Chị, Em Yêu Chị

Chương 12: Chương 12: Chap 12


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chị, Em Yêu Chị



Trần Thiên Hương im lặng lắng nghe, cô nghe thấy tiếng nhịp tim đập đều đều của Hương Ly. Hương Ly nói yêu cô, còn thực sự ôm cô vào lòng, đã từ lâu rồi cô không có cảm giác được yêu, trước đây, điều hạnh phúc nhất của Trần Thiên Hương là được ở gần Minh, được anh ôm vào lòng, cảm giác rất an tâm, rất hạnh phúc. hiện tại Hương Ly đang ôm cô, mà cảm giác kia lại chợt hiện về, Trần Thiên Hương vòng tay qua ôm lấy lưng Hương Ly, một vòng tay ôm trọn vòng eo nhỏ của Hương Ly, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút này.
Hương Ly thấy Trần Thiên Hương ôm mình, mà cảm giác lại như còn nghĩ về người khác nữa, trong lòng nghĩ lẽ nào Trần Thiên Hương đem mình ra tưởng tượng thành người yêu chị ta mà ôm lấy. nhưng mặc kệ ra sao, trước mắt cứ ôm chặt lấy Trần Thiên Hương đã.
hai người lặng im ôm lấy nhau, một người dùng hết lòng ôm lấy một người, người kia thì tận tâm hưởng thụ.
Trần Thiên Hương một lúc sau bỏ tay ra khỏi eo Hương Ly, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hương Ly.
– xin lỗi, chị thực sự không nhận được tình cảm này.
– tại sao không?tại người yêu của chị à? hay tại chị kì thị ?
– không phải, chị không kì thị, nhưng mà không được, chị cùng em không được.
Từ khi Minh không còn, Trần Thiên Hương đã tự hứa với bản thân sẽ không yêu thêm ai nữa. mà đối với Hương Ly, người mà cô gặp chưa bao lâu, việc yêu đương lại càng không thể.
– chị với em sau này như cũ vẫn sẽ là bạn bè hàng xóm, còn chuyện tiến xa hơn với chị không được đâu.
Trần Thiên Hương nghĩ muốn dập tắt sự việc này ngay lập tức trước khi nó tiến quá xa. cô không muốn phản bội Minh, mà càng không muốn ảnh hưởng đến Hương Ly. Hương Ly còn trẻ, sự nghiệp còn dài. thực sự lúc này Trần Thiên Hương đã giao động, nếu mềm lòng mà cứ để nó tiếp tục phát triển thì không biết sau này sẽ phải hối hận như thế nào.
– em biết là mới mẻ quá, chị chưa thích ứng, nhưng cho em một thời gian, nhất định em sẽ làm cho chị thay đổi.
– em là người nổi tiếng, việc này không tốt cho em đâu. cũng đừng cố, chị bây giờ và sau này cũng không thay đổi đâu.
– công việc của em chị không cần quan tâm, nhưng là em bây giờ thực lòng yêu thích chị, chị vì cái gì không thể cho em một cơ hội?
– trong lòng chị lúc nào cũng có một người, em có cố gắng cũng vậy thôi, đối với chị, nếu không phải là anh ấy, thì không ai có thể cả.

Trần Thiên Hương câu này là thực trong lòng nói ra, cô với Minh là 7 năm yêu nhau, có thể đối với người ta nó không phải quãng thời gian dài, nhưng đối với cô nó không hề ngắn. tình cảm cô đối với anh là sâu đậm, dễ dàng có thể thay thế sao? mà người đó thực lòng yêu thương cô, đến cả mạng sống cũng hi sinh bảo vệ cô, cả mẹ anh cũng đối xử với cô rất tốt, Chưa bao giờ trách cô vì chuyện anh vì cô mà chết. qua nhiều chuyện như vậy, Trần Thiên Hương còn có thể có tình cảm với người khác sao?
– người yêu chị là ai? rốt cuộc tốt đẹp đến nhường nào mới có thể làm cho chị yêu đến thế? không phải anh ta thì không được sao?
– chị thực sự rất muốn giữ quan hệ tốt đẹp của chúng ta, sau này không bao giờ cùng em nhắc lại chuyện này nữa. nếu em còn tiếp tục thì chị sẽ coi như không quen biết em luôn.
Trần Thiên Hương nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là giờ nghỉ trưa, cô muốn đến thăm mẹ của Minh.
– em cứ ở đây, chị đi thăm mẹ chị một lúc rồi sẽ quay lại, việc chụp ảnh của em chị sẽ giải quyết, từ nay đến lúc chị quay lại cứ thoải mái ở trong này, tủ lạnh có đủ đồ, cái gì cũng có thể dùng được.
Trần Thiên Hương đứng dậy khỏi giường, chân do ngồi lâu quá có chút tê dại, sau đó không làm chủ được mà ngã nhào vào người Hương Ly.
– giám đốc, chị thật là mất hình tượng.
Hương Ly ôm lấy Trần Thiên Hương vừa ngã vào người mình thì thầm.
– làm sao bây giờ, mặc kệ chị muốn như thế nào, sau này em cũng sẽ vẫn theo đuổi chị.
Trần Thiên Hương đẩy Hương Ly ra, tránh khỏi vòng tay người kia, mà Hương Ly lại đang trong thế thượng phong liền lật người đem Trần Thiên Hương đặt gọn dưới thân mình. mắt đối mắt, mũi sóng mũi, môi gần kề môi, Hương Ly cười cười.
– bỏ ra.
Trần Thiên Hương không hiểu vì sao cùng là phái nữ mà Hương Ly cùng Nguyễn Hoàng Anh khoẻ như vậy, đem mình vật xuống đơn giản như ăn kẹo, hay là tại mình quá yếu đây?
– đi, em cùng chị đi thăm mẹ của người yêu chị.
Hương Ly từ trên người Trần Thiên Hương đứng dậy trước, cầm lấy bàn tay Trần Thiên Hương kéo người kia đứng thẳng dậy. Trần Thiên Hương vừa đứng được dậy lấy lại phong độ chỉnh lại tóc tai quần áo sau đó nhè ngay eo Hương Ly nhéo mạnh một cái.
– đồ…đồ đánh sau lưng

Hương Ly đau khổ vừa ôm eo vừa nhìn người kia.
– mặt bớt sưng rồi đấy, cho em đi theo, cấm gây náo loạn.
– ok.
***
Trần Thiên Hương đưa Hương Ly đến bệnh viện. đại minh tinh đến những nơi đông đúc như thế này phải đeo kính, bịt khẩu trang, khoác áo kín mít, tránh để nhà báo hay người hâm mộ nhận ra.
– người nổi tiếng ra ngoài khổ sở nhỉ, không như người bình thường chúng tôi. haha
– chị tưởng em thích lắm chắc, nếu em được chọn, không bao giờ em muốn làm nghề này đâu.
– thế ai chọn cho em?
– chuyện dài, chị cho em theo chị hết tháng này em kể cho.
Việc Hương Ly trở thành diễn viên thực ra không phải mong muốn của cô, nhưng như thế nào thì để Hương Ly sẽ tự nói sau.
– thế em muốn làm nghề gì?
– bác sĩ.
Hương Ly nói xong hai từ này khuôn mặt cười thật tươi, cảm giác như trong mắt có gì yêu thích ánh lên.
Trần Thiên Hương hơi khựng lại, ngày trước lúc cô và Minh gặp nhau lần đầu tiên cũng như vậy, cô hỏi anh ” anh thích làm gì nhất?” anh trả lời ” bác sĩ ” sau đó cũng cười một nụ cười thật sáng lạn. nụ cười khiến Trần Thiên Hương còn nhớ tới bây giờ.

Hai người bước vào phòng bệnh, một người phụ nữ đang ngồi trên giường, bên cạnh có một cô gái đang gọt hoa quả.
– chị Hương, chị đến ạ
Cô gái kia nhìn Trần Thiên Hương nói.
– con chào mẹ.
– Thiên Hương của mẹ đến à con.
Nguyễn Lan trong giọng rất yêu chiều nói, trong lòng bà luôn yêu thương đứa trẻ này, ngay từ khi con trai bà đưa Trần Thiên Hương về nhà lần đầu tiên đã vô cùng yêu quý, sau đi con trai bà mất đi, cũng là Trần Thiên Hương ở bên chăm sóc, an ủi trong những ngày khó khăn nhất, sau này cũng không có quan hệ yêu đương với bất kì một người nào, trong lòng chỉ có con trai bà, một lòng coi như mẹ đẻ đối đãi rất tốt. Nguyễn Lan vì thế mà rất thương yêu Trần Thiên Hương.
– vâng, con trong giờ nghỉ nên đến ạ.
Trần Thiên Hương đến bên giường bệnh ngồi xuống, cô gái vừa nãy đã sớm đứng lên nhường ghế cho Trần Thiên Hương.
Hương Ly bỏ kính áo và khẩu trang ra, lúc này Nguyễn Lan mới để ý còn một người nữa đến cùng Trần Thiên Hương.
Hương Ly đi đến bên giường bệnh lễ phép chào hỏi.
– cháu chào bác ạ
Nguyễn Lan ngờ ngợ cô gái này, như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
– cháu là…
– cháu tên là Hương Ly
Nguyễn Lan nghe xong liền nhớ ra, đây chẳng phải cô diễn viên xinh đẹp trên phim mà tối nào cô bé giúp việc kia cũng xem sao.
– cháu là diễn viên đúng không, xinh đẹp quá.
Nguyễn Lan nhìn cô gái này thật lâu, trông rất xinh đẹp, nhưng tại sao lại đến cùng Trần Thiên Hương.

– em ấy là người mẫu của công ty con, Ly cũng biết mẹ phải nhập viện nên hôm nay cùng con đến thăm.
– vâng, nhưng hôm nay đến thăm bác cháu lại không mang theo quà gì, ngại quá ạ.
– có lòng là tốt rồi, cần gì quà cáp, cháu cũng đến đây ngồi xuống đi.
Hương Ly nghe xong liền đến bên giường bệnh ngồi xuống ghế bên cạnh Trần Thiên Hương.
– dù sao cháu cũng làm việc cùng Thiên Hương, phiền cháu nhắc nó giúp bác làm việc phải điều độ thôi, đừng ôm đồm quá.
Nguyễn Lan nhìn Hương Ly mỉm cười nói.
Hương Ly tự nghĩ, tại sao người này lại quan tâm đến Trần Thiên Hương nhiều như vậy, cũng chưa phải là con dâu mà. mà cũng thật lạ, mẹ bị tai nạn như vậy mà không thấy anh con trai đâu, hôm nhập viện cũng chỉ có Trần Thiên Hương chạy đến, không biết người này là người như thế nào.
– vâng chắc rồi ạ, nhưng chị Hương là người rất giỏi, chị chắc cũng tự sắp xếp công việc rất hợp lí ạ.
– con tự biết mà mẹ. mà mấy chuyện đấy quan trọng gì, bây giờ đối với con mẹ là quan trọng nhất.
– con bé này, haha
Nguyễn Lan cười, nhưng sau đó cũng không còn cười nữa mà khuôn mặt lại có nét buồn. Trần Thiên Hương mấy năm nay vất vả vì mình, lại không có yêu ai khác ngoài con trai mình. đã nhiều lần bà từng nói Trần Thiên Hương hãy tìm một người tốt để yêu thương, mẹ sẽ không giận con, Minh mất cũng đã lâu rồi. nhưng mỗi lần như vậy Trần Thiên Hương chỉ cười trả lời: ” con chỉ yêu anh Minh thôi”
– Thiên Hương, mẹ không giữ con, con sự nghiệp ổn định rồi, cũng nên tìm một người đi thôi.
Nguyễn Lan đưa tay lên má Trần Thiên Hương sờ nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp này, bà đã mong muốn như thế nào Trần Thiên Hương trở thành con dâu mình.
Hương Ly ngồi bên cạnh không hiểu gì, đây không phải là mẹ của người yêu Trần Thiên Hương sao? như thế nào lại bảo chị ta tìm một người đi thôi.
– con bảo mẹ đừng nhắc chuyện này mà, trong lòng con như thế nào mẹ biết rõ mà. con chỉ yêu Minh thôi!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chị, Em Yêu Chị, truyện Chị, Em Yêu Chị, đọc truyện Chị, Em Yêu Chị, Chị, Em Yêu Chị full, Chị, Em Yêu Chị chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top