Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Phục Thù
Đối với Lăng Khôi, chuyện trên núi Tuyết Long năm xưa cực kỳ quan trọng.
Trong vòng ba năm hay, bất cứ lúc nào chuyện này cũng là cơn ác mộng của anh.
Ba năm nay Lăng Khôi vẫn luôn sống trong ác mộng.
Trước đây, Lăng Khôi không dám hỏi chuyện này, một mặt là do vết thương của anh chưa lành, mặt khác là do thực lực của bản thân quá yếu, không dám tuỳ tiện hỏi.
Tránh việc anh và Huyết Vũ bị hại chết.
Bây giờ, Lăng Khôi đứng đầu Trung Hải, nói cho cùng cũng là vì nâng cao sức mạnh của bản thân.
Tất cả đều chỉ vì cơn ác mộng trên núi Tuyết Long.
Khi Thuỷ Nguyệt nói bà ta biết, Lăng Khôi chỉ cảm thấy bản thân giống như gặp được người thân đã thất lạc lâu năm.
Lăng Khôi vội vàng kéo một cái ghế tới mời Thuỷ Nguyệt ngồi, còn chủ động pha một tách trà nóng cho Thuỷ Nguyệt, chủ động bóc một quả quýt, thiếu điều tự mình bón quýt cho bà ta ăn.
Thuỷ Nguyệt rất hưởng thụ sự phục vụ của Lăng Khôi: “Cậu được đấy, thấy cậu hiểu lễ nghĩa như vậy thì tôi cũng nói cho cậu biết vậy”.
“Năm đó có ba tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang tới Trung Hải thăm dò một người”, Thuỷ Nguyệt rủ rỉ: “Người đó tên là Lăng Hiêu, là vua của các vị tướng tinh nhuệ của Đại Quốc chúng ta, nói rằng đến để điều tra thân phận của người này. Theo lý thì việc điều tra thân phận của một người thì bọn họ tự làm là được rồi, không cần phải đến báo cho tôi biết”.
Quả thực, bọn họ đến điều tra một người bình thường thì hoàn toàn không cần phải thông báo.
Thuỷ Nguyệt nói: “Tôi không suy nghĩ nhiều, tôi nói bọn họ cứ đi điều tra là được. Trung Hải của chúng ta dù gì cũng chỉ là một thành phố trực thuộc tỉnh Tam Giang mà thôi. Bọn họ quyết là được”.
Lăng Khôi vội vàng hỏi: “Bọn họ đã điều tra ra gì hay chưa?”
Thuỷ Nguyệt lắc đầu: “Không biết. Tôi bảo bọn họ đừng đến tìm tôi rồi cứ thế đuổi bọn họ đi luôn, bọn họ không còn liên hệ với tôi nữa”.
Lăng Khôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này.
Mẹ nó, chuyện nghiêm trọng như vậy mà bà lại chê người khác phiền?
Lại còn đuổi người ta đi?
Bà có thể để tâm chút được không?
Bà có còn là người không vậy?
Thuỷ Nguyệt nói: “Tôi bảo bọn họ đi tìm Diệp Vân Phong, có lẽ Diệp Vân Phong sẽ biết chút ít”.
Lăng Khôi rất thất vọng.
“Vậy bà có biết ba tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang đó là ai không?”, Lăng Khôi đổi sang vấn đề khác.
Thuỷ Nguyệt nói: “Cậu hỏi kỹ như vậy để làm gì? Chuyện này không liên quan gì với cậu mà”.
Lăng Khôi liếc mắt nhìn bà ta: “Bây giờ tôi là bá chủ của Trung Hải, đương nhiên cần phải tìm hiểu và nắm rõ những chuyện trước đây, bà không dám nói đúng không?”
Đối diện với một người thất thường như bà ta, Lăng Khôi chỉ đành dùng chiêu khích tướng.
Thuỷ Nguyệt nói: “Xì. Tôi có cái gì mà không dám nói chứ. Tôi sợ nói ra sẽ hại chết cậu thôi”.
“Tôi là Trung Hải Vương, vì lợi ích của Trung Hải, tôi không sợ chết”, Lăng Khôi nói với vẻ oai phong lẫm liệt.
Thuỷ Nguyệt liếc mắt nhìn Lăng Khôi, giống như lần đầu quen biết người đàn ông này vậy: “Cậu nghiêm túc sao?”
“Vô cùng nghiêm túc”.
Lăng Khôi tỏ ra bình tĩnh, chuyện này là đáp án mà Lăng Khôi vẫn luôn muốn truy tìm.
Thuỷ Nguyệt nói: “Cậu bái tôi làm sư phụ thì tôi nói cho cậu”.
Lăng Khôi sững sờ, đây là trò gì vậy chứ.
“Bà ăn cơm của tôi nhiều ngày như vậy, một chút tình bạn cũng không có hay sao?”
Thuỷ Nguyệt nói: “Chuyện nào ra chuyện đó”.
“Bà nói cho tôi biết, tôi cho bà ăn cơm miễn phí một năm”.
“Không được”.
“Hai năm”.
“Không được”.
“Ba năm, như thế được rồi chứ?”
“Cậu đã cho tôi ăn cơm miễn phí ba năm, chi bằng bái tôi làm sư phụ luôn đi”.
Lăng Khôi không vui nói: “Tôi đi đây”.
Lăng Khôi đứng dậy đi luôn.
Lăng Khôi rất xem trọng chuyện bái sư này.
Dù cho là quá khứ hay hiện tại, Lăng Khôi cũng chưa từng bái ai làm sư phụ. Nếu như đối phương không đạt được sự thừa nhận của bản thân thì Lăng Khôi sẽ không bái sư.
“Cậu quay lại đây cho tôi. Chúng ta có thể nói chuyện, ví dụ như bái sư xong thì tôi sẽ không đánh cậu, cũng không mắng cậu”, Thuỷ Nguyệt đuổi theo Lăng Khôi tới đại sảnh tầng một, kết quả Lăng Khôi còn chẳng buồn quay đầu trở lại.
Thuỷ Nguyệt gào lên với bóng lưng rời đi của Lăng Khôi: “Tên khốn nhà cậu thật là vô tình, đi đi, đừng quay trở lại nữa, cút đi cho tôi”.
...
Phủ Vân Phong.
Gần đây phủ Vân Phong rất không êm đềm.
Sau khi thoái vị, mặc dù Diệp Vân Phong không có khác biệt gì so với lúc trước, thường xuyên ở trong thư phòng của mình luyện chữ, đọc sách.
Thế nhưng cả nhà họ Diệp đều cảm thấy bồn chồn lo sợ.
Lăng Khôi thẳng tay tiêu diệt nhà họ Tần, nhưng mãi vẫn chưa đến tìm nhà họ Diệp.
Khó tránh khiến cho người nhà họ Diệp cảm thấy không an tâm.
Bữa trưa ngày hôm nay, ba anh em nhà họ Diệp và Diệp Vân Phong cùng ngồi ăn cơm với nhau.
Bầu không khí nặng nề, mọi người cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa cơm, Diệp Tử Văn không nhịn được mà nói: “Bố, lữ đoàn hộ vệ Trung Hải đã bị Lăng Khôi kiểm soát rồi. Cậu ta còn đến căn cứ thị sát, nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Chúng ta muốn thâu tóm lữ đoàn hộ vệ thêm lần nữa đã là chuyện không có khả năng”.
Trong lòng mọi người đều trở nên nguội lạnh.
Lữ đoàn hộ vệ là nền móng của nhà họ Diệp, kết quả lại bị người ta tước đoạt mất như thế.
Diệp Tử Hùng nói: “Lữ đoàn hộ vệ là một trong hai nền móng lớn của nhà họ Diệp chúng ta. Vốn dĩ dù cho Lăng Khôi có làm bá chủ Trung Hải, chỉ cần chúng ta còn thống lĩnh lữ đoàn hộ vệ thì vẫn có thể đối kháng với Lăng Khôi. Thế nhưng bây giờ ngay cả lữ đoàn hộ vệ chúng ta cũng bị cướp đoạt mất rồi. Nhà họ Diệp chúng ta muốn lật mình sẽ khó lắm đây”.
“Bố, chúng ta không thể cứ thế rồi trở nên suy yếu. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách để trở mình. Nếu không thì sẽ bị Lăng Khôi chèn ép”, Diệp Tử Văn căm hận nói: “Sứ giả nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc đã đến Trung Hải rồi. Trước đây muốn tới hỏi thăm bố nhưng lại bị bố từ chối, bây giờ con nghĩ chúng ta buộc phải gặp ông ta thôi”.
Càn Châu, Giang Bắc nằm đối diện với Trung Hải qua một con sông, quy mô thành phố không lớn bằng Trung Hải, chỉ có hơn tám triệu nhân khẩu, nền kinh tế cũng không sánh bằng Trung Hải.
Thế nhưng võ thuật của Càn Châu lại vô cùng hưng thịnh, vượt xa so với Trung Hải, cũng coi là có trình độ trung bình trong tỉnh Tam Giang.
Không thể coi thường.
Diệp Tử Hùng nói: “Bố à, gặp ông ta đi. Quan hệ của bố với nhà họ Bạch vốn không tồi. Lần này chúng ta mất đi lữ đoàn hộ vệ, muốn dựa vào thủ đoạn của chính mình để ngóc đầu dậy là chuyện rất khó. Nếu như mượn được lực lượng của nhà họ Bạch thì chuyện trở mình lại biến thành có khả năng rồi”.
Diệp Vân Phong buông bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ: “Nếu đã như vậy thì bảo sứ giả nhà họ Bạch tới đây đi”.
Diệp Tử Văn vui mừng: “Vâng, bây giờ con sẽ đi liên hệ”.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước vào nhà họ Diệp, đi đến thư phòng của ông Diệp.
“Tông sư Diệp, cuối cùng thì ông cũng chịu liên hệ với tôi rồi. Tôi đã đợi ngày này rất lâu lắm rồi đó”, người đàn ông ngồi xuống trước mặt Diệp Vân Phong, thái độ bình tĩnh, giống như dù có đối diện với cao nhân như tông sư Diệp thì ông ta vẫn sẽ nói chuyện một cách ngang hàng.
Diệp Vân Phong pha trà, đưa cho đối phương một tách: “Bạch Kim Thu, đã lâu không gặp, ông ngày càng trở nên thâm sâu khó lường rồi. Môn chủ Bạch vẫn khoẻ chứ?”
Bạch Kim Thu nói: “Anh cả tôi vẫn khoẻ mạnh, sự nghiệp thăng tiến. Nhà họ Bạch cũng ngày một phát triển ở Càn Châu, trở nên vô cùng lớn mạnh. Còn tông sư Diệp ông không ngờ lại bị một thằng nhãi ranh chèn ép đến nỗi thở không ra hơi”.
Diệp Vân Phong cười gượng: “Tôi cũng không ngờ sứ giả mà nhà họ Bạch cử tới lần này lại là ông. Ba năm trước ông và tôi từng gặp mặt, sau ba năm cảnh vật vẫn vậy còn người thì không”.
Bạch Kim Thu nói: “Ba năm trước tôi đã từng cảnh cáo ông rồi, bảo ông kiếm lấy cái chức vụ ở tỉnh Tam Giang, dù chỉ là một chức danh ảo cũng được. Như vậy thì cũng tương đương với việc được tỉnh Tam Giang bảo hộ. Ông cũng không đến nỗi bị một thằng nhãi ranh chèn ép khổ sở như thế”.
Diệp Vân Phong lắc đầu: “Ông không hiểu cục diện Trung Hải, tôi không thể thoả mãn những điều kiện mà tỉnh Tam Giang đưa ra cho tôi”.
Bạch Kim Thu nói: “Không nhắc lại chuyện cũ nữa, lần này ông chủ động liên hệ với nhà họ Bạch tôi. Bây giờ tôi đến rồi, tôi muốn biết vì sao ông lại tìm tới tôi”.
Diệp Vân Phong nói: “Không sai, tôi muốn lấy đầu của một người. Nhà họ Bạch hãy giúp tôi”.
Đầu của ai?
Đương nhiên là Lăng Khôi.
Bạch Kim Thu nói: “Tôi biết tất cả những hành động ngày đó của Lăng Khôi tại đỉnh núi Tích Sơn, ở trước mặt nhà họ Bạch của tôi thì người này chẳng là gì cả. Nhà họ Bạch tôi lấy đầu cậu ta thì cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều nhà họ Bạch tôi làm chuyện gì cũng đều cần có một cái giá”.
Diệp Vân Phong nói: “Ông có điều kiện gì?”
Bạch Kim Thu nói: “Mộ cổ Tích Sơn”.
Diệp Vân Phong hết sức kinh ngạc, vẻ mặt trắng bệch.
Nhiều năm trước, tỉnh Tam Giang có ý cho Diệp Vân Phong giữ một chức vụ ảo, từ đó bảo vệ Diệp Vân Phong, điều kiện đưa ra cũng là mộ cổ Tích Sơn.
“Mộ cổ Tích Sơn tôi không làm chủ được. Ngoài nó ra, những điều kiện khác tôi đều có thể đồng ý với ông”, Diệp Vân Phong cũng xoè ra con át chủ bài của mình.
Bạch Kim Thu lắc đầu: “Thế thì không được. Ngoài mộ cổ Tích Sơn, Trung Hải không còn thứ nào khác có thể khiến cho nhà họ Bạch nảy sinh hứng thú”.
Diệp Vân Phong không vui nói: “Không phải ông không biết, mộ cổ Tích Sơn vẫn luôn do Thuỷ Nguyệt trấn giữ, không được sự cho phép thì tôi không thể xâm phạm vào”.
Bạch Kim Thu nói: “Mặc dù thực lực của Thuỷ Nguyệt rất mạnh, nhưng cũng chẳng đáng là gì. Chỉ cần làm Tuý Tiên Lầu phát nổ thì sự sống chết của Thuỷ Nguyệt đều nằm trong tay ông cả rồi”.
“Ông đang nói đùa gì vậy? Tuý Tiên Lầu là thánh địa của Trung Hải. Ai dám đánh bom cho nổ chứ? Hơn nữa, Thuỷ Nguyệt có uy lực cực kỳ vi diệu. Dù cho nhà họ Bạch ông dốc toàn lực thì cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được Thuỷ Nguyệt”, Diệp Vân Phong thẳng thừng từ chối.
“Vậy thì thôi khỏi bàn nữa. Ông cứ để cho cái thằng nhãi ranh đó chèn ép mình đi”, Bạch Kim Thu uống một ngụm trà: “Thuận tiện nhắc nhở ông một chút, người tên Lăng Khôi kia đã bắt đầu điều tra chuyện ba năm trước rồi. Một khi bị cậu ta phát hiện ra ông cũng tham gia vào âm mưu ba năm trước thì e rằng ngày chết của ông không còn xa nữa đâu”.
Diệp Vân Phong vô cùng kinh ngạc: “Ông chắc chứ?”
Bạch Kim Thu nói: “Tình báo của nhà họ Bạch chúng tôi, không phải ông không biết, tôi không cần phải lừa ông”.
Diệp Vân Phong lại rơi vào trầm mặc.
Bạch Kim Thu nói: “Ba năm trước, tôi, anh cả và Trương sư huynh của tỉnh Tam Giang đến Trung Hải. Đầu tiên tới gặp Thuỷ Nguyệt, kết quả bị Thuỷ Nguyệt đuổi khỏi Túy Tiên Lầu. Bà ta cho rằng chúng tôi đến nhăm nhe mộ cổ Tích Sơn, thật ra không phải. Chúng tôi đến để điều tra Hiêu Vương mà thôi. Sau này, chúng tôi tìm được ông. Ông vì muốn nịnh bợ Trương sư huynh của tỉnh Tam Giang nên mới chủ động dẫn chúng tôi đi điều tra quá khứ của Hiêu Vương, điều tra ra thân thế của cậu ta. Còn hãm hại ông cụ Tô và ông cụ Đường, thậm chí ngay cả bố mẹ và con cái của Dương Kiệt cũng bị ông tính kế hãm hại. Bây giờ Lăng Khôi kế vị Trung Hải Vương, bắt đầu điều tra triệt để chuyện này. Một khi cậu ta biết thì e rằng kết cục của ông sẽ bi thảm lắm đấy”.
Diệp Vân Phong cau chặt mày.
Vốn dĩ Diệp Vân Phong không hề để tâm tới chuyện này.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Chiến Thần Phục Thù,
truyện Chiến Thần Phục Thù,
đọc truyện Chiến Thần Phục Thù,
Chiến Thần Phục Thù full,
Chiến Thần Phục Thù chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!