội để lựa chọn điều khác.

Lâm Vân đã quyết định cho dù mình không thể rời đi Địa Cầu, mình cũng không thể cứ như vậy để Mông Văn ở nơi này, mặc kệ không hỏi. Như vậy không đúng với tính cách của hắn.

- Lâm Vân….

Mông Văn rốt cuộc không khống chế nổi tâm tình, nhào vào ngực của Lâm Vân.

….

Trong một sơn trại trên núi Miễn Biên, một tên nam tử hơn năm mươi tuổi mặc quần áo đắt tiền, đột nhiên nhíu mày.

- Sao vậy Ảnh vương?

Ngồi bên cạnh y là một diễm phụ hơn ba mươi tuổi. Cô ta thấy nam tử này đột nhiên nhíu mày, trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt, liền vội vàng hỏi.

- Không có gì, chắc là bảo bối của anh vừa nghịch ngợm một chút.

Vừa rồi trong một nháy mắt, y cảm thấy Hoặc Tâm Trùng của mình tựa hồ có cảm giác nguy hiểm gì đó. Nhưng trong chớp mắt đã khôi phục bình thường. Y không biết đây là ảo giác của mình, hay là nguyên nhân gì khác.

Nhưng nếu nói trên thế giới này còn có người có thể đối phó với Hoặc Tâm Trùng của y, y sẽ tuyệt đối không tin. Không chỉ nói là người khác, cho dù là Hoặc Tâm Trùng phản bội, y cũng không thể đối phó được. Đương nhiên Hoặc Tâm Trùng vĩnh viễn sẽ không phải bội y. Đây là điều mà y yên tâm.

- Vậy mà dọa em đau cả tim. Còn tưởng xảy ra bất trắc gì.

Con mắt của diễm phụ này lướt qua người nam tử kia, một hương vị mê người lập tức khiến tên nam tử khó có thể chịu nổi. Liền vươn tay kéo cô ta vào trong ngực.

Hai cánh tay không ngừng lục lọi trên ngực của cô ta. Diễm phụ này thì càng uốn éo người, đảo mắt, y phục của hai người đã bị cởi hết, vứt xuống mặt đất. Rồi lập tức vang lên từng tiếng thô bạo và rên ri ra bên ngoài.

Hai tên thủ vệ canh giữ ở cửa ra vào, tựa hồ đã quen với loại âm thanh này. Rõ ràng nhắm con mắt lại hưởng thụ. Giống như người động tình bên trong đó là bọn chúng, chứ không phải là người nam tử hơn năm mươi tuổi kia.

- Ảnh Vương, em chịu không được…

Diễm phụ này một bên nhún nhảy, một bên rên rỉ nói. Nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia cười nhạo. Với cái của giống yếu xìu như vậy, có là gì đối với ta.

- Nương tử cũng có lúc không được sao?

Tuy nói như vậy, nhưng người nam tử không hề có ý dừng lại.

Tuy nhiên một tiếng chuông dồn dập đã cắt đứt động tác của người nam tử. Trong mắt của diễm phụ kia thì xuất hiện vẻ thất vọng, đồng thời là một tia lửa giận. Người nam tử nghe thấy tiếng chuông, lập tức thả người nữ tử này ra. Y biết, không phải chuyện gì đặc biệt khẩn cấp, thì tiếng chuông sẽ không vang lên.

- Vào đi.

Người trung niên chỉnh lại quần áo, trầm giọng nói.

Một tên nam tử có chằng chịt vết sẹo trên mặt đi vào, cúi người hành lễ với y rồi nói:

- Bẩm Ảnh Vương, Vũ Lĩnh Vinh Thượng cầu kiến.

- Bảo y vào đi.

Trong lòng tên nam tử mặc quần áo xa hoa thầm tức giận, nhưng vẫn nhịn được.

Đột nhiên y lại có dự cảm không tốt. Mình đồng ý thả ra Hoặc Tâm Trùng cũng bởi vì muốn tạo quan hệ với tên Vinh Thượng ày. Nhưng thời hạn nửa năm còn chưa tới, thì y đến đây làm gì?

Sở dĩ y đáp ứng giúp Vinh Thượng thả ra Hoặc Tâm Trùng, một là vì y không sợ Hoặc Tâm Trùng bị tổn thương. Ít nhất y cho rằng, trên thế giới này không có ai có thể đối phó với Hoặc Tâm Trùng của mình. Mà mình muốn thu hồi lúc nào thì thu hồi.

Huống hồ, Hoặc Tâm Trùng sau khi thả ra rõ ràng tu vị của nó tăng lên một ít. Chứng tỏ chủ thể mà nó đang sống, hẳn là một người có thể chất phi thường tốt. Thậm chí đã tiếp cận tới võ giả tẩy tủy rồi.

Thứ hai là y kiếm được rất nhiều món lời. Cho nên một chuyện như vậy, có người ngu mới không làm.

- Ảnh Vương, hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi xem Hoặc Tâm Trùng của ông có vấn đề gì không?

Vinh Thượng có dáng người rất anh tuấn, nhưng biểu hiện lại lạnh lùng. Lúc nói chuyện cũng không vui không buồn. Vừa đi vào, đã nói thẳng luôn vào vấn đề. Nhưng ánh mắt của y rất sắc bén, chứng tỏ là một nhân vật không đơn giản.

- Ha ha, Hoặc Tâm Trùng của tôi thì sao có thể xảy ra vấn đề được? Cậu cũng quá khôi hài rồi.

Tên Ảnh Vương này cười ha ha, nhưng trên mặt đâu có ý cười nào.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Công Tử Điên Khùng, truyện Công Tử Điên Khùng, đọc truyện Công Tử Điên Khùng, Công Tử Điên Khùng full, Công Tử Điên Khùng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top