Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 363: Thiên đường có lối anh không đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chú À! Đừng Nên Thế!

Đêm, khuya rồi. (Khuya lắm rồi ????????????)

Nhậm Tiếu Vi bởi vì Đoàn Kế Hùng trở về, không nghĩ muốn để con trai mình cùng ông ta xảy ra thêm xung đột, liền đi ra ngoài.

Bùi Dịch một người ở trong thư phòng đứng thật lâu sau, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc. Mãi khi thời gian trôi qua mười mấy phút đồng hồ, một mình một người rời khỏi trang viên.

Vừa rồi lời mẹ anh nói vẫn còn vọng lại bên tai anh.

"Nếu Trạm Dẫn Lan còn sống, con sẽ làm sao?"

Bùi Dịch ngồi ở trong xe, đánh tay lái, mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, khóe môi theo thói quen hơi nhếch lên.

Trước mắt anh hiện ra một khuôn mắt xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ, trên gương mặt kia có một đôi mắt làm cho người ta khó có thể quên, là như thế sáng ngời trong suốt.

"Thi Thi." Bùi Dịch nhắm mắt lại, không có tiếp tục nghĩ đến chuyện khác, tăng tốc độ xe, lập tức hướng tới Thi Dịch chạy tới.

Mà lúc này, nhà chính Hỗ gia đang tổ chức hội nghị họp gia đình. Hỗ lão gia tử Hỗ Tấn Hoa ngồi vị trí chủ tọa, sắc mặt trầm trầm, đang phát giận.

Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Minh Phỉ cúi đầu đứng ở trước mặt ông ta, bên cạnh bọn hắn bác Hỗ Thiên Đệ ngồi đó, dáng vẻ nhàng nhã, trên mặt lộ ra quét xuống hứng thú, đang ở đó đánh giá đứa cháu Hỗ Sĩ Minh của chính mình.

Cuộc họp tựa hồ đã tiến vào đến chỗ cục diện bế tắc, cả căn phòng người nào cũng đều đã không nói gì.

Hỗ Thiên Đệ nhìn cha của mình, lại nhìn xem hai đứa cháu kia, lập tức cười nói: "Cha, người cũng đừng quá tức giận, con nghĩ Sĩ Minh hẳn là đã có kế sách ứng phó."

Hỗ Thiên Đệ nói xong nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh, trong mắt mang theo quét xuống ý cười.

Hỗ Sĩ Minh ánh mắt tối sầm lại, hắn đương nhiên biết bác hắn lúc này nói ra những lời này cũng không phải thật sự đang giúp hắn, chẳng qua là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hắn cùng ông nội mà thôi.

Hỗ lão gia tử sinh ra ba người con trai con gái, Hỗ Thiên Đệ là chị cả, mà cha của Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Minh Phỉ là con thứ hai, đã qua đời. Còn lại là cha của Hỗ Quân Nhạc Hỗ Khải Văn là con út, là một họa sĩ yêu thích tự do phóng đãng không thích đi vào khuôn khổ, quanh năm ở nước ngoài, cùng Hỗ Tấn Hoa quan hệ không tốt.

Mà Hỗ Tấn Hoa coi trọng nhất đó là Hỗ Sĩ Minh đứa cháu trai đức tôn này, vị bác này của Hỗ Sĩ Minh cũng sinh ra một đứa con trai, chồng lại là ở rể, đương nhiên trong lòng là có chút không thoải mái, một mực âm thầm muốn cướp đoạt quyền lực của Hỗ Sĩ Minh nắm trong tay gia tộc.

Hỗ Tấn Hoa nghe được lời con gái lớn của mình nói, nhướng mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh hỏi: "Hôm nay thất bại, chẳng lẽ là cố ý?"

Hỗ Sĩ Minh cúi đầu, thành thật trả lời: "Cũng không phải."

"Bốp!" Hỗ Tấn Hoa nặng nề mà vỗ một cái lên bàn, mặt bá một phen liền trầm, giận trừng mắt nhìn Hỗ Sĩ Minh: "Con còn dám nói! Ta đã nhắc nhở qua con phải chú ý Bùi Dịch, con vẫn lại là để cho thằng nhóc đó qua mặt xỏ mũi!"

"Cha, chuyện lần này quả thật là ngoài ý muốn, con tin tưởng Sĩ Minh đã làm rất tốt rồi. Chẳng qua ai cũng không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà sẽ cùng công ty Phi Tầm kia có quan hệ." Hỗ Thiên Đệ vội vàng vì Hỗ Sĩ Minh nói chuyện.

Bên cạnh Hỗ Minh Phỉ mày cũng nhíu chặt lại, cô ta lại không ngốc, đâu nào nghe không ra ý tứ trong lời của bác cô ta, kỳ thật là đang thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên ông nội bọn họ vừa nghe càng giận. Hỗ Tấn Hoa hít sâu một hơi, chờ Hỗ Sĩ Minh nói: "Giải thích đi?"

Hỗ Sĩ Minh vẫn đứng ở một bên, nghe lão gia tử phát hỏa. Thấy đã phát giận không ít, mới chậm rãi mở miệng nói: "Cậu ta sẽ phải vì chuyện lần này trả giá thật nhiều."

"Trả giá lớn? Hỗ gia đã trả giá thật nhiều rồi." Hỗ Tấn Hoa gõ cái bàn, tức giận đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc, bên cạnh quản gia lập tức đi lên thay ông ta thuận khí.

"Ông nội, người đừng nổi giận, thân thể quan trọng hơn." Hỗ Sĩ Minh tiến lên thay lão gia tử xoa ngực, ở bên tai ông ta nhỏ giọng nói một câu.

Hỗ Tấn Hoa sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Con nói là sự thực?"

Hỗ Sĩ Minh gật đầu: "Người nên tin tưởng con mới đúng, tuy trước mắt chúng ta ở thế yếu, nhưng mà bất quá hiện tại cậu ta đã hoàn toàn bại lộ rồi. Con lúc trước không dám có động tác gì quá lớn, chính là sợ cậu ta còn con bài chưa lật, hiện tại nếu biết rõ thân phận thật sự của cậu ta, rất nhiều chuyện liền dễ dàng làm hơn."

"Sĩ Minh, con làm sao mà biết tên nhóc đó không còn con bài khác chưa lật rồi hả?" Hỗ Thiên Đệ vẻ mặt chứa quan tâm nhìn Hỗ Sĩ Minh.

Hỗ Sĩ Minh đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói: "Nếu nhiều con bài còn chưa lật nhưng mà thân phận đã bị lộ, như thế có thể không tra rõ ràng nữa sao, bác người nói xem?"

"Cái này đương nhiên." Hỗ Thiên Đệ xấu hổ cười nói.

Hỗ Tấn Hoa nhìn con gái lớn liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của bà, nhưng ông ta cũng không thèm so đo quá mức. Chỉ là nhìn cháu trai nói: "Hiện tại đã chứng thật Bùi Dịch cùng công ty Phi Tầm kia có quan hệ, như thế đứng sau lưng cậu ta, có thể là một tập đoàn tài chính thế lực thật lớn, con nên đi tra rõ ràng cậu ta cùng cái tập đoàn tài chính này trong đó tới cùng quan hệ như thế nào."

"Con biết rõ." Hỗ Sĩ Minh gật đầu đáp.

Lần này chuyện quả thật có chút ra ngoài dự kiến của hắn, hắn vốn cho là lần này Bùi Dịch đã thật sự buông tha công trình thôn Thành Trung.

Đâu nào nghĩ đến anh lại hoạt động bí mật, lúc đến sau cùng mới xuất hiện. Mà bọn họ điều tra đến chuyện người con gái nuôi kia chỉ là chậm một bước, bằng không Bùi Dịch từ đầu liền không có cơ hội xuất hiện!

"Bùi Dịch, anh cho là anh đạt được cơ hội lần này là phúc sao? Tôi sẽ để cho anh có biết, anh đang ở trên con đường thông thẳng đến ngục." Hỗ Sĩ Minh trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất.

Tất cả mọi người chỉ biết Hỗ gia bọn họ đã thua, nhưng mà chỉ có chính hắn mới biết được, hắn đã sớm có chuẩn bị.

"Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại xông vào. Bùi Dịch, bây giờ thật sự không thể trách tôi nhẫn tâm rồi." Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn vốn không muốn làm đến ác độc như thế, nhưng mà Bùi Dịch nhất định giẫm lên đến chỗ giới hạn cuối cùng của hắn.

Như thế, liền triệt để quậy đến long trời lở đất!

"Tô Thi Thi, cô không phải thích nhất quậy lớn chuyện sao? Bây giờ tôi khiến cho cô biết cái gì gọi là lớn chuyện!" Hỗ Sĩ Minh nghĩ đến Tô Thi Thi người phụ nữa kia, trong mắt hơi quét xuống tia bất đắc dĩ.

Ngay từ đầu đối với Tô Thi Thi, hắn quả thật là có một chút tâm tình muốn chơi đùa, muốn lấy cô tiếp cận Bùi Dịch. Chỉ là càng về sau, hắn lại cảm thấy được người phụ nữ này càng ngày càng thật thú vị. Cho tới bây giờ, cô vậy mà vẫn thường luôn xuất hiện ở trong đầu hắn.

"Không có một cô gái nào có thể để cho tôi đối đãi bằng cặp mắt khác, Tô Thi Thi, cô cũng tuyệt đối cũng không ngoại lệ." Hỗ Sĩ Minh nghĩ tới đây đối với Hỗ Tấn Hoa nói, "Ông nội, chuyện này con sẽ phụ trách tới cùng."

Hắn nói xong, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bốn phía, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi cũng hi vọng chuyện tôi đã phụ trách, người khác không cần nhúng tay vào, tôi cùng Minh Phỉ tự biết phải sao làm."

"Sĩ Minh, con đây là đang trách bác xen vào việc của người khác sao?" Hỗ Thiên Đệ vừa nghe sắc mặt liền trầm tiếp xuống.

"Ầm ĩ cái gì?" Hỗ Tấn Hoa vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, sau cùng đối với anh em Hỗ Sĩ Minh nói, "Thời gian này vất vả cho hai đứa rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, ông nội cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Anh em Hỗ Sĩ Minh rất nhanh liền đi ra ngoài.

Đợi cho bọn họ sau khi rời khỏi, Hỗ Tấn Hoa lại giáo huấn con gái lớn của mình một trận, để cho bà ta không cần nhúng tay vào chuyện công trình thôn Thành Trung này nữa. Hỗ Thiên Đệ không phục lắm, nhưng mà lại không dám biểu hiện.

Bà ta đột nhiên nghĩ đến việc hôm nay nhìn thấy Đoàn Tĩnh Đồng, nghĩ nghĩ vẫn lại là đối với cha mình nói: "Con hôm nay nhìn thấy đứa bé của Đoàn gia kia, cảm thấy được nó có chút nhìn quen mắt."

"Nhìn quen mắt?" Hỗ Tấn Hoa híp hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ của Đoàn Tĩnh Đồng, nhíu mày nói, "Con nói vậy, ta ngược lại cũng quả thật có chút nhìn quen mắt, nhưng mà ở nơi nào thấy qua."

"Cha, người có cảm thấy được, dứa bé kia một chút cũng không giống Đoàn Kế Hùng?"

Hỗ Tấn Hoa nhướng mày: "Con là nói nó không phải con trai của Đoàn Kế Hùng?"

Ông ta lập tức lắc đầu, cười nói: "Điều đó không có khả năng, lấy hiểu biết của ta đối với Đoàn Kế Hùng, nếu ông ta không phải xác định Đoàn Tĩnh Đồng là con mình, tuyệt đối sẽ không muốn giao công ty cho nó, lại càng sẽ không đem con trai lớn của chính mình đuổi ra khỏi cửa."

"Nhưng mà..." Hỗ Thiên Đệ tuy cảm thấy được lại vẫn là có chút kỳ quái, nhưng mà tìm không ra lý do phản bác, chỉ là nói: "Chuyện này, con nghĩ muốn đi điều tra, có lẽ lại có phát hiện bất ngờ."

Hỗ Tấn Hoa hừ lạnh nói: "Đoàn gia đã không cần phải lo đến nữa, liền để cho chính bọn họ đấu tranh nội bộ đi. Con ít tham gia vào chuyện này đi, trước quản tốt đứa con trai suốt ngày ăn chơi đàng điếm của mình đi, đừng để cho ta biết nó ra ngoài làn bại hoại thanh danh của Hỗ gia, ta sẽ không tha cho các người!"

Hỗ Thiên Đệ sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Con biết rõ."

Mà lúc này ở gian nhà sau Thi Dịch, Tô Thi Thi trong phòng ngủ đợi thật lâu, cũng không thấy Bùi Dịch trở về. Gọi vài cú điện thoại cho anh cũng không nhận, cô không khỏi có chút sốt ruột.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú À! Đừng Nên Thế!, truyện Chú À! Đừng Nên Thế!, đọc truyện Chú À! Đừng Nên Thế!, Chú À! Đừng Nên Thế! full, Chú À! Đừng Nên Thế! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top