Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Con Dâu Trời Phú
Rạng sáng, một giờ bốn mươi phút.
Chu Dịch nhận được điện thoại của “anh n” kia khi đang ở trên xe. Vào thời điểm đó, hắn đóng sầm cửa ra khỏi nhà đã được một tiếng đồng hồ. Đậu1xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống, gió trên đường bờ sông mang theo hơi nước lùa vào, dường như hắn có thể nghe thấy được cả tiếng trái tim mình đang đập. Thình thịch, thình thịch.8Đầu ngón tay đụng vào phím xanh, nhẹ kéo. “Người… ở đâu?” Đầu bên kia báo cho hắn một địa chỉ, sau khi cúp máy, lại gửi kèm qua tin nhắn nữa.
Rạng sáng, ánh mặt trời buổi bình minh2xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất của khách sạn, bao phủ toàn bộ hai thân ảnh một nhỏ một lớn đang nằm trên giường.
Đột nhiên, thân ảnh nhỏ bé động đậy, y như một cái mầm đậu4xanh, ló đầu ra ngoài.
Tóc đen, ánh mắt sáng ngời.
Sau đó, trở mình, chép miệng một cái, lại tiếp tục ngủ.
Người lớn thì không nhúc nhích chút nào, hai mắt nhắm chặt, lông mi rậm rạp và cong vút. Ngoài cửa sổ, mặt trời càng lúc càng lên cao, chiếu từ cuối giường lên tới đầu giường. A Thận bị nắng sớm làm cho tỉnh lại, cho dù nhắm hai mắt nhưng cậu bé vẫn có thể cảm nhận được sự chói lọi.
Ngọ nguậy cổ, giây tiếp theo, mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là gương mặt ngủ say trầm tĩnh của mommy. Cậu nhóc nhếch môi lên, thò lại gần như một tên ăn trộm, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt mẹ mình.
Thời gian như dừng lại trước nụ hôn dịu dàng đó, phác họa thành một bức tranh đẹp tuyệt vời. Hàn Sóc cảm nhận được mí mắt hơi ngứa, lông mi run lên, chợt mở bừng hai mắt ra. Nhìn vào đôi đồng tử đen láy của cậu con trai, cô nhoẻn miệng cười, “Chào buổi sáng, con trai ngoan.” “Chào buổi sáng, mommy!” Hàn Sóc ngáp một cái, hỏi cậu bé: “Đã tỉnh ngủ chưa?” Gật đầu.
“Vậy dậy thôi!”
Đầu tiên là mặc quần áo cho con trai, áo gió màu nâu nhạt phối hợp với quần jeans xanh. Hàn Sóc lùi về sau hai bước, xoa cằm ngắm nghía.
“Đẹp trai chết người!” Chờ khi Hàn Sóc thay đồ và trang điểm xong thì A Thận cũng học theo dáng vẻ trước đó của cô, nói một câu y hệt: “Xinh khiếp!”
Chuẩn bị xong, mang theo đồ đạc, hai mẹ con ra khỏi phòng. Trước khi tiến vào thang máy, A Thận lấy từ trong cái ba lô nhỏ của mình ra khẩu trang và mũ lưỡi trai. Hàn Sóc cúi thấp người để ngang bằng với cậu nhóc con. Cậu bé liền ngoan ngoãn mang lên giúp cô.
“OK chưa?” Nghiêng trái rồi nghiêng phải.
A Thận cài cẩn thận giúp cô rồi nghiêm túc gật đầu: “OK rồi.”
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, hai mẹ con tiến vào. Một đường đi thẳng xuống đại sảnh khách sạn, Hàn Sóc: “Trả phòng.” Nói xong liền đưa thẻ ra, thuận tay đè thấp vành mũ xuống, vừa lúc ngăn trở ánh mắt quan sát của nhân viên lễ tân.
A Thận: “Mommy, hôm nay chúng ta đi đâu ạ?” “Con muốn tới chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được ạ.” “Vậy…” Hàn Sóc nghĩ một chút, “Thủy cung đi?”
“Được ạ!” “Con trai, mẹ phát hiện ra rằng con chỉ biết nói mỗi câu được. Con có thể nói câu không được không?” Hàn Sóc nghiêng đầu, con nhà người ta thì cha mẹ đều phải cầm theo roi đuổi đánh suốt ngày, nhưng sao con nhà mình thì lại cứ mềm như cái bánh trôi, mặc kệ người ta vo tròn bóp méo thể nào cũng chỉ biết nói “được”, hoàn toàn nghe theo.
A Thận: “Không được.”
Trả phòng xong, hai mẹ con lại dắt tay nhau đi ra cửa lớn khách sạn.
Vừa mới bước xuống bậc thang, Hàn Sóc chỉ cảm thấy bên tai có gió mạnh lướt qua, ngay sau đó cổ tay liền bị túm lấy. Chu Dịch ngồi trong xe suốt cả một đêm, hút hết hai bao thuốc lá, siết nắm tay vô số lần, hiện tại râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, làm gì còn có dáng vẻ của một tổng tài tinh anh ngồi trong văn phòng chứ? Phản ứng đầu tiên của Hàn Sóc là bảo vệ con trai ở sau người, phản ứng thứ hai là giật cổ tay ra khỏi bàn tay như kìm sắt của người kia. Thần kỳ chính là cô còn không dùng hết sức mà cái tay kia đã tự động nhả ra, thả rũ xuống bên người chủ nhân của nó.
Chu Dịch: “Chúng ta nói chuyện.” Cửa khách sạn nhìn thẳng ra đường lớn, bên cạnh là vỉa hè, người người đi tới đi lui, quả thực không tiện để dây dưa.
Hàn Sóc gật đầu: “Được.”
Từ sau khi cô chủ động tiết lộ sự tồn tại của con trai thì đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc Chu Dịch sẽ chủ động tìm tới cửa rồi. Giờ khi chuyện ấy chính thức xảy ra, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Quán cà phê ở cuối phố có vị trí tương đối hẻo lánh, lại có từng vách ngăn riêng, vừa riêng tư lại tiện lợi. Hàn Sóc gọi một ly nước chanh xong liền cúi đầu hỏi con trai muốn uống gì.
A Thận: “Giống mẹ.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Con Dâu Trời Phú,
truyện Con Dâu Trời Phú,
đọc truyện Con Dâu Trời Phú,
Con Dâu Trời Phú full,
Con Dâu Trời Phú chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!