Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 3: Ngừng diễn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Ngày hôm sau, đoàn phim tạm thời xây dựng phim trường trong nhà. Nam nhân dáng người cao ngất cùng một cô gái mặc váy trắng yểu điệu giằng co, tuấn nam mỹ nữ vừa vặn là một đôi, vốn nên là hai vợ chồng hòa hợp, nhưng bởi vì nữ chính không thể sinh con mà phát sinh cuộc cãi vã kịch liệt.

Kịch bản đến đây, hẳn là nam chính nên hung hăng tát nữ chính một cái.

Kha Tây Ninh lại nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, chậm chạp bất động. Nữ diễn viên xem Kha Tây Ninh trạng thái không được đúng, cho rằng cậu không xuống tay được, nhẹ giọng thúc giục: "Tiền bối, anh nhanh xuống tay đi, đạo diễn đã nói, không cần thực sự dùng sức để đánh, mượn một chút lực là được."

Cậu dường như lại không nghe thấy, đứng lặng ở chỗ cũ.

Nhân viên công tác xung quanh cùng với một số diễn viên quần chúng bắt đầu thì thầm với nhau.

"Cut——!!!" Đạo diễn cuộn cuốn kịch bản lại hô. Hắn ta bị chọc tức liền lấy ra một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói nói "Đoạn này mà diễn cũng không được, cậu kia... Kha Tây Ninh, cậu lại đây cho tôi."

Đạo diễn này có tiếng là dễ chịu, chỉ cần diễn viên nói lời thoại đúng, nhìn không gượng gạo có thể không bị NG. Kha Tây Ninh ra mắt bảy năm, ở kỹ thuật diễn xuất mặc dù không tính như hỏa thuần thanh (1), nhưng cũng xem là thủ pháp thuần thục, so sánh với diễn viên mới vào nghề, kỹ năng cùng cách diễn rất được lòng của đạo diễn. Cậu vào đoàn làm phim hai ba ngày, hầu đều không bị NG, diễn một lần đã qua, khiến không ít diễn viên diễn cùng cậu ao ước không thôi, vuốt mông ngựa nói: "Kha tiền bối quả nhiên không giống người thường."

Lần khác thường này thật sự hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.

Đạo diễn hướng Kha Tây Ninh gọi vào phòng nghỉ, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ: "Kha Tây Ninh cậu xảy ra chuyện gì? Đơn giản như vậy cũng diễn không tốt... Là ăn không ngon ngủ không yên? Hả?"

Kha Tây Ninh thở ra một hơi đầy mệt mỏi đã cố gắng kiềm chế, nói: "Tôi không muốn diễn."

Đạo diễn cho rằng bản thân nghe lầm: "Cậu nói cái gì? Có phải vừa rồi cậu nói cậu không muốn diễn?"

Kha Tây Ninh gật đầu: "Vâng."

Đạo diễn suýt chút nữa cầm kịch bản trong tay ném tới mặt Kha Tây Ninh, nhưng cũng chỉ là suýt chút nữa. Không phải mỗi người đều có vận mệnh tốt như vậy, có đạo diễn thanh danh hiển hách, lúc nào cũng cầm chắc giải thưởng trong tay, vị đạo diễn này lăn lộn mấy chục năm, vẫn như cũ chỉ có thể có chút thành quả, kiếm chút tiền sữa bột. Đoàn phim lần này đều là diễn viên mới, nam chính Kha Tây Ninh có phần nổi tiếng, hắn ta vẫn là muốn giữ lại thử xem.

"Hợp đồng đều đã ký, diễn cũng diễn hai ngày." Đạo diễn vững vàng, kiên nhẫn hỏi, "Cậu nói với tôi không muốn diễn, cậu có thể cho tôi biết nguyên nhân không?"

"Kịch bản có vấn đề." Kha Tây Ninh cầm kịch bản mới sửa chữa, nghiêm túc thuật lại ý nghĩ của mình, "Lúc đầu ký hợp đồng khi kịch bản không phải như vậy, tôi quay phim vài ngày, các anh kịch bản liền sửa lại vài ngày, càng sửa càng cẩu huyết, càng sửa càng tam quan bất chính (2), đạo diễn, thứ lỗi cho tôi khó có thể tiếp tục diễn."

Đạo diễn cả giận nói: "Cậu biết cái gì? Nguyên lai kịch bản kia quá yên bình, tiểu phu thê ân ân ái ái có có ý tứ gì, kịch bản hiện tại rất tốt, vừa có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, lại có phu thê mâu thuẫn, phần sau còn có đề tài xã hội tranh luận là người thứ ba, nữ chính còn nổi lên báo thù. Thời đại ngày nay, khán giả rất thích loại kịch bản này."

Kha Tây Ninh không thể chịu đựng lắc lắc đầu. Mấy ngày trước cậu đến lấy kịch bản mới tình tiết vẫn còn quay quanh nữ chính không có khả năng mang thai cùng mẹ chồng triển khai mâu thuẫn, buổi sáng hôm nay kịch bản mới lại cho thêm tình tiết ngoại tình... Chuyện này có nghĩa là Kha Tây Ninh sắp sửa diễn một loại đàn ông mà cậu ghét nhất.

Đem vợ làm công cụ tình dục, đối với mẹ bất hiếu, áp chế không được nửa thân dưới còn ham muốn sự nghiệp, cùng con gái cấp trên có quan hệ.

Không có trách nhiệm như vậy, không hề có chính kiến lại khốn kiếp như vậy, Kha Tây Ninh ngay cả nhắm mắt lại đều diễn không nổi. Nhân lúc cậu mới vào đoàn kịch vài ngày, có đổi diễn viên thì tổn thất cũng không quá lớn, nên rời đi càng sớm càng tốt, thật sự muốn đợi đến cảnh ngoại tình thì rời đi.... nhưng Kha Tây Ninh sợ là càng khó có thể gánh chịu phần trách nhiệm này.

Đạo diễn xem Kha Tây Ninh lắc đầu, lửa giận trong lòng càng sâu, cảm giác tên diễn viên ngoan ngoãn mấy ngày trước là giả vờ, trong lòng coi cậu chính là một tên xấu xa kiêu căng, tự mãn.

"Cậu lắc đầu làm cái gì?" Đạo diễn nhìn chằm chằm cậu, "Cậu nói xem tôi nói cái gì không đúng? Thời đại này khán giả đều thích loại này."

"Không đúng." Kha Tây Ninh nói, "Tôi không biết đạo diễn có nhớ nửa năm trước người nhận danh hiệu ảnh đế giải Kim Mã là ai."

Giải Kim Mã là một giải rất có giá trị tại showbiz trong nước, sau khi Nghiêm Tự nhận được giải, tất cả giới truyền thông đều đưa tin chuyện này, đạo diễn này làm sao có khả năng không biết.

"Nghiêm ảnh đế danh tiếng lẫy lừng." Đạo diễn cười lạnh một tiếng, "Tôi làm sao không nhớ rõ."

Kha Tây Ninh gật đầu nói: "Nghiêm ảnh đế được giải cũng là một bộ nói về bức họa đô thị, anh ấy đóng vai cũng là một nam nhân đảm đương trách nhiệm gia đình, nhưng nội dung bộ phim hoàn toàn không có tình tiết cẩu huyết, bộ phim nói về một nhân vật nhỏ bé trong xã hội, cốt truyện rất hay, vé bán ra cũng rất cao, danh tiếng cũng tốt, đạo diễn... Anh chẳng lẽ không nghĩ đến việc sẽ sản xuất ra một bộ phim truyền hình như vậy sao?"

Đạo diễn nghe xong lời nói của Kha Tây Ninh, trở nên trầm tư.

Rất nhiều đạo diễn, lúc còn trẻ đều mơ về một giấc mơ, cho rằng chính mình rất phi thường, có thể đột phá những điều lệ vây hãm mà quay ra được một bộ phim điện ảnh hay truyền hình lẫy lừng. Hắn ta cũng không ngoại lệ, lúc vừa mới gia nhập nghề, không muốn đi theo cái loại hình dung tung tục mà lên, tưởng rằng làm ra tác phẩm có chất lượng sẽ có chút danh tiếng, nhưng rồi bộ nào cũng vậy đều chỉ là sản phẩm thị trường, hắn ta rơi vào mê man.

Sau khi hắn ta cho quay thử vô số kịch bản cẩu huyết, kịch bản này mặc dù trên mạng bị nhiều người mắng, nhưng rating lại rất cao. Điều này khiến cho hắn ta quanh năm được nếm cái thứ ngon ngọt vào được không ra được kia, sau đó mỗi một bộ phim truyền hình đại khái đều giống nhau, không phải nữ chính phá thai, chính là có người thứ ba xen vào, mỗi một bộ đều có một bà mẹ chồng kéo chân, vừa xấu xa vừa cổ hủ.

"Cậu... Muốn tôi không cần cốt truyện cẩu huyết, cũng có thể làm ra rating cao?" Đạo diễn nhìn cậu hỏi.

Kha Tây Ninh cho rằng kịch bản có chuyển biến tốt, gật đầu: "Vâng."

"Nhưng cậu cũng không phải Nghiêm Tự." Không phải ai cũng nhớ đến khi mới bắt đầu, danh tiếng và tiền tài đều không thể cùng lúc có được, giữa hai loại, hắn cũng đã sớm lựa chọn điều sau, đạo diễn cười lạnh nói, "Nếu là Nghiêm Tự, phân trâu đều có thể nhờ hắn mà biến thành một đóa hoa. Cậu chỉ là một diễn viên hạng ba, còn tưởng mình là Nghiêm Tự, cậu cút xéo đi."

Kha Tây Ninh cũng là một người nóng tính, người khác nói cậu cút, cậu chẳng cần lý lẽ gì mà ở lại. Buổi chiều hôm đó, cậu liền hẹn Lam Vũ ở một quán cà phê uống trà chiều.

Lam Vũ sắp sửa thôi việc tại một công ty của nhà nước, tiền lương thấp, công tác nhiều, tỷ lệ thăng chức thấp, mọi thứ đều bình thường, nhưng thực ra cũng có một điều không tồi, thời gian nghỉ trưa lại nhiều. Vừa vặn đoàn làm phim của Kha Tây Ninh và công ty của Lam Vũ khá gần nhau, hai ngày trước cậu thường xuyên hẹn Lam Vũ đi uống trà chiều, hơn một giờ sau, một về đoàn phim, một về công ty, cuộc sống bình ổn cũng coi như thêm một chút thi vị.

Lần này Kha Tây Ninh như thường ngày hẹn cậu ta, Lam Vũ lại ở trong điện thoại ấp úng, tựa hồ có điều khó nói, bên kia điện thoại có một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái cười nói một câu: "Không có việc gì, cậu đi đi."

Lam Vũ đáp ứng Kha Tây Ninh, nói cậu ta lập tức liền tới đây.

Kha Tây Ninh luôn cảm giác này giọng nam có chút quen tai, nhưng lại nghĩ không ra là ai, không có đầu mối, cũng dứt khoát không xoắn xuýt vấn đề này nữa.

Cậu cho dù đang tức giận nhưng tốt xấu gì cũng là minh tinh, tỷ lệ bị người qua đường nhận ra rất cao, cải trang một chút liền đi, ngồi một bàn gần cửa sổ chờ Lam Vũ tới.

Không qua bao lâu, Lam Vũ mệt mỏi chạy tới.

Kha Tây Ninh nói: "Tôi gọi thứ cậu thích nhất Latte Hương Thảo."

"Vẫn là Tây Tây hiểu tôi." Lam Vũ tựa như muốn đùa giỡn lưu manh nhéo nhéo mặt Kha Tây Ninh, thuận thế ngồi đối diện cậu.

Kha Tây Ninh nói: "Cậu tới rất nhanh."

"Tôi không ở công ty." Lam Vũ khoát tay, "Tôi ở phố đối diện kia ăn cơm, lúc cậu gọi, tôi vừa ăn cơm xong."

Vừa dứt lời, cậu ta liền hỏi: "Cậu ăn chưa? Ăn cái gì?"

Kha Tây Ninh nói: "Tôi gọi mì Ý ở đây, còn chưa mang lên." Nói xong, cậu cầm Latte Hương Thảo đẩy về phía Lam Vũ.

Lam Vũ nhíu nhíu mày, uống một ngụm cà phê: "Cậu không phải nói đoàn phim cung cấp cơm hộp sao? Chẳng lẽ cơm ở đoàn phim rất khó ăn, cậu phải ăn ngoài?"

"Đều không phải." Kha Tây Ninh thần sắc thoạt nhìn rất bình thường, ngữ khí lại khác thường, "Tôi lĩnh cơm ở đoàn phim rồi." (3)

La Vũ suýt chút nữa thì phun hết cafe trong miệng, may mà cậu ta kiềm nén, bằng không chắc chắn đã bắn tung tóe đến sơmi trắng của Kha Tây Ninh.

"Lĩnh đơn giản vậy?" Lam Vũ khó có thể tin tưởng nói, "Tôi nhớ rõ cậu diễn vai nam chính mà, đầu năm nay nam chính khổ như vậy? Quay phim hai ngày liền được lĩnh lương?"

Kha Tây Ninh buông xuống mi mắt, thần sắc không có gì khác: "Là tôi không muốn diễn."

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lam Vũ, Kha Tây Ninh đem nội dung kịch bản tóm tắt vài câu. Theo Kha Tây Ninh giảng thuật, Lam Vũ vẻ mặt càng ngày càng phức tạp. Dưới cái nhìn của cậu ta, chuyện này người ngoài nhìn vào lại nghĩ Kha Tây Ninh không sợ cường quyền, nghỉ diễn là do kịch bản rác rưởi, nhưng nhìn sâu vào sự việc mà giải thích thì sự việc này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình của Kha Tây Ninh.

Thời thơ ấu của Kha Tây Ninh rất bi thương, cha chính là một kẻ cặn bã, trong lúc mẹ Kha mang thai thì đã không quản được nửa thân dưới, cùng với một cô gái hơn hai mươi tuổi sống chung.

Mẹ Kha sau khi sinh Kha Tây Ninh, liền mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, chịu đựng mấy năm, cuối cùng không thể chịu được nữa, vào thời điểm Kha Tây Ninh còn nhỏ, lựa chọn nhảy lầu tự sát mà chết. Cha Kha cũng không biết là vì còn có lương tâm, hay là cô gái kia kỳ thực không thích ông ta, một mình mang theo Kha Tây Ninh nuôi lớn lên, hơn năm mươi tuổi cũng không có cưới người thứ hai.

Cho nên Kha Tây Ninh đặc biệt không thích nam nhân ngoại tình cùng người thứ ba, lại càng không cần nói đến việc diễn nhân vật như vậy, giống như hướng về cổ cậu mà chém.

Biết rõ những nguyên nhân này Lam Vũ có thể lý giải ý nghĩ của Kha Tây Ninh, có điều lo lắng nhất chính là tiền bồi thường.

"Công ty khẳng định sẽ đổ lỗi xuống." Mì Ý mà Kha Tây Ninh gọi đã lên, cậu bình tĩnh lại tâm tình ăn mì, "Dù sao bảy năm qua tôi làm cũng không phải không công, trong tay còn có một khoảng tiền, cậu đừng lo lắng."

Kha Tây Ninh bảy năm này vất vả quay phim, thực sự có một khoản tài chính lớn khả quan, nhưng thật sự tiền bồi thường này chẳng khác gì một một bó đuốc (4), Lam Vũ nghe liền cảm thấy đau lòng thay cậu. Lam Vũ rất muốn hỏi một câu đáng giá sao? Nhưng nghĩ rằng, Kha Tây Ninh nhất định trả lời là đáng giá, cậu ta liền không nhiều chuyện mà hỏi nữa...

"Cậu không phải còn có Nghiêm ảnh đế sao?" Lam Vũ đột nhiên nghĩ ra, "Chuyện này nói với Nghiêm Tự một câu là xong."

Nghe đến cái tên này, Kha Tây Ninh xoa mặt một hồi, ngay cả lưng cũng liền cứng ngắc, cậu cúi đầu nói: "Nói sau đi, công ty còn chưa tìm tới tôi, chuyện này cũng không gấp lắm."

Phỏng chừng trên thế giới này người hiểu rõ Kha Tây Ninh nhất có lẽ là Lam Vũ, cậu nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Kha Tây Ninh: "Cậu với Nghiêm Tự cãi nhau hả."

"Tôi với anh ấy cãi nhau chỗ nào." Kha Tây Ninh cười khổ nói, "Anh ấy là người nghiêng về lí trí, nếu trong lòng giận tôi, cũng sẽ không lãng phí thời gian cãi nhau với tôi."

"Thế thì vì cái gì?" Lam Vũ khó hiểu hỏi.

Kha Tây Ninh đầu tiên không trả lời, vùi đầu ăn hai miếng mì, ăn no, cậu tùy ý dùng khăn giấy lau đi nước tương nơi khóe miệng.

"Tôi hoài nghi Nghiêm Tự căn bản là không thích tôi."

Tác giả có lời muốn nói: Chương 1:. Sửa một chút, Lam Vũ chưa có thôi việc, đổi thành sắp sửa thôi việc.

Còn có ở bình luận đều nói muốn ly hôn, tôi vì mà Nghiêm Tự cảm thấy bi ai ┓(? ′? "?)┏

Chú thích: (1) Hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lên màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật....)

(2): Tam quan bất chính: Tam quan là nói về Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Ý của Kha Tây Ninh là kịch bản này là không hề đúng, bóp méo cuộc sống.

(3): Ý là Kha Tây Ninh đã bỏ đoàn phim (cái này mình không chắc có phải bạn ấy chơi chữ không nữa TT^TT)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chưa Công Khai Đã Ly Hôn, truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn, đọc truyện Chưa Công Khai Đã Ly Hôn, Chưa Công Khai Đã Ly Hôn full, Chưa Công Khai Đã Ly Hôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top