Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 49: Truy sắc: Bí mật


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

[Truy sắc – trong màn đên đen, có những chùm pháo hoa rực rỡ hiện lên.]

- ---

"Một tòa là căn hộ dành cho người độc thân, một là tòa nhà văn phòng, nơi làm việc, nhà ở, mua sắm và giải trí tất cả đều có."

"Ở giữa là Cửa hàng bách hóa Cẩm Địa, mới khai trương hôm nay. Tầng một, tầng hai là dành cho nhu yếu phẩm hàng ngày và hàng tiêu dùng. Tầng 4 là khu vui chơi ẩm thực và rạp chiếu phim, tầng 5 là trung tâm đào tạo và giáo dục trẻ em. Chỗ này bán đều là các thương hiệu cấp trung và cao cấp. Bên cạnh có khu đại học và tiểu khu lân cận đã có người dọn đến ở rồi, có thể thu hút các khu đô thị xung quanh."

"Tỷ lệ bán căn hộ đơn lẻ và cao ốc văn phòng đạt khoảng 70%, toàn bộ dự án đã thu hồi được chi phí. Doanh thu bán hàng từ tháng 11 có đã là lợi nhuận, bây giờ cửa hàng bách hóa này, miễn là nó vận hành đúng cách, lợi nhuận tăng trưởng ổn định cũng sẽ giúp doanh thu sau này của cao ốc Cẩm Địa suôn sẻ hơn."

"Sẽ có một đội ngũ chuyên dụng để hoạt động, bố của em làm tốt việc quản lý hàng ngày là được, chỉ cần ông ấy không nhúng tay hay can thiệp, bách hóa Cẩm Địa sẽ trở thành trung tâm thương mại của khu vực này, ở công ty ông ấy có thể kê cao ghế mà ngồi."

.....

Tiêu Nhất Mặc nắm tay Ưng Tử, tùy ý đi dạo một vòng, giới thiệu tình hình liên quan của Tòa nhà Cẩm Địa.

Vào buổi tối, những ngọn đèn neon trang trí tòa nhà Cẩm Địa bất ngờ sáng lên, trang trí cho tòa nhà xấu số này thật lộng lẫy. Trên màn hình lớn phía trước đang phát một đoạn video quảng cáo về tòa nhà Cẩm Địa sang trọng, căn hộ Cẩm Địa, công ty bất động sản với các dịch vụ chất lượng cao và cửa hàng bách hóa Cẩm Địa với đồ ăn, thức uống và niềm vui, bao gồm cả khách sạn xếp hạng sao sắp tới, từng dự án thương mại được hồi sinh lại hiện ra trước mắt Ưng Tử.

Đứng dưới màn hình lớn, Ưng Tử cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Hồ sơ kế hoạch tự nghĩ vụng về, tìm kiếm đầu tư một cách lúng túng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

Đáy mắt cô ẩm ướt.

Chuông điện thoại reo, khi cô nhìn xuống hóa ra là Ưng Khải.

"Tiểu... Tiểu Tử..." Ưng Khải lắp bắp gọi tên cô, "Con đang ở đâu?"

"Bố, sao bố lại uống rượu?" Ưng Tử thở nhẹ hỏi.

"Bố....trong lòng rất vui!" Ưng Khải hét lên: "Hôm nay nhất định phải uống thêm mấy ly! Bách hóa Cẩm Địa đã khai trương, dự án cha còn sống! Gia đình chúng ta cuối cùng đã có thể tự hào về nó!" Điện thoại bị cướp đi, Trình Vân Nhã cười nói: "Không sao đâu, Tiểu Tử, mẹ sẽ đi với bố con. Ông ấy bận khai trương cửa hàng bách hóa nên hôm nay về muộn. Ông ấy thế nào cũng phải lôi mẹ đi uống một ly, vui vẻ giống y đứa trẻ. Con à, cuối cùng thì chúng ta cũng.......chịu đựng được......."

Âm thanh bà dần dần nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Khi sinh hoạt thoải mái của bà bị phá vỡ, cuộc sống ngày càng khó khăn, bà lặng lẽ ở bên cạnh Ưng Khải, kìm nước mắt để ủng hộ chồng mình, bây giờ bà khổ tận cam lai, bà đã không thể kìm được nước mắt.

Sống mũi Ưng Tử chua xót, nước mắt âm thầm rơi ra, rơi "tách", xuống mu bàn tay của cô, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường an ủi Trình Vân Nhã: "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Tất cả đều ổn rồi, đừng buồn nữa."

"Ừm, không buồn, đây là đang vui, "Trình Vân Nhã lau nước mắt, "Bố con hỏi, Nhất Mặc và con đang ở bên cạnh nhau phải không?"

"Vâng, anh ấy ở cạnh con."

Giọng nói của Ưng Khải lại vang lên: "Tiểu Tử... cảm ơn cậu ấy giúp bố, thực sự... cảm ơn cậu ấy rất nhiều... nhưng... vấn đề giữa con và cậu ấy vẫn còn phải... xem xét lâu dài. Buổi tối... nhớ về nhà... về nhà vào buổi tối.....không được ở bên ngoài... điên...điên....."

Thật là, say vẫn không quên cảnh báo con gái đừng bị người đàn ông khác lừa dối. Đây có phải là bệnh chung của tất cả các ông bố trên đời?

Cúp điện thoại xong, Ưng Tử khịt mũi, không nhịn được muốn cười.

Khuôn mặt bị nâng lên, Tiêu Nhất Mặc nhìn kỹ, những giọt nước mắt treo trên mi, nhưng lại có một nụ cười yếu ớt hiện trên khóe miệng. Đây là đang vui hay buồn?

"Bố mẹ em nói gì vậy? Tại sao lại làm cho em khóc?" Anh hơi bất mãn hỏi.

Ưng Tử yên lặng nhìn anh chăm chú, đột nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt lấy cổ anh, lặp đi lặp lại lẩm bẩm: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều."

Ôn hương nhuyễn ngọc tự xà vào lòng, độ cung khóe miệng Tiêu Nhất Mặc cong lên như không có điểm dừng.

Đây là một đêm giao thừa vô cùng vui vẻ, Ưng Tử hết sức ngoan ngoãn, hết sức nhu nhuận, sùng bái trong mắt cô như sắp trào ra. Tâm trạng của Tiêu Nhất Mặc rất vui, ban đầu anh định đưa Ưng Tử đến tháp tòa nhà cao nhất để ăn tối và xem pháo hoa đêm giao thừa, nhưng Ưng Tử đã đi lòng vòng trong cửa hàng bách hóa Cẩm Địa, đặc biệt lưu luyến. Cô muốn ăn ở đây xem biểu diễn, anh chỉ có thể đồng ý.

Bữa tối ăn ở một quán Thái Lan nổi tiếng, rồi xem một bộ phim bom tấn trong rạp chiếu phim trên tầng 4. Khi bước ra chớp mắt đã hơn 11 giờ.

Quảng trường nhỏ ngoài cửa đang tổ chức sự kiện giao thừa, quy mô nhỏ nhưng tổ chức rất sang trọng và thú vị, một vài cặp đôi được mời lên sân khấu thi hôn, tiếng cười vọng ra không ngừng.

Tất nhiên Tiêu Nhất Mặc sẽ không tham gia vào một chương trình ngây thơ như vậy, nhưng Ưng Tử lại xem nó một cách say mê.

Cuối cùng, khi pháo hoa nở trên bầu trời đêm, những đôi tình nhân xung quanh lưu luyến ôm lấy nhau, Tiêu Nhất Mặc và Ưng Tử cũng không ngoại lệ, tựa đầu vào nhau, cùng nhau ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy nở trong đêm.

Việc không hoàn mỹ chính là, sau khi kết thúc năm cũ sang năm mới Ưng Tử muốn đi về nhà.

Tiêu Nhất Mặc có chút không vui, không khí vừa đúng giao thừa, đáng lẽ hai người về nhà âu yếm đón năm mới thì tốt hơn rồi, vì lo cho cảm xúc của Ưng Khải, hai người phải chia tay nhau. Anh nói với vẻ không vui: "Lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa sao em lại phải về nhà?"

"Bố mẹ biết hôm nay em đi cùng anh. Không về nhà không được. Ông ấy sẽ rất buồn", Ưng Tử nhẹ giọng cầu xin, "Ngày mai và ngày kia, em có thể ở cùng anh. Anh muốn như thế nào cũng có thể, được không?" 

Khuôn mặt của Tiêu Nhất Mặc tốt hơn: "Muốn như nào cũng được?"

Khuôn mặt Ưng Tử có chút nóng lên, lầm bầm: "Anh muốn như thế nào, nhưng đừng làm quá là được rồi..."

Tiêu Nhất Mặc rất hài lòng, vì vậy anh không so đo đến việc phải về nhà tối nay nữa lái xe đưa Ưng Tử đến cổng tiểu khu.

Sau khi dừng xe ô tô, anh vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi, hôn môi Ưng Tử, cau mày nói: "Như vậy đi, cuối tuần tới anh sẽ nói chuyện với bố của em về chuyện kết hôn, kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay."

Ưng Tử ngẩn ra một chút.

Buổi tối lãng mạn này mê hoặc đôi mắt cô, khiến cô gần như quên hết tất cả.

Lời nói của Tiêu Nhất Mặc làm cô nhớ đến bản hợp đồng hôn nhân có thời hạn 1 năm giữa hai người và biệt thư của Smith, xé toạc vẻ ngoài lãng mạn.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tiêu Nhất Mặc vì chăm sóc cho cô và gia đình cô mà bỏ qua lòng tự trọng. Bây giờ, dự án Cẩm Địa đã hoàn thành, cuộc sống đã như thỏa thuận, nếu cô giả vờ tỏ vẻ đạo đức giả thì quá xấu.

Tuy nhiên, Ưng Khải hiện không phản đối việc hai người yêu nhau, nhưng sẽ miễn cưỡng khi Tiêu Nhất Mặc yêu cầu kết hôn đột ngột với con gái mình. Tiêu Nhất Mặc đi nói chỉ sợ thậm chí cô sẽ cãi nhau với Ưng Khải, tốt nhất là cô sẽ trực tiếp nói với Ưng Khải có lẽ có thể nghĩ ra một lý do tốt hơn để bố mẹ không quá buồn.

"Đúng vậy, sẽ không tốt cho ngài Smith nếu kéo dài thêm nữa", cô nhẹ giọng hỏi, "Anh nghĩ chuyện này có hiệu quả không? Em sẽ đến gặp bố mẹ em để nói rõ chuyện hôn nhân, sau khi kết thúc anh có thể quay lại được không?"

Tiêu Nhất Mặc đều đã quên Sử Mật Tư đến chín tầng mây, lúc này Ưng Tử nhắc anh mới nhớ: "Vấn đề của ông ấy không quá quan trọng. Chờ khi xuân về hoa nở chúng ta đi cũng chưa muộn, chúng ta sẽ hoàn thành đám cưới sau đó đi hưởng tuần trăng mật là vừa chuẩn."

"Sau đám cưới, đi hưởng tuần trăng mật sao? "Ưng Tử ngạc nhiên nhìn chằm chằm, buột miệng hỏi: "Diễn chân thực đến vậy sao?"

Như thể bị ai dội một gáo nước lạnh, khuôn mặt của Tiêu Nhất Mặc bỗng trầm xuống: "Diễn cái gì?"

Ưng Tử vội vàng giải thích: "Không, không, không phải là diễn, không, ý em là chúng ta đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, không phải quá lãng phí khi làm đám cưới sao? Hơn nữa nếu chúng ta ly hôn không phải là khó giải thích với người thân của hai gia đình sao? Em nghĩ ngài Smith ở đó, khi chúng ta đi qua, hãy để bố mẹ em gọi video cho ông ấy xem, như vậy cũng coi như là bố mẹ em đã thực sự đồng ý rồi, thật sự không cần tổ chức hôn lễ, anh cảm thấy...."

Giọng nói của cô càng ngày càng bé, dần dần biến mất trong ánh mắt khiếp người của Tiêu Nhất Mặc.

Trong xe ô tô im lặng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề và nhẹ nhàng của hai người.

Tôi không biết đã qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc lạnh lùng lên tiếng: "Sao, tổ chức đám cưới với tôi rất mất mặt đúng không?"

Ưng Tử thì thào: "Không, em chỉ nghĩ là không cần thiết..."

"Nếu em không muốn, em có thể ly hôn ngay bây giờ, em cho rằng tôi thiếu người kết hôn sao?" Gân xanh trên trán Tiêu Nhất Mặc nổi lên.

Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.

Lần đầu tiên trong đời, anh đi lấy lòng hai người xa lạ vì một người phụ nữ, băn khoăn không biết làm thế nào để bố mẹ của Ưng Tử không quá đau khổ trước bản hợp đồng hôn nhân đột ngột này, bây giờ ngược lại, Ưng Tử không cảm kích mà cô ấy vẫn nghĩ về việc "diễn kịch" và "ly hôn" suốt ngày, cô ấy đang cố gắng lấy lui làm tiến để tranh thủ nhiều lợi ích cho mình hơn, hay cô ấy thực sự muốn hai người chia tay sau một năm?

Nếu là trước đây, thì Ưng Tử thực sự ngày càng táo bạo hơn, bắt đầu từng bước khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

Nếu là sau này,  thì lúc trước Ưng Tử thích anh không muốn xa rời, dịu dàng lưu luyến chẳng lẽ đều là giả?

Anh chợt hối hận, nhất thời đã quên mất, anh đã chiều chuộng Ưng Tử quá rồi, một người phụ nữ thật sự không thể quá chiều chuộng, càng chiều chuộng lại càng vô pháp.

"Không phải," Ưng Tử nhanh chóng phủ nhận, trong mắt hiện lên một tầng nước mắt, "Em biết anh có nhiều lựa chọn, nhưng em chỉ có cứu tinh là anh. Xin lỗi, anh đừng tức giận, đương nhiên là em nguyện ý. Em sẽ nghe theo sự sắp xếp hôn lễ của anh."

Ngoan ngoãn như vậy, nếu là bình thường Tiêu Nhất Mặc hẳn là rất hài lòng, nhưng vào lúc này, anh dường như nghe thấy nói tiếng yếu ớt và sự không cam lòng bị đè nén, rất chói tai. Tiêu Nhất Mặc quay đầu lại, cố gắng không nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô: "Được rồi, tôi hiểu rồi, em xuống xe đi."

Ưng Tử hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói bình thường, nhẹ nhàng hỏi: "Ngày mai em qua đó nhé?"

"Không cần," Tiêu Nhất Mặc hờ hững nói, "Chờ điện thoại của tôi."

Ưng Tử mở miệng, nhưng điều cô muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng.

Cô biết điều mình nên làm bây giờ là nhẹ nhàng nói vài câu, kéo tay áo của Tiêu Nhất Mặc như trước đây để có thể giải quyết chuyện này. Nhưng lần này, cô không làm được.

Con người luôn được voi đòi tiên, trong mấy tháng qua, sự dịu dàng của Tiêu Nhất Mặc giống như một liều thuốc dần dần ăn mòn trái tim cô, để giờ phút này, dưới ánh mắt hờ hững ấy, trái tim cô đau đớn, không nói nên lời.

Mở cửa xe, cô lẳng lặng bước xuống.

Phía sau cô, chiếc xe lái vút đi, như một mũi tên bay ra khỏi cung, rồi đột ngột biến mất.

Cô ngây người đứng đó một lúc, đưa tay lên lau nước mắt, mới phát hiện gió đông lạnh cóng, ẩm ướt dưới mắt từ lâu đã bị thổi khô.

Tác giả: [Cãi nhau.]

(Có đôi lời muốn nói: Có vài câu cãi nhau của cặp na9 nu9 mình đổi xưng hô cho nó gay cấn nhé hihi.)

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận, truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận, đọc truyện Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận, Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận full, Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top