Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền
Một người đàn ông nhớ rõ mọi thứ về cô, từ kỳ kinh nguyệt cho đến những món cô không thích ăn, thậm chí vẫn còn nhớ rõ những gì cô đã từng nói vào tuần trước.
Vậy mà bây giờ anh lại nói với cô rằng, anh không nhớ được tên bạn học cùng lớp đại học của mình.
Tin được sao?
Dù sao thì Khương Chỉ cũng không tin.
Cô nghịch ngợm nhấc tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy cằm Trì Triệt nâng lên, cười khanh khách rồi châm chọc “Ồ” một tiếng.
“Liễu Ngữ Tích, cái tên này cũng không phải quá khó nhớ, lại còn đã từng có tin đồn với anh. Nếu anh nói anh không quan tâm đến cô ta, hai người không quen biết không thân thiết thì em còn tin. Chứ bây giờ anh nói anh không nhớ người này là ai, anh cảm thấy hợp lý sao?”
“Hợp lý.”
Trì Triệt không cảm thấy lý do này có vấn đề gì.
Đối với anh mà nói, ngoài Nghê Yểu ra, chỉ cần nhớ rõ một người con gái tên Khương Chỉ là đủ rồi.
Cũng chính vì phải nhớ kỹ quá nhiều thứ của Khương Chỉ, khiến cho bộ não của anh bị quá tải, cần phải bài trừ những thứ không cần thiết ra khỏi trí nhớ.
Trì Triệt vừa mới nhớ lại một lượt toàn bộ ký ức của mình thời đại học. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nhớ ra được tên của đám bạn cùng phòng và những đồng nghiệp đã từng làm thêm cùng với anh.
Mà tất cả những người anh nhớ được tên, anh đều gửi thiệp mời đến cho bọn họ.
Còn về Liễu Ngữ Tích……
Lúc mới nhìn thấy cái tên này, Trì Triệt thực sự có một chút cảm giác quen thuộc.
Đến khi phát hiện ra cô ta là người nhà họ Liễu, được Đường Lệnh Vi mang theo bên người anh mới có suy đoán. Có lẽ là do lúc trước khi thuê thám tử điều tra về Đường Lệnh Vi, anh đã từng nhìn thấy tên của cô ta ở trong danh sách những người có quan hệ với Đường Lệnh Vi, nhưng cũng không quá để ý.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Chỉ, trông có vẻ như không giống đang ra đề kiểm tra anh.
Khương Chỉ nghe xong câu trả lời của Trì Triệt, chỉ cảm thấy anh rõ ràng là đang ứng phó với mình.
Trong lòng cảm thấy tức giận, cô lười phản ứng lại Trì Triệt, chỉ lạnh lùng nhếch miệng cười hất tay ra, ngồi sang một bên không nói lời nào.
Trì Triệt nghiêng đầu nhìn bản thân ở trong gương ——
Cằm của anh bị véo đến đỏ ửng, qua đó có thể phán đoán rằng, nhất định là Khương Chỉ vừa mới sửa móng tay, ngón cái bằng phẳng mà mềm mại nuột nà.
Nhìn sang người con gái mới vừa nói chuyện phiếm với mình, hiện tại lại trốn xuống cuối giường, ngồi đưa lưng về phía mình.
Khương Chỉ đây là đang thật sự tức giận.
Gặp phải loại tình huống như này còn có tâm trạng đi quản người này là ai, tin đồn của mình với cô ta là gì, quả thực không hề có ý nghĩa.
Trước tiên, điều quan trọng nhất vẫn là dỗ cô hết giận.
Trì Triệt yên lặng dịch chuyển thân mình theo Khương Chỉ đến cuối giường, thử cất giọng dò hỏi.
“Chỉ cần dùng một cuộc điện thoại là có thể hủy bỏ tư cách tham dự tiệc đính hôn của cô ta, em không cần tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này”.
Khương Chỉ cảm giác được Trì Triệt tới gần, đang chuẩn bị tránh đi thì lại nghe được đề nghị này của anh.
Việc nhỏ nhặt?
Anh nói cô tức giận vì một chuyện nhỏ nhặt, đây là đang nói cô chuyện bé xé ra to có phải không? Cảm thấy cô đang vô cớ gây rối có phải không?
Vì thế, lời giải thích của Trì Triệt không những không giúp tâm trạng của Khương Chỉ thoải mái, ngược lại còn chọc vào lửa giận của cô, khiến cô càng thêm khó chịu.
Hiện tại trông Khương Chỉ chẳng khác nào một chú mèo nhỏ dựng lông giơ vuốt.
Cô nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu, quay đầu lại trừng mắt về phía Trì Triệt.
“Em không tức giận. Tại sao em phải tức giận? Chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt này sao?”
Khương Chỉ nói được một nửa, mới nhận thấy vẻ mặt của mình đã mất khống chế, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục dùng lưng đối mặt với Trì Triệt.
“Hơn nữa, bây giờ anh không cho cô ta tới tham dự, có thích hợp không?”
Chỗ nào không thích hợp?
Trì Triệt không rõ, nhưng lần này trở nên thông minh hơn, không đáp lại một câu “Thích hợp” như lần trước nữa, mà là dùng thái độ vô cùng khiêm tốn thỉnh giáo Khương Chỉ.
“Có lẽ là do anh không suy xét chu toàn, em có thể nói cho anh biết được không?”
Cách làm này của anh rất có hiệu quả đối với Khương Chỉ.
Cho dù có đang trong thời kỳ nhạy cảm, cô cũng không thể không biết đạo lý nổi giận với người dùng vẻ mặt chân thành ôn nhu nhận lỗi với cô được.
Chẳng khác nào giơ tay đánh vào bông vải, không có tác dụng.
Khương Chỉ hơi há miệng, thở hắt ra.
“Tin đồn tình cảm của hai người thời đại học vừa mới được truyền ra từ hôm nay. Ngay buổi tối anh đã hủy bỏ tư cách tham dự tiệc đính hôn của cô ta, vậy không khác gì ngầm khẳng định tin đồn này là sự thật, lại còn thể hiện em là người lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét đố kỵ tới mới không muốn nhìn đến mặt cô ta”.
Khương tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn không để bụng đến ánh mắt của người ngoài, lần đầu tiên để ý tới lời bàn tán của người khác.
Điều quan trọng hơn chính là, đối với Khương Chỉ mà nói, nếu ngày mai Liễu Ngữ Tích không tới tham dự tiệc đính hôn, vậy thì chuyện này sẽ không thể được giải thích rõ ràng, cứ như vậy mà tạo thành vết nhơ khó mà xóa được.
Như vậy sao được?
Mặc kệ là hiểu lầm hay là sự thật, cô đều phải làm cho rành mạch mới được.
Không có khúc mắc, mới có thể tiếp tục ở bên nhau.
Khương Chỉ mới đi vào giấc ngủ không lâu, đã bị cơn đau bụng làm cho bừng tỉnh, phải chạy mấy vòng vào WC.
Sau khi trở về liền ngủ không được, cứ như vậy mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, rốt cuộc làm cho Trì Triệt tỉnh ngủ luôn theo.
Anh đứng dậy, nhìn Khương Chỉ đang lặng lẽ xoay người xuống giường dò hỏi.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói của anh trầm thấp vô cùng, bình thường nói chuyện đều sẽ mang theo một chút gợi cảm khàn khàn. Lúc này vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói lại càng trầm đục mê người.
Đáng tiếc Khương Chỉ quá đau bụng, không rảnh đi thưởng thức giọng nói gợi cảm của anh.
Cô sụt sịt cái mũi, không thèm quay lại nhìn anh mà gia tăng tốc độ chạy đến WC.
“Đau bụng, cái kia tới rồi”.
Giây phút đóng lại cửa nhà vệ sinh, cô nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Hình như Trì Triệt cũng xuống giường rồi.
Khương Chỉ không nghĩ ngợi nhiều. Thay băng xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện Trì Triệt đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, tay nắm chặt cốc nước ấm và viên thuốc giảm đau, lười biếng dựa vào cạnh cửa chờ cô.
Có lẽ là vì trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức nên trên mặt anh còn mang theo nét ủ rũ mệt mỏi, thoạt nhìn trông có vẻ ngốc ngốc đáng yêu.
Nương theo ánh đèn lờ mờ từ trong nhà vệ sinh chiếu đến, Trì Triệt phát hiện Khương Chỉ đã ra ngoài, vội vàng giấu đi nét mặt ủ rũ, tỏ vẻ bình thường nhét cốc nước và thuốc vào trong tay Khương Chỉ, lời nói ngắn gọn.
“Uống thuốc đi”.
Cảm động với sự quan tâm của anh, hơn nữa rốt cuộc dì cả cũng đã tới, cảm xúc của cô liền ổn định hơn rất nhiều.
Khương Chỉ không tiếp tục tỏ thái độ kháng nghị lúc tối nữa, ngoan ngoãn nhận lấy thuốc, nuốt vào.
Thấy cô đã uống thuốc xong xuôi, anh mới cầm cốc thủy tinh cất sang một bên.
Sau đó anh bế Khương Chỉ lên giường, nhét cô vào trong ổ chăn ấm áp, rồi đột nhiên lấy ra một túi chườm nóng được bao lại bằng một lớp khăn mỏng không biết từ đâu như có phép thuật, nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của Khương Chỉ.
Cô đang định duỗi tay ra lấy, lại bị Trì Triệt đè lại.
“Em ngủ đi, anh giữ cho, sẽ không rơi xuống đâu”.
Khương Chỉ cho rằng Trì Triệt chỉ nói vậy mà thôi. Dù sao một khi đã ngủ say, làm gì có ai còn có thể đảm bảo tay mình đặt ở nơi nào nữa. Cô cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời, không từ chối.
Sau khi uống thuốc giảm đau, bụng cô dần đỡ đau hơn. Mệt mỏi vì cả đêm không ngủ được liền kéo tới khiến hai mắt cô díp lại.
Không đến hai phút sau, Khương Chỉ liền ngủ say.
Đến khi mở mắt ra một lần nữa đã là 9 giờ sáng hôm sau. Khương Chỉ ngoài ý muốn vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên bụng mình.
Cô xốc chăn lên xem thử, thì thấy tay Trì Triệt vẫn ấn trên túi chườm nóng như tối hôm qua.
Đêm nay, cô không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế ngủ, vậy mà anh vẫn luôn duy trì một động tác duy nhất, giữ lời hứa không để cho túi chườm nóng rơi xuống.
Cô thử sờ sờ túi chườm nóng cảm nhận độ ấm truyền về còn cao hơn rất nhiều so với nhiệt độ cơ thể mình, đoán chừng là anh vừa mới đi thay nước nên mới không lạnh đi chút nào.
Khó trách đêm nay cô lại có thể ngủ an ổn như vậy. Cho đến khi tỉnh lại, dược hiệu của thuốc đã không còn, nhưng bụng và eo vẫn không hề cảm thấy đau.
Nhất định là Trì Triệt đã không dám ngủ suốt cả một đêm, chỉ cần cô vừa động đậy một cái liền tỉnh, nước lạnh đi liền đi thay nước mới.
Cho nên hôm nay mới lười biếng như vậy, đã 9 giờ sáng rồi mà vẫn còn nằm ở trên giường không chịu dậy.
Ngắm nhìn vẻ mặt đang say ngủ của người đàn ông nằm bên cạnh mình, trái tim cô như muốn mềm nhũn xuống.
Thiếu chút nữa liền từ bỏ ý định truy cứu sự việc Liễu Ngữ Tích.
Anh đã đối với cô tốt đến vậy, cho dù đã từng thích ai, có lừa gạt mình hay không, liệu còn quan trọng sao?
……
Vẫn rất quan trọng.
Cũng chỉ là thiếu chút nữa quyết định không truy cứu mà thôi.
Khương Chỉ nhấc cánh tay to lớn của Trì Triệt đang đặt lên bụng mình ra, nhẹ nhàng đứng dậy gọi điện cho Nhạc Nhiễm, dặn bà có thể bắt đầu chuẩn bị tiệc đính hôn đêm nay.
May mà được Trì Triệt tỉ mỉ chăm soc, Khương Chỉ mới không mang theo bộ mặt trắng bệch tái nhợt xuất hiện ở tiệc đính hôn.
Nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên dì cả tới, sức khỏe suy yếu là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa nghi thức đính hôn của gia tộc giàu có như nhà họ Trì không ít hơn kết hôn được bao nhiêu, vẫn phải bái tổ tiên, hành lễ đầy đủ. Cho dù có giản lược tối đa, đi hết sân khấu cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ.
Vì để bảo tồn thể lực, không để xảy ra tình trạng đến nghi lễ cuối cùng ngay cả đứng cô cũng đứng không vững.
Khương Chỉ liền quyết tâm giữ gìn thể lực đến mức tối đa, có thể bất động liền bất động, có thể không nói liền tuyệt không mở miệng.
Cô chỉ mang theo nụ cười lịch sự, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng ở một bên như con rối gỗ giật dây, người ta bảo gì thì làm nấy.
Trì Triệt lại tưởng là cô còn đang giận dỗi mình, mấy lần nhìn cô đưa mắt ra hiệu cũng không được cô đáp lại, trong lòng càng thêm không vui.
Nhưng hiện tại cho dù có muốn đá Liễu Ngữ Tích ra khỏi hội trường, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Tối hôm qua Khương Chỉ đã cảnh cáo anh rất rõ ràng: “Không được!”
Anh cố gắng duỗi tay kéo Khương Chỉ thêm một lần nữa, lại bị cô né tránh.
Trì Triệt buồn bực trong lòng, liền quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, rốt cuộc đã nhìn thấy Liễu Ngữ Tích ở khu bạn học tụ tập trung một chỗ ——
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt ôm ngực, nhuộm tóc màu xám khói, trông có vẻ nghịch ngợm đáng yêu, nhìn qua giống như gái đôi mươi, vẫn còn hơi thở học sinh trẻ trung. Cô ta đứng ở trong đám bạn học của anh rất không thích hợp, nhìn qua còn tưởng là ít hơn bọn họ tận vài tuổi.
Nếu không phải tối hôm qua trong lúc giúp Khương Chỉ ấn túi chườm nóng, Trì Triệt tranh thủ dùng một tay cầm điện thoại hỏi một người bạn cùng phòng xem có từng tồn tại một người tên là Liễu Ngữ Tích như vậy không, còn hỏi xin ảnh chụp của cô ta, chỉ e hôm nay cho dù anh có nhìn đến cũng sẽ không thèm để ý.
Ánh mắt của anh dừng lại trên người Liễu Ngữ Tích vài giây, mơ hồ nhớ tới một chuyện.
Hình như…… Anh từng nghe thấy có tin đồn giữa mình với cô ta.
Có một ngày, anh đang vội vã chạy đi không cẩn thận đụng phải một cô gái, khiến cho người ta bị ngã. Lúc nâng cô ta đứng dậy thì phát hiện hai người học chung một lớp, liền chủ động nhặt sách vở và ly nước rơi dưới đất lên cho cô ta, đi cùng cô ta đi tới phòng học, sau khi trả lại toàn bộ đồ dùng cho cô ta, anh mới lịch sự nói “xin lỗi” rồi nhanh chóng rời đi.
Từ đó liền có tin đồn anh thích cô gái kia.
Ngày thường đi ở trên đường, nếu thấy có người té ngã, dù là ai thì Trì Triệt cũng sẽ đi ra đỡ, nhìn thấy có người đang phải xách vật nặng, Trì Triệt đều sẽ vô tư tới giúp.
Đối với anh mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức lực, chỉ là một hành động bình thường tùy ý.
Đã vậy lần này là do anh đụng ngã người ta trước, là anh đuối lý.
Nào ngờ, trong mắt người khác, đây chính là tình tiết hoàng tử lạnh lùng gặp phải tình yêu đời mình, một thân phòng bị cao lãnh đều bị đánh tan, vì hoa khôi của trường mà lộ ra một mặt dịu dàng trước giờ chưa ai nhìn thấy.
Tin đồn nhảm ấy bị lan truyền khắp nơi, lúc nó được bàn tán sôi nổi nhất, Trì Triệt cũng biết.
Là nhờ đám bạn cùng phòng nói cho anh.
Ngày đó khi Trì Triệt đang ở ký túc xá tự mình cải tạo mạch điện để nấu lẩu thịt dê với đám bạn, không biết tại sao đề tài nói chuyện lại chuyển đến anh.
“Lão Tam, có phải cậu nhìn trúng hoa khôi của trường chúng ta rồi không?”
—— Một phòng ký túc xá nội có tất cả sáu người cùng ở. Nếu cứ phải gọi tên từng người sẽ rất tốn công, từng người nghĩ biệt danh cho riêng mình lại quá phiền toái. Vì thế ngay từ ngày đầu tiên bước vào ký túc xá ngày, mọi người đã nhất trí với nhau, dựa theo tuổi tác lớn nhỏ mà gọi.
Trì Triệt vốn phải là Lão Nhị, nhưng trùng hợp lúc báo lại ngày sinh, anh lại báo nhỏ hơn một tháng, thế nên mới trở thành Lão Tam.
Lão Đại vừa mới dứt lời, Trì Triệt còn chưa kịp lên tiếng, những người khác đã mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán.
Lão Tứ kể cho mọi người nghe tin đồn đang lan truyền trong trường dạo gần đây.
Lão Ngũ tấm tắc cảm khái: “Khó trách Lão Tam học đến năm ba đại học mà vẫn chưa có người yêu. Dù cho vô số đàn chị đàn em liếc mắt đưa tình anh đều tỏ vẻ như không thấy. Còn tưởng anh thực sự là một lòng hướng Phật chuẩn bị sau khi tốt nghiệp liền cạo đầu làm sư nữa cơ. Hóa ra là nhìn trúng hoa khôi, nên những người khác đều không lọt được vào mắt xanh của anh”.
Lão Lục nghe xong trực tiếp đạp cho Lão Ngũ một phát, khinh thường tố cáo.
“Vô nghĩa, rõ ràng lúc trước anh đâu có nói như vậy. Anh từng đoán là xu hướng tình dục của Lão Tam có vấn đề, cả ngày lo lắng sợ Lão Tam để ý anh thì có”.
……
Lão Ngũ vừa nói xong, tất cả mọi người đều ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường, khóe miệng co rút tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết.
Theo dòng ký ức, Trì Triệt không khó để nhớ lại câu trả lời của mình như thế nào. Khi ấy, hình như anh đã bưng chén suy tư nửa ngày, rồi hỏi lại bọn họ một câu.
“Hoa khôi là ai?”
Anh hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng mọi người trong phòng lại bỗng nhiên yên tĩnh, năm người bạn cùng phòng còn lại chỉ quay sang liếc mắt nhìn nhau chứ không một ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Trì Triệt. Sau đó, bọn họ đều đồng loạt cúi đầu xiên thịt nướng, xiên đồ ăn.
Cực kỳ ăn ý chẳng ai bảo ai mà dừng đề tài này lại.
Chờ đến khi nói chuyện trở lại, cũng đã biến thành sau khi ăn xong có muốn chơi game cùng nhau không. Thừa dịp Trì Triệt chưa đi ngủ, nhanh chóng khởi động chơi hai ván game.
Đến trước khi ngủ, hình như Lão Lục còn hỏi anh một câu.
“Tam ca, anh thật sự không biết hoa khôi là ai sao? Không quen biết Liễu Ngữ Tích sao?”
Anh gật gật đầu đáp lại một câu “Không quen biết” liền đi ngủ.
Khi ấy còn tưởng tin đồn này có thể chấm dứt được rồi.
Nào ngờ, nó không chỉ được lưu truyền đến bây giờ, thậm chí còn truyền tới tai Khương Chỉ.
Trì Triệt cảm thấy thật phiền, ánh mắt quét đến trên người Liễu Ngữ Tích càng lạnh đi. Nhưng anh cũng biết rằng, loại lời đồn này không nhất định là do người trong cuộc muốn lan truyền. Nói không chừng cô ta cũng là người bị hại, không vui vẻ gì. Nghĩ vậy, anh liền mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, tránh cho bản thân lên cơn giận chó đánh mèo.
Đợi lát nữa hoàn thành xong xuôi hết thảy nghi thức rườm rà, khi dùng cơm sẽ dẫn Khương Chỉ tới trước mặt các bạn học giải thích lại lời đồn năm đó là được ——
Anh nghĩ đến đây, vô thức nhìn thoáng qua đám bạn học cũ của mình.
Nào ngờ, đám người năm đó ảo tưởng kịch liệt nhất, hiện giờ vẫn không hề giảm đi dù chỉ một chút khả năng ảo tưởng mạnh mẽ của mình.
Thấy anh nhìn sang bên này hai lần, lập tức có người bĩu môi nhìn Liễu Ngữ Tích, chẳng thèm để ý hoàn cảnh mà buông lời nói giỡn.
“Thấy không, Trì Triệt liên tiếp nhìn sang bên này những hai lần. Vừa rồi tớ có lén nhìn ánh mắt của anh ấy, thấy cả hai lần đều dừng lại trên người Ngữ Tích. Xem ra lời đồn khi còn học đại học kia của hai người cũng có thể là sự thật đó”.
Sự thật cái rắm.
Đám bạn cùng phòng ký túc xá cũ của Trì Triệt nghe xong chỉ muốn mắng người. Cô cũng không chịu nhìn xem đây là trường hợp gì. Ở giữa tiệc đính hôn của người ta lại nhắc đến lời đồn vô căn cứ thời đại học, giống lời mà người sẽ nói sao?
Nếu như bị em dâu/ chị dâu nghe được thì phải làm sao?
Năm người đàn ông không hẹn mà cùng nhíu chặt chân mày nhìn sang người vừa nói chuyện, nhưng khi tầm mắt xẹt qua Liễu Ngữ Tích thì hết thảy đều dừng lại ——
Phản ứng này của Liễu hoa khôi là sao?
Sao cô ta lại vỗ ngực đỏ mặt như vậy?
Con mẹ nó, đừng nói đến cả cô ta cũng coi là thật đấy nhé?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền,
truyện Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền,
đọc truyện Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền,
Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền full,
Chúng Ta Vô Duyên, Nhưng May Anh Có Tiền chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!