Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 5: Chương 5


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!



Cố Vi Ngôn ngắt cuộc gọi một lúc thì trợ lý Vương Hạo Vũ đi đến.
Vương Hạo Vũ mặc tây trang quy củ, tóc cắt ngắn, thoạt nhìn là biết thành phần tinh anh trẻ tuổi.
Cố Vi Ngôn rất thưởng thức người thanh niên này, bởi vì hắn làm việc quyết đoán, không ướt át bẩn thỉu, hơn nữa cực kì hiểu rõ Cố Vi Ngôn, rất nhiều chuyện một lần liền rõ, cho nên Cố Vi Ngôn thích đem hắn mang theo bên người.
Vương Hạo Vũ gõ cửa một chút: "Cố tổng."
Cố Vi Ngôn mới vừa nói chuyện điện thoại xong, đem điện thoại phóng tới một lần, nhìn về Vương Hạo Vũ phía cửa.
"Vào."
Vương Hạo Vũ đi vào tới, nhìn trên mặt Cố Vi Ngôn còn sót lại một tia ý cười từ cuộc gọi vừa nãy, không cần đoán cũng biết gọi điện cùng phu nhân ở nhà.
Vương Hạo Vũ một tay che miệng lại, trêu ghẹo một câu: "Cố tổng vui vẻ như vậy, khẳng định là cùng phu nhân gọi điện thoại đi."
Cố Vi Ngôn thân mình dựa về lưng ghế phía sau, nhìn Vương Hạo Vũ.
"Có chuyện gì?"
Vương Hạo Vũ: "Lý tổng kia trước có mời ngài đã rất nhiều lần, hôm nay lại hi vọng ngài cùng nhau ăn bữa cơm, ngài vẫn là từ chới hay là thế nào?"
Cố Vi Ngôn sửa sang lại cà vạt một chút, có chút lười biếng nói: "Người này lớn tuổi, lại nhiều tâm địa gian xảo, mỗi lần ăn cơm đều mang một vài phụ nữ rối loạn đến tiếp khách, hắn mời nhiều lần như vậy, không đi một lần cũng không thích hợp, nhưng là tôi đã kết hôn, đi loại trường hợp như này không thích hợp."
Vương Hạo Vũ đồng tình gật đầu một cái.
Ai ngờ, Cố Vi Ngôn nói câu tiếp theo.
"Cậu thay tôi đi thôi."
Vương Hạo Vũ hơi hơi nhướng mày, thoạt nhìn có chút kinh ngạc: "Tôi?"
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Đúng vậy, chính là cậu." Cố Vi Ngôn cười khẽ nói.
Khuôn mặt Vương Hạo Vũ có chút hơi hơi đỏ lên: "Tôi có thể đại diện ngài đi sao?"

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Có thể, cứ nói tôi nói cậu đại diện, hơn nữa hiện tại cậu độc thân, đi tham gia loại trường hợp này cũng không có gì, tôi xem cậu cũng chưa từng trải qua chuyện gì, đi tham gia một chút cũng tốt."
Cố tổng đều lên tiếng, Vương Hạo Vũ không có không nghe đạo lý, cho nên cũng chỉ gật đầu "Được" một cái.
Trong lòng lại yên lặng mà nghĩ, Cố tổng có phải là sợ đi cái loại trường hợp này sẽ khiến cho vợ hiểu lầm và sinh khí, cho nên liền đẩy chính mình tiến vào hố lửa a......
Bản thân mình tuy rằng độc thân, nhưng là cũng luôn thủ thân như ngọc a.
Buổi tối khi Cố Vi Ngôn về nhà, Lâm Xảo Xảo còn rất kinh ngạc nhìn anh.
"Hôm nay sao anh lại về sớm như vậy?"
Cố Vi Ngôn cởi ra áo khoác tây trang trên người mình, nhân tiện đem cà vạt ném tới một bên, rất có hương vị phóng đãng không kiềm chế được.
"Hủy buổi xã giao rồi, đặc biệt trở về chăm sóc em."
Lâm Xảo Xảo có chút nghi ngờ nhìn về phía Cố Vi Ngôn.

Hôm nay sao lại tốt như vậy?
Nhưng Lâm Xảo Xảo vẫn ho khan một tiếng, nói: "Không cần đâu, em lại không phải trẻ con, không cần anh cố ý trở về chăm sóc em."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: "Được, em ngoan nhất."
Lâm Xảo Xảo: "...."
Loại phương thức nói chuyện trêu đùa trẻ con này là chuyện như thế nào??
Cố Vi Ngôn trở về không tính muộn, cho nên dì giúp việc cũng làm đồ ăn cho cả Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn người này khi ăn cơm luôn chú ý, bộ dáng ăn cơm cực kì văn nhã, lúc chậm rãi nhai nuốt đồ ăn thật giống như một bức tranh sơn dầu.
Lâm Xảo Xảo ngồi đối diện nhìn Cố Vi Ngôn, cảm giác người này có điểm hoàn mỹ không chân thật.
Kỳ thật, hiện tại cô đối với việc Cố Vi Ngôn lúc trước sao lại đồng ý lấy chính mình còn có chứa một ít nghi vấn.
Tuy rằng cô lớn lên cũng xem như xinh đẹp, nhưng trên thế giới này không thiếu nhất chính là phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt Cố Vi Ngôn là nhân vật cấp bậc kim cương vương lão ngũ như vậy thì bên người không có khả năng không có oanh oanh yến yến nào, sao người này chỉ coi trọng mình.
Muốn nói là nhất kiến chung tình cũng quá vô lí, chính là lúc ấy Lâm Xảo Xảo cảm giác Cố Vi Ngôn là đối tượng phi thường thích hợp kết hôn, Cố Vi Ngôn cũng nghĩ như vậy, cho nên hai người ăn nhịp với nhau, rất là ăn ý đi lấy giấy chứng nhận.

Ở trên thị trường xem mắt, có thể gặp được Cố Vi Ngôn người như vậy cũng coi như là loại tỷ lệ trúng vé số 500 vạn đi.
Đến bây giờ Lâm Xảo Xảo vẫn cảm kích Lưu Lam lúc ấy bắt chính mình đi xem mắt lần đó, nếu không có nó thì cô cũng có thể sẽ không gặp được Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn rất chiếu cố cô, thậm chí là cưng chiều cô, Lâm Xảo Xảo cảm thấy mình không có gì không thỏa mãn, nhưng chung quy cô vẫn cảm giác thiếu một chút gì đó.
Cô nghĩ nghĩ, đại khái là mình chưa từng có nhìn đến nam nhân có mặt nạ hoàn mỹ này một mặt khác.
Một người sao có thể vẫn luôn hoàn mỹ như thế đâu?
Nhưng Cố Vi Ngôn chính là như vậy, bất luận anh làm cái gì đều rất ổn thỏa, phảng phất giống như thuận buồm xuôi gió, bất luận là trong công việc, hay là tình yêu, thậm chí chuyện trên giường hắn đều là vững vàng thao túng, hoàn toàn khống chế Lâm Xảo Xảo bất luận một điểm mẫn cảm dễ khóc nào, cho đến nghe được giọng cô xin tha mới bỏ qua.
Lâm Xảo Xảo một bên ăn cơm một bên như đi vào cõi thần tiên.
Cố Vi Ngôn nhìn bộ dáng Lâm Xảo Xảo ăn cơm, anh dừng một chút, vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô.
Lâm Xảo Xảo giống chỉ mê mang thổ bát thử *, mở to một đôi mắt nhìn Cố Vi Ngôn.
"Làm gì?"
Cố Vi Ngôn cầm lấy khăn ăn có chút bất đắc dĩ đưa đến cằm Lâm Xảo Xảo.
"Sao em lại giống trẻ con như vậy, ăn cơm còn có thể ăn đến trên cằm."
Lâm Xảo Xảo cúi đầu nhìn thoáng qua vết bẩn trên khăn ăn, phỏng chừng vừa rồi lúc ăn bò kho không cẩn thận dính vào trên cằm, cũng tự trách mình phân tâm, lúc ăn uống còn suy nghĩ việc khác.
Cố Vi Ngôn giúp Lâm Xảo Xảo lau cằm xong, đem khăn ăn để sang một bên, nhẹ giọng dặn dò một câu: "Cẩn thận một chút, không cần lại ăn đến trên mặt."
Lâm Xảo Xảo sắc mặt hơi say, cúi thấp đầu: "Cảm ơn......"
Cố Vi Ngôn cười nhạt một tiếng.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Xảo Xảo lên lầu, đi tới phòng để quần áo của mình.
Biệt thự Cố gia rất lớn, từ lúc Lâm Xảo Xảo cùng Cố Vi Ngôn kết hôn, nơi này trở thành phòng chuyên để quần áo của Lâm Xảo Xảo, bên trong quần áo rực rỡ muôn màu, có thể nói là ước mơ cả đời của mỗi một người phụ nữ.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.

Căn phòng bên trái Lâm Xảo Xảo là phòng để quần áo của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo đi vào một lần, cũng bị chấn động quá.
Đàn ông quần áo kỳ thật cũng là chút nào không thua gì phụ nữ, toàn bộ bên trong tủ quần áo đều là tây trang cao cấp, hộp để bên cạnh đựng rất nhiều đồng hồ xa xỉ, tủ giày bên trong là giày da, còn có nơi chuyên để cà vạt......!Đều là được xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Lâm Xảo Xảo lúc ấy cũng bị chấn động tới rồi.
Cô đang ở trong phòng để quần áo tìm thứ gì đó, còn đứng trước gương khoa tay múa chân qua lại.
Cố Vi Ngôn đi ngang phòng của cô, nhìn thấy cửa không khóa, nhìn thoáng qua.
"Em đang làm gì thế?" Cố Vi Ngôn đạm thanh hỏi một câu.
Lâm Xảo Xảo nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"A......!Em đang thử quần áo."
"Thử quần áo?" Cố Vi Ngôn nhướn lông mày một chút.
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu, nói: "Vừa rồi lúc ăn cơm không phải anh đã nói với em là ngày mai có thể đi cái lớp học thư pháp kia sao, em chuẩn bị để ngày mai đi xem."
"Cho nên hiện tại đang phối quần áo?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo nhìn trong tay hai bộ quần áo có chút do dự, đơn giản xoay người đến trước mặt Cố Vi Ngôn, hỏi: "Anh cảm thấy hai cái này cái nào tương đối thích hợp?"
Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Bên tay trái là một cái váy liền áo màu trắng tay áo có ren phao phao, chiều dài váy chỉ tới đầu gối.
Bên tay phải là một cái váy màu da trời có đai đeo hình lá sen, thoạt nhìn liền rất làm nổi bật vòng eo.
Hai điều váy đều có một điểm rất tương tự, đó chính là ngắn giống nhau.
Cố Vi Ngôn từ trên cao đi xuống nhìn xuống Lâm Xảo Xảo: "Em đây là đi học hay là đi xem biểu diễn?"
Lâm Xảo Xảo phản bác nói: "Xem biểu diễn cái gì a, vì đi học em mới chọn váy màu sắc tương đối nhạt một chút, anh không hiểu."
Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướn mày.
Cuối cùng, anh đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một cái váy dài màu trắng, đưa cho Lâm Xảo Xảo.
"Cái này không tồi." Làn váy dài vừa vặn đến cẳng chân, sẽ không lộ quá nhiều.
Cố Vi Ngôn nhìn bên trong tủ quần áo ngập tràn những bộ quần áo đủ mọi màu sắc, hơi hơi nhíu mày, Lâm Xảo Xảo quần áo như thế nào đã hoàn toàn bại lộ.
Thật đúng là cô theo đuổi sự mát mẻ.
Lâm Xảo Xảo nhìn cái váy này, hình như cô chưa từng mặc qua lần nào.


Nhíu nhíu cái mũi: "Ngày mai hình như sẽ nắng nóng, mặc cái này cảm giác có chút không thích hợp."
"Sẽ không, em ngồi xe đi, bên trong lớp học thư pháp cũng có điều hòa, sẽ không để em nóng, hơn nữa không phải em luôn sợ phơi nắng, cái váy này vừa lúc chống nắng."
"......" Lâm Xảo Xảo suy xét một chút: "Tốt thôi."
Cô lấy nó nhìn thoáng qua, cái váy màu trắng này giống như cũng không tồi, cũng có phần ren mà cô thích, mặc cái này đi cũng khá tốt.
Cố Vi Ngôn nhìn cô trong chốc lát.
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ đang ở trước gương khoa tay múa chân, bỗng nhiên nhìn thấy trong gương Cố Vi Ngôn đang ở phía sau nhìn chăm chú chính mình.
Lâm Xảo Xảo bị nhìn chằm chằm có chút sởn gai ốc, nhìn về phía Cố Vi Ngôn trong gương, hỏi: "Anh nhìn em như thế làm cái gì......"
Cố Vi Ngôn đi tới phía trước vài bước, vòng tay qua eo Lâm Xảo Xảo, từ phía sau cô nhìn về phía trong gương hai người.
Hai người ở trong gương thoạt nhìn phá lệ đăng đối, một cao một thấp, Lâm Xảo Xảo có chút khó hiểu nhìn về phía Cố Vi Ngôn, lại nhìn đến trong gương Cố Vi Ngôn thế nhưng trực tiếp khom lưng chôn đầu vào vai Lâm Xảo Xảo.
"......" Lâm Xảo Xảo cảm giác được có độ ấm nóng cháy trên làn da, cô cầm lòng không đậu run rẩy một chút, nói: "Cố Vi Ngôn, anh làm cái gì......"
Cố Vi Ngôn không nói chuyện, chỉ dùng thực tế hành động biểu đạt anh muốn làm cái gì.
Rất đơn giản.
Anh chỉ là tính toán để lại mấy cái dâu tây thôi, mà còn biến hóa góc độ.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Chờ Cố Vi Ngôn hoàn thành kế hoạch để lại dâu tây, anh ngẩng đầu, đối với trong gương Lâm Xảo Xảo câu môi cười.
Lâm Xảo Xảo hốc mắt có chút ướt át, thoạt nhìn cả người đều là tươi mới nhiều nước.
"Để lại cho em một chút ấn ký, phòng trừ trường hợp đi ra ngoài người ta tưởng em là phụ nữ chưa lập gia đình." Âm thanh khàn khàn của anh nói ở bên tai cô.
"......"
Lâm Xảo Xảo nhìn phía sau tuấn mỹ Cố Vi Ngôn lại có cảm giác có vài phần văn nhã bại hoại.
Người nam nhân này rốt cuộc là muốn như thế nào......!
Cái dạng này ngày mai cô làm sao đi ra ngoài gặp người a a a!.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!, truyện Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!, đọc truyện Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!, Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ! full, Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top