Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Công Tử Điên Khùng
Nhẹ nhàng gỡ tay của Lâm Vân ra, đi lấy một cái khăn khô, cẩn thận cởi áo cho Lâm Vân, rồi lau mồ hôi trên người hắn. Cả người nàng cũng bị dính đầy màu, nhưng nàng không còn sức lực nào để tìm quần áo thay, chỉ có thể tìm được khăn khô lau người Lâm Vân.
Hiện tại Lâm Vân thực sự quá mệt mỏi, tinh lực đã dùng gần hết, khiến đầu óc của hắn choáng váng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mơ hồ như Vũ Tích đang sờ tới sờ lui trên người mình. Liền vươn tay kéo Liễu Nhược Sương, thầm thí nói:
- Vũ Tích đừng làm rộn.
Rồi ngã đầu xuống ngủ say.
Liễu Nhược Sương đang giúp Lâm Vân lau mồ hôi trên trán, thì đột nhiên bị Lâm Vân ôm vào ngực. Thân thể vốn suy yếu của nàng, làm sao có thể ngăn cản được. Liền trực tiếp bị Lâm Vân ôm vào ngực.
Liễu Nhược Sương muốn gỡ tay ra, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi. Đột nhiên không có ý gỡ ra nữa, liền nằm ở trong ngực của Lâm Vân. Rất nhanh cũng ngủ.
Lúc Lâm Vân tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái. Thử vận chuyển lực lượng Tinh Vân trong người, thì phát hiện tu vị của mình đã là hai sao điên phong. Chỉ cần tu luyện thệm một chút là có thể lên ba sao. Kinh hỉ qua đi mới phát hiện người nằm trong ngực mình không phải là Vũ Tích, mà là Liễu Nhược Sương.
Tuy nhiên đảo mắt hắn đã hiểu tình huống. Xem ra mình là hảo tâm có hảo báo. Rõ ràng vì cứu giúp Liễu Nhược Sương mà tăng lên hai sao điên phong.
Nhưng cái giá của nó cũng quá lớn chút lớn. Mảnh vụn linh thạch thì bị dùng hết, còn tiêu xài cả một viên linh thạch thượng phẩm nữa.
Nhìn Liễu Nhược Sương nằm trong ngực, cúc áo vẫn được mở, hiện ra đôi bồng đào trắng như tuyết. Xem ra là hôm qua mình đắp thảo dược lên vết thương của nàng lại quên cài cúc áo của nàng lại. Đang muốn cài lại, sau đó buông nàng ra. Đỡ phải bị nàng nói là chiếm tiện nghi.
Lâm Vân vừa để tay vào lồng ngực của Liễu Nhược Sương. Thì nàng đã mở mắt. Nhìn thấy Lâm Vân đặt tày ở lồng ngực của mình, rõ ràng không nói gì.
Lâm Vân liền xấu hổ, vội vàng nói:
- Không phải như em nghĩ đâu…Anh…
Da mặt của Lâm Vân coi như dày, nhưng cúc áo của người ta con đang mở, tay của mình lại đặt lên bộ ngực của nàng, cho dù là ai cũng không tin tưởng. Nên khuôn mặt của Lâm Vân có chút đỏ.
Còn đang muốn giải thích, Liễu Nhược Sương giống như không chú ý chút nào tới hành động của hắn vậy, chỉ nói:
- Cảm ơn anh đã cứu em.
Lâm Vân tranh thủ thời gian đứng lên nói:
- Kỳ thực, kỳ thực em còn chưa khỏe. Anh chỉ mới bức chất độc tới một chỗ mà thôi, chứ chưa hoàn toàn giải trừ hết. Nếu như trong vòng một trăm ngày mà không tìm thấy Tuyết Liên Tử, phỏng chừng…
Lâm Vân nghĩ thầm, cho dù mình đã khóa chất độc lại một chỗ,, nhưng cũng chỉ làm cho nàng sống lâu thêm một trăm ngày mà thôi. Trừ phi mình tim được Tuyết Liên Tử, còn phải sống trăm năm trở nên thì mới chữa khỏi được. Nhưng Tuyết Liên Tử có thể sống trăm năm chỉ có ở trong truyền thuyết. Không chỉ nói là ở nơi này, cho dù là ở đại lục Thiên Hồng, cũng rất khó tìm được.
Liễu Nhược Sương sửng sốt một chút, lập tức nhẹ nhàng cười:
- Vô luận như thế nào, em vẫn còn sống. Nên vẫn phải cảm ơn anh.
Nói xong, Liễu Nhược Sương đứng lên, đi lòng vòng trong căn phòng, rồi giới thiệu:
- Đây là phòng cũ của em. Phòng của cha mẹ thì ở đối diện. Đã lâu rồi em chưa trở về nơi này…
Lâm Vân thấy Liễu Nhược Sương đang tưởng nhớ lại cha mẹ của nàng, lập tức nói:
- Nếu không em đi đổi một bộ quần áo khác đi, rồi chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đó.
Liễu Nhược Sương cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trước ngực của mình hoàn toàn mở. Vội vàng lấy tay kéo áo lại, nhưng thần sắc lại không có xấu hổ hay thẹn thùng nào. Đối với một người đã chết một lần, hoặc là đã tiếp xúc với tử vong, có lẽ những điều kia đã trở thành thứ yếu. Hoặc là vì một nguyên nhân nào khác.
- Đây là quần áo của Vũ Tích, em thử xem có vừa không.
Lâm Vân lấy ra một bộ quần áo của Hàn Vũ Tích đưa cho Liễu Nhược Sương. Thấy Liễu Nhược Sương nhận lấy bộ quần áo, rồi muốn thay luôn. Lâm Vân sững sờ, trong lòng tự nhủ, ngày hôm qua mình chỉ mới giúp cô nàng chữa thương mà thôi. Chẳng lẽ cô nàng muốn mình phụ trách sao? Mình đã làm gì đâa nhỉ?
Cũng may Liễu Nhược Sương dừng tay lại:
- Nếu không anh đi ra ngoài chờ em một lát. Em thay xong quần áo sẽ ra.
Khuôn mặt của Lâm Vân đỏ lên. Đáng nhẽ ra mình phải chủ động đi ra mới đúng. Còn chờ người khác bảo đi ra, đúng thật là không thể cứu chữa. Luôn miệng nói:
- Ừ, ừ,, anh không vội đâu, em cứ chậm rãi mà thay.
Lâm Vân đi ra ngoài phòng, lấy điện thoại gọi cho Vũ Tích:
- Vũ Tích à, anh còn phải dẫn theo Liễu Nhược Sương đi tìm Tuyết Liên Tử nữa. Vô luận như thế nào anh cũng phải cố gắng tìm biện pháp chữa trị cho cô ấy, nếu không trong lòng anh sẽ khó bình an. Anh muốn trở về dẫn theo em đi, em xem thế nào….
- Em…
Hàn Vũ Tích trầm mặc một lát, trong lòng có chút không muốn phải ly khai Lâm Vân cho dù là một thời gian ngắn. Nhưng vẫn trả lời:
- Anh đi với cô ấy đi, sớm trở về nhé. Em ở nhà chờ anh.
Lâm Vân nói vài câu yêu thương với Vũ Tích xong thì bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn. Liễu Nhược Sương đã thay đổi xong quần áo, đang đứng ở cửa ra vào nhìn mình. Vội vàng nói:
- Thay xong rồi à? Chúng ta đi ra ngoài ăn một chút nhé. Anh đã đói bụng rồi.
- Lâm Vân, cảm ơn anh. Vừa rồi em cũng nghe thấy chuyện anh muốn đưa em đi tìm Tuyết Liên Tử. Nhưng em nghĩ không cần đâu. Trong thời gian còn lại em muốn ở cùng với chị Vũ Tích, vượt qua những ngày tháng cuối cùng.
Liễu Nhược Sương rất cảm kích khi Lâm Vân vì nàng mà làm những chuyện như vậy. Nhưng nàng không chút nào muốn tìm Tuyết Liên Tử để cứu sống mạng mình.
- Điều này…Tuy cơ hội không nhiều lắm, nhưng vẫn còn có một chút. Nếu như em được chữa trị khỏi, chẳng phải em muốn ở cùng với Vũ Tích bao lâu thì muốn sao? Đâu cần để ý mấy ngày làm gì.
Lâm Vân thuận miệng khuyên.
Liễu Nhược Sương sững sờ, muốn ở bao lâu thì ở? Lời này của Lâm Vân là có ý gì? Đột nhiên mặt nàng đỏ lên, ngẩng đầu nói:
- Vậy thì cảm ơn anh.
Lâm Vân càng là sững sờ. Thật không ngờ mình mới chỉ khuyên một câu mà nàng ta đã đồng ý rồi. Đang định nếu như Liễu Nhược Sương không đồng ý thì đưa nàng ấy về chỗ của Vũ Tích, rồi mình tự đi tìm một mình. Thật không ngờ nàng ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Mang nàng đi theo tìm đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc mình tìm được rồi mang trở về. Bởi nhỡ đâu chất độc khuếch tán, thì mình ở bên cạnh cũng có thể vận công ngăn chặn.
Còn có một nguyên nhân, Tuyết Liên Tử dưới năm trăm năm phải dùng trận pháp hoặc phù triện cao cấp để phong bế. Bằng không để thời gian càng dài, dược tính càng thấp. Mà hiện tại mình chỉ biết một số trận pháp và phù triện cấp thấp nhất. Còn nếu có Tuyết Liên Tử trên năm trăm năm, thì chỉ cần dùng hộp ngọc bảo quản đơn giản là được.
Nhưng Tuyết Liên Tử trăm năm chỉ nghe nói trong truyền thuyết mà thôi, chứ nói gì Tuyết Liên Tử trên năm trăm năm.
- Đợi em chút, để em quét dọn sân nhỏ ở đây đã.
Liễu Nhược Sương trông thấy sân vườn của nhà mình đầy cỏ dại và đất cát, trong lòng rất khó chịu. Nơi này bởi vì các loại nguyên nhân mà một năm rồi mình chưa tới.
- À, chỗ này để anh dọn cho, em đi vào phòng nghỉ trước đi.
Liễu Nhược Sương nói xong, đợi cho Liễu Nhược Sương đi vào nhà,, lập tức sử dụng vài pháp quyết, đã dọn sạch sẽ sân ngoài và phòng trong. Trước sau chưa mất một phút đồng hồ.
Liễu Nhược Sương vừa đi vào phòng mình, nghĩ tới ngày hôm qua Lâm Vân giúp mình chữa thương khổ cực như vậy. Cho nên đi vào phòng chưa được một phút lại đi ra, muốn giúp Lâm Vân quét dọn. Nhưng lúc đi ra khỏi phòng lại trông thây sân nhỏ sạch sẽ hầu như không có chút cỏ dại nào. Phòng khách cũng không hề có tro bụi. Giống như nơi này lúc nào cũng có người quét dọn vậy.
- Cái này…
Liễu Nhược Sương biết Lâm Vân không phải là người bình thường, nhưng vẫn có chút kinh dị. Một lúc lâu sau, mới liếc nhìn Lâm Vân nói:
- Cảm ơn anh, chúng ta đi thôi, để em mang anh đi ăn đặc sản của vùng này.
- Ăn đặc sản thì để lần sau đi, hiện tại đã là buổi chiều, anh mang em tới thành phố gần nhất ăn một bữa cơm. Buổi tối thì nghỉ ngơi, đến ngày mai thì đi.
Lâm Vân nói.
- Vâng.
Liễu Nhược Sương nói xong đi tới bên người của Lâm Vân, dán vào người hắn. Nàng biết lúc Lâm Vân phi hành sẽ ôm mình lại, nếu không mình sẽ có khả năng bị rơi xuống.
Lâm Vân cũng không nói nhảm, ôm eo của Liễu Nhược Sương, Phi Vân Trùy ở dưới chân bay lên, rồi, rồi từ tư phóng lên trên không trung.
Lâm Vân biết Tuyết Liên Tử sinh trưởng ở dãy núi Thiên Sơn thuộc Tân Cương, hoặc mạch núi A Lặc Thái trong dãy núi Côn Luân. Và mọc chủ yếu ở sườn núi phía nam và phía bắc của núi Thiên Sơn. Ở mạch núi A Lặc Thái thì Tuyết Liên Tử thường thấy ở khu vực vách đá.
Tuy Tuyết Liên Tử có rất nhiều, nhưng Tuyết Liên Tử từ trăm năm trở lên lại vô cùng hiếm. Bởi vì bình thường Tuyết Liên Tử mọc được vài năm sẽ bị người hái xuống, hoặc là bị chim thú ăn hết. Cho nên căn bản khó mà có Tuyết Liên Tử tồn tại được hàng trăm năm.
Nữa giờ sau, Lâm Vân đã mang theo Liễu Nhược Sương đi tới một thành phố phồn hoa. Cũng không biết đây là thành phố nào nhưng vẫn đỗ xuống một chỗ vắng vẻ.
- Đây là thành phố Vũ Thường của tỉnh Lâm Hải, trước kia em và ông nội đã từng đến đây…
Liễu Nhược Sương nói xong, lại nghĩ tới ông nội.
- Chúng ta đi ăn cơm trước rồi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi. Đợi lát nữa anh sẽ giúp em mua một số dược liệu.
Lâm Vân vừa nói, vừa dẫn Liễu Nhược Sương tới một quán ăn gần đó.
Hai người ăn cơm xong thì đi tìm phòng trọ. Thành phố Vũ Thường cũng là thành phố có dân cư hơn triệu người, quán ăn và khách sạn đương nhiên là nhiều. Bản thân Lâm Vân không thiếu tiền dùng, trực tiếp đi tới một khách sạn khá lớn gần đó, tên là khách sạn Vũ Ý.
Hai nữ nhân viên tiếp tân đứng sau quầy, thấy Lâm Vân đi vào, liền lễ phép chào hỏi.
- Tôi muốn thuê hai phòng liền nhau, loại phòng tốt nhất ấy.
Lâm Vân đưa CMND cho nhân viên tiếp tân.
- Không cần đâu, chỉ cần thuê một phòng hai người là được.
Liễu Nhược Sương vội vàng nói. Hiện tại nàng rất sợ ở một mình trong phòng. Ở một mình nàng sẽ cảm thấy bị đè nén và sợ hãi. Có lẽ một người đã chết qua lần thứ nhất đều sẽ rất sợ ở một mình trong bóng tối.
Hai nhân viên tiếp tân dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Lâm Vân. Lâm Vân hơi sững sờ, trong lòng tự nhủ,, chẳng lẽ cô nàng muốn mình phụ trách sao? Mình đã làm gì nàng đâu? Tuy nhiên nhìn ánh mắt lo lắng của Liễu Nhược Sương, hắn vẫn gật đầu nói:
- Vậy thì thuê một phòng hai người.
Khách sạn Vũ Ý là khách sạn ba sao của thành phố Vũ Thường. Nhìn cách sắp xếp bên trong, Lâm Vân tương đối thỏa mãn, thoạt nhìn có vẻ rất sạch sẽ.
- Em đi tắm rửa trước đây.
Sau khi tắm xong đi ra, Liễu Nhược Sương vẫn mặc bộ quần áo Lâm Vân đưa tới lúc trước. Lâm Vân cũng muốn đi tắm rửa một chút. Từ lúc thăng cấp lên hai sao hậu kỳ, hắn đã sớm muốn tắm rửa rồi, chỉ là chưa có thời gian. Hiện tại đã thuê phòng khách sạn thì đương nhiên là muốn tẩy vết bẩn trên người rồi.
Khi Lâm Vân tắm rửa xong đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương hơi chút sửng sốt. Trong lòng tự nhủ, môt mực không chú ý tới, không ngờ anh chàng Lâm Vân này lại đẹp trai và khí chất như vậy. Loại người này nếu không tiếp xúc nhiều với hắn, vô luận như thế nào cũng không biết hắn vĩ đại. Không biết lúc trước làm sao chị Vũ Tích lại phát hiện ra nhỉ. Ánh mắt của chị ấy thật là tốt. Nếu là mình, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ không để người này ở trong lòng. Nghĩ tới đây, liền nhẹ nhàng thở dài.
- Anh có thể giúp em mua vài thứ không?
Hiện tại Liễu Nhược Sương không có đồ dùng hàng ngày gì cả. Nguyên bản là muốn về quê cũ để chấm dứt tính mạng. Nhưng Lâm Vân đã cứu mạng nàng, nàng không thể không có một ít thứ để vệ sinh cá nhân.
- Ừ, anh cũng định đi ra ngoài mua mấy loại thuốc. Em muốn đi không?
Lâm Vân cười cười. Cho dù Liễu Nhược Sương không nói, hắn cũng sẽ giúp nàng mua mấy thứ.
Liễu Nhược Sương không phải rất bắt bẻ, hoặc là nói bây giờ không phải là lúc bắt bẻ. Nàng chỉ mua vài thứ cho nữ trong cửa hàng, và vài bộ quần áo để thay. Cũng không giống như các cô gái khác, đòi hỏi đi mua sắm.
Lâm Vân âm thầm tự nhủ, tính cách của cô nàng này có chút giống với Vũ Tích. Mà mới hai ngày không gặp Vũ Tích, thật sự là nhớ nàng. Liền lấy điện thoại ra, buôn chuyện với Vũ Tích.
- Vợ của anh thật là hạnh phúc.
Liễu Nhược Sương cầm theo vài cái túi lớn, thấy Lâm Vân bỏ điện thoại xuống mới nói.
- Kỳ thực, người hạnh phúc chính là anh mới đúng. Không nói tới điều này, để anh cầm mấy cái túi cho.
Lâm Vân xách mấy cái túi trong tay Liễu Nhược Sương, đến một chỗ vắng thì vứt hết vào trong Tinh Giới. Dù sao Liễu Nhược Sương đã biết, không cần phải dấu diếm nàng làm gì.
Ánh mắt của Liễu Nhược Sương chỉ chớp chớp một chút, không biết nghĩ gì, liền cúi đầu.
Lâm Vân đi một đoạn thì tới một nhà thuốc đông y tên là Vạn Dược Đường. Trong lòng vui vẻ, vội vàng kéo tay Liễu Nhược Sương đi vào.
Hiện tại đã là giờ nghỉ, người bán thuốc của Vạn Dược Đường đang chuẩn bị kéo mành cửa.
- Đợi chút.
Lâm Vân vội nói.
- Hai vị muốn mua thuốc sao?
Người bán thuốc nhìn Lâm Vân và Liễu Nhược Sương đang vội vã đi tới.
- Đương nhiên, anh giúp tôi bốc số thuốc ghi trên phương thuốc này.
Lâm Vân nói xong, đưa cho người bán thuốc một đơn dược.
Người bán thuốc nhận lấy xem qua, càng xem, sắc mắt càng khó coi. Hoàng Cầm, Liên Kiều, Linh Chi, Tuyết Liên…Những thuốc này không phải là không có, nhưng trong đơn dược đều yêu cầu phải mười năm trở nên. Đây quả thực là…
- Thực xin lỗi quý khách, rất nhiều thuốc trên cái đơn này chúng tôi đều có, nhưng số năm không đủ. Mà đằng sau thì toàn là thuốc Đông y quý báu. Giá tiền của nó….
Người bán thuốc có chút khó khăn nói.
Lâm Vân nhìn sắc mặt của y, là biết trong này không có thảo dược lâu năm như vậy, lập tức nói:
- Anh cứ dựa theo phương thuốc này mà bốc. Số năm thì cao nhất là bao lâu thì lấy. Về phần tiền nong…
Lâm Vân lấy vài sấp tiền đặt trên quầy.
Người bán thuốc nhìn thấy vậy thì không nói gì thêm nữa, chỉ dựa theo đó mà bốc thuốc.
- Loại dược lâu năm nhất trong tiệm thuốc các anh là bao nhiêu năm?
Lâm Vân thuận miệng hỏi.
- Đương nhiên là nhân sâm rồi. Nghe nói trong tiệm của chúng tôi từng có một cây nhân sâm hơn 500 năm. Đó là bảo vật của cửa hàng. Tuy nhiên về sau thì bị một người mua mất. Mà có dược thảo trên 500 năm chỉ có rải rác vài tiệm thuốc mà thôi.
Người bán thuốc nói xong, sắc mặt tràn đầy tự hào.
Lâm Vân giật mình, lập tức hỏi:
- Anh có biết dược thảo lâu năm của những tiệm thuốc kia là dược thảo gì không? Bọn họ có Tuyết Liên Tử không? Không biết anh có thể gọi sư phụ của anh cho tôi gặp được không?
Lâm Vân nói đến đây, thấy sắc mặt của người bán thuốc lộ vẻ khinh thường, đương nhiên là biết ý của y, liền nói tiếp:
- Tôi có một cây dược thảo năm trăm năm muốn bán cho tiệm thuốc các anh.
Người bán hàng trong lòng đang cười lạnh, nghĩ thầm muốn ta gọi sư phụ của ta tới thì ta phải gọi sao? Nhưng nghe thấy Lâm Vân nói vậy, lập tức kinh hãi. Người khác không biết sự quý trọng của thảo dược năm trăm năm, nhưng y biết rất rõ. Vội vàng nói:
- Tốt, để tôi gọi điện thoại
Lâm Vân mỉm cười, cũng không nói chuyện, mà thu tiền vào. Cùng Liễu Nhược Sương tìm một chỗ ngồi xuống.
Sau khi người bán thuốc gọi điện thoại xong, thì bọc lại số thuốc vừa bốc kia lại cẩn thận, đặt ở bên cạnh Lâm Vân, rồi đi rót một ấm trà.
Chưa tới nửa tiếng, một thân ảnh vội vã chạy vào trong tiệm thuốc, vừa tới nơi liền hỏi:
- Người bán dược thảo ở đâu?
Lâm Vân thấy là môt lão nhân đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần rất tốt. Lão nhân này vừa hỏi vậy, lập tức đã nhìn thấy Lâm Vân liền đi tới:
- Tôi là Trịnh Mạt Thành, còn chưa thỉnh giáo bằng hữu họ gì? Có phải là cậu nói có dược thảo năm trăm năm không?
Trên mặt còn lộ vẻ nghi hoặc.
- Tôi là Lâm Vân, ông nói không sai, tôi có một dược thảo đã năm trăm năm rồi.
Lâm Vân đứng lên, đơn giản nói.
Trên mặt lão nhân run rẩy một chút, liền nói:
- Mời hai vị lên tầng nói chuyện.
Ba người vừa ngồi xuống, lão nhân đã không thể chờ được hỏi:
- Là dược thảo gì, có thể lấy cho tôi xem không?
Lâm Vân cũng không nói chuyện, lấy một hộp gỗ dài đưa cho ông ta.
- Sâm Vũ Lâm?
Trịnh Mạt Thành vừa mở hộp gỗ, đã cả kinh kêu lên, bàn tay thì run rẩy. Loại dược này còn quý trọng hơn nhân sâm nhiều lắm.
- Quả nhiên là hơn năm trăm năm, là thứ tốt, thứ tốt…
Trịnh Mạt Thành nhìn kỹ một lúc, rồi hơn 10 phút sau mới lưu luyến đóng lại hộp gỗ. Bàn tay vẫn còn run rẩy. Ông ta biết giá trị của cây dược thảo này lớn như thế nào.
Lâm Vân mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Thấy biểu lộ của Lâm Vân như vậy, Trịnh Mạt Thành do dự đưa hộp gỗ cho Lâm Vân:
- Cậu đã có thứ này, nhất định là biết giá cả của nó. Lời nói thật, tiệm thuốc của tôi thật sự là không mua nổi.
Trịnh Mạt Thành nói là sự thật. Bản thân sâm Vũ Lâm đã quý trọng, bởi vì loại thảo dược này sống không quá ba năm, căn bản đừng nói là năm trăm năm. Quả thực còn quý giá hơn cả mấy cây nhân sâm năm trăm năm nhiều lắm. Nếu có thì là vô giá. Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nghe nói qua. Chỉ có một số lão trung y tinh thông y dược mới biết được.
Lâm Vân đưa lại hộp gỗ cho Trịnh Mạt Thành. Loại cây sâm Vũ Lâm này hắn đào được tổng cộng bốn cây. Đều là đào được ở một chỗ. Có hai cây đã là gần một nghìn năm. Nhưng loại thảo dược nay không có tác dụng gì với hắn.
Thẩy Lâm Vân đẩy lại hộp gỗ cho mình, Trịnh Mạt Thành có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân. Mình đã nói không có thực lực mua cây thảo dược này rồi mà. Chẳng lẽ người thanh niên này muốn bán rẻ cho mình sao? Nếu như giá tiền của cây sâm này nằm trong phạm vi chi trả của ông ta, thì ông ta thực sự muốn mua nó. Dùng kinh nghiệm hơn năm mươi năm về thuốc Đông y của ông ta, đây tuyệt đối là một cây sâm Vũ Lâm hàng thật giá thật.
- Ý cậu là?
Trịnh Mạt Thành đẩy lại cái hộp gỗ, có chút không muốn hỏi.
- Trịnh lão, tôi muốn hỏi ông có biết nơi nào bán Tuyết Liên Tử không?
Lâm Vân hỏi.
- Tuyết Liên Tử? Thứ này tuy quý trọng, nhưng vẫn có người bán. Trong tiệm của tôi cũng có hơn mười cây Tuyết Liên Tử.
Trịnh Mạt Thành sững sờ một chút. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ hắn muốn đổi lấy Tuyết Liên Tử sao? Vậy thì quả thực quá tiện nghi cho mình rồi.
- Tôi muốn Tuyết Liên Tử từ năm trăm năm trở lên. Tốt nhất là năm trăm năm.
Lâm Vân biết mình còn chưa nói rõ vội vàng bổ sung.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Công Tử Điên Khùng,
truyện Công Tử Điên Khùng,
đọc truyện Công Tử Điên Khùng,
Công Tử Điên Khùng full,
Công Tử Điên Khùng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!