Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?
Chỗ Úc Đình Chi ngồi có hơi ngược sáng, Mạnh Trì có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của anh, song không nhìn rõ biểu cảm của anh. Cậu ngửi được mùi hương trên người anh lan đến, trong hương hải dương nhàn nhạt còn xen lẫn với mùi thuốc lá đắng chát.
Một lát sau, Mạnh Trì lại nói: “Chuyện tối hôm qua, chỉ là ngoài ý muốn. Mà chuyện ngoài ý muốn không cần có lần sau.”
Nói đến đây cậu quay đầu lại, trên mặt đã xuất hiện nụ cười bất cần đời thường ngày, nói với Úc Đình Chi: “Anh thì sao, cũng không cần thấy áy náy với tôi làm gì, dù sao cũng là do tôi tự nguyện không đi.”
Ngoài ý muốn.
Nghe được từ này, ánh mắt Úc Đình Chi bỗng nhiên trầm xuống, anh lẳng lặng nhìn Mạnh Trì đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi, sau đó quay đầu nói với mình: “Phiền anh lấy quần áo về giúp tôi. Cái này tôi mặc về trước, sẽ trả lại cho anh sau.”
Úc Đình Chi không làm gì cả, lúc Mạnh Trì ném tầm mắt nghi ngờ về phía mình, ánh mắt tối tăm của anh đã che đi tất cả cảm xúc.
“Tôi mua đồ ăn rồi, cậu ăn chút gì đã.” Úc Đình Chi nói.
“Không cần đâu, tôi phải về có việc.” Mạnh Trì nói xong, nhìn điện thoại di động trên bàn, thở dài nói, “Còn phải đi sửa điện thoại nữa.”
Nghe thế Úc Đình Chi xách một túi giấy khác trên bàn lên, lấy từ bên trong ra một hộp điện thoại mới tinh cho Mạnh Trì: “Tôi mua cho cậu một cái mới, cậu dùng cái này…”
Là kiểu điện thoại mẫu mới nhất, rất đắt tiền. Mạnh Trì nhìn thoáng qua, lập tức từ chối: “Không cần.”
“Sao lại không cần?” Úc Đình Chi nói, “Điện thoại của cậu vì tôi mới bị hỏng, tôi mua cho cậu cái mới không phải là chuyện nên làm sao?”
Hình như rất có lý, nhưng Mạnh Trì không bị thuyết phục.
Điện thoại ban đầu của cậu tuy đã dùng vài năm nay, dựa theo giá cả lúc trước mua mới tính ra cũng chỉ bằng một nửa giá điện thoại mà Úc Đình Chi mua. Cho dù Mạnh Trì có tự mình đổi cái khác cũng sẽ không đổi thành mẫu mới nhất có giá hơn vạn tệ này.
Mạnh Trì nhìn Úc Đình Chi một hồi, sau đó lại dùng loại giọng điệu hời hợt bất cần đời này mở miệng: “Thầy Úc, tôi cũng không phải thiếu nữ chưa chồng gì, không cần anh phụ trách, cũng không cần phải bồi thường.”
Úc Đình Chi nói: “Đây không phải bồi thường.”
“Thế thì là gì?” Mạnh Trì chợt cười, “Quà cảm ơn sao?”
Úc Đình Chi nhìn khóe miệng Mạnh Trì cười khẽ, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ anh hơi nóng vội.
Hai người im lặng nhìn nhau, suy nghĩ không giống nhau.
Dưới ánh mắt thâm trầm phức tạp của Úc Đình Chi, Mạnh Trì dần đàn thỏa hiệp, cậu thở ra rất nhẹ, sau đó cầm lấy điện thoại mới: “Được rồi, nếu anh kiên trì như vậy, tôi sẽ nhận nó. Chuyện này kết thúc tại đây đi.”
Chờ Úc Đình Chi lấy quần áo cho Mạnh Trì, sau khi thay xong cậu liền tạm biệt Úc Đình Chi. Úc Đình Chi nói muốn đưa cậu về, Mạnh Trì cũng không đồng ý, chỉ để lại một câu “Sau này đến quán bar nhớ cẩn thận một chút” rồi bắt xe rời khỏi đây.
Nhìn chiếc taxi hòa vào dòng xe tấp nập, đi xa chẳng còn nhìn thấy bóng, trong đầu Úc Đình Chi hiện lên một suy nghĩ —
Mạnh Trì không vui.
*
Ngồi lên xe, cảm giác đau đớn truyền đến từ mông khiến Mạnh Trì không phải rất vui vẻ nhíu mày, thẳng đến khi xe chạy ra khỏi khu Triều Mộ Lý số 2, dừng lại trước tiểu khu Tĩnh Nhã, cậu cũng chưa từng giãn lông mày ra.
Đêm này đúng là có chút vượt khỏi dự liệu của cậu.
Đổi sim điện thoại sang cái mới, vào wechat, Mạnh Trì nhận được không ít tin nhắn, có Dương Tự Nhạc, cũng có Dương Chính Phong, còn có sếp Trần, đều là gửi hồi tối qua.
Dương Tự Nhạc hỏi cậu sao vẫn chưa về, mà Dương Chính Phong bảo cậu tối mai – cũng chính là đêm nay – về nhà ăn cơm. Về phần sếp Trần, lúc hơn 11h gửi cho cậu 1 tin nhắn.
“Tiểu Mạnh à, không ngờ cậu còn có một mặt gợi cảm như vậy.”
Mạnh Trì mở voicechat nghe được hơi nhíu mày, không hiểu sao thấy khó chịu.
Giọng gã đàn ông thô kệch pha với nét cười đểu giả, nói năng lại hàm hồ, rõ ràng là uống rượu, chứ không gã cũng sẽ không nói ra những từ này với cậu.
Mạnh Trì khó chịu cả người, cảm xúc cũng tệ, lười trả lời coi như không đọc được. Cậu trả lời wechat của Dương Chính Phong, lại gọi điện thoại cho Đỗ Phong, nhờ tối nay anh biểu diễn trà nghệ thay mình, còn cậu thì vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Sau khi rửa sạch mùi hải dương tươi mát trên người, Mạnh Trì lên giường ngủ một giấc.
Giấc ngủ này cậu không ổn định, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy nhiều cảnh tượng. Khi thì là Tống Mân khóc lóc nói không thích cậu, khi lại là Úc Đình Chi đè cậu ra mà cắn mà hôn. Thậm chí cậu còn nhìn thấy cả chính mình vòng tay ôm cổ Úc Đình Chi, chủ động hôn anh.
Những giấc mơ lộn xộn này bị một cuộc gọi điện thoại cắt ngang, Mạnh Trì mở mắt ra mò mẫm tìm được điện thoại mới của mình.
Là Đỗ Phong gọi đến, nói sếp Trần đến cửa hàng, chỉ mặt gọi tên muốn gặp Mạnh Trì.
Thuốc Úc Đình Chi mua ít nhiều cũng có chút tác dụng. Sau khi ngủ một giấc, cơ thể Mạnh Trì dễ chịu hơn không ít, ngồi một lát cậu liền rời giường thay quần áo đến quán trà.
Trên cổ vẫn còn để lại dấu đỏ, Mạnh Trì chọn một chiếc áo len cổ cao màu đen che lại, tuỳ tiện khoác thêm áo ngoài rồi ra khỏi nhà.
Tầm bốn năm giờ chiều là lúc ít người nhất trong quán, Mạnh Trì vừa vào cửa đã nghe được giọng nói của sếp Trần.
Nghe tiếng nhìn qua thì thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi trên bồ đoàn trong nhã gian, bộ âu phục áo sơ mi và thắt lưng trên người siết ra mấy ngấn bụng “đầy đặn” của gã.
“Ôi chao, thầy Đỗ à, lời này của cậu không đúng rồi. Tiểu Mạnh có điều kiện thế này, tất nhiên là phải tận dụng cho tốt chứ.” Sếp Trần cười ha hả hai tiếng, lại đùa giỡn nói, “Pha trà là nghệ thuật, chẳng lẽ chụp ảnh không phải là nghệ thuật sao?”
Sắc mặt Đỗ Phong có chút xấu hổ, ngoài cười trong không cười, không đáp lại. Thoáng nhìn thấy Mạnh Trì vào cửa bèn nói một câu “Tiểu Mạnh đến rồi”, sau đó đi đến chỗ Mạnh Trì: “Đúng lúc lắm, mau đến đón tiếp sếp Trần, con gái anh sắp tan học, anh phải đi đón nó.”
Mạnh Trì: “Vậy anh mau đi đi.”
Đỗ Phong như trút được gánh nặng gật đầu, cầm áo khoác của mình đi ra khỏi nhã gian, chợt quay đầu lại nói với Mạnh Trì: “Sư phụ bảo đêm nay cậu về ăn cơm, buổi tối để anh đến thay cậu cho.”
“Cảm ơn anh Đỗ.” Mạnh Trì gật đầu, vừa vào cửa đã ngửi được mùi khói, Mạnh Trì không một tiếng động liếc sếp Trần một cái.
Đỗ Phong khoát tay áo rời khỏi nhã gian, anh vừa đi, sếp Trần ngồi trên bồ đoàn đã chậc chậc một tiếng: “Bối phận hai người không đúng rồi, dựa theo kinh nghiệm hẳn thầy Đỗ phải gọi cậu một tiếng “Sư huynh” mới đúng?”
Mạnh Trì cười nhạt “À” một tiếng: “Sao có thể chứ. Lúc anh Đỗ bắt đầu pha trà tôi còn chẳng biết đang nghịch bùn ở đâu, chẳng qua tôi chỉ là thi lấy chứng chỉ trước anh ấy thôi.”
Mạnh Trì nói thật, khi còn trẻ Đỗ Phong đã có nghiên cứu về trà nghệ, có điều khi đó chỉ để giải trí. Bây giờ sự nghiệp ổn định, con cái đề huề, anh mới toàn tâm toàn ý tập trung vào trà nghệ.
Ánh mắt sếp Trần lộ ra vài phần tán thưởng, cười hai tiếng: “Ta chính là thưởng thức sự khiêm tốn cùng tài năng của cậu đấy.”
“Khiêm tốn gì chứ, đó là sự thật.” Mạnh Trì duy trì nụ cười, đứng dậy đi vào trong tủ đồ nhã gian lấy trà, “Hôm nay ngài vẫn dùng trà trắng cũ chứ?”
Trà trắng cũ là loại trà trắng được lưu trữ trong nhiều năm, nhưng thường không quá 20 năm.
Sản lượng trà trắng ít hơn, thêm vào đó quá trình sản xuất cũng theo phương pháp truyền thống, không dùng đến máy móc, hoàn toàn là để phơi khô tự nhiên, rồi sao đúng thời điểm, yêu cầu về kỹ thuật làm trà rất cao, vậy nên trà trắng có chất lượng rất tốt.
Sếp Trần gật đầu, Mạnh Trì bèn lấy gói trà sếp Trần gửi ở đây ra một lượng nhỏ, pha cho gã một chén.
Hương trà nhàn nhạt tản ra trong phòng, xua tan đi mùi thuốc lá, khiến cho khứu giác Mạnh Trì dễ chịu hơn một chút.
Cơ thể Mạnh Trì không khoẻ, trên cổ tay vẫn còn để lại dấu vết, cho nên hôm nay biên độ động tác của cậu không lớn, chỉ khi nghiêng người rót trà cuối cùng – vì động tác khiến cho vết thương phần thân dưới khẽ nhói, cậu hơi dừng lại để lộ ra vệt đỏ trên cổ tay.
Sếp Trần liếc cậu một cái, nhận lấy chén trà, ngửi hương trà thanh thanh: “Tiểu Mạnh à, cậu thật đúng là có thể khiến người ta thấy kinh hỉ mà.”
*kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa vui sướng“Sao?” Mạnh Trì đáp một tiếng, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đang mỉm cười của sếp Trần, như ý thức được gã muốn nói đến cái gì, vì thế cậu đáp: “Là sếp Trần ngài chọn đúng trà ngon, gói trà này được bảo quản lâu, mùi thơm nồng, dư vị cũng khó quên, càng thưởng thức càng thấy kinh hỉ.”
Trà trắng không cần chú ý nhiều đến việc phải dùng luôn. Ngược lại, trong quá trình bảo quản nhiều năm, các thành phần bên trong lá trà dần thay đổi, hương thơm cũ dần bay hơi, màu hồng phớt chuyển dần sang màu đỏ, hương vị cũng trở nên thuần khiết, tính chất của trà cũng từ lạnh chuyển sang ấm. Thời gian cất giữ càng dài, hương vị càng hoà hợp, giá trị cũng được nâng lên nhiều.
Mạnh Trì cố ý dẫn đề tài lên trà, nhưng sếp Trần không tiếp lời, mà nhấp một ngụm trà cười nhạt: “Trà này ngon, người pha trà cũng phải tốt, bằng không làm sao có thể thưởng thức được hương vị?”
Gã đặt tách trà xuống, nói: “Tay nghề tốt, nhưng vẫn nên dễ nhìn một chút, càng là cảnh đẹp ý vui. Chẳng trách mọi người đều muốn chụp ảnh cậu.”
Từ lúc vừa vào cửa nghe sếp Trần nói “Chụp ảnh cũng là nghệ thuật”, Mạnh Trì đoán được tin nhắn tối qua của gã hơn nửa là vì nhìn thấy tấm ảnh được trưng bày ở trung tâm hội nghị và triển lãm.
Quả nhiên một giây sau, cậu nghe sếp Trần chậc một tiếng tiếp lời: “Mấy tấm ảnh của cậu ở trung tâm hội nghị triển lãm chụp rất đẹp, tôi còn muốn mua. Nhưng đáng tiếc người ta không bán.”
Ánh mắt sếp Trần đảo một cái, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua người Mạnh Trì một lần: “Nếu không, cậu cũng cho tôi chụp mấy tấm thưởng thức một chút?”
Đuôi mắt Mạnh Trì chợt nhướng lên rất nhẹ, cậu ngồi thẳng lại, cầm lấy chén trước mặt bày ra tư thế rót trà, cao giọng cười nói: “Có thể chứ, ngài xem tư thế này của tôi có đủ tiêu chuẩn hay không?”
Sếp Trần híp mắt, ánh mắt nhìn qua vệt đỏ trên tay cậu, bỗng nhiên đưa tay ra giữ lấy bàn tay đang cầm chén của cậu, giọng nói chậm lại hỏi: “Tay cậu làm sao vậy?”
Mạnh Trì không lên tiếng khẽ nhíu mày: “Hôm qua định đi mua một cái đồng hồ, lúc đeo thử bị siết chặt.”
Sếp Trần như cười như không nhìn dấu hồng hồng sau tai cậu, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì, đằng sau bỗng truyền đến một tiếng ho nhẹ.
“Mạnh Trì!” Dương Chính Phong cứng mặt đứng bên cửa sổ nhã gian, “Cậu ra đây, ta có chuyện muốn nói với cậu!”
*Vì Dương Chính Phong đang giận nên tôi để xưng hô như thế nhaDương Chính Phong năm nay đã 56 tuổi, nếp nhăn trên mặt không phải rất sâu, nhưng ấn đường lại rõ ràng, giống như đao khắc dựng thẳng trên khuôn mặt. Hai hàng lông mày dày rậm lại sắc bén, kéo dài chạm đến tóc mai. Trên đuôi lông mày bên phải có một vết sẹo nhỏ, làm đứt gãy hàng lông mày có phần hơi thô, càng để lộ ra gương mặt nghiêm trang. Lúc này phải nói sắc mặt ông đen như đáy nồi.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Dương Chính Phong, trong lòng Mạnh Trì có dự cảm không tốt, cậu nói một tiếng “Dạ” rồi rút tay khỏi tay sếp Trần: “Sếp Trần, ngài uống trước, tôi…”
Sếp Trần thu tay lại, xoay người nói với Dương Chính Phong: “Tôi nói này thầy Dương, chẳng lẽ ông định tìm Tiểu Mạnh tính sổ đấy à? Chẳng qua chụp có vài tấm ảnh khoả thân… Khụ, đó cũng là cống hiến hết mình vì nghệ thuật ¾”
“Ngài Trần,” Mấy chữ cuối còn chưa nói xong, lông mày Dương Chính Phong đã giật giật, mi tâm ông nhíu lại thành mấy đường, lạnh lùng ngắt lời sếp Trần, “Nếu ngài ngại uống trà không thú vị, có thể thưởng thức bộ câu đối trà treo trong sảnh lớn, mấy chữ đó viết rất tốt.”
Khoé miệng Mạnh Trì giật giật, liếc mắt nhìn câu “Nhàn đàm mạc luận nhân phi” kia, thầm nói sư phụ không mở lời thì thôi, vừa mở lời một cái đã chọc đúng tim đen, lời này châm biếm sâu kín đến mức chả ai bắt bẻ được gì.
*Cả câu là “Tĩnh tọa thường tư kỷ quá/Nhàn đàm mạc luận nhân phi” ý chỉ khi tĩnh tâm nghĩ đến những lỗi sai của mình, khi nói chuyện không nhắc đến cái sai của ngườiÝ cười còn chưa lan đến khoé miệng, Mạnh Trì đã nhận được tầm mắt sắc như dao của sư phụ mình, lúc này mới ngoan ngoãn đi theo Dương Chính Phong ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi quán trà, Dương Chính Phong đi thẳng về nhà ông, dọc đường đi không nói lấy một lời, Mạnh Trì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đi, đang cân nhắc sư phụ tức giận lên rất ghê gớm, phỏng chừng không dễ dỗ.
Dương Chính Phong bước đi mạnh mẽ, nếu là bình thường nhất định Mạnh Trì có thể đuổi kịp bước chân của ông, nhưng tối qua Mạnh Trì vừa ăn quả đắng, bây giờ đi có vài trăm mét đã thấy khó chịu, chậm rãi tụt lại sau mấy bước.
“Còn định bò trên đường à? Làm sao thế?” Đi đến cửa nhà, Dương Chính Phong rốt cuộc không nhịn được dừng bước, vừa mới nói được một nửa đã thấy sắc mặt Mạnh Trì nhăn lại có vẻ rất khó chịu, nhìn kỹ thì thấy mặt cậu trắng bệch, trạng thái không tốt lắm.
“Không có gì ạ,” Mạnh Trì lập tức đứng thẳng hai chân, giải thích dưới ánh mắt chăm chú của Dương Chính Phong, “Tối qua con không cẩn thận bị ngã, ngã vào phần mông.”
Dương Chính Phong nhìn cậu vài giây, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà.
vừa vào cửa, Mạnh Trì đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Nhìn thấy bóng dáng bận rộn của sư nương trong phòng bếp, cậu tự giác đi vào hỗ trợ, hỏi sư nương nấu canh gì ngon thế, thơm đến mức cậu cũng chảy cả nước miếng rồi.
Tiết Cầm cười vang: “Du Nhiên gửi cho ta một ít sò khô, nói là nấu canh ăn rất ngon, con ngồi trước đi, đợi Tự Nhạc về là có thể ăn cơm.”
Mạnh Trì không đi ra ngoài, vừa nói chuyện phiếm với Tiết Cầm, vừa đứng bên cạnh trợ giúp.
Hôm nay thi thử xong, Dương Tự Nhạc không có tiết tự học buổi tối, không lâu sau đã thấy hắn đi từ trường về.
Một nhà ba người cộng thêm Mạnh Trì cùng ngồi vào bàn ăn bữa tối. Dương Chính Phong vẫn luôn nghiêm mặt không nói một lời, bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ cục, Tiết Cầm cũng không hỏi Dương Tự Nhạc thi như thế nào.
Dương Tự Nhạc ngay lập tức đánh hơi được mùi nguy hiểm, hỏi han Tiết Cầm ngồi bên cạnh nhưng không biết được tin tức gì hữu dụng cả, bèn nhắn tin hỏi chị gái thu ngân trong cửa hàng. Thế mới biết được hôm nay sếp Trần đến quán trà, đứng trước mặt Dương Chính Phong khoe ảnh khoả thân của Mạnh Trì các thứ.
Dương Tự Nhạc thầm nói toang rồi, hắn quá hiểu cha mình. Dựa theo tính tình cổ hủ của lão Dương, không đời nào ông cảm thấy đó là nghệ thuật, thậm chí ngay cả việc hắn đạt thành hợp tác tuyên truyền với Xà Sơn cũng có thể bị lão Dương coi là không làm chuyện chính đáng, ham hố cái lợi trước mắt.
Len lén đi đến thư phòng, hắn nghe được bên trong truyền đến một tiếng vỗ bàn, lòng Dương Tự Nhạc càng lạnh.
Hiệu quả cách âm của thư phòng rất tốt, Dương Tự Nhạc nghe lỏm nửa ngày cũng chẳng nghe được họ nói gì, nhưng có thể đoán được phần lớn là Dương Chính Phong nói chuyện, giọng điệu cực kỳ không tốt.
Thỉnh thoảng còn có vài câu nói cao lên, hắn cũng chỉ nghe được đứt quãng như: “Ta dạy cậu trà nghệ, không phải để cậu… đầu cơ… đi đường tắt! Nếu cậu… vậy thì cậu… cút đi!”
Nghe được tiếng “Cút đi”, Dương Tự Nhạc nháy mắt rùng mình, tay nhanh hơn đầu điên cuồng gõ cửa.
Không lâu sau, cửa thư phòng bị kéo ra, hắn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Mạnh Trì, và cả Dương Chính Phong mặt đỏ tai hồng nổi giận đùng đùng.
“Thằng nhóc con lại đến phát điên cái gì?!” Dương Chính Phong lớn tiếng với hắn.
Dương Tự Nhạc đi theo Mạnh Trì vào thư phòng cũng lớn giọng đáp lại: “Bảo anh ấy đi chụp ảnh là ý của con, cha muốn mắng thì mắng con này!”
“Được, cánh cứng rồi, dám nói chuyện với cha mày như thế à.” Dương Chính Phong bị hắn gào lên có hơi sửng sốt, chợt tức giận điếng người, cầm thước dài ở một bên muốn quật hắn, “Mày có năng lực rồi chứ gì!”
Ở bên ngoài, Dương Chính Phong bưng ấm trà là một nghệ nhân tiên phong đạo cốt, trầm nghị ít nói. Nhưng bây giờ, ông chỉ là một người cha già bị con trai mình làm cho tức giận đến mức hồ đồ, nói năng cũng trở nên thô lỗ.
Mạnh Trì là đồ đệ, lúc học nghệ có thể đánh. Bây giờ cho dù thất vọng hay tức giận cũng không đánh được. Dương Tự Nhạc đúng lúc này vọt vào, vừa vặn đụng phải họng súng.
Mạnh Trì bị dạy dỗ cả nửa ngày chợt giật giật lông mày, một bên ngăn cản Dương Chính Phong, một bên nháy nháy mắt với Dương Tự Nhạc.
“Đánh đánh đánh, đấy cha đánh đi! Vì kinh doanh của cửa hàng, vì từng bữa cơm này chứ còn vì cái gì nữa chứ!” Dương Tự Nhạc càng nói càng hăng, một bộ anh hùng lẫm liệt không sợ chông gai.
“Mày…” Dương Chính Phong tức giận rút thước ra, Mạnh Trì ngăn lại rất nhanh. Dương Tự Nhạc không bị đánh, trái lại cậu bị trúng một roi.
Cũng may động tĩnh của họ quá lớn, Tiết Cầm nghe tiếng chạy đến, can ngăn lão Dương đang nóng đầu, trận chiến tranh này mới xem như yên lặng.
Ngồi yên một lát, lão Dương quay về phòng nghỉ ngơi, Tiết Cầm bảo Mạnh Trì cứ về trước đã. Mạnh Trì đáp một tiếng “Được” rồi bảo bà cũng nghỉ ngơi sớm rồi rời khỏi đây.
Dương Tự Nhạc cũng đi theo cậu, còn mang vẻ mặt mất hứng.
Mạnh Trì mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước lên ánh trăng đi về nhà mình. Sắc mặt cậu mỏi mệt, cảm xúc đi xuống, dọc đường đi Dương Tự Nhạc cũng không dám ho he gì.
“Cha em nói gì với anh thế?” Yên lặng một đường, quay về tiểu khu Tĩnh Nhã, Dương Tự Nhạc rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, “Ông ấy bảo anh cút đi?”
“Không phải,” Mạnh Trì cười vỗ trán hắn một cái, “Thầy chỉ nói là để anh thay anh Đỗ về nông thôn, suy nghĩ thật kỹ học trà là vì cái gì.”
“Ồ?” Dương Tự Nhạc nói thầm, “Có thể là vì cái gì nữa, không phải là để kiếm tiền sao?”
Khoé miệng Mạnh Trì giật giật, cởi áo khoác ra treo lên móc, nhìn thấy chiếc áo khoác Armani thuộc về Úc Đình Chi, trong lòng thở dài một cái.
Có lẽ, cậu không nên đồng ý yêu cầu chụp ảnh của Xà Sơn, gây ra một đống rắc rối.
“Vậy anh về nông thôn thu trà, hoạt động tháng sau phải làm sao bây giờ? Không phải còn một trận đấu rất quan trọng sao?” Nghĩ đến đây, Dương Tự Nhạc không khỏi có chút áy náy.
“Ừm,” Mạnh Trì gật đầu, “Anh Đỗ đi thay anh.”
Dương Tự Nhạc há miệng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cậu, bất mãn nói một câu, “Em biết ngay là cha em chúa cổ hủ mà, đến lúc đó muốn tuyên truyền lại phải cãi nhau một trận.”
Mạnh Trì miễn bình luận, mở miệng sai khiến Dương Tự Nhạc pha cho mình một chén trà.
Buổi tối ăn có hơi mặn, tuy rằng uống canh nhưng không đỡ được mấy. Lúc ở thư phòng Dương Chính Phong ngược lại bảo cậu pha một ấm trà, chẳng qua cậu không uống. Bây giờ mệt mỏi rã rời mới thấy miệng khô lưỡi đắng.
Trong lòng còn áy náy, Dương Tự Nhạc ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, tìm loại trà giúp ngủ tốt: “Uống gì anh? Trà quế hay trà hoa nhài?”
Mạnh Trì vừa mới nằm vật ra sô pha, trên mông vẫn còn chút cảm giác khác thường, cậu suy nghĩ hai giây rồi nói: “Trà Quyết Minh Tử đi.”
“Hả?” Dương Tự Nhạc hỏi, “Anh bị táo bón hay là tiêu chảy sao mà uống cái này?”
“…”
Lẽ ra vừa rồi cậu không nên đứng ra ngăn cản tên nhóc này bị đánh một đòn mới đúng!
*Trà Quyết Minh Tử giúp nhuận tràng, tôi có chú thích ở một chương nào đấy rồi áBạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?,
truyện Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?,
đọc truyện Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?,
Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao? full,
Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao? chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!