Công Lược Nam Phụ

Chương 382: Công lược bếp trưởng hạng nhất (Ngoại truyện)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Công Lược Nam Phụ

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Về sau, ngay cả Trịnh Vũ Hiên ở đâu, cô ả cũng không biết!

Trịnh Văn Nhã vì tiền, trực tiếp sa đọa! Cả nhà cha Trịnh luôn chỉ biết gặm nhấm tất cả những thứ ông nội Trịnh để lại, lúc mất đi tất cả, vậy mà cái gì cũng không biết làm! Kết cục của bọn họ là điều ai cũng tưởng tượng được...

Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang theo chết lại càng không thể. Đây là câu nói cuối cùng ông nội để lại cho Trịnh Vũ Hiên trước khi mất.

Trịnh Vũ Hiên từng không hiểu ý của ông nội, sau này mới thấu hiểu. Có lẽ là ông nội nhắc nhở anh không được để sự giàu có của Trịnh gia che mắt hoặc tâm --

Trên tàu Kate, hai nam hai nữ ngồi dùng bữa trong không khí ấm áp.

Thỉnh thoảng, cô gái có mái tóc dài màu tím sẽ dùng giọng nói êm tai nói chuyện với người đàn ông ở bên cạnh, người đàn ông luôn nhìn cô ấy với vẻ mặt cưng chiều.

Lăng Vu Đề vừa dùng bữa xong thì lau miệng, vô cùng mất kiên nhẫn trợn mắt đôi nam nữ ở đối diện: "Cùng là người yêu, cô nói xem sao hai cô cậu lại sến súa buồn nôn thế này!"

Nhìn cô và Trịnh Vũ Hiên xem, giản dị biết bao!

Tử Mạt Nhi cười e thẹn: "Người ta với An Hàn không dễ dàng gì mới được ở bên nhau mà!"

[ Xem thường ] Nói vậy hình như cô công lược thật sự dễ dàng à?!

Khụ... Hình như là rất dễ dàng...

Hạ Luân: Hình như là rất dễ! Xem ra nhiệm vụ tiếp theo phải tăng độ khó mới được!

"Bỏ đi bỏ đi, đợi chúng tôi đi rồi, hai người muốn sến thế nào thì sến thế đó đi!" Lăng Vu Đề nhìn không nổi nữa, quay mặt đi.

Trịnh Vũ Hiên ở bên cạnh vô cùng phối hợp gật đầu.

"Hai người muốn đi ngao du thì thế nào cũng phải chờ đến sau hôn lễ của chúng tôi chứ?" Quý An Hàn nhìn Trịnh Vũ Hiên.

Trịnh Vũ Hiên trừng mắt: "Hôn lễ của hai người vẫn còn một năm lận! Không vội, đợi tôi và tiểu Vu đi ra ngoài thăm thú rồi trở về tham dự là được mà!"

Nói đến vụ hôn lễ vẫn còn một năm nữa, Quý An Hàn lại như thở dài, khó khăn lăm mới tìm được Tử Mạt Nhi, khó khăn lắm mới có được sự đồng ý của cha cô, khó khăn lắm mới đợi được cha cô gật đầu đồng ý cho hai người kết hôn! Kết quả...

Vì thầy tế nói không có ngày tốt, cho nên ngày cưới chọn được là vào một năm sau!

Nhưng may mà hai người có thể ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, Quý An Hàn nghiêng đầu nhìn Tử Mạt Nhi cũng ăn ý quay sang nhìn anh, hai người lại nhìn nhau thâm tình...

Màn đêm buông xuống, bốn bóng người nhảy vào trong biển, sau đó biến thành bốn người cá, hai người bơi về hướng Bắc, hai người bơi về hướng Nam --

- - Nhiều năm sau --

Ở sâu trong đại dương, trong rừng san hô sặc sỡ, một người cá nhỏ màu hồng bơi tới bơi lui vui vẻ, tiếng cười của cô bé êm tai giống như tiếng chuông bạc vậy.

Phía sau đột nhiên có tiếng gào truyền đến: "Lăng Tâm Tâm con nhỏ đáng ghét này, đứng lại cho anh!"

Bé người cá quay đầu lại, một người cá màu cam tương đương tuổi bé nhanh chóng đuổi theo bé qua đây.

Lăng Tâm Tâm thật sự dừng lại, còn quay đầu lè lưỡi nghịch ngợm với người cá kia: "Em đứng lại rồi đó thì sao nào!? Trịnh An An, nếu anh dám làm gì em, em đi mách ba mẹ!"

Nghe vậy, Trịnh An An đã bơi đến trước mặt Lăng Tâm Tâm rất uất ức trừng cô bé. Cậu chỉ vào quả đầu màu cam dài ngắn không đồng đều như bị hải cẩu gặm của mình, mắt to màu xanh ngập nước: "Em biến tóc anh thành ra như vậy, anh không tin ba mẹ vẫn còn thiên vị em!"

Lăng Tâm Tâm nhíu mày, hai tay khoanh ngực: "Vậy thì thử đi~ "

"Ba ~ Tâm Tâm thấy tóc anh trai có hơi dài. Rõ ràng tốt bụng cắt tỉa cho anh trai, nhưng anh trai không biết ơn!" Mắt Lăng Tâm Tâm ửng đỏ, vẻ mặt uất ức bổ nhào vào lòng người cá màu xanh ngọc.

Trịnh Vũ Hiên ôm con gái mình vỗ về an ủi bé: "Được rồi Tâm Tâm không khóc nữa, An An còn không nhanh xin lỗi Tâm Tâm đi!"

Trong lòng Trịnh An An kêu gào một tiếng oan ức! Rõ ràng người bị hại là cậu, cuối cùng người xin lỗi vẫn là cậu!

Mặc dù ngoan ngoãn xin lỗi rồi, Trịnh An An vụng trộm nghiêm túc hăm dọa Lăng Tâm Tâm đang ra vẻ thắng trận: "Em còn như vậy nữa, đợi em lớn lên anh sẽ không cưới em!"

Lăng Tâm Tâm dửng dưng như không: "Hừ ~ không cưới thì không cưới! Dù sao anh Quý cũng nói là muốn cưới em!"

"Không được! Em là vợ chưa cưới của anh, không thể gả cho họ Quý!"

"Không phải anh nói không cưới sao?"

"Anh... anh... anh cưới!"

Trốn ở trong chỗ tối, Lăng Vu Đề che đầu cười tới nỗi muốn chảy nước mắt, Trịnh Vũ Hiên hơi bất đắc dĩ lắc đầu: "Em thật đúng là tinh mắt, hai đứa này, thật là oan gia thích nhau! Nếu... " Họ cũng có một đứa con thật sự thuộc về mình thì tốt rồi!

Lăng Tâm Tâm và Trịnh An An đều do anh và Lăng Vu Đề nhận nuôi, lúc đó hai đứa trở thành cô nhi còn đang gào khóc đòi ăn, đúng lúc Lăng Vu Đề và Trịnh Vũ Hiên vẫn chưa có con nên dứt khoát nhận nuôi chúng.

Lăng Vu Đề xoa khóe mắt chẳng tồn tại chút nước mắt, giương mắt nhìn Trịnh Vũ Hiên: "A Hiên, em có chuyện muốn nói với anh, anh phải chuẩn bị tốt tâm lí đó!"

Trịnh Vũ Hiên sững sờ, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lăng Vu Đề, anh rất nghi hoặc, bao lâu rồi Lăng Vu Đề không có nghiêm túc nói chuyện với anh thế này?

"Được, em nói đi."

"Ừm... chính là, em có thai rồi."

Nếu không phải xung quanh có rong biển đang đung đưa, cá bơi qua bơi lại thì dường như thời gian đang dừng lại.

Rất lâu sau, Trịnh Vũ Hiên mới như tìm lại được giọng nói của mình: "Vừa... vừa nãy anh không có nghe lầm chứ?"

"Không, anh không có nghe lầm!"

"A -- Tốt quá rồi, tốt quá rồi, tiểu Vu anh yêu em!" Trịnh Vũ Hiên như bị điên, bế Lăng Vu Đề xoay vòng, mặt mày hưng phấn!

Lúc này Lăng Tâm Tâm và Trịnh An An mới phát hiện ba mẹ mình, Lăng Tâm Tâm hơi lo lắng kéo cánh tay của Trịnh An An: "An An, không phải là ba... chưa uống thuốc đấy chứ?"

Trịnh An An: Em nói ba như vậy, thật sự có được không?

- -

Trong nháy mắt khi Tịch Tử Thu mở mắt ra, lòng anh có chút không nỡ. Mặc dù biết anh và Lăng Vu Đề sẽ gặp nhau ở thế giới tiếp theo nhưng anh vẫn không nỡ!

Rời khỏi khoang dinh dưỡng, nhìn Lăng Vu Đề cũng trở về cùng lúc với ánh mắt dịu dàng. Tiểu Vu, tôi sẽ nhanh chóng tìm em!

Hạ Luân chớp chớp mắt, hội trưởng đại nhân bày tỏ như vậy cũng không có tác dụng! Căn bản là người ta không có nhận được!

"Hội trưởng, bằng không nói với 0051 rằng đối tượng công lược của cô ấy là ngài?"

Tịch Tử Thu nhàn nhạt nhìn Hạ Luân một cái, không nói gì.

Thực ra anh cũng muốn để Lăng Vu Đề biết người cô công lược luôn là anh.

Nhưng nếu như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cô! Suy cho cùng thì tính cách mỗi nguyên thân của anh không giống nhau, cần có cách công lược khác nhau.

Lúc để cho Lăng Vu Đề biết tất cả đối tượng công lược đều là anh, rất có thể cô chỉ dùng một cách công lược. Như vậy nói không chừng sẽ khó công lược thành công.

"Không được nói với cô ấy!"

Hạ Luân thất vọng ờ một tiếng, không nói thì thôi, xùy ~

"Thế giới tiếp là gì?" Tịch Tử Thu hỏi.

Hạ Luân chớp chớp mắt, nhấn mở cốt truyện của thế giới tiếp theo ra cho Tịch Tử Thu xem qua.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Công Lược Nam Phụ, truyện Công Lược Nam Phụ, đọc truyện Công Lược Nam Phụ, Công Lược Nam Phụ full, Công Lược Nam Phụ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top