Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Đấu Cho Ước Mơ
Ngày hôm nay là ngày chính thức tham gia khảo hạch rồi nên Lý Kỳ Phong ba người bọn họ thuê một xe yêu thú rồi lên đường từ sớm.
Nào ngờ khi đến nơi thì cảnh tượng trước mắt khiến bọn hắn ngơ ngác đến ngẩn người.
Đám võ giả, tu sĩ ở đây đứng đông nghịt như kiến, lượng người tham gia khảo hạch ít nhất cũng lên đến hơn hai vạn người, hơn nữa còn tiếp tục tăng lên, bọn họ đứng chật ních từ cổng học viện ra đến bên ngoài, rất may là học viện Lam Nguyệt quy mô cũng rất rộng, thế nên dù có rất nhiều tu sĩ và võ giả đến thì vẫn có thể chứa được.
Lý Kỳ Phong ba người bọn họ chen chúc đến toát mồ hôi mới đi vào được giữa dòng người, hắn kéo áo một vị tu sĩ lạ mặt nói:
-Vị huynh đài này cho ta hỏi một chút, tại sao chúng ta không đi thẳng vào bên trong học viện đi, còn đứng chờ ở đây làm gì??
Tu sĩ nọ quay người lại, thấy bọn họ cũng không quen biết nhưng gã vẫn nhiệt tình đáp:
-Ngươi không biết rồi, chúng ta cũng muốn vào bên trong lắm nhưng lúc này chưa đến giờ khảo hạch, học viện chưa mở cửa, hơn nữa còn có một trận pháp ngăn cản, muốn lẻn vào bên trong cũng không được.
Lý Kỳ Phong thoáng ngẩn người, hắn cũng quên mất chuyện này, ngay cả những tông môn bình thường còn có trận pháp thủ hộ, huống chi đây lại là học viện Lam Nguyệt, bình tĩnh lại một chút hắn nghi hoặc nói:
-Vậy tại sao ta thấy phía trước có một nhóm người lại đi được vào bên trong học viện là sao??
Lý Kỳ Phong thật sự không hiểu, thông qua thần thức mạnh mẽ hắn có thể nhìn thấy phía trước có một đám người lại được đi vào bên trong, nhóm người này đa phần là thiếu niên trẻ tuổi, bọn họ bao gồm cả võ giả và tu sĩ.
Vị tu sĩ này nghe hắn hỏi như vậy gương mặt liền hiện lên vẻ hâm mộ, gã đáp lời:
-Ngươi hỏi cái này sao, đám người đó khác với chúng ta, bọn họ là những học đồ luyện khí sư, luyện đan sư, luyện phù sư và trận pháp sư nên được đặc cách phát cho lệnh bài vào bên trong khảo hạch, nếu thành công thì thân phận của bọn họ cao hơn chúng ta nhiều.
Lý Kỳ Phong nghe đến đây chợt hiểu ra, đột nhiên hắn nhớ ra chính bản thân hắn cũng có một cái lệnh bài Lê Hoàn đưa cho, thế nhưng với tình hình hiện tại thì có lẽ hắn đành bỏ qua khảo hạch đan sư vậy, dù sao hắn cũng đặt cược cả gia tài vào cái vị trí hạng nhất rồi.
Lý Kỳ Phong khẽ gật đầu cảm tạ vị tu sĩ kia rồi quay sang thì thầm:
-Nãi nãi nhà ngươi, bây giờ ngươi đã thấy sáng mắt ra chưa, đám người tham gia khảo hạch đông như kiến thế này, vậy là ngươi không lộ ra chút bản lĩnh thì có mà đoạt giải vào mắt.
Tuyệt Vô Mệnh cười khẩy lớn tiếng nói:
-Haha, đông người thì có tác dụng gì, một lũ rơm rác, đạo gia ta vốn không để trong mắt.
Khi thiếu niên vừa thốt ra câu này hắn liền lập tức cảm thấy có vô số ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ba người bọn họ, đám đông xung quanh cũng nhìn bọn hắn với ánh mắt thù địch.
“Tổ phụ nhà ngươi, còn chưa bắt đầu khảo hạch đã lôi kéo thù hận rồi”
Lý Kỳ Phong chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hắn đổ mồ hôi không ngừng gượng cười nói với những tu sĩ xung quanh:
-Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm.
Đúng lúc này một giọng nói hùng hậu vang lên giữa không trung:
-Chào mừng các vị thí sinh đến tham gia cuộc khảo hạch của học viện Lam Nguyệt năm nay, lão phu xin tự giới thiệu, ta tên là Trần Húc, là một trong các lão sư ở học viện Lam Nguyệt, cũng chính là người hướng dẫn các ngươi ngày hôm nay!
Đám người xung quanh nghe được giọng nói này đều không chú ý đến bọn hắn nữa mà ngước nhìn lên cao, Lý Kỳ Phong ba người bọn họ cũng ngước nhìn lên trên.
Ở chính giữa trên không trung kia có một lão giả đang đứng, giọng nói hùng hồn phát ra chính là của lão giả này.
-Nguyên anh cảnh.
Lý Kỳ Phong hô lên đầy khiếp sợ, Tuyệt Vô Mệnh cười khinh bỉ hắn:
-Nguyên anh cái gì mà nguyên anh, đó là tu sĩ nguyên thần kỳ, chân khí hùng hậu như thế thì chỉ có tu sĩ nguyên thần kỳ mới có thôi.
Lý Kỳ Phong cười gượng một tiếng đầy xấu hổ, hắn vẫn chưa phân biệt được giữa hai cảnh giới này, hắn chỉ biết lăng không phi hành là nguyên anh cao thủ mà thôi.
Lúc này ở phía trên, lão giả kia bắt đầu hắng giọng lại nghiêm nghị nói:
-Sơ lược như vậy được rồi, bây giờ ta sẽ bắt đầu nói về cuộc thi, khảo hạch của chúng ta hôm nay bao gồm ba cái thử thách, mỗi một thử thách đều là một cuộc khảo nghiệm, nhiệm vụ của các ngươi chính là vượt qua tất cả ba phần thử thách, hai ngàn tu sĩ vượt qua khảo nghiệm đầu tiên sẽ chính thức trở thành học viên của học viện Lam Nguyệt…
-Dài dòng quá lão tiên sinh,những thứ này chúng ta đều biết! thế còn phần thưởng năm nay đâu??
-Đúng thế, lão tiên sinh, chúng ta muốn biết năm nay có phần thưởng gì.
Đám đông liên tục hô hào lên ầm ĩ, giọng nói vô cùng phấn khích, có vẻ như đối với đám người này giải thưởng mới là điều mà bọn họ quan tâm.
Lão giả đứng trên cao khẽ hắng giọng,thanh âm hùng hậu nói:
-Yên lặng, yên lặng, mười tu sĩ thông qua cả ba vòng khảo đầu tiên sẽ nhận được phần thưởng như sau: hạng mười sẽ nhận được một trăm linh thạch hạ phẩm chu cấp mỗi tháng, tiếp tục như vậy cho đến hạng thứ tư, mỗi một hạng lại tăng thêm năm mươi linh thạch.
-Hạng ba sẽ nhận được một thanh huyền binh tứ cấp,hạng hai cũng nhận được một thanh huyền binh tứ cấp,ngoài ra còn nhận thêm một bộ huyền y tứ cấp.
Đám tu sĩ phía dưới nghe đến đây hô hấp càng trở nên ngột ngạt,kích động,bọn họ lớn tiếng nói:
-Thế còn hạng nhất, hạng nhất sẽ nhận được cái gì??
Trần Húc thấy đám người phía dưới đã phấn khích như sắp bùng nổ cũng không câu giờ nữa mà cao giọng đáp:
— QUẢNG CÁO —
Event
-Như các ngươi đã biết, cuộc khảo hạch này dành cho những tu sĩ có tư chất kém và yếu, thế nên giải nhất,quán quân của năm nay sẽ dành được không minh quả, đây là một loại quả giúp các ngươi tăng mạnh tư chất lên một bậc, giá trị thế nào ta cũng không giải thích thêm a.
.
Vừa nghe thấy lão giả nói ra đâu này đám đông phía dưới liền la hét lên muốn bùng nổ, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng, ánh mắt không giấu được vẻ thèm thuồng, có vài người còn chảy cả nước dãi ra ngoài.
Sắc mặt của Lý Kỳ Phong lúc này cũng hưng phấn không kém gì đám người kia, hắn cũng không ngờ giải nhất của cuộc khảo hạch lại là một loại dị bảo giúp tăng tư chất, phải biết rằng những loại tài bảo như vậy toàn có giá trên trời, hơn nữa lại còn vô cùng quý hiếm, sợ rằng ngay cả hoàng đế của vương quốc muốn lấy ra cũng rất khó, vậy mà bây giờ học viện lại lấy ra trao giải, quả thực là một chuyện hãi hùng.
Lão giả phất tay, giọng điệu kích động xen lẫn hưng phấn nói tiếp:
-Được rồi, giờ lành cũng đã đến, ta tuyên bố cuộc thi khảo hạch của học viện Lam Nguyệt chính thức được…bắt đầu.
Khi lão giả vừa nói xong thì trận pháp học viện liền mở ra, đám tu sĩ xô đẩy nhau ùa vào bên trong, ba người bọn hắn cũng đi theo đám người kia vào bên trong học viện Lam Nguyệt.
Vừa mới đi qua cánh cổng, tất cả mọi người đều cảm nhận được linh khí trong này mạnh hơn bên ngoài kia gấp cả chục lần,lượng linh khí cực kỳ nồng đậm,đám tu sĩ này tham lam hít lấy hít để đầy vẻ thèm thuồng.
Lý Kỳ Phong cũng kinh hãi thốt lên:
-Linh khí thật nồng đậm, hơn nữa hình như cũng rất tinh khiết.
Tuyệt Vô Mệnh khẽ “hừ” một tiếng khinh bỉ hắn:
-Đương nhiên, tất cả linh khí này đều nhờ Mộc Huyên lão tiền bối thổ nạp mà ra đấy, tuy không bằng thánh địa thế nhưng cũng là một địa phương tu luyện rất tốt.
Lý Kỳ Phong nghe tên này nói như vậy thì há hốc miệng đầy kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao trông thấy bóng dáng khổng lồ của lũy tre thì càng cảm thấy khiếp sợ, đứng ở khoảng cách gần thế này lũy tre khổng lồ đã hoàn toàn che khuất bầu trời, những người khác cũng ngước ánh mắt lên trên, bọn họ đa số cũng lần đầu tiên nhìn thấy một thần thoại sống ở khoảng cách gần như vậy, có rất nhiều vừa trông thấy đã kinh sợ ngã ra đất liên tục quỳ bái.
Lũy tre kia như một mái nhà khổng lồ bao bọc lấy học viện,những chiếc lá trên cao kia va chạm với gió trên tầng mây tạo thành những âm thanh điệu cực kỳ đã tai, khi nghe được âm thanh này, tất cả mọi người đều đắm chìm trong một khung cảnh yên bình và thơ mộng, ở đây không hề có tranh đấu chém giết, không có hơn thua cao thấp, không có sầu lo hay mệt nhọc, chỉ có một mình bọn họ đứng giữa chốn bồng lai tiên cảnh, cảm nhận sự tuyệt vời của khúc nhạc thiên nhiên, được thiên địa vỗ về giống như một tiểu hài tử đang được mẫu thân cưng chiều vậy, cảm giác này! thật tuyệt.
Nửa nén nhang sau tất cả mọi người mới giật mình tỉnh lại, cảm giác thăng hoa đó vẫn còn đọng lại trong tâm chí của họ, những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên gương mặt, cảm xúc của bọn họ cũng thay đổi.
-Ta không khảo hạch nữa, ta muốn về với mẫu thân của ta.
Một tu sĩ xúc động nói, ngay sau đó người này liền quay ra một mạch đi thẳng ra ngoài không chút do dự.
-Ta cũng không muốn thi nữa, ta muốn đi về.
-Đúng, lâu lắm rồi ta vẫn chưa về thăm cha ta, ta phải đi về.
-Còn ta thì chán cảnh đấu đá, chém giết thế này lắm rồi, ta muốn về làm một nông phu bình thường, nuôi một bầy cá và trồng thêm rau, sống một cuộc đời an nhàn, vô lo vô nghĩ.
-Phải, ta cũng về, chúng ta cùng về thôi.
Đám đông tu sĩ hô hào kích động nhau, bọn họ liên tục nối đuôi nhau ra về thành một hàng dài, chỉ trong khoảng nửa khắc đám tu sĩ đã bỏ đi gần hết, hơn hai vạn người tham gia mà bây giờ chỉ còn lại khoảng tám ngàn người.
Lý Kỳ Phong cũng ngơ ngác giật mình tỉnh lại, vừa rồi hắn cũng được lạc vào vùng không gian kia, cũng trải qua cảm giác giống như bọn họ, thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tất cả những thứ này dù đẹp bao nhiêu cũng chỉ là hư ảo, ánh mắt của hắn lập lòe đầy kiên định nhanh chóng phá tan giấc mộng này tỉnh lại.
-Ồ, bây giờ ngươi mới tỉnh lại hả, chậm chạm quá đấy.
Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn vừa mới tỉnh lại liền nói một câu châm chọc, giọng nói vừa nghe qua là biết thiếu niên đang cảm thấy bản thân mình ưu việt hơn hắn.
Lý Kỳ Phong không thèm để ý đến câu châm chọc của y, hắn liếc nhìn xung quanh thấy lượng người đã giảm đi rất nhiều liền nghi hoặc nói:
-Vừa rồi là cái gì thế, đám tu sĩ kia đi đâu hết cả rồi??
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên đáp:
-Đám người đó bị loại rồi còn đâu, ta đoán vòng khảo hạch đầu tiên cũng đã xong rồi.
Huỳnh Thiếu Bảo ngơ ngác nói:
-Hai vị ca ca, nhìn xem những người kia, bọn họ tại sao lại tự đâm vào cánh tay của mình như vậy??
Lý Kỳ Phong cũng nhìn theo, hắn quả nhiên thấy rất nhiều người trong số này cánh tay đang chảy máu, hơn nữa bọn họ còn đang băng bó cánh tay lại, gương mặt ai nấy đều tái nhợt nhưng ánh mắt lại đầy vui mừng.
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên đáp:
-Đây là khảo hạch về ý chí, nếu tâm cảnh không đủ vững vàng thì chỉ có thể tự làm đau chính mình để thoát khỏi cám dỗ của ảo cảnh, học viện Lam Nguyệt này khảo hạch thật sự thú vị đây.
Khóe miệng thiếu niên lộ ra một nụ cười đầy hưng phấn, những nơi y đi qua đều là yêu cầu tư chất rồi tỷ võ để thông qua, không ngờ nơi này khảo hạch thật sự rất đặc biệt.
Đúng lúc này giọng nói của lão giả lại vang lên bên tai mỗi người:
-Tốt lắm, chúc mừng các thí sinh còn lại được thông qua vào vòng hai, còn những người khác thì hẹn các ngươi năm sau lại đến, haha.
Nghe được câu này gần tám nghìn tu sĩ liền lộ vẻ mừng rỡ, bọn họ ôm trầm lấy nhau hò hét đầy kích động, có một số tu sĩ còn rơi lệ không ngừng, đôi mắt dụi đi dụi lại mấy lần như không thể tin nổi.
Những người ra khỏi cổng học viện thì lúc này cũng sực tỉnh lại, gương mặt ai nấy cũng đều sầu não không nguôi, bọn họ đến khi bị loại vẫn chưa hiểu tại sao mình bị loại, cuối cùng đám người này đành thất tha thất thểu đi về.
.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chiến Đấu Cho Ước Mơ, truyện Chiến Đấu Cho Ước Mơ, đọc truyện Chiến Đấu Cho Ước Mơ, Chiến Đấu Cho Ước Mơ full, Chiến Đấu Cho Ước Mơ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!