Chiến Thần Phục Thù

Chương 276: 276


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Phục Thù

Trong thời gian ngắn, Lăng Khôi đã tiếp nhận quá nhiều tin tức.

Não như sắp nổ tung.

Tô Kinh Hồng là tông sư võ thuật thì cũng được thôi.

Nhưng điều đáng sợ hơn là trong người anh còn một đầu đạn kim loại uranium, nửa đầu bạn đã bị cơ thể anh dung hòa trong ba năm qua, trở thành một phần cơ thể?

Điều này quá kỳ lạ!

Sau khoảng thời gian ngắn thất thần, Lăng Khôi bắt đầu chấp nhận sự thật.

Lăng Khôi lập tức nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ: “Không thể nào, cô lừa tôi”.

Tô Kinh Hồng nói: “Chỉ có trẻ con mới lừa người thôi, tôi đã là người lớn rồi, không chơi trò đó nữa”.

Lăng Khôi đáp: “Cô vừa nói trong người tôi có một đầu đạn làm bằng kim loại uranium 235?”

Tô Kinh Hồng nói: “Đúng vậy”.

Lăng Khôi nói tiếp: “Uranium 235 là một đồng vị phóng xạ với 143 neutron trong uranium. Nó là đồng vị duy nhất có khả năng phân hạch có kiểm soát trong tự nhiên đến nay. Nhưng chu kỳ bán rã của kim loại uranium là bảy trăm triệu năm. Cô lại nói nửa đầu đạn trong cơ thể tôi đã được cơ thể đồng hóa và dung hòa rồi ư? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao? Muốn dung hòa một nửa kim loại uranium thì phải mất bảy trăm triệu năm, nhưng đầu đạn uranium này ở trong cơ thể tôi mới có ba năm!”

Những điều Lăng Khôi nói đều là sự thật.

Chu kì bán rã của uranium 235 quả thực là bảy trăm triệu năm. Theo lý thuyết này thì đạn nguyên tử do con người tạo ra bây giờ, phải mất bảy trăm triệu năm nữa mới mất hiệu nghiệm.

Nhưng trên thực tế, tuổi thọ của một quả bom hạt nhân nói chung chỉ là mười lăm năm.

Điều này là do các kim loại, chất dẻo và các thành phần điện tử khác nhau được sử dụng để sản xuất bom hạt nhân, chẳng hạn như một số lượng lớn chất nổ thông thường và thiết bị đánh lửa điện tử hỗ trợ, vỏ kim loại của đầu đạn hạt nhân, các thiết bị an toàn phức tạp khác nhau,... bất kỳ thành phần tinh vi nào trong số này lão hóa đổ vỡ đều có thể gây ra sự cố bom hạt nhân và thậm chí là rò rỉ hạt nhân khủng khiếp và các vụ nổ hạt nhân ngoài ý muốn.

Do đó, ngay cả khi điện tích hạt nhân bên trong chưa hết hạn, thì những bộ phận linh kiện bên trong cũng sẽ bị lão hóa.

Cho dù được bảo dưỡng tốt đến đâu, các linh kiện kim loại, nhựa và điện tử khó có thể sử dụng được lâu dài.

Do đó, toàn bộ vòng đời của một đầu đạn hạt nhân từ khi xuất xưởng, bảo quản đến khi đi vào hoạt động và tiêu hủy thường là khoảng mười lăm năm.

Tô Kinh Hồng nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có thể là do cơ thể anh đặc biệt. Vị trí bám của đầu đạn này, vừa hay được tế bào gốc tạo máu trong tủy xương của anh bao bọc. Một số lượng lớn tế bào máu nổi lên ở đây, ngày đêm cọ rửa, dẫn đến đầu đạn biến mất nhanh hơn. Cũng có khả năng là như vậy”.

Tâm trạng của Lăng Khôi rất tồi tệ.

Thứ chết tiệt này sẽ không khiến mình biến dị đấy chứ?

“Được rồi, nước trong suối nước nóng này không phải là nước bình thường. Trong này đã được thêm rất nhiều loại thuốc phục hồi. Anh ngâm mình ở đây hai tiếng đồng hồ thì phần lớn vết thương trên người sẽ được chữa lành”, Tô Kinh Hồng nhìn suối nước nóng, thở dài một hơi.

Nhiệt đột trong suối nước nóng đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Ấm áp như ngọc, vô cùng thoải mái.

Tô Kinh Hồng rời đi, vào phòng ngủ bên cạnh, hạ rèm xuống.

“Thật thoải mái!”

Lăng Khôi nằm trong suối nước nóng, hưởng thụ cảm giác ấm áp này, không lâu sau, Lăng Khôi tựa vào thành bờ, chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lăng Khôi tỉnh lại, đã là hai tiếng sau.

Lăng Khôi thấy phần lớn vết thương của mình đã hồi phục, ngay cả vết thương ngoài da đều đã lành hết.

Các cơ quan nội tạng, chân tay tràn đầy sức sống, các mô tế bào dường như tràn đầy sức mạnh vô tận.

“Tôi cảm thấy thể lực của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cơ thể tôi chưa bao giờ nhiều năng lượng đến vậy. Loại cảm giác này đã ba năm rồi chưa xuất hiện”, Lăng Khôi nhìn nắm đấm của mình với vẻ mặt nghi ngờ.

Đây mới là cơ thể của anh.

Anh hoàn toàn có thể kiểm soát được mọi bộ phận trên cơ thể mình.

Ba năm qua, anh luôn sống trong bệnh tật và đau đớn.

Bây giờ, cuối cùng cũng hồi phục rồi.

Loại nhiệt huyết, lòng háo hức trên sa trường dường như đã trở lại trong khoảnh khắc này.

Tất cả đều đã trở lại.

Dường như anh lại trở thành Hiêu Vương toàn năng một lần nữa.

“Tôi, Lăng Hiêu cuối cùng cũng trở lại rồi”, Lăng Khôi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cười vui vẻ nói: “Huyết Vũ, tôi trở lại rồi. Các anh em, tôi trở lại rồi”.

Lăng Khôi định bước lên bờ, nhưng...

Chết tiệt, anh không có quần áo để mặc.

Quần áo của anh đã bị cô gái kia xé rách.

Nhưng trên mắc áo bên cạnh có treo một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng.

Đó là đồ Tô Kinh Hồng thường dùng.

Chết tiệt!

Lăng Khôi nghiến răng, quấn nó lên người, sải bước vào phòng ngủ của Tô Kinh Hồng.

Kết quả, vừa bước vào phòng ngủ, còn chưa kịp nói gì, đã bị Tô Kinh Hồng đánh ngã xuống đất.

“Đồ khốn nạn, muốn vô lễ với tôi à?”, Tô Kinh Hồng coi thường nói.

Lăng Khôi khóc không ra nước mắt: “Cô đang nghĩ gì vậy, sao tôi có thể có suy nghĩ đó với cô chứ? Đừng tự luyến như vậy có được không? Cô xé nát quần áo của tôi rồi, tôi phải tìm cái gì đó để mặc chứ?”

Tô Kinh Hồng nói: “Chỗ tôi không có quần áo của đàn ông, anh tự nghĩ cách đi”.

“Có bộ đồ nào giống đàn ông hơn chút không?”, Lăng Khôi ngượng ngùng nói. Nếu không mặc gì ra ngoài, thì còn mặt mũi sao?

Tô Kinh Hồng đến tủ quần áo, chọn một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một chiếc áo choàng dài màu xanh lục, ném cho Lăng Khôi: “Cái này”.

Lăng Khôi mặc lên thấy rất vừa người: “Không tệ, kích cỡ quần áo người đàn ông của cô cũng không khác tôi là bao. Chắc là một anh chàng đẹp trai, có đạo đức xuất chúng nhỉ”.

Tô Kinh Hồng nói: “Anh có thể đi rồi”.

“Cảm ơn cô. Sau này nếu bị ai bắt nạt thì có thể đến Trung Hải tìm tôi uống trà. Mặc dù tính tình của cô ghê gớm, mặt nở hoa, làm việc thích ra vẻ. Nhưng tôi là người đàn ông có trái tim rộng lớn, có thể bao dung được”.

Lăng Khôi để lại một câu, sau đó quay người rời khỏi phòng ngủ.

“Có lẽ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Cũng có thể, ngày mai anh sẽ chết”, trong phòng ngủ, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lúc Lăng Khôi ra khỏi nơi này, toàn thân đều có cảm giác nổi da gà.

“Ôi, anh vẫn sống sót ra ngoài à? Đúng là không tệ”, Tiểu Thanh bất thình lình nói, nhìn Lăng Khôi từ trên xuống dưới.

Lăng Khôi chỉ vào Tiểu Thanh: “Trong đầu cô cũng xấu xa thật đấy. Chị gái cô đáng sợ như vậy mà cũng nói trước với tôi. Ông đây suýt chút nữa thì bị cô hại chết rồi”.

Tiểu Thanh cười ha hả không ngừng: “Tôi đã nhắc nhở anh từ lâu rồi, là do anh ra vẻ không nghiêm túc đó chứ”.

“Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô. Y thuật của chị gái cô đúng là rất cao minh, thực lực cũng rất giỏi. Vết thương trên người tôi đã hồi phục rất nhiều rồi”, Lăng Khôi vỗ vai Tiểu Thanh: “Lần sau cô buồn chán thì có thể đến Trung Hải tìm tôi uống trà. Tôi còn có việc nên đi trước đây”.

Lăng Khôi dẫn theo Huyết Vũ xuống núi, sau khi rời khỏi hồ nước thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi này được bao bọc bởi ba ngọn núi, như thông với trời đất, vách núi có thác nước treo lơ lửng, đổ ào ào xuống, huyền diệu cứ như trong phim.

Lăng Khôi do dự hồi lâu: “Tô Kinh Hồng này rốt cuộc là ai?”

Huyết Vũ nói: “Tôi không biết, tôi đã điều tra rất nhiều thông tin về Tô Kinh Hồng và Tiểu Thanh qua nhiều nguồn khác nhau, nhưng không tìm thấy gì cả. Hơn nữa tai mắt và nguồn tin tức của chúng ta trong giới võ thuật cũng rất ít, tôi không nghe ngóng được gì cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì trong giới võ thuật rộng lớn này cũng có rất nhiều điều thần bí”.

Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Giới võ thuật, quả thực là nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta”.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Thần Phục Thù, truyện Chiến Thần Phục Thù, đọc truyện Chiến Thần Phục Thù, Chiến Thần Phục Thù full, Chiến Thần Phục Thù chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top