Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 10: Yếu Đuối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Thật sự... cô là một kẻ yếu đuối hạ tiện...

Gắng gượng tập luyện đến mức này để làm gì chứ? Rốt cuộc cũng là một kẻ yếu đuối... Yuki lòng thấp thỏm không thể nào yên nổi. Nếu như gây ra bất cứ tiếng động gì, nó sẽ phát giác được, nó sẽ gϊếŧ cô mất. Khóe mắt rưng rưng như muốn khóc, thật đáng sợ. Mặc dù nó không gây ra uy áp như lúc gặp cái tên quái vật đó, nhưng nó vẫn có uy áp nhỏ khiến cho cô sợ hãi. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một con người, một nhân loại bé nhỏ.

Luyện kiếm để làm gì chứ? Luyện sức để làm gì chứ? Lẽ nào lại để một con quỷ làm mình lùi bước sao? Nếu như bây giờ mình lùi bước... thì sau này đối mặt với con quỷ đã gϊếŧ mẹ mình ra sao chứ!? Yuki cắn răng, thật đáng ghét. Cho dù tay không tất sắc cũng phải tự mình cứu lấy cái mạng nhỏ này! Nàng Yatogama hít thở sâu một hơi rồi suy nghĩ vạch ra chiến lược.

Từ khúc cây cô đang nấp đến chỗ con quỷ có thể co giãn tay là tầm tám mét trở đi, phải tính để cả cánh tay của nó có thể co giãn bao nhiêu lần. Yuki nhớ lại lúc nó đã kéo cô từ chỗ gần tới nhà của sư phụ đến bụi rậm và đánh ngất cô. Lúc đó cô vẫn còn một chút lý trí để có thể nhìn xa được, khoảng cách là bao xa. Ra là vậy, nếu như không tính cả lúc nó di chuyển, chắc cánh tay của con quỷ màu xám ấy có thể kéo dài hơn một dặm.

Nếu dốc hết sức chạy, cô có thể nắm trong tay xác suất hai mươi phần trăm sống sót. Với cả tính thêm việc thời gian đã trôi qua lâu như rồi, chắc hẳn ba người kia với sư phụ cũng đã phát giác được đã không tồn tại sự hiện diện của mình. Yuki suy đoán bây giờ họ cũng đang trên đường đến đây... bởi vì... sư phụ của cô, là cựu Thủy trụ! Yuki căng con mắt ra để xem trên hướng mình chạy có cành cây gì hay không, thật may là vì không có. Cô len lén quay đầu nhìn con quỷ đó một lần nữa, nó đang ăn tiếp một người phụ nữ xinh đẹp. Yatogama thầm cầu nguyện, cầu cho nó đừng phát hiện ra cô sớm quá...!

Xong, lập tức bật dậy và dốc hết sức để chạy, điều chỉnh hơi thở sao cho một cách hợp lí nhất. Bóng lưng cô dần khuất ra xa chỗ đó, chính lúc lấy mái tóc trắng ẩn ẩn hiện hiện trong bóng đêm bị cành cây che khuất, cộng với việc nó động đậy, con quỷ đã nổi điên lên vì một trong số con mồi của mình đã chạy mất. Nhưng mà... cô đã quá xem thường nó rồi.

-"Một con mồi thật không biết điều..."

Từng cánh tay dài hơn mọc ra trên lưng nó, mắt con quỷ đỏ chót như màu máu. Những cánh tay lập tức phóng về hướng của cô, nó nhanh chóng gặm nhấm con mồi đang trong tay của mình... rồi cười khanh khách trông như một kẻ sát nhân.

-"Khà... lâu lắm rồi ta chưa nuốt máu, ăn thịt của con nít...!"

*

Bên cạnh đó, Urokodaki đang dốc hết sức chạy để giải cứu học trò của mình. Sabito, Giyuu và Makomo chạy theo sau. Makomo với thân người nhỏ nhắn nên không tốn sức mấy để chạy theo thầy của mình, tuy nhiên, hai chàng trai trẻ kia thì không. Họ vừa mới trải qua cuộc huấn luyện dài đến tận chiều tà, họ cũng đã phải chạy từ gần đỉnh núi xuống chân núi để về nhà của sư phụ họ.

Hẳn là bây giờ họ cũng chẳng còn sức lực mấy đâu.

Mặt mũi vẫn còn lấm lem bụi bẩn, quần áo xộc xệch và dơ èm. Giyuu và Sabito cố điều chỉnh hơi thở để bản thân tránh bị mất sức lực và hụt hơi. Họ đã rất cố gắng theo sau thầy mình để không bị mất dấu. Mong rằng... cầu cho... cô ấy vẫn bình yên. Khướu giác của ông có thể ngửi ra mùi hương của Yuki rất nhanh chóng, nhưng càng gần chỗ cô thì mùi máu lại càng nồng. Khiến cho phương hướng ông mất đi.

Ông đột ngột dừng lại khiến ba người sau dừng theo, ông nói với giọng điệu cẩn thận.

-"Sabito, Giyuu, Makomo, cẩn thận đấy, giữ chặt kiếm của tụi con. Mùi máu xung quanh rất nồng... có thể con quỷ bắt Yuki đi đã ăn rất nhiều người!"

Nghe xong, cả ba đều sợ hãi trước lời của chính sư phụ mình. Ăn? Đó không phải Yuki cũng sẽ bị như vậy sao? Makomo lo sợ đến tái mặt tái mày, nói lớn.

-"Urokodaki-sensei! Vậy còn chờ gì nữa!? Phải... phải mau đi cứu cậu ấy! Nếu không cậu ấy sẽ chết mất!"

-"Makomo! Nếu cậu hét lớn như vậy thì sẽ thu hút bọn quỷ mất!"

Sabito nhanh trí bịt miệng cô bé lại, đưa ngón tay trỏ của mình lên miệng suỵt một tiếng. Cậu hiểu được nỗi lo sợ của Makomo, cậu cũng lo lắng y hệt cô vậy. Sợ rằng nếu như còn trì hoãn nữa, cái mạng của Yuki cũng không giữ nổi mất!

-"Urokodaki-sensei! Chúng ta đi nhanh thôi, nếu còn trì hoãn nữa chắc chắn Yuki sẽ gặp nguy đấy ạ!"

Ông ấy gật đầu, có được những người học trò ưu tú như vậy quả thật là một niềm tự hào đáng có. Nhưng vui vẻ dẹp sang một bên vậy, bây giờ cả thầy và trò phải đặt mục tiêu lên trên hàng đầu, đó là giải cứu được người học trò còn lại của mình. Nhiệm vụ của ba cô cậu là phải giải cứu người bạn của mình. Cả bốn người gật đầu như hạ quyết tâm cùng nhau và bắt đầu di chuyển.

*

Yuki lúc đó đang chạy, chạy hết mình, chạy nhiệt tình để tránh cuộc truy đuổi của những cánh tay kia. Chúng dài và to làm cô hoảng sợ khiếp hồn, sao lúc đầu cô không tính tới nó còn có thể mọc thêm những cánh tay nhỉ? Bây giờ thì sắp không được rồi, Yuki thở hồng hộc với đôi chân mềm nhũn, từng ngón chân, cổ chân và xương đều nhức liên hồi. Có lúc tưởng chừng như sắp ngã vậy.

Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt non trẻ kia, chết tiệt! Tối quá, không có trăng! Quan trọng là bước chân quá nhỏ! Cứ như cô đang là món đồ chơi của nó vậy! Con quỷ ấy chơi đùa với con mồi đến khi nào con mồi kiệt sức, không còn sức chống đỡ, không còn khả năng phản kháng, nó sẽ từ từ gặm nhấm từng khúc xương thớ thịt trên cơ thể con mồi.

Mắt bắt đầu mờ dần, ôi... lẽ nào cuộc đời cô phải kết thúc tại nơi quỷ quái này ư? Cô sẽ chết trong khi chưa kịp báo thù cho mẹ ư? Điều đó cô không muốn... tại sao cô cứ suy nghĩ tiêu cực trong khi đã tự nhủ rằng không được nhỉ? Tại sao? Não bộ hoạt động nhanh hơn khi Yuki vừa suy nghĩ, vừa dồn hết sức vào đôi chân mà chạy.

-"Than ôi, khổ thân cho cơ thể bé nhỏ... hay để ta giải thoát cho ngươi nhé...?"

Đồng tử của cô bé tóc trắng co dật, cái gì chứ... nó đã đuổi tới rồi ư? Do mình chạy chậm quá ư? Do mình... đã tốn quá nhiều thời gian việc suy ngẫm những chuyện không đâu ư? Yuki giật thót lên cơ chân mạnh dẫn đến chuột rút, cô vấp vào một cục đá ngáng đường và ngã. Vội ngóc đầu dậy và cố bò đi, khuôn mặt với làn da trắng trẻo mịn màng giờ đã lấm bẩn màu đất. Lớp sương mù mỏng trong suốt bao phủ quanh mắt, chất lỏng trào ra liên tục với sự sợ hãi không yên trong lòng.

Ít nhất phải kéo dài thời gian... để cho họ có thể tới...

-"N-này... ngươi-... ngài... sống ở đây bao nhiêu năm rồi?"

Yuki cắn chặt môi, ôi... cái câu hỏi tầm phào gì thế này? Chắc chắn hắn ta sẽ không trả lời đâu... nhưng không!

-"Hửm... ngươi hỏi ta à...? Ta đã ở đây 40 năm rồi..."

Đôi chân bị rút đi đang rất đau, đâu đến độ không thể nhúc nhích được. Đột, cả cơ thể bị dốc ngược một cách bất ngờ, cảm giác như máu đang đi ngược lên cơ thể vậy, nó khiến cho não bộ không tiếp ứng kịp. Yuki ngỡ ngàng a lên một tiếng rồi nhanh chóng suy xét tình hình. Thôi chết, tưởng rằng con quỷ gớm ghiếc này sẽ bị lừa... tưởng chừng với tài khôn vặt của cô sẽ lừa được con quỷ! Nhưng không... cánh tay của nó đã tóm lấy chân cô và dốc ngược lên. Mọi thứ đều bị đảo lộn, nó nói.

-"Ngươi tưởng chỉ nhiêu đó sẽ lừa được ta? Không có đâu nhóc... đừng khôn lỏi với ta! Không có tác dụng đâu..."

Hắn đưa cô lại gần mặt hắn, mũi của con quỷ khịt khịt vài cái như ngửi mùi hương trên cơ thể cô. Nó chép miệng thòm thèm vài cái, rồi đánh mắt một lượt lướt qua trên cơ thể cô.

-"Con quỷ khốn khiếp...!"

-"A!!!"

Nó dùng lực bóp gãy chân cô, đau đớn truyền vào cơ thể. Nước mắt lại ứa ra dàn dụa, con quỷ này... có sở thích hành hạ người khác à?

-"Hừm... rất tốt. Biểu hiện này ta thích."

Nói rồi, con quỷ màu xám này quất cô vào một gốc cây trước mặt nó, tiếng rắc phát ra từ phía sau, ngay lưng. Một lần nữa cô lại hét lên đau đớn trong vô vọng. Hết thật rồi... Yuki gương mặt đờ đẫn phun ra ngụm máu tươi tanh nồng, rồi nằm xụi lơ ngay dưới gốc cây không làm gì được. Đau... chân gãy rồi, sợ là xương sườn cũng gãy nốt rồi... cú hồi nãy nó lại không động chạm gì đến xương sống cũng hay thật. Cánh tay của con quỷ một lần nữa nắm lấy cánh tay trái của, tiếng rắc giòn tan vang lên bên tai. Yuki sốc thêm một lần nữa... rồi la lên.

-"Aa!!!"

*

-"Yuki... Yuki...! Hãy chờ tụi mình tới...!"

_______

Tự dưng lại có sở thích ngược con gái ghê á:))

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết, truyện Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết, đọc truyện Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết, Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết full, Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top