Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 175: Sức mạnh kì dị của lầu hai


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chuyến Xe Bus Số 14

Không chờ ông Nhị đáp lời tôi, lập tức tôi liền trực tiếp chạy lên cầu thang, chuyến này sớm muộn đều phải lên!


Ông Nhị vội vã ở phía sau khuyên tôi nhưng tôi đã quyết định là sẽ không lại thay đổi, lão tổ và Lạt Ma cụ thể đi đâu ,tôi còn không rõ ràng, cũng không biết đây có phải là mưu kế mà lão tổ lừa chúng tôi không.


Bất quá tôi cảm thấy hẳn là sẽ không, lão tổ bản lĩnh bực nào? Muốn giết chúng tôi còn cần lừa gạt? Lên trực tiếp ra tay giết liền được rồi.


Có điều một loại tư duy khác cũng có khả năng đây chính là mưu kế của lão tổ, hắn chính là để chúng tôi cảm thấy hắn không cần thiết lừa chúng tôi cho nên mới hung hăng lòe chúng tôi một đạo (bị lừa), có thể mục đích của hắn không chỉ là để chúng tôi chết ở núi Thiên đơn giản như vậy.


Thịch thịch thịch. . .


Tôi dẫm lên cầu thang gỗ nhanh chóng chạy về phía lầu hai ,lúc đến bước ngoặt của cầu thang, tôi từ cửa sổ nhỏ của cửa thang gác nhìn ra ngoài.


Bên ngoài chính là dãy núi núi Thiên mênh mông vô bờ, núi Thiên quanh năm bị tuyết dày che phủ như một con rồng dài màu bạc bắc ngang qua trời đất, lầu tháp chín tầng nơi tôi ở, ba mặt treo lơ lửng chỉ có một mặt trong đó có thể đi về đất liền ,tôi thò đầu nhìn xuống từ cửa sổ , trong nháy mắt cảm thấy đầu váng mắt hoa, độ cao trăm trượng khiến tôi cũng có chút không chịu được.


Tôi chỉ cảm giác mình đứng ở ngoài chín tầng mây, bởi vì mây trắng ở dưới mí mắt tôi.


Tôi không xác định những vật thể màu trắng lờ mờ ngoài cửa sổ cầu thang kia đến tột cùng là hơi nước vẫn là áng mây nhưng thật cảm thấy đứng ở trên chín tầng trời.


Nếu như lầu tháp chín tầng này sụp xuống , đây tuyệt đối là thiên quân vạn mã, uy lực xung phong nhanh như chớp .


Chờ lúc tôi đi tới lầu hai, đập vào mi mắt chính là một cửa gỗ phong cách cổ xưa. Trên cửa gỗ điêu khắc rất nhiều kiểu chữ mà tôi không nhận biết .


Khi trong nháy mắt tôi thăm dò cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa phòng ra , tôi kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời.


Bởi vì trong phòng bông tuyết bay tán loạn, bên trong dĩ nhiên là một mảnh núi tuyết!


Tôi thò đầu tiến vào bên trong căn phòng, giờ khắc này tôi đứng trong đầy trời đất ngẩng đầu xem bốn phía ,bầu trời như một tấm lụa trắng, bông tuyết thuần trắng lặng yên không tiếng động rơi xuống ,mặt đất dưới chân cũng là một tầng tuyết đọng dày đặc, cảnh tượng bốn phía hoàn toàn chính là một mảnh vùng núi, khi tôi quay đầu lại mò tay cầm cửa, tôi phát hiện cửa gỗ phía sau từ lâu biến mất không thấy.


Mà tôi, thì một thân một mình, đứng ở trong một mảnh tuyết lớn mênh mông.


Tôi sợ hãi quay đầu xem bốn phía, trời và đất đều là một mảnh trắng xóa ,tôi không tìm được đường ra cũng không nhìn thấy bất kỳ nơi có thể đi, tuyết đọng trên mặt đất không có một chút dấu ấn ,như là an tĩnh như vậy rơi xuống hơn trăm năm.


"Không đúng! Này nhất định là Ảo giác! Này nhất định là Ảo giác!" Tôi tự nói với mình, đây nhất định là ảo giác.


Bởi vì tôi rõ ràng là lên tầng thứ hai của lầu tháp chín tầng làm sao có khả năng sẽ xuất hiện tại trong tuyết đây? Ngoại trừ ảo giác ra khẳng định không có những nhân tố khác rồi.


Nếu là ảo giác, vậy thì dễ làm rồi.


Trong ảo giác, bình thường đều là không có nguy hiểm. Chí ít tôi cho là như vậy, lập tức tôi dẫm lên mặt tuyết quan sát bốn phía may mà lúc tôi tiến vào tầng thứ hai của lầu tháp chín tầng , trên cổ còn treo ống nhòm.


Tôi móc ống Nhòm ra đứng một mảnh tia sáng khá tốt, trên vách núi góc độ hơi cao quan sát bốn phía nhưng bỗng nhiên phát hiện, ở đối diện vách núi có một điểm đen nhỏ, điểm đen nhỏ kia mơ hồ có loại cảm giác quen thuộc.


Tôi vội vàng điều chỉnh tốt tiêu cự ống nhòm , nhìn qua điểm đen nhỏ trên vách núi kia ,trong nháy mắt khi thấy rõ ràng điểm đen nhỏ này là thứ gì, bịch một tiếng, tôi trực tiếp quỳ xuống đất.


Xong rồi!


Đây không phải ảo giác!


Một điểm đen nhỏ trên vách núi phía xa dĩ nhiên chính là lầu tháp chín tầng xây dựng ở trên vách núi!


Tôi nhìn cẩn thận, nghiêm túc nhìn tới tới lui lui nhìn vài lần, rốt cục xác nhận đây chính là nơi chúng tôi tụ tập khẳng định chính là lầu tháp kia nếu như trên thế giới này có thể xuất hiện hai kiến trúc giống nhau như đúc, này không hiếm lạ vấn đề là ở nơi sâu núi Thiên nơi hoang vu không một bóng người nếu là cũng có thể xuất hiện hai kiến trúc giống nhau như đúc , này trên căn bản là không thể nào.


Huống chi, phong cách kiến trúc có thể giống nhau, tạo hình có thể giống nhau nhưng vị trí địa lý cũng sẽ giống như đúc? Liền ngay cả tạo hình vách núi đều sẽ hoàn toàn tương đồng sao?


       ngàn mét! Nói cách khác phải có mười mấy dặm rồi.


Tôi chỉ là tiến vào tầng thứ hai lầu tháp chín tầng sau đó liền không giải thích được xuất hiện ở ngoài mười mấy dặm, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?


Tôi chợt nhớ tới lão Lạt Ma từng lên trên tầng của lầu tháp chín tầng mà sau khi ông ấy đi liền lại cũng không có xuống, qua rất lâu sau đó tôi là ở trong tuyết bên ngoài phát hiện ông ấy.


Nói cách khác, tầng thứ hai lầu tháp chín tầng này khẳng định không phải ảo giác, không chỉ là tôi, liền ngay cả lão Lạt Ma sau khi đi vào cũng sẽ không giải thích được đến một vùng tuyết.


"Đây tột cùng là một luồng sức mạnh nào?" Tôi nhìn chằm chằm hai tay mình cảm thấy khủng bố không thôi, này hoàn toàn khác với xoay chuyển thời gian của mắt quỷ.


Mắt quỷ là có thể thay đổi thời gian nhưng sức mạnh trong lầu tháp chín tầng có thể thay đổi không gian, để tôi có thể trong nháy mắt đến một nơi khác!


Một có thể thay đổi không gian, một có thể thay đổi thời gian nếu như hai thứ hợp lại chẳng lẽ đây chính là xoay chuyển Càn Khôn, vượt qua thời không trong truyền thuyết?


Tôi mơ hồ biết lão tổ như là đang tìm thứ gì!


Nếu như tôi suy đoán không sai, khả năng kinh Nhân vương liền có sức mạnh thần bí xoay chuyển không gian hay là như vậy, tôi không dám cam đoan chính mình đoán chính xác trăm phần trăm nhưng tôi có thể khẳng định là lão tổ khẳng định có mưu đồ, đây là tất nhiên.


Liếc mắt nhìn lầu tháp chín tầng trên vách núi đối diện , trong lòng tôi nghĩ, phải mau chóng quay trở về.


Tôi lúc này không ăn gì không cảm thấy đói ,không ngủ cũng không cảm thấy mệt, khả năng tôi thật sự không tính là người sống.


Tôi đi ở trên sườn núi đầy trời tuyết dày bước sâu bước nông đạp lên mặt tuyết, thể lực của tôi dần dần bị tiêu hao sạch, mỗi một lần dùng sức hít thở đều là xa xỉ .


Vô số lần tôi đều muốn nằm xuống mặt tuyết lại cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy mê man ngủ thiếp đi .


Nhưng tôi biết, cảm giác ngủ rất tốt đẹp, một khi tôi nhắm hai mắt lại, khả năng tôi vĩnh viễn cũng không mở ra được.


Vì thế tôi cắn răng, tôi tự nói với mình, tôi nhất định phải trở lại lầu tháp chín tầng , tôi nhất định phải về nhà, Cát Ngọc vẫn chờ tôi cưới cô ấy!


Dựa vào niềm tin này, tôi vẫn cứ cắn răng, đi rồi năm, sáu canh giờ, rốt cục ở con đường ngắn nhất chạy tới trước cửa lầu tháp chín tầng.


Trong nháy mắt khi tôi đứng trước cửa lầu tháp chín tầng, tôi chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng liền quỳ xuống.


Tôi ngay cả gõ cửa đều không có sức lực, cũng chính là lúc té ngã, đập vào cửa lớn của lầu tháp chín tầng , lần này trực tiếp rầm một tiếng đụng mở cửa rồi.


Thân thể tôi xụi lơ ở trong lầu tháp chín tầng, ông Nhị và chú com lê vừa nhìn có động tĩnh, liếc mắt nhìn cửa, vừa nhìn là tôi trở về, lập tức chạy vội qua nâng tôi lên liền đi vào cạnh bếp lò.


Đến bên cạnh lò lửa, hai người lại là đổ trà nóng cho tôi lại là choàng một cái thảm len cho tôi, tôi ngồi ở bên cạnh lò lửa, hai mắt vô thần, bản thân tôi đều nói không ra lời, bởi vì môi tôi căn bản là không cách nào nhúc nhích, như là bị đông cứng lại với nhau.


Cứ như vậy ngồi hơn nửa canh giờ, tôi dần dần chậm lấy lại sức, ông Nhị câu nói đầu tiên là: A Bố, cháu đi đâu? Không phải lên lầu hai sao?


Tôi gật gật đầu, vẫn rất suy yếu nói: Lầu tháp chín tầng này quá quái lạ, cháu cảm thấy đây căn bản liền không phải một tòa nhà chí ít bên trên tám tầng, cũng không phải tầng mà là từng cái từng cái không gian quỷ dị độc lập . Sau khi tôi kể lại một lần những việc mình đã trải qua , dù là ông Nhị người có hiểu biết sâu rộng như vậy cũng trực tiếp bối rối, ông ấy thậm chí khó có thể tưởng tượng loại suy nghĩ này ,ông ấy hỏi tôi : Cháu tiến vào lầu hai, kết quả lại phát hiện bản thân cháu chạy tới vách núi đối diện lầu tháp chín tầng? Kia nếu như là như vậy muốn tiến vào tầng lầu thứ ba còn nhất định phải từ vách núi đối diện lầu tháp chín tầng mới có thể tiến vào?


"Không biết, nơi này quá quái lạ, không chỉ là cháu liền ngay cả lão Lạt Ma sau khi tiến vào tầng hai của lầu tháp, thân thể cũng sẽ xuất hiện ở ngoài lầu tháp ở chín tầng xem ra sự tình nơi này nhiều lắm." Trên miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng nghĩ lại không phải chuyện này.


Tôi vẫn câu nói lão tổ nói, hắn hỏi lão Lạt Ma muốn đồ vật, vẫn muốn, bản ý của lão Lạt Ma là muốn cho lão tổ nhưng sau khi lão Lạt Ma lên tầng hai nói với lão tổ, bây giờ còn không cách nào lấy đi.


Nói cách khác, lão Lạt Ma cũng không cách nào xoay chuyển không gian tầng thứ hai.


Lão tổ sau đó lại hỏi lão Lạt Ma, làm sao mới có thể lấy vật kia, nghĩ tới đây, trong đầu tôi như là xẹt qua một tia chớp, lão Lạt Ma đã từng nói một câu nói!


"Hỏa liên nở hoa, băng xà múa làm linh hồn có thể chịu đựng thống khổ của người sống , Thiên Địa tự mở!" Câu nói này nhất định là một điểm mấu chốt!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chuyến Xe Bus Số 14, truyện Chuyến Xe Bus Số 14, đọc truyện Chuyến Xe Bus Số 14, Chuyến Xe Bus Số 14 full, Chuyến Xe Bus Số 14 chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top