Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 136: Ngày Xuân Đã Đến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh



Lục Khải Phái không hề sợ nhân chứng của Ngụy Vương.

Nửa tháng nay, nàng sớm đã cân nhắc và kiểm tra qua thủ hạ của mình, xác định không có thủ hạ nào của nàng ngoại trừ Tề bá quá cố tham dự vụ án Triêu Dương lâu.

Đến nỗi, người Tạ Viễn bên kia có rơi vào tay Ngụy Vương hay không, nàng không quan tâm.

Bởi vì Tạ Viễn đã chết, người còn lại vô luận có biết thân phận của nàng hay không, chỉ cần nàng không thừa nhận, kia đều là vu cáo.

Nếu là tiên đế và tiên Thái Tử còn tại, Lục Khải Phái sẽ không thể giải quyết được vu cáo như vậy.

Nhưng hiện tại hai người đều không còn nữa, tiểu hoàng đế còn cần nàng và Kỳ Dương nâng đỡ, như vậy vô luận Ngụy Vương nói cái gì hay làm gì, trừ phi có bằng chứng, nếu không đều là vô nghĩa.

Lục Khải Phái hiểu rõ điều này, người ở đây cũng đều biết được, vì vậy phần lớn bọn họ đến nay vẫn đang xem náo nhiệt.

Lục Khải Phái híp mắt liếc nhìn Ngụy Vương, thật không rõ hắn là thật sự ngu xuẩn đến như vậy, hay vẫn là có mưu đồ khác.

Ngụy Vương hoàn toàn tự tin khi tới đây, hắn cũng không để ý ánh mắt của người khác, nghe xong lời Lục Khải Phái nói còn cảm thấy khiêu khích.

Hắn chỉ thấy nàng cứng đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên tự mình ra điện lệnh người dẫn nhân chứng vào.

Không bao lâu, người được gọi là nhân chứng liền bước vào điện, Lục Khải Phái liếc nhìn người nọ, hơi giật mình.


Kỳ Dương tất nhiên phát hiện thần sắc nàng biến hóa, nhíu lại mi tiến đến bên người nàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Khải Phái thu lại ánh mắt, suy nghĩ rồi nhẹ giọng đáp: "Người này nhìn có chút quen mắt, ta ở Lục phủ giống như đã gặp qua." Nói xong, nàng sợ Kỳ Dương đa tâm, lại nói thêm: "Ở Lục phủ cũng có vài người hầu bình thường, chỉ phụ trách chút việc vặt vãnh ở bên ngoài, là chọn mua hoặc thuê từ bên ngoài tới."
Kỳ Dương minh bạch ý của nàng, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vương trong tức khắc càng không tốt.

Hắn thế nhưng thật sự tìm tới người hầu Lục phủ làm chứng, vẫn là ngụy chứng, hẳn là đã trù tính lâu.

Xem ra người đối phương nhằm vào không chỉ có Lục Khải Phái, mà còn có cả nàng!
Ngụy Vương vô cùng đắc ý, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của Kỳ Dương, phất tay với nhân chứng kia, nói: "Nói những gì mà ngươi biết đi."
Đối mặt với hoàng đế và đại quan, nhân chứng kia rõ ràng có chút co rúm, nhưng nghe được Ngụy Vương phân phó lại vẫn khó khăn nói: "Tiểu nhân là Trương Ngũ, là người hầu ở Lục phủ, phụ trách quét dọn đình viện.

Trước Thượng Nguyên, phò mã từng hồi phủ một chuyến, tìm quản gia Tề bá nói chuyện.

Tiểu nhân lúc ấy đang quét dọn trong viện Tề bá, khi quét đến cửa sổ, chính tai nghe được phò mã đang nói với Tề bá cái gì mà thuốc nổ, còn có báo thù.

Tiểu nhân lúc ấy không hiểu lời phò mã nói có ý tứ gì.

Vẫn là sau này, Triêu Dương lâu bị nổ trong ngày Thượng Nguyên Tiêu, Tề bá cũng chết vào ngày Thượng Nguyên, tiểu nhân, tiểu nhân mới hiểu được..."
Này chỉ là lời của một phía, nhưng bởi vì Trương Ngũ là người hầu của Lục phủ, cho nên lời này càng có thêm hai phần trọng lượng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong phủ mỗi người có mặt ở đây ai mà không có từ mấy chục đến mấy trăm người hầu, làm sao có thể bảo đảm mỗi người hầu đều trung thành?
Tam sư sau khi nghe xong thì không tỏ ý kiến, tiểu hoàng đế lại ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Chỉ như vậy, không có chứng cứ khác sao?".

Truyện Phương Tây
Trương Ngũ rụt cổ có chút vô thố, trộm giương mắt liếc nhìn Ngụy Vương, bị Ngụy Vương tàn nhẫn trừng lại một cái mới nói: "Có, có thuốc nổ, Lục phủ còn cất giấu thuốc nổ, khi tiểu nhân quét dọn thì có nhìn thấy qua!"
Lục Khải Phái và Kỳ Dương nghe vậy còn không có mở miệng, Trấn Quốc tướng quân nhìn nửa ngày náo nhiệt, trước tiên lẩm bẩm một câu: "Này thật đúng là trùng hợp, một tên người hầu hạ đẳng chỉ phụ trách quét dọn, vậy mà chuyện của gia chủ cái gì cũng đều không thể gạt được hắn."
Kỳ Dương nghe được lời này đều nhịn không được cười một cái, nghĩ cũng biết Ngụy Vương nhất định còn thu mua người hầu khác của Lục phủ, chỉ là người hầu Lục phủ đều có chút địa vị, cũng không phải tầm thường.

Bọn họ nhiều thế hệ trung với Lục gia, sao có thể dễ dàng bị Ngụy Vương thu mua? Chính là người trước mắt này, cũng chỉ là bởi vì sau khi Tề bá chết, Lục phủ thiếu quản thúc, mới có thể bị Ngụy Vương chui vào khe hở.

Nhưng thân phận người này quá thấp, nhưng lại "biết" được quá nhiều, đó là sơ hở lớn nhất.

Lục Khải Phái hiển nhiên không hoảng hốt, lúc này mới không chút hoang mang nói: "Ta bình thường ít quay về Lục phủ, chỉ là sau khi quản gia chết đi thì mới trở về vài lần.

Người này nói trước Thượng Nguyên nhìn thấy ta hồi phủ, quả thực vớ vẩn.

Đến nỗi thuốc nổ, ta không hiểu được, còn thỉnh bệ hạ phái người điều tra."
Biểu tình nàng bằng phẳng, không thấy hoảng loạn, trong lòng tiểu hoàng đế và tam sư đều có vài phần tin phục.

Ngụy Vương có chút tức giận, tựa hồ nhận chuẩn nàng có tội, không thuận theo liền không buông tha: "Lục soát thì lục soát, bản vương còn không tin ngươi có thể không có sơ hở đâu!"
Hắn vừa nói lời này, kỳ thật lại khiến cho Kỳ Dương và Lục Khải Phái chú ý tới, trong mắt hai người đều có chút ngạc nhiên.

Nhưng mặc kệ Kỳ Dương và Lục Khải Phái nghĩ như thế nào, Ngụy Vương gióng trống khua chiêng nháo đến ồn ào huyên náo như vậy luôn cần phải kết thúc.

Hơn nữa Lục Khải Phái đều chủ động yêu cầu, việc điều tra cũng trở nên cần thiết.


Sau khi tiểu hoàng đế xem qua sắc mặt cô mẫu nhà mình thì gật đầu đồng ý.

Nhưng hiện giờ Lục Khải Phái chưởng quản Vũ Lâm, còn đảm nhiệm chức vụ ở Đại Lý Tự, Ngụy Vương đều không yên tâm nhân mã ở hai nơi này, cuối cùng hắn tự mình dẫn nha dịch của Kinh Triệu Phủ đi lục soát Lục phủ.

Nhưng mà sau khi lục soát cả tòa phủ đệ xong, tất cả đều sạch sẽ, đừng nói là thuốc nổ, ngay cả chút pháo hoa, pháo trúc ăn Tết còn sót lại cũng đều không có!
Trở lại trong cung, Ngụy Vương thất vọng không thôi, ánh mắt nhìn Lục Khải Phái lại càng thêm sắc bén.

Người khác thấy e là đều sẽ không tin Lục Khải Phái đã từng cứu mạng Ngụy Vương, mà ngược lại còn sẽ cho rằng hai người này có thâm cừu đại hận gì.

Lục Khải Phái cảm thấy khó hiểu vì Ngụy Vương có rất nhiều địch ý với nàng, mà Ngụy Vương đối diện với ánh mặt Lục Khải Phái thì liền nói: "Đừng tưởng rằng ngươi che giấu kĩ thì bản vương không tra ra được gì, họ Lục ngươi chờ, bản vương sớm muộn gì cũng có thể bắt lấy điểm yếu của ngươi!"
Lỗ Vương xem trò khôi hài hơn nửa ngày, đến tận đây rốt cuộc nghe không nổi nữa, trực tiếp xua xua tay đuổi người ra hoàng cung.

Nhưng mà trò hề này rốt cuộc có lưu lại dấu vết trong lòng mọi người hay không, ai cũng không biết.

- --
Trò khôi hài kết thúc, Kỳ Dương và Lục Khải Phái trước tiên hồi phủ.

Hôm nay, tuy rằng Ngụy Vương chỉ trích vấn tội đâu đâu cũng đều có sơ hở, nhưng Kỳ Dương ở tiền điện vẫn tình ý chân thành mà giữ gìn, cũng khiến chút ngăn cách, không được tự nhiên còn sót lại giữa hai người hoàn toàn đánh vỡ.

Ngồi ở trên xe ngựa hồi phủ, Lục Khải Phái ho nhẹ một tiếng, nói: "Hôm nay đa tạ điện hạ che chở."
Kỳ Dương nghe được lời này trong lòng làm sao cũng không thoải mái nổi, nàng nhíu mày quay mặt sang nơi khác.

Hai người dù sao cũng làm phu thê mấy năm, Lục Khải Phái làm sao không hiểu tâm tư của Kỳ Dương, khóe môi nàng lập tức nhếch lên.

Nhưng mà sợ Kỳ Dương thấy, nàng lại nhịn xuống, chỉ lén dịch đến bên người Kỳ Dương, cũng không thấy nàng ấy né tránh.

Lục Khải Phái hoàn toàn yên tâm, nàng nắm lấy tay Kỳ Dương, nhẹ giọng nói: "A Ninh, nàng chịu vì ta nói chuyện, đó là không giận ta, đúng không?"
Kỳ Dương nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng quay đầu lại nhìn về phía Lục Khải Phái, nhất thời nói không ra lời.

Tính tình người này luôn vân đạm phong khinh, lúc trước là mình theo đuổi nàng không bỏ, hiện giờ lại làm nàng trở nên câu nệ và bất an như vậy.

Nghĩ đến càng nhiều, trong lòng Kỳ Dương càng thêm áy náy, nhìn Lục Khải Phái cũng càng nói không ra lời.

Cũng may Lục Khải Phái là người hiểu rõ nàng nhất, vừa thấy dáng vẻ Kỳ Dương, đã đoán được phần lớn tâm tư của nàng.

Nàng chưa phát hiện điều gì, nhìn thấy Kỳ Dương còn không buông tay, nàng đơn giản tự mình tiến lại gần, hiếm thấy chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của đối phương: "Nàng không nói lời nào, ta đây sẽ ngầm hiểu chúng ta giảng hòa, được không?"
Kỳ Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, rốt cuộc thấp giọng nói ra: "Thực xin lỗi, mấy ngày nay là ta trút giận lên nàng."
Hai tháng trước, người nói xin lỗi chính là Lục Khải Phái, bởi vì Tề bá tham dự ám sát Triêu Dương lâu.

Mà hiện giờ, người nói xin lỗi đổi thành Kỳ Dương, bởi vì nàng trút giận lên Lục Khải Phái và nhút nhát.

Nhưng nếu nói đến toàn bộ mọi việc, lại cùng các nàng có bao nhiêu liên hệ đâu? Cũng đều vô tội mà liên lụy vào thôi.

Lục Khải Phái cũng không có ý trách cứ Kỳ Dương, cũng không có tư cách trách nàng cái gì.


Nàng duỗi tay ôm người vào trong lòng, đã lâu hơi thở mới tràn ngập ấm áp, cũng làm trái tim trống trải của nàng một lần nữa trở về thực tại: "Không đề cập tới những chuyện này nữa, chúng ta hảo hảo, được không?"
Kỳ Dương vùi đầu trong lòng ngực nàng, xung quanh đều là hương hoa mai quen thuộc thanh lãnh, tâm cũng dần dần yên ổn lại: "Được."
Hai người dịu dàng thắm thiết suốt một đường trở về công chúa phủ.

Người hầu trong phủ rõ ràng có thể cảm thấy quan hệ giữa hai người phá băng, khiến cho không khí toàn bộ công chúa phủ cũng đều nhẹ nhàng rất nhiều, tuy rằng trong quốc tang cũng không ai dám nói giỡn, nhưng bước chân của mọi người đều trở nên nhẹ nhàng.

Bữa tối, thuận tiện khiến người gọi Lục Sanh lại đây, sau Thượng Nguyên một nhà ba rốt cuộc lại ở cùng nhau.

Tiểu hài nhi không có lắm miệng hỏi hai tháng nay đến tột cùng đã xảy ra cái gì, khiến cho không khí trong phủ khẩn trương, nàng cũng không có cơ hội gặp mặt hai người.

Có lẽ là khi còn bé, nàng bị lạnh nhạt quá nhiều, cho nên hai tháng vắng vẻ khiến cho tiểu đoàn tử vốn dĩ đã cởi mở rất nhiều lại trở nên câu nệ không ít...!Khi nhìn thấy hai người, Lục Sanh đang ôm con thỏ của nàng, nhất thời không biết có nên tiến lên thân cận hay không.

Kỳ Dương thấy dáng vẻ nàng nhút nhát lại sợ sệt, vô cớ nhớ tới sáng nay Lục Khải Phái đưa cho nàng nước ấm, trong lòng tức khắc cảm thấy thương tiếc vô cùng.

Nàng vẫy tay gọi Lục Sanh đến gần, lúc này mới sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói: "A Sanh đừng sợ, hai tháng nay ta và bá phụ ngươi quá bận rộn, không có thể lo lắng cho ngươi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Lời này nói cho Lục Sanh nghe, nhưng làm sao không phải cấp Lục Khải Phái một câu bảo đảm.

Môi mắt trong veo của Lục Khải Phái tức khắc hiện lên ý cười, Lục Sanh cũng rất nể tình gật đầu: "Điện hạ và bá phụ bận rộn, A Sanh ngoan ngoãn, sẽ không cho các ngươi thêm phiền toái." Nàng nói, sờ sờ cái đuôi nhỏ của con thỏ: "A Sanh còn có con thỏ bồi."
Kỳ Dương nghe vậy, nhìn con thỏ đã béo phì thì dở khóc dở cười, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng dần dần tan đi, sự u ám giữa mày cũng biến mất.

Lời nói ngây thơ trẻ con của Lục Sanh cũng khiến bữa cơm sau đó trôi qua nhẹ nhàng.

Sau bữa tối, Kỳ Dương còn lôi kéo một lớn một nhỏ đi ra ngoài tản bộ, chỉ tiếc đi không bao xa, con thỏ trong lòng Lục Sanh liền nhảy ra, sau đó chạy tới bụi cỏ gặm lấy gặm để.

Lục Sanh cũng không đi nữa, nàng ngồi xổm bên cạnh xem con thỏ ăn cỏ, ngẩng đầu nói với hai người: "Con thỏ đói bụng."
Vào ngày xuân, vạn vật hồi sinh, trong hoa viên của công chúa phủ cũng có rất nhiều cỏ dại.

Vốn dĩ những cỏ dại này đều sẽ bị thợ trồng hoa ngắt bỏ, nhưng nề hà con thỏ của Lục Sanh thích ăn, cho nên cũng giữ lại.

Chẳng mấy chốc, con thỏ kia giống như bị thổi khí mà lớn thêm một vòng, cà rốt cũng không ăn, suốt ngày liền thích nằm trong bụi cỏ ăn cỏ, lười biếng lại tự tại.

Lục Sanh thích thú xem con thỏ ăn cỏ, nhưng hai đại nhân hiển nhiên không nhàn tâm như vậy.

Hai người bồi Lục Sanh một lát, thấy tiểu hài nhi không muốn rời đi, đơn giản liền để lại nàng bồi con thỏ của mình chơi.

Kỳ Dương và Lục Khải Phái sóng vai đi trên đường mòn ở hoa viên, nhìn cỏ cây trong viện sum suê, bách hoa tranh nhau khoe sắc, lúc này mới chân chính nhận ra ngày xuân đã đến..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Công Chúa Của Ta Trọng Sinh, truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh, đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh, Công Chúa Của Ta Trọng Sinh full, Công Chúa Của Ta Trọng Sinh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top