Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 8: Cảnh Thịnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiều Tà Rơi Rụng

Hắn ôm cô ấy, trong thế giới của họ không hề có sự tồn tại của tôi.

Tôi hận đến mức muốn nhào tới giết chết hắn. Dùng bàn tay tôi bóp chặt cổ hắn… Nhưng tôi không thể, tôi không thể giết hắn được, vì cô ấy yêu hắn. Tôi tuyệt đối không thể để cô ấy đau lòng… Tuyệt đối không thể!“U Đàm, Nhật Tịch là một người tinh tế, sao có thể giấu giếm được nó cơ chứ?” Bác Hà vỗ vai cô ấy, dịu dàng nói.

Nhưng sao hắn có thể ôm cô ấy được chứ? Đôi tay bẩn thỉu đó của hắn! Nếu hắn yêu cô ấy như thế thì nên xem cô ấy là duy nhất trong cuộc đời của mình, dù là ai cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn được!Một lúc lâu sau cô ấy mới bình tĩnh lại, quét mắt qua đám người chúng tôi: “Cảnh… Chị tôi nói, chị ấy có bạn trai, các người có biết là ai?”Người nhắc tới chuyện này là Lương Địch. Đàn bà ghen tuông là đáng sợ nhất, hơn nữa khát vọng chiếm lấy Vạn Nam Phong của cô ta cực cường đại, đủ để cô ta ra tay làm bất cứ chuyện gì. Hứa Nãi Phu chỉ một lòng muốn có được Cảnh Nặc, còn Lê Huân, chỉ cần Nhật Tịch còn sống thì cô ta chỉ mãi là một cái bóng.

Kể từ khi Lạc Phàm dan díu với Lê Nhật Huân thì hắn đã mất đi tư cách yêu U Đàm rồi!Tôi hận đến mức muốn nhào tới giết chết hắn. Dùng bàn tay tôi bóp chặt cổ hắn… Nhưng tôi không thể, tôi không thể giết hắn được, vì cô ấy yêu hắn. Tôi tuyệt đối không thể để cô ấy đau lòng… Tuyệt đối không thể!

U Đàm… Tôi khẽ gọi tên cô ấy, trong lòng là sự dịu dàng vô hạn. U Đàm, một đóa Quỳnh trong đêm tối*, là loài hoa đẹp nhất trên đời. Cánh hoa yếu ớt của em thật mỏng manh, khẽ run lên dưới ánh trăng, toả ra mùi thơm ngát.Tôi có thể nghe thấy làn nước dưới sông đang gọi tên mình, ha ha, Nhật Tịch, tôi nên đến tìm chị rồi. Tôi không hiểu tôi giết chị có gì sai, nhưng tôi muốn thay U Đàm xin lỗi chị.

Từng người chúng tôi đều sống dưới sự ảnh hưởng của chị ta, 2 năm 5 tháng đối với chúng tôi mà nói chỉ cũng là 2 năm gánh Cảnh Nhật Tịch trên vai mà thôi. Linh hồn của chị ta vẫn còn ở quanh đây, chúng tôi chẳng ai trốn được cả.(*) Lý Quỳ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử, có tính cách nóng nảy nhưng trung thành và nhiệt huyết. Bên Trung Quốc hay có kiểu so sánh “Lý Quỳ hay Lý Quỷ?” để chỉ những người ngược lại.Nhưng sao hắn có thể ôm cô ấy được chứ? Đôi tay bẩn thỉu đó của hắn! Nếu hắn yêu cô ấy như thế thì nên xem cô ấy là duy nhất trong cuộc đời của mình, dù là ai cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn được!(*) U Đàm, U có nghĩa là “tối tăm, sâu xa”, Đàm còn được dùng để chỉ Đàm Hoa, tức hoa Dạ Quỳnh.Bác Hà thở dài: “U Đàm, con không làm gì sai cả, người sai là mẹ. Nếu mẹ không yêu ông ấy…”Nhưng tôi không thể đắc tội với Nhật Tịch được, chú dì lần lượt qua đời, Cảnh Nặc đã trở thành của chị ta rồi. Nhà họ Cảnh chúng tôi đều phải dựa vào chị ta mà sống tiếp — À, cả nhà họ Lê nữa.

Tôi thật sự rất yêu cô ấy, từ lúc bé cô ấy nắm góc áo tôi, gọi một tiếng “Cậu chủ”, tôi đã bắt đầu yêu cô ấy rồi. Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn tôi mỉm cười. Khi ấy chú và dì tôi đều ở đó, họ nói cô bé này là con gái của quản gia mới tới, bảo tôi ngoan ngoãn chơi với cô ấy — Và cả Cảnh Nhật Tịch nữa.Hắn ôm cô ấy, trong thế giới của họ không hề có sự tồn tại của tôi.

Lúc đó Cảnh Nhật Tịch và U Đàm chơi rất thân, U Đàm thường đi theo sau Cảnh Nhật Tịch rồi gọi “Cô chủ, cô chủ”. Mỗi lần như thế, Nhật Tịch đều bảo cô ấy đừng gọi là cô chủ nữa, nhưng cô ấy vẫn không chịu sửa. U Đàm không hay chơi cùng tôi, cô ấy là một cô bé hay thẹn, hễ tôi đến gần một chút thì cô ấy lại đỏ mặt tránh đi.“Tôi nghĩ Lê Hồ Ngưng cũng biết, lúc Cảnh Thần dẫn tôi và U Đàm tới trước mặt bà ấy, hẳn bà ấy cũng đã biết mối quan hệ giữa tôi và ông ấy rồi.” Bác Hà thở dài, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai thông minh như bà ấy cả, trừ Cảnh Nhật Tịch gần như giống y hệt bà ấy. Bà ấy biết rõ tôi là người cướp chồng mình, biết rõ cô bé tôi dắt theo là con gái chồng mình, là em gái cùng cha khác mẹ với con mình. Nhưng bà ấy không hề hỏi một câu, chỉ cười rồi sắp xếp cho chúng tôi.”

Chúng tôi dần trưởng thành, tôi, Nhật Tịch, U Đàm và cả Nhật Huân. Nhật Tịch là trung tâm của đám nhỏ chúng tôi, nhưng ánh mắt tôi chỉ đặt nơi U Đàm. Nhật Tịch là một người tài giỏi, Nhật Tịch độc nhất vô nhị, tất cả bọn con trai đều thích Nhật Tịch… Tôi rất vui vì chúng chỉ để tâm tới Nhật Tịch mà không chú ý tới U Đàm. U Đàm chỉ có một mình tôi thôi.“Sao các người có xuống tay được chứ! Nhất là anh đó, Cảnh Thịnh! Chị ấy là chị họ của anh mà!”(*) Lý Quỳ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử, có tính cách nóng nảy nhưng trung thành và nhiệt huyết. Bên Trung Quốc hay có kiểu so sánh “Lý Quỳ hay Lý Quỷ?” để chỉ những người ngược lại.

Nhưng không hiểu sao U Đàm dần trở nên lạnh nhạt với Nhật Tịch, lúc trước luôn gọi cô chủ, sau đó cô ấy lại bắt đầu né tránh. Tôi từng thấy họ cãi nhau, dù chẳng rõ nguyên nhân.“Tôi còn chưa kịp nói một lời xin lỗi, chưa kịp gọi chị ấy một tiếng chị nữa… Tôi vẫn chưa được chị ấy tha thứ thì các người… Các người đã giết chị ấy rồi…”

Chắc chắn Nhật Tịch ỷ vào thân phận chủ nhân của mình để chèn ép U Đàm, dù U Đàm trông có vẻ yếu đuối thế thôi nhưng thực ra cực kỳ quật cường. Cô ấy không dễ tức giận, thế mà lại phản ứng kiểu kia với Nhật Tịch, chắc chắn là vì Nhật Tịch đã gây ra chuyện tày trời với cô ấy rồi. Người U Đàm ghét thì tôi cũng ghét. Nhật Tịch xúc phạm U Đàm cũng chính là xúc phạm tôi.“Hoa hướng dương, hình chiếu ư?” U Đàm đột nhiên bật cười, cười đến thê lương, “Hoá ra hàng năm các người tới đảo này đào tung lên là để tìm đồ à! Sao các người không hỏi tôi sớm hơn? Hoa hướng dương không phải chỉ để chỉ đám cây này đâu, còn để chỉ chỗ được lên kế hoạch xây vòng đu quay nữa.”

Nhưng tôi không thể đắc tội với Nhật Tịch được, chú dì lần lượt qua đời, Cảnh Nặc đã trở thành của chị ta rồi. Nhà họ Cảnh chúng tôi đều phải dựa vào chị ta mà sống tiếp — À, cả nhà họ Lê nữa.Anh chỉ cần em xinh tươi, chỉ cần em…

Bác Hà đối xử với Nhật Tịch rất tốt, mỗi lần U Đàm mâu thuẫn với Nhật Tịch, bà ta đều răn dạy U Đàm. Tôi thấy U Đàm khóc, nước mắt giàn giụa trên gò má cô ấy.“Mẹ ơi, hết cách rồi, dù ông ta có ở bên người phụ nữ khác, dù tình cảm ông ta không chân thành… Nếu đáng thì cứ yêu thôi, dù người đó phản bội thì cũng là yêu mà.” U Đàm cười khổ, nói chuyện với bác gái nhưng ý lại chỉ tới Lạc Phàm.

U Đàm, đừng khóc… Đừng khóc mà…

“Đừng khóc… U Đàm, em đừng khóc… Chúng ta về, về biệt thự đi có được không? Uống chút nước, sau đó quên tất cả mọi chuyện đi, có được không? Đừng khóc nữa…” Tôi nghe được giọng nói đáng ghét đó bèn nhìn sang, Lạc Phàm đang ôm chặt U Đàm, cô ấy cũng đang tựa đầu vào lòng hắn.Tôi hiểu ra, lúc U Đàm là người hầu còn Nhật Tịch là chủ nhân, cả hai có thể chung sống hoà thuận với nhau; nhưng sau khi cô ấy biết Nhật Tịch là chị gái mình, cô ấy chỉ cảm thấy nhục nhã và bị phản bội. U Đàm, hoá ra cô ấy lại là một người nhẫn nhịn như thế ư? Sao cô ấy có thể chịu đựng sự phản bội để bao dung cho tình yêu được chứ.“U Đàm, em đừng khóc mà…” Tôi gằn giọng, “Anh giết người không liên quan gì tới em hết. Huống chi cũng không phải anh giết chị ta.”

“Không quên được… Em không thể nào quên được…” U Đàm bỗng ngẩng đầu lên rồi quay đầu nhìn sang tôi, “Cảnh Thịnh, nói cho tôi biết đi… Tại sao anh lại vì tôi mà giết chị ấy chứ…”Tôi kinh hãi, sao cô ta lại biết rõ di chúc của Nhật Tịch như thế chứ?“Trên đời này không ai có thể che giấu bí mật mãi được!” Giọng U Đàm vang lên, “Trước đây con rất lạ vì Cảnh… Nhật Tịch sao lại biết chuyện này. Bà chủ sẽ không nói, Cảnh Thần càng không.”

“Anh…” Anh yêu em mà… U Đàm, lẽ nào em còn chưa thấu lòng anh sao?“A Thịnh, cậu nói xem, tình yêu có kéo dài mãi mãi không?”

U Đàm giãy ra khỏi lòng Lạc Phàm, cô ấy chạy tới cạnh bác Hà, lay mẹ mình: “Mẹ… Mẹ có nghe thấy không? Hoá ra, là vì con…”“Đừng khóc… U Đàm, em đừng khóc… Chúng ta về, về biệt thự đi có được không? Uống chút nước, sau đó quên tất cả mọi chuyện đi, có được không? Đừng khóc nữa…” Tôi nghe được giọng nói đáng ghét đó bèn nhìn sang, Lạc Phàm đang ôm chặt U Đàm, cô ấy cũng đang tựa đầu vào lòng hắn.“Cho tôi?” Trong mắt U Đàm toàn là sương mù, “Chị ấy để lại Cảnh Nặc cho tôi ư?”

“U Đàm, em đừng khóc mà…” Tôi gằn giọng, “Anh giết người không liên quan gì tới em hết. Huống chi cũng không phải anh giết chị ta.”Chúng tôi dần trưởng thành, tôi, Nhật Tịch, U Đàm và cả Nhật Huân. Nhật Tịch là trung tâm của đám nhỏ chúng tôi, nhưng ánh mắt tôi chỉ đặt nơi U Đàm. Nhật Tịch là một người tài giỏi, Nhật Tịch độc nhất vô nhị, tất cả bọn con trai đều thích Nhật Tịch… Tôi rất vui vì chúng chỉ để tâm tới Nhật Tịch mà không chú ý tới U Đàm. U Đàm chỉ có một mình tôi thôi.(*) Chữ Đàm (昙) cũng có bộ Nhật.

Người nhắc tới chuyện này là Lương Địch. Đàn bà ghen tuông là đáng sợ nhất, hơn nữa khát vọng chiếm lấy Vạn Nam Phong của cô ta cực cường đại, đủ để cô ta ra tay làm bất cứ chuyện gì. Hứa Nãi Phu chỉ một lòng muốn có được Cảnh Nặc, còn Lê Huân, chỉ cần Nhật Tịch còn sống thì cô ta chỉ mãi là một cái bóng.(*) U Đàm, U có nghĩa là “tối tăm, sâu xa”, Đàm còn được dùng để chỉ Đàm Hoa, tức hoa Dạ Quỳnh.Tôi muốn nở nụ cười như một quý ông nhã nhặn, từ từ bước tới đánh Lạc Phàm một cú. Hắn chẳng ngờ tôi sẽ đánh mình nên không hề phản ứng lại.

Ai trong chúng tôi cũng ôm có mục đích riêng. Là do Cảnh Nhật Tịch cản trở con đường của chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách rồi.

“Anh — Nhật Tịch, Nhật Tịch, cô ấy… Cô ấy là chị tôi đấy —” U Đàm lao tới trước mặt tôi, nghiêm túc hét lên.

“A Thịnh, cậu nói xem, tình yêu có kéo dài mãi mãi không?”“Những lời này là cô ấy để lại cho cô đúng chứ? Tôi thật sự không phải em gái cô ấy mà, trừ việc ngoại hình giống nhau ra thì tôi và cô ấy chẳng có quan hệ gì cả.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Vì thế em gái thân yêu mà cô ấy nói hẳn là cô đấy, cô ấy muốn giao tập đoàn Cảnh Nặc cho cô, phải vậy không?”

Tôi còn nhớ lúc đó mình đã nhìn chị ta rất ngạc nhiên, một thiếu niên mới hơn mười mấy tuổi nên trong đầu không nghĩ được gì quá nhiều: “Tất nhiên rồi.”“U Đàm, chỉ cần chị ta chết đi, chị ta sẽ không thể bắt nạt em nữa. Em sẽ là công chúa trên đảo này, chị ta cũng không thể chọc em giận được nữa…” Tôi cười nói với U Đàm.

“Vậy nếu như, chị nói là nếu như nhé, nếu có một người yêu cùng lúc hai người, vậy anh ta nên làm thế nào?” Nhật Tịch nhìn mặt trời phía xa xăm rồi hỏi tôi.

Lúc đó tôi đang muốn đi tìm U Đàm chơi cùng nên đáp lại chị ta rất qua loa: “Vậy hắn nên đi chết đi cho rồi.” Lúc ấy tôi vẫn nghĩ tình yêu rất vĩ đại, nếu một kẻ bắt cá hai tay thì thực sự là đang khinh thường tình yêu. Loại người như thế, bắt hắn chết đi là còn nhẹ.U Đàm đứng trước mặt tôi: “Các người… Anh và đám người chết tiệt đó đã giết Nhật Tịch đúng không?”

Tôi xoay người, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở sau lưng, giờ nhớ lại cũng không biết có thật thế không, hay chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.Chắc chắn Nhật Tịch ỷ vào thân phận chủ nhân của mình để chèn ép U Đàm, dù U Đàm trông có vẻ yếu đuối thế thôi nhưng thực ra cực kỳ quật cường. Cô ấy không dễ tức giận, thế mà lại phản ứng kiểu kia với Nhật Tịch, chắc chắn là vì Nhật Tịch đã gây ra chuyện tày trời với cô ấy rồi. Người U Đàm ghét thì tôi cũng ghét. Nhật Tịch xúc phạm U Đàm cũng chính là xúc phạm tôi.U Đàm, chỉ em được hạnh phúc thì dù tôi có giết vạn người, chết đi vạn lần cũng chẳng sao cả.

“Đúng, tôi là người tình của Cảnh Thần, theo cách gọi bây giờ thì chính là kẻ thứ ba.” Bác Hà khẽ nói, tôi đứng bên cạnh ngẩn người ra, không biết nên nói gì cho đúng.“Anh yêu em mà.” Tôi nói.

“Tôi nghĩ Lê Hồ Ngưng cũng biết, lúc Cảnh Thần dẫn tôi và U Đàm tới trước mặt bà ấy, hẳn bà ấy cũng đã biết mối quan hệ giữa tôi và ông ấy rồi.” Bác Hà thở dài, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp ai thông minh như bà ấy cả, trừ Cảnh Nhật Tịch gần như giống y hệt bà ấy. Bà ấy biết rõ tôi là người cướp chồng mình, biết rõ cô bé tôi dắt theo là con gái chồng mình, là em gái cùng cha khác mẹ với con mình. Nhưng bà ấy không hề hỏi một câu, chỉ cười rồi sắp xếp cho chúng tôi.”

“Tôi thường nghĩ, Nhật Tịch và U Đàm không giống chị em chút nào. Nhật Tịch quá thông minh, quá xuất sắc, còn U Đàm chỉ lại là một con bé ngốc mà thôi. Tính tình của một đứa trẻ ngốc nghếch ấy mà, bình thường không nói, một khi bị chọc tới thì không biết nó làm ra chuyện gì đâu.”

“Cảnh Thần qua đời, Hồ Ngưng nhờ tôi chăm sóc Nhật Tịch thật tốt, sau đó cũng đi … Họ là vợ chồng, đã là một rồi… Đến cả chết đi rồi hạ táng cũng ở bên nhau…” Trên môi bác Hà lộ ra một nụ cười hơi chua xót.“Tôi không thể trách mẹ mình, không thể trách bà chủ, mẹ tôi đã nói rồi, tôi cũng không được trách Cảnh Thần. Vậy trừ Cảnh Nhật Tịch ra tôi còn có thể đổ lỗi cho ai được cơ chứ? Tôi nói với chị ấy rằng hai chúng tôi không hề liên quan gì nhau, tôi sẽ không bao giờ nhận chị ấy là chị gái…” U Đàm cúi đầu, “Chị ấy cười bảo không sao, không nhận thì thôi. Chị ấy luôn hiểu tôi… Tôi… Tôi chỉ giận dỗi mà thôi, tôi chẳng hiểu chuyện chút nào…”

“Còn U Đàm, không hiểu sao lại biết được thân phận của nó…”Hẳn là U Đàm chưa từng nghe qua bản di chúc này, chúng tôi sợ bác Hà biết gì đó nên chưa từng nói với bà chuyện liên quan tới di chúc và con dấu. Hàng năm chúng tôi đều đến đảo này để tìm con dấu, nói với người ngoài là nghỉ phép. Nước sông Lạc Quỳ đã không còn đỏ nữa, nhưng tôi vẫn nhớ mãi không quên cảnh tượng đó. Chúng tôi tin rằng chỉ khi tìm được con dấu, chính thức chiếm được Cảnh Nặc rồi thì chúng tôi mới toàn thắng, có thể hoàn toàn quên đi Nhật Tịch. Di chúc đã nói em gái của chị ta giữ con dấu, vì thế Lê Huân sửa tên lại để khiến bản thân giống em gái của Nhật Tịch hơn một chút.Kể từ khi Lạc Phàm dan díu với Lê Nhật Huân thì hắn đã mất đi tư cách yêu U Đàm rồi!(*) Chữ Đàm (昙) cũng có bộ Nhật.

“Trên đời này không ai có thể che giấu bí mật mãi được!” Giọng U Đàm vang lên, “Trước đây con rất lạ vì Cảnh… Nhật Tịch sao lại biết chuyện này. Bà chủ sẽ không nói, Cảnh Thần càng không.”“Cảnh Thần qua đời, Hồ Ngưng nhờ tôi chăm sóc Nhật Tịch thật tốt, sau đó cũng đi … Họ là vợ chồng, đã là một rồi… Đến cả chết đi rồi hạ táng cũng ở bên nhau…” Trên môi bác Hà lộ ra một nụ cười hơi chua xót.

“U Đàm, Nhật Tịch là một người tinh tế, sao có thể giấu giếm được nó cơ chứ?” Bác Hà vỗ vai cô ấy, dịu dàng nói.

“Dù sao đi nữa thì chị ấy biết, con cũng biết, vậy thôi.” U Đàm nhìn tôi, trong mắt không hề có chút cảm tình nào, “Nguyên nhân khiến tôi bắt đầu đối nghịch với chị ấy là vì chị ấy là chị của tôi, chị gái ruột!”

Tôi hiểu ra, lúc U Đàm là người hầu còn Nhật Tịch là chủ nhân, cả hai có thể chung sống hoà thuận với nhau; nhưng sau khi cô ấy biết Nhật Tịch là chị gái mình, cô ấy chỉ cảm thấy nhục nhã và bị phản bội. U Đàm, hoá ra cô ấy lại là một người nhẫn nhịn như thế ư? Sao cô ấy có thể chịu đựng sự phản bội để bao dung cho tình yêu được chứ.“Vì lợi ích của bọn anh, giết Cảnh Nhật Tịch thì có là gì?” Sự chấp nhất của chúng tôi, sự tham lam và căm hận của chúng tôi… Khi tất cả sự chú ý dồn vào một mình Cảnh Nhật Tịch, tất nhiên giết chị ta làm cách dễ dàng nhất rồi.Tôi còn nhớ lúc đó mình đã nhìn chị ta rất ngạc nhiên, một thiếu niên mới hơn mười mấy tuổi nên trong đầu không nghĩ được gì quá nhiều: “Tất nhiên rồi.”

“Tôi không thể trách mẹ mình, không thể trách bà chủ, mẹ tôi đã nói rồi, tôi cũng không được trách Cảnh Thần. Vậy trừ Cảnh Nhật Tịch ra tôi còn có thể đổ lỗi cho ai được cơ chứ? Tôi nói với chị ấy rằng hai chúng tôi không hề liên quan gì nhau, tôi sẽ không bao giờ nhận chị ấy là chị gái…” U Đàm cúi đầu, “Chị ấy cười bảo không sao, không nhận thì thôi. Chị ấy luôn hiểu tôi… Tôi… Tôi chỉ giận dỗi mà thôi, tôi chẳng hiểu chuyện chút nào…”Ai trong chúng tôi cũng ôm có mục đích riêng. Là do Cảnh Nhật Tịch cản trở con đường của chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách rồi.

“Nhưng chị ấy đã chết rồi… Chị ấy chết thật rồi…” U Đàm ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi sững sờ một lúc rồi lùi về sau: Trong mắt cô ấy tràn đầy sự thù hận!

“Tôi còn chưa kịp nói một lời xin lỗi, chưa kịp gọi chị ấy một tiếng chị nữa… Tôi vẫn chưa được chị ấy tha thứ thì các người… Các người đã giết chị ấy rồi…”“Anh — Nhật Tịch, Nhật Tịch, cô ấy… Cô ấy là chị tôi đấy —” U Đàm lao tới trước mặt tôi, nghiêm túc hét lên.

Bác Hà thở dài: “U Đàm, con không làm gì sai cả, người sai là mẹ. Nếu mẹ không yêu ông ấy…”Nhưng không hiểu sao U Đàm dần trở nên lạnh nhạt với Nhật Tịch, lúc trước luôn gọi cô chủ, sau đó cô ấy lại bắt đầu né tránh. Tôi từng thấy họ cãi nhau, dù chẳng rõ nguyên nhân.U Đàm, đừng khóc… Đừng khóc mà…

“Mẹ ơi, hết cách rồi, dù ông ta có ở bên người phụ nữ khác, dù tình cảm ông ta không chân thành… Nếu đáng thì cứ yêu thôi, dù người đó phản bội thì cũng là yêu mà.” U Đàm cười khổ, nói chuyện với bác gái nhưng ý lại chỉ tới Lạc Phàm.Nhưng chúng tôi đã lật tung cả cánh đồng hoa hướng dương này rồi mà, con dấu ở đâu được cơ chứ?

“U Đàm, cô ấy không trách cô đâu.” Lộ Hiểu Nguyệt xen vào, “Ở nơi chúng ta đã từng đùa vui với nhau, trong bầu trời đầy hoa hướng dương, những vệt nắng xuyên qua khe lá, vẽ nên quá khứ của chúng ta. Sắc trời vàng rực, em gái thân yêu của chị, hãy nhận lấy con dấu này, Cảnh Nặc sẽ thuộc về em.”Tôi suy nghĩ một chút: “Đúng thế, mấy người bọn anh.” Lê Nhật Huân cũng không ra tay, thật ra không thể tính cô ta được. Chỉ có mấy người chúng tôi giết người mà thôi… Mà giờ chỉ có tôi còn sống…

Tôi kinh hãi, sao cô ta lại biết rõ di chúc của Nhật Tịch như thế chứ?“Đúng, tôi là người tình của Cảnh Thần, theo cách gọi bây giờ thì chính là kẻ thứ ba.” Bác Hà khẽ nói, tôi đứng bên cạnh ngẩn người ra, không biết nên nói gì cho đúng.“Tôi thường nghĩ, Nhật Tịch và U Đàm không giống chị em chút nào. Nhật Tịch quá thông minh, quá xuất sắc, còn U Đàm chỉ lại là một con bé ngốc mà thôi. Tính tình của một đứa trẻ ngốc nghếch ấy mà, bình thường không nói, một khi bị chọc tới thì không biết nó làm ra chuyện gì đâu.”

“Những lời này là cô ấy để lại cho cô đúng chứ? Tôi thật sự không phải em gái cô ấy mà, trừ việc ngoại hình giống nhau ra thì tôi và cô ấy chẳng có quan hệ gì cả.” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Vì thế em gái thân yêu mà cô ấy nói hẳn là cô đấy, cô ấy muốn giao tập đoàn Cảnh Nặc cho cô, phải vậy không?”

Hẳn là U Đàm chưa từng nghe qua bản di chúc này, chúng tôi sợ bác Hà biết gì đó nên chưa từng nói với bà chuyện liên quan tới di chúc và con dấu. Hàng năm chúng tôi đều đến đảo này để tìm con dấu, nói với người ngoài là nghỉ phép. Nước sông Lạc Quỳ đã không còn đỏ nữa, nhưng tôi vẫn nhớ mãi không quên cảnh tượng đó. Chúng tôi tin rằng chỉ khi tìm được con dấu, chính thức chiếm được Cảnh Nặc rồi thì chúng tôi mới toàn thắng, có thể hoàn toàn quên đi Nhật Tịch. Di chúc đã nói em gái của chị ta giữ con dấu, vì thế Lê Huân sửa tên lại để khiến bản thân giống em gái của Nhật Tịch hơn một chút.“Nhật Tịch muốn xây nơi này thành một công viên giải trí, các người không biết chuyện này à?”“Dù sao đi nữa thì chị ấy biết, con cũng biết, vậy thôi.” U Đàm nhìn tôi, trong mắt không hề có chút cảm tình nào, “Nguyên nhân khiến tôi bắt đầu đối nghịch với chị ấy là vì chị ấy là chị của tôi, chị gái ruột!”

Từng người chúng tôi đều sống dưới sự ảnh hưởng của chị ta, 2 năm 5 tháng đối với chúng tôi mà nói chỉ cũng là 2 năm gánh Cảnh Nhật Tịch trên vai mà thôi. Linh hồn của chị ta vẫn còn ở quanh đây, chúng tôi chẳng ai trốn được cả.“U Đàm…” Tôi đưa tay ra chạm vào cô ấy nhưng bị Lạc Phàm cản lại, U Đàm đánh mạnh vào tay tôi: “Đừng đụng tôi! Cảnh Thịnh! Tôi hận anh!”

“Cho tôi?” Trong mắt U Đàm toàn là sương mù, “Chị ấy để lại Cảnh Nặc cho tôi ư?”

“Đúng thế, hoa hướng dương gì đó có lẽ là chỉ chỗ các cô thường sang chơi khi bé đúng không? Bọn Cảnh Thịnh thường tới để tìm đồ nhưng vẫn không thể tìm ra. Lúc nãy Lê Nhật Huân đi moi tin từ tôi, nhưng không biết tôi chỉ là Lý Quỷ*, chẳng biết hoa hướng dương có nghĩa gì cả!” Lộ Hiểu Nguyệt nói.Tôi xoay người, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở sau lưng, giờ nhớ lại cũng không biết có thật thế không, hay chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

U Đàm giãy ra khỏi lòng Lạc Phàm, cô ấy chạy tới cạnh bác Hà, lay mẹ mình: “Mẹ… Mẹ có nghe thấy không? Hoá ra, là vì con…”(*) Lý Quỳ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử, có tính cách nóng nảy nhưng trung thành và nhiệt huyết. Bên Trung Quốc hay có kiểu so sánh “Lý Quỳ hay Lý Quỷ?” để chỉ những người ngược lại.

Chữ Hiểu trong Hiểu Nguyệt có một chữ “Nhật”, vì thế chúng tôi đều mặc định cô ta chắc chắn là em gái của Nhật Tịch. Vậy mà chúng tôi không hề ngờ tới, ngay bên cạnh mình cũng có một người có chữ “Nhật” trong tên — Hà U Đàm*!

“Lạc Phàm, nếu mày lại phụ lòng U Đàm, dù có chết tao cũng sẽ tìm mày tính sổ.” Tôi nói xong xoay người đi. Nơi này là chỗ tôi đã chơi từ nhỏ tới lớn, tôi quen thuộc hết tất cả các con đường.Hoa Quỳnh đẹp lắm, đẹp nhưng mỏng manh. Lúc đó anh nghĩ, nếu dùng mạng của mình để đổi lại nó không bị héo, anh cũng cam tâm tình nguyên.(*) Chữ Đàm (昙) cũng có bộ Nhật.

Nhưng chúng tôi đã lật tung cả cánh đồng hoa hướng dương này rồi mà, con dấu ở đâu được cơ chứ?“Anh…” Anh yêu em mà… U Đàm, lẽ nào em còn chưa thấu lòng anh sao?

“Hoa hướng dương, hình chiếu ư?” U Đàm đột nhiên bật cười, cười đến thê lương, “Hoá ra hàng năm các người tới đảo này đào tung lên là để tìm đồ à! Sao các người không hỏi tôi sớm hơn? Hoa hướng dương không phải chỉ để chỉ đám cây này đâu, còn để chỉ chỗ được lên kế hoạch xây vòng đu quay nữa.”

Tôi ngơ ngác.

“Nhật Tịch muốn xây nơi này thành một công viên giải trí, các người không biết chuyện này à?”

Tìm được con dấu ở chỗ U Đàm nói, kèm theo một bức thư. U Đàm đọc xong, khóc hồi lâu không nói nên lời.(*) U Đàm, U có nghĩa là “tối tăm, sâu xa”, Đàm còn được dùng để chỉ Đàm Hoa, tức hoa Dạ Quỳnh.

Một lúc lâu sau cô ấy mới bình tĩnh lại, quét mắt qua đám người chúng tôi: “Cảnh… Chị tôi nói, chị ấy có bạn trai, các người có biết là ai?”

Tôi cười lạnh: “Chắc chắn Vạn Nam Phong biết, nhưng anh ta chết rồi.”Bác Hà đối xử với Nhật Tịch rất tốt, mỗi lần U Đàm mâu thuẫn với Nhật Tịch, bà ta đều răn dạy U Đàm. Tôi thấy U Đàm khóc, nước mắt giàn giụa trên gò má cô ấy.

U Đàm đứng trước mặt tôi: “Các người… Anh và đám người chết tiệt đó đã giết Nhật Tịch đúng không?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Đúng thế, mấy người bọn anh.” Lê Nhật Huân cũng không ra tay, thật ra không thể tính cô ta được. Chỉ có mấy người chúng tôi giết người mà thôi… Mà giờ chỉ có tôi còn sống…

“Sao các người có xuống tay được chứ! Nhất là anh đó, Cảnh Thịnh! Chị ấy là chị họ của anh mà!”Tìm được con dấu ở chỗ U Đàm nói, kèm theo một bức thư. U Đàm đọc xong, khóc hồi lâu không nói nên lời.

“Vì lợi ích của bọn anh, giết Cảnh Nhật Tịch thì có là gì?” Sự chấp nhất của chúng tôi, sự tham lam và căm hận của chúng tôi… Khi tất cả sự chú ý dồn vào một mình Cảnh Nhật Tịch, tất nhiên giết chị ta làm cách dễ dàng nhất rồi.

“U Đàm, chỉ cần chị ta chết đi, chị ta sẽ không thể bắt nạt em nữa. Em sẽ là công chúa trên đảo này, chị ta cũng không thể chọc em giận được nữa…” Tôi cười nói với U Đàm.

U Đàm cúi đầu khóc rống: “Sao người chết không phải tôi chứ —”Nhớ lúc chú trồng hoa Quỳnh đã yêu thương nó vô cùng. Nửa đêm hôm đó hoa nở, em bèn bảo Nhật Tịch đi gọi anh đến xem.

“U Đàm…” Tôi đưa tay ra chạm vào cô ấy nhưng bị Lạc Phàm cản lại, U Đàm đánh mạnh vào tay tôi: “Đừng đụng tôi! Cảnh Thịnh! Tôi hận anh!”“Đúng thế, hoa hướng dương gì đó có lẽ là chỉ chỗ các cô thường sang chơi khi bé đúng không? Bọn Cảnh Thịnh thường tới để tìm đồ nhưng vẫn không thể tìm ra. Lúc nãy Lê Nhật Huân đi moi tin từ tôi, nhưng không biết tôi chỉ là Lý Quỷ*, chẳng biết hoa hướng dương có nghĩa gì cả!” Lộ Hiểu Nguyệt nói.

“Anh yêu em mà.” Tôi nói.

“Tại sao anh lại muốn giết Nhật Tịch, tại sao người chết lại là chị ấy… Tôi… Chi bằng tôi chết đi cho rồi!” U Đàm hét lên.U Đàm… Tôi khẽ gọi tên cô ấy, trong lòng là sự dịu dàng vô hạn. U Đàm, một đóa Quỳnh trong đêm tối*, là loài hoa đẹp nhất trên đời. Cánh hoa yếu ớt của em thật mỏng manh, khẽ run lên dưới ánh trăng, toả ra mùi thơm ngát.

“U Đàm, là anh giết người, không liên quan gì tới em cả.” Tôi khẽ mỉm cười, “Nếu em hận anh thì anh sẽ chết đi.”“Còn U Đàm, không hiểu sao lại biết được thân phận của nó…”

Tôi muốn nở nụ cười như một quý ông nhã nhặn, từ từ bước tới đánh Lạc Phàm một cú. Hắn chẳng ngờ tôi sẽ đánh mình nên không hề phản ứng lại.

“Lạc Phàm, nếu mày lại phụ lòng U Đàm, dù có chết tao cũng sẽ tìm mày tính sổ.” Tôi nói xong xoay người đi. Nơi này là chỗ tôi đã chơi từ nhỏ tới lớn, tôi quen thuộc hết tất cả các con đường.

Tôi có thể nghe thấy làn nước dưới sông đang gọi tên mình, ha ha, Nhật Tịch, tôi nên đến tìm chị rồi. Tôi không hiểu tôi giết chị có gì sai, nhưng tôi muốn thay U Đàm xin lỗi chị.

U Đàm, chỉ em được hạnh phúc thì dù tôi có giết vạn người, chết đi vạn lần cũng chẳng sao cả.Tôi cười lạnh: “Chắc chắn Vạn Nam Phong biết, nhưng anh ta chết rồi.”

Nhớ lúc chú trồng hoa Quỳnh đã yêu thương nó vô cùng. Nửa đêm hôm đó hoa nở, em bèn bảo Nhật Tịch đi gọi anh đến xem.

Hoa Quỳnh đẹp lắm, đẹp nhưng mỏng manh. Lúc đó anh nghĩ, nếu dùng mạng của mình để đổi lại nó không bị héo, anh cũng cam tâm tình nguyên.Tôi ngơ ngác.

Anh chỉ cần em xinh tươi, chỉ cần em…

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiều Tà Rơi Rụng, truyện Chiều Tà Rơi Rụng, đọc truyện Chiều Tà Rơi Rụng, Chiều Tà Rơi Rụng full, Chiều Tà Rơi Rụng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top