Chiến Thần Phục Thù

Chương 78: 78


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Phục Thù

Sảnh Hàn Nha.

Chỉ còn lại bảy người Trần Côn, Trần Bưu, Lưu Giang và Lăng Khôi, Đường Thục, Đoàn Hổ Uy, Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân lúc này đã uống quá nhiều, hai tay che mặt, mơ màng dựa vào ghế, hiển nhiên đã không có tỉnh táo nữa.

Hai bên đối mặt nhau, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Nửa đêm tiếng quạ kêu, tiếng ếch nhái hòa vào nước.

Làn gió lướt qua hồ và thổi qua ống tay áo của Lăng Khôi.

“Vừa rồi mày nói tao chỉ có cái vỏ rỗng, biết khoa chân múa tay thôi phải không?”, Lăng Khôi lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh.

Lưu Giang vốn đã bị choáng váng trước thân thủ của Lăng Khôi, lúc này Đường Thục Thanh lại đang đứng về phía Lăng Khôi khiến tinh thần hắn suy sụp, đâu dám tiếp tục giả vờ. Hắn lập tức siết chặt tay và nói: "Xin lỗi, chuyện này là tôi sai rồi”.

Ánh mắt Lăng Khôi lạnh lùng: "Mày có chắc là muốn đứng để nói chuyện với tao không?”

Ánh mắt u ám giống như súng bắn tỉa đập vào đầu, ớn lạnh quét qua thân thể, Lưu Giang quỳ luôn xuống đất một tiếng "phụp" và lớn tiếng cầu xin: "Xin lỗi, trước đây là tôi có mắt không tròng, bị mỡ heo che mắt. Tôi ngàn vạn lần không nên có ý đồ với vợ của anh. Mong anh tha tội cho tôi, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!”

"Với bất kỳ giá nào?”

Lăng Khôi từ từ chọn một món đồ sứ Thanh Hoa trên giá, rồi dùng một ngón tay gõ nhẹ.

"Lách cách".

Chiếc bình sứ Thanh Hoa phát ra âm thanh trong trẻo vui tai rồi vỡ nát.

"Ăn hết đống vụn gốm sứ này đi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như xong”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng và nói từng chữ một.

Lưu Giang nhìn những mảnh vỡ đầy trên mặt đất với kích thước lớn nhỏ khác nhau, cái lớn bằng nửa bàn tay, cái nhỏ thì như bột. Tổng cả thảy phải đến cả nghìn miếng.

Làm sao mà ăn được đây?

Nếu ăn vào thì thực quản và đường tiêu hóa cũng coi như xong, thế thì còn khó chịu hơn là chết.

"Không, tôi không muốn. Xin hãy nể tình sư phụ Trần Nguyên tha cho tôi một con đường sống. Tôi sẵn sàng làm trâu bò cho anh, tôi cũng sẵn sàng dâng hết tiền của cho anh. Chỉ mong anh tha cho tôi một con đường sống”, lúc này Lưu Giang mới cảm nhận được sự đáng sợ của người trước mặt, hắn dập đầu dưới chân Lăng Khôi, ôm chặt lấy đùi Lăng Khôi và gào khóc nức nở.

"Làm người quý ở chỗ phải tự biết khả năng của mình. Dám động vào người phụ nữ của tao, đây là cái giá mày bắt buộc phải trả. Nếu như mày không đi con đường này thì cũng được thôi”, Lăng Khôi mặt lạnh tanh, lời nói như dao cứa: "Vậy thì tao sẽ đích thân tiễn mày xuống dưới Hoàng Tuyền”.

"Không!”

Lưu Giang thực sự hoảng sợ, vội vàng dập đầu, thấy Lăng Khôi không đáp lại đến trước mặt Đường Thục Thanh dập đầu: "Cô Đường, tôi biết cô có quen biết với vị này, mong cô nể mặt sư phụ tôi, giúp tôi nói mấy câu tốt đẹp với”.

Đường Thục Thanh lạnh giọng: "Anh Lăng là khách quý của ông nội tôi. Ông nội tôi từng dặn, trong thành phố Trung Hải, nhà họ Đường chúng tôi hễ gặp anh Lăng thì đều phải nhường đường cho anh ấy. Tôi không giúp được anh chuyện này rồi”.

"Không, tôi không muốn chết".

Lưu Giang rạp người trên mặt đất, gào khóc thảm thiết tuyệt vọng, sau đó nhặt những mảnh vụn dưới đất lên, cho vào miệng từng miếng một, ăn nhiều quá thì lại nôn ra, rồi lại tiếp tục ăn.

Đường Thục Thanh nhíu mày: "Ăn chậm quá rồi đấy, Hổ Uy, anh bón cho hắn đi”.

"Rõ".

Đoàn Hổ Uy ngồi xổm xuống, bóp cổ Lưu Giang như một con cóc và bốc lấy một lượng lớn mảnh vỡ nhét thẳng vào miệng hắn.

"A a a a "

Tiếng hét xé ruột xé gan khiến mọi người có mặt ở đó bàng hoàng.

Hai người Trần Bưu và Trần Côn ở bên co rúm trong góc tường, không cả dám thở mạnh.

Thật kinh khủng!

Tuy rằng họ cũng từng lăn lộn và từng gặp nhiều cảnh gió tanh mưa máu, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người quyết liệt và dứt khoát như Lăng Khôi.

Giờ đây Trần Côn cảm thấy thật may mắn, tự vui mừng vì mình đã không quá xúc phạm Lăng Khôi.

Có điều nghĩ đến việc trước đó mình đã dùng hai triệu tệ ép Lăng Khôi rời khỏi Tô Duệ Hân, anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng lát nữa Lăng Khôi sẽ hỏi tội mình.

Lăng Khôi đến bên Tô Duệ Hân và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Bà xã, chúng ta về nhà thôi".

Tô Duệ Hân đã mất đi tri giác, mơ mơ màng màng cuộn mình trong vòng tay của Lăng Khôi.

Lăng Khôi càng nhìn càng thương xót cô.

Đi tới giữa phòng, Lăng Nghiên đột ngột dừng lại, quên mất Lưu Giang còn ở trên mặt đất, anh nói: "Nếu như mày đã lôi sư phụ mày ra ép tao thì tao sẽ cho sư phụ mày một bài học. Tao muốn hỏi ông ta rằng, sao ông ta lại có thể dạy học trò của mình thành loài cầm thú như vậy? Giờ tý đêm nay tao đợi sư phụ mày ở hồ Bạch Thúy”.

Lăng Khôi bỏ lại phía sau câu nói và chậm rãi bước ra khỏi cửa.

Bên trong còn vọng đến tiếng hét xé ruột xé gan của Lưu Giang: "Không, tôi không muốn ăn. Nếu còn ăn nữa thì tôi sẽ chết mất. Sư phụ Hổ Uy, cầu xin anh đừng bắt tôi ăn nữa”.

Đoàn Hổ Uy vẫn không hề có phản ứng gì cả, tiếp tục nhét rất nhiều mảnh sứ vỡ vào cổ họng hắn.

"Cô Đường, làm ơn. Đừng ép tôi ăn nữa. Hu hu hu"

Dần dần Lưu Giang cũng không nói được gì nữa.

Cổ họng của hắn đã bị cắt, dây thanh quản của hắn cũng bị cắt đứt, mặc dù hắn há to miệng muốn nói chuyện, nhưng đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa.

“Làm người quý ở chỗ phải biết mình”, Đường Thục Thanh lắc đầu, xoay người bước ra khỏi căn phòng.

Bên ngoài gác xép là một hành lang rất dài.

Hai tay cô vịn vào lan can, vén những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, lặng lẽ nhìn mặt hồ trước mặt, cảm nhận làn gió mát lành.

Trần Bưu và Trần Côn cứ quỳ dưới chân Đường Thục Thanh như vậy, không cả dám thở mạnh.

"Mặt trăng đêm nay lại tròn rồi. Ông nội nói đúng, anh ấy đúng là một cao thủ thực sự. Thật đáng để nhà họ Đường kính trọng. Nếu như anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, Đường Thục Thanh tôi sẽ dùng cả đời mình để báo đáp anh”, Đường Thục Thanh nhìn theo người đàn ông đang rời khỏi sảnh Hàn Nha và lẩm bẩm một mình.

Trương Lộ và Hạ Xuân Lợi đã đợi rất lâu bên ngoài cổng của Đắc Nguyệt Lâu, họ đã bắt đầu sốt ruột.

Trương Lộ rất lo lắng cho sự an toàn của Tô Duệ Hân. Cô cũng đã nghĩ đến việc tìm một ai đó để giúp đỡ.

Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng với năng lực của bản thân, không thể tìm được người chống lại được Lưu Giang. Hy vọng duy nhất lúc này chính là Lăng Khôi.

Cuối cùng chính vào lúc cô đang lo lắng thì nhìn thấy Lăng Khôi bước ra khỏi cổng, ôm Tô Duệ Hân trên tay.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Thần Phục Thù, truyện Chiến Thần Phục Thù, đọc truyện Chiến Thần Phục Thù, Chiến Thần Phục Thù full, Chiến Thần Phục Thù chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top