Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Phục Thù
Ở một diễn biến khác.
Khi Diệp Vân Phong dẫn mọi người xông qua ngã rẽ.
Lăng Khôi ngồi trên mặt đất, anh đang cúi đầu điêu khắc thứ gì đó và nói một cách thờ ơ: “Tôi đang đợi các người. Các người đến chậm quá”.
Diệp Tử Văn lên tiếng với vẻ hống hách: “Lăng Khôi, chúng tôi vừa tổ chức một cuộc họp ba thế lực ở đỉnh núi Tích Sơn, đã nhất trí bãi miễn vị trí Trung Hải Vương của cậu. Bây giờ cậu đã không còn là bá chủ của Trung Hải nữa”.
Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, họ thi nhau thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, đe dọa sẽ nghiền nát Lăng Khôi thành tro bụi.
Lăng Khôi gật đầu: “Các người đã triệu tập cuộc họp ba thế lực để bãi nhiệm vị trí bá chủ Trung Hải của tôi sao?”
Diệp Vân Phong nói: “Đúng vậy. Theo như bản cam kết ban đầu, chúng tôi có quyền này. Nếu bá chủ Trung Hải có những hành vi đi ngược lại với đạo đức và gây ra những tội ác không thể tha thứ, thì sẽ bị bãi nhiệm vị trí bá chủ của Trung Hải. Vì vậy, việc bãi nhiệm cậu là hợp tình hợp lý”.
Tiêu Vô Ngôn bổ sung: “Cho dù bây giờ cậu có quỳ xuống cầu xin chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không công nhận cậu là Trung Hải Vương nữa”.
Cậu cả đột nhiên lớn tiếng nói: “Mọi người hãy nghe tôi nói, ngay tại khu đất hoang ở phía trước, một trăm nghìn người đã bị giết, thi thể của họ chắc chắn vẫn còn ở đó. Qua khỏi lối rẽ này là chúng ta có thể nhìn thấy hành vi xấu xa độc ác của Lăng Khôi”.
Khi những lời này được nói ra, ba trăm năm mươi cao thủ ở phía sau đều rất mong đợi.
Trước đó trong cuộc họp ba thế lực, cho dù Tiêu Vô Ngôn và Diệp Vân Phong khẳng định Lăng Khôi là kẻ xấu xa độc ác đã giết chết một trăm nghìn người.
Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, nên trong lòng ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc.
Nếu nhìn thấy thi thể của đám người dân thường thì trong lòng mọi người sẽ không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa, họ sẽ càng quyết tâm liều mạng để giết chết Lăng Khôi.
“Mọi người hãy tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta hãy cùng xem những việc làm xấu xa ác độc của Lăng Khôi”.
Diệp Vân Phong vô cùng kích động. Cụ ta dẫn đầu vượt qua ngã rẽ để tiến vào vùng đất hoang.
“Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, cậu chết chắc rồi! Hãy để cho toàn bộ giới võ thuật Trung Hải nhìn thấy bộ mặt xấu xa của cậu đi!”
Sau đó, Diệp Vân Phong sững sờ.
Mọi người đều sững sờ.
“Sao có thể như thế được?”
“Không thể nào! Điều này là không thể!”
Họ chỉ nhìn thấy vùng đất hoang trước mặt có rất nhiều xe cứu thương và xe vận chuyển vật tư y tế không ngừng đến rồi đi. Hàng nghìn lều y tế được dựng xung quanh và vô số nhân viên y tế đang ra vào liên tục.
Bảy mươi nghìn bệnh nhân đã được cách ly và điều trị hiệu quả.
Ba mươi nghìn tên côn đồ gây rắc rối cũng bị tập hợp lại để giáo dục và cách ly.
Rất đông phóng viên có mặt tại đây để đưa tin trực tiếp, dẫn đầu là kênh phát sóng trực tiếp của Lục Tử Ca.
Ngô Giai Giai, Tô Ba, Mã Đằng, Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải và những người khác đang bận rộn trong đó, bọn họ phụ trách chỉ đạo trật tự và điều phối các nguồn lực.
Ba trăm năm mươi cao thủ hàng đầu có mặt ở hiện trường đều không khỏi bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Hóa ra những bệnh nhân ở thị trấn Tào Dương đều được tông sư Lăng đưa đến cách ly để chữa trị, thật sự tiêu hao rất nhiều công sức và tiền của. Tông sư Lăng không những không giết người mà còn là một người vô cùng lương thiện”.
“Đúng vậy, những nghĩa cử cao đẹp của tông sư Lăng thật đáng khâm phục”.
“Cuộc họp ba thế lực đã hiểu lầm tông sư Lăng rồi. Ba thế lực đã nghe theo lời đồn đại và cưỡng chế bãi nhiệm vị trí bá chủ Trung Hải của tông sư Lăng, điều này là hoàn toàn vô lý”.
Hơn ba trăm tông sư võ thuật đều lần lượt lên tiếng bày tỏ thái độ.
Những thiên thần áo trắng đang liều mình chữa bệnh cho các bệnh nhân.
Bảy nghìn binh lính của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải đã không quản ngày đêm canh giữ vùng đất này, hỗ trợ cách ly các bệnh nhân.
Còn đội ngũ phóng viên đang tác nghiệp ở một nơi có điều kiện vô cùng khó khăn, để đưa những tin tức chính xác nhất đến với công chúng.
Các công nhân xây dựng đã làm việc không mệt mỏi để dựng lều và bệnh viện dã chiến.
Tất cả mọi người đều đồng lòng hướng về một việc nghĩa duy nhất là cứu người giữa bệnh dịch.
Thật sự khiến cho người ta cảm động.
Tâm trạng Diệp Vân Phong cực kỳ tệ: “Lăng Khôi, chuyện này là thế nào?”
Lăng Khôi tiếp tục cúi đầu và điêu khắc khối gỗ trong tay: “Những gì các người đang nhìn thấy chính là chân tướng của sự việc. Còn cần phải hỏi sao?”
Cậu cả kinh ngạc kêu lên: “Nhưng trước đó tao rõ ràng đã nhìn thấy mày ra lệnh giết người mà?”
“Cạch cạch cạch!”
Lăng Khôi vẫn tiếp tục điêu khắc khối gỗ trong tay và nói với vẻ thản nhiên: “Tôi thật sự đã ra lệnh cho bọn họ nổ súng, nhưng bên trong súng của bọn họ đều là đạn nước có chứa cồn khử trùng. Khi bắn trúng người thì rất đau, đủ để khiến cho người ta ngất đi, nhưng có thể giúp khử trùng”.
“Chẳng còn cách nào, người quá đông, tôi chỉ có thể dùng phương pháp này để khử trùng thôi”.
Lăng Khôi thuận thế đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người: “Phương pháp khử trùng của tôi quả thực tương đối đặc biệt. Có vấn đề gì sao?”
Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu nhìn nhau, trong lòng cả hai đều cảm thấy nguội lạnh.
Trúng kế rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Vân Phong lạnh giọng nói: “Lăng Khôi, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói. Cuộc họp ba thế lực đã được tổ chức và vị trí bá chủ Trung Hải của cậu đã bị bãi nhiệm. Lần này chúng tôi huy động một nguồn lực lớn như vậy chính là để giết cậu”.
“Cậu cho rằng cậu có thể tự bảo vệ mình bằng cách giở chút trò khôn lỏi như vậy hay sao? Thật quá ngây thơ!”
Diệp Vân Phong hoàn toàn lộ ra nanh vuốt của mình: “Cậu vẫn sẽ phải chết ở chỗ này. Đối mặt với một sức mạnh tuyệt đối như vậy, chút khôn lỏi đó của cậu cũng vô dụng thôi”.
Lăng Khôi chậm rãi nói: “Ồ, hóa ra là các người thực sự đang bêu xấu tôi, lại còn muốn giết tôi”.
“Đừng giả vờ nữa. Đừng tưởng rằng cậu mời nhiều phóng viên và những người nổi tiếng trên internet đến đây để phát sóng trực tiếp thì chúng tôi sẽ sợ cậu. Bốn nghìn quân hộ vệ của Bạch Kim Thu đã đi vòng ra phía sau thị trấn Tào Dương, bọn họ sắp bao vây và trấn áp lữ đoàn hộ vệ Trung Hải của cậu rồi”, Diệp Vân Phong nói: “Một khi chúng tôi quyết định giết một người, thì chắc chắn sẽ không chừa cho hắn một con đường sống nào”.
Bạch Kim Thu nói: “Sau khi tiến vào thị trấn Tào Dương, quân hộ vệ của nhà họ Bạch sẽ nhanh chóng thu dọn hiện trường. Tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị đuổi đi. Chân tướng đối với một người đã chết là hoàn toàn vô nghĩa”.
“Bạch Kim Thu, ông tin tưởng quân hộ vệ nhà họ Bạch của ông đến vậy sao?”, Lăng Khôi không cho là như vậy, anh hỏi ngược lại.
“Tất nhiên. Bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch được vũ trang đầy đủ đã vượt sông và vòng ra phía sau thị trấn Tào Dương để phát động một cuộc đột kích. Lữ đoàn hộ vệ Trung Hải của cậu hoàn toàn không có thời gian để phản ứng. Bây giờ, bọn họ đã bắt đầu ra tay rồi. Cho dù bây giờ cậu có ra lệnh cho lữ đoàn hộ vệ ứng phó, cũng không còn kịp nữa”.
Bạch Kim Thu rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin.
“Các người đều rất có bản lĩnh, dám bắt tay với nhau để chơi tôi. Khá lắm”, Lăng Khôi lấy từ trong túi ra một bao thuốc, nhét một điếu thuốc vào miệng rồi từ từ châm lửa.
Bạch Kim Thu ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Lăng Khôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay và cười rạng rỡ: “Đợi tôi tặng ông một món quà, đến lúc đó ông sẽ biết”.
Sau đó, một đoàn xe vận tải lớn chầm chậm lái đến từ đường cao tốc Tào Dương dưới chân núi Xa Ngọc.
Bốn chiếc xe, chở theo bốn container lớn, đến sau lưng Lăng Khôi rồi dừng lại từ từ.
Lăng Khôi nói với Bạch Kim Thu: “Bốn container này chính là món quà tôi dành cho ông, cũng là món quà dành cho tất cả những người đang có mặt ở đây. Hãy mở ra xem đi”.
“Cậu cả, đỉ mở ra xem thử”.
Trong lòng Bạch Kim Thu rất hoang mang.
Vừa mở cửa container ra, Cậu cả đã điên cuồng hét lên: “A! A!”
Toàn bộ những người đang có mặt đều kinh hoảng, ba trăm năm mươi cao thủ lần lượt nhào đến xem, sau đó bọn họ đồng loạt thét lên…
Thời gian quay ngược trở lại một giờ trước.
“Mau chạy thôi!”
“Có mìn ở dưới chân, mau chạy thôi!”
“…”
Nhưng đã quá muộn.
Bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch hầu như đều đã chết.
Cũng có một số binh lính mạng lớn đã may mắn thoát chết và đang chạy trốn xung quanh.
Liệu bọn chúng có thể trốn thoát không?
Không thể.
Cả trăm tay súng bắn tỉa đã ẩn nấp ở xung quanh từ lâu.
Mỗi người một cây súng.
Mai phục khắp bốn phương tám hướng.
Khi nốt nhạc cuối cùng của cây đàn vang lên, toàn bộ bốn nghìn binh lính đều đã ngã xuống.
“Không thể nào, chuyện này là không thể nào… Bốn nghìn quân thiết giáp sao có thể bị giết sạch như thế này được?”, Cậu cả ngã ngồi ở dưới đất, cả người lạnh run.
Trước khi hắn lao đến trước mặt Lăng Khôi, thì đầu hắn đã nở hoa.
“Pằng!”
Huyết Vũ rút một khẩu súng lục rồi chĩa thẳng vào đầu Cậu cả và nổ súng bắn nát đầu hắn.
Não bị vỡ tung, hắn chết ngay tại chỗ.
Bạch Kim Thu hít một hơi thật sâu: “Lăng Khôi, tao đã đánh giá thấp mày rồi. Mày dám tiêu diệt bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch của tao, mày đã là kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Bạch của tao rồi. Nhà họ Bạch của tao sẽ giết chết mày bằng mọi giá”.
Lúc này, hơn hai nghìn binh lính của lữ đoàn hộ vệ được vũ trang đầy đủ đang bao vây chặt chẽ xung quanh hơn ba trăm cao thủ võ thuật đang có mặt ở hiện trường.
Luồng sát khí lạnh lẽo quét qua một vùng hoang vu.
Mọi người đều kinh hãi.
Đối mặt với một cuộc bao vây như vậy, cho dù là tông sư võ thuật cũng có thể sẽ bị giết trong nháy mắt!
Mặc dù Bạch Kim Thu vô cùng căm phẫn nhưng ông ta cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng ông ta có một giọng nói đang gào thét.
Thua rồi!
Thua một cách triệt để rồi!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chiến Thần Phục Thù,
truyện Chiến Thần Phục Thù,
đọc truyện Chiến Thần Phục Thù,
Chiến Thần Phục Thù full,
Chiến Thần Phục Thù chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!