Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 181: Tôi nói không sao là không sao


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Câu nói này khiến cả người Tô Lạc Yến xun nhẹ, cũng không biết là do bị Phương Vũ chọc giận hay bị dọa sợ nữa.

Hoàng Thiên cũng không nhịn được mà nghiến răng, tên Phương Vũ này đúng là được đẳng chân lân đẳng đầu mà, quá vô si!

“Thấy Tô Lạc Yến không nói gì, Phương Vũ càng kϊƈɦ động hơn, mấy năm gần đây, anh ta có mơ cũng muốn có được Tô Lạc Yến.

‘Đê tiện bước đến trước mặt Tô Lạc Yến, Phương Vũ muốn kéo tay Tô Lạc Yến.

“Đi thôi Lạc Yến, con người tôi nói được làm được, chỉ cần cô chiều theo tôi thì tôi chắc chân sẽ không đánh Hoàng Thiên nữa”

Phương Vũ cười đê tiện nói, muốn cưỡng ép kéo bàn tay ngọc ngà của Tô Lạc Yến.

Mặc dù Tô Lạc Yến rất xoằn xuýt, muốn giải quyết phiền phức này giúp Hoàng Thiên nhưng cô vẫn thật sự phản cảm với Phương ‘Vũ,nếu bị Phương Vũ nằm tay thì cô có thể buồn nôn chết mất.

‘Vừa tránh đi thì Phương Vũ lại áp đến.ôm, thoáng chốc đã ôm lấy Tô Lạc Yến.

A, anh làm gì thế! Mau buông tôi rai”

Tô Lạc Yến giật mình sợ hãi hét to, tát.

Phương Vũ một cái theo bản năng, Bốp một tiếng, đánh cho Phương Vũ ngớ “cả người, nhưng lập tức lại không quan tâm.

nữa mà cười to một tiếng: “Đánh đi Lạc Yến, bị cô đánh là niềm vinh hạnh của tôi, đánh là thương mảng là yêu mà, tôi không giận cô đâu”

Vừa vô sỉ nói, Phương Vũ vừa ôm chặt lấy Tô Lạc Yến, muốn hôn lên mặt Tô Lạc.

Yến Hoàng Thiên thật sự không ngờ rằng Phương Vũ lại có thể làm ra những hành động vô sỉ đến vậy, vừa định bước qua đã thấy Tô Quân Long đã xông lên trước rồi.

Mặc dù Tô Quân Long sợ tên Phương Vũ này từ tận đáy lòng, nhưng Tô Lạc Yến dù sao cũng là con gái ông, nhìn con gái mình chịu nhục, Tô Quân Long cũng mặc kệ tất cả.

“Bốp bốp”

Tô Quân Long lao đến trước mặt Phương, Vũ tát vào hai bên mặt Phương Vũ hai cái tắt “súc sinh! Buông con gái tao ra!”

Tô Quân Long tức giận mảng to.

Lúc này mắt Phương Vũ loé lên sự sắc lạnh, sau khi buông Tô Lạc Yến ra, lao đến đấm lên mặt Tô Quân Long nhanh như chớp.

sƑ Tô Quân Long không kịp trở tay, bị một đấm của Phương Vũ làm ngã xuống, mũi chảy máu.

Anh làm gì thế hả! Phương Vũ tôi lều mạng với anh!

Tô Lạc Yến bị chọc giận hoàn toàn, cô cũng không nghĩ được nhiều thế nữa, la lớn một tiếng rồi muốn liều mạng với Phương Vũ “Phương Vũ để lộ ra bản chất bỉ ối của mình, lúc này nằm lấy tóc Tô Lạc Yến muốn đáng cô.

Nhưng nắm đấm của anh ta còn chưa buông xuống thì cổ tay đã bị Hoàng Thiên nắm lấy.

“Tiếng xương giòn giã gãy răng rắc, lực tay của Hoàng Thiên quá mạnh, Phương Vũ có cảm giác như cổ tay như sắp bị Hoàng, “Thiên bóp nát vậy, đau đớn rú lên.

“Tao con mẹ mày Hoàng Thiên! Mẹ nó mày dám bóp chết tao à, buông tay ra!”

Phương Vũ trừng tròng mắt đỏ ửng lên,.cay nghiệt chửi mắng Hoàng Thiên.

Lúc này Hoàng Thiên thật sự nổi giận rồi, tên Phương Vũ này thật biết tìm đường chết quát Bốp bốp bốp bốp.

Một tay Hoàng Thiên giữ lấy cố tay Phương Vũ, tay khác nằm chặt nâm đấm “đấm thật mạnh vào mặt Phương Vũ mười mấy đấm!



Có muộn số người cứ hạ tiện như vậy đấy, không làm anh ta, anh ta sẽ không biết đừng lại trêи con đường tìm đến chỗ chết.

Hoàng Thiên biết rõ đạo lí này, đối với loại người như Phương Vũ, Hoàng Thiên.

không ngại giáo ɖu͙ƈ anh ta thay cho cha mẹ.

anh ta “Sau mười mấy đấm, mũi Phương Vũ bị đánh lệch đi, cả mặt đây máu.

“AI Đừng đánh nữa, Hoàng Thiên đừng, đánh nữa, tôi không chịu nổi nữa rồi!”

Phương Vũ cầu xin tha thứ với Hoàng “Thiên, bộ dạng nhếch nhác ấy thật sự rất giống gã hề trong rạp xiếc, “Oai phong của anh lúc nãy đâu rồi?

Nhanh vậy mà đã iu tồi à2”

Hoàng Thiên nổi giận đùng đùng, lại giáng vài cú đấm sắt mạnh lên mặt Phương Vũ ‘Đấm Phương Vũ như một con chó vậy, trềm oặt ngã xuống đất không đứng dậy nổi nữa ‘Đầu anh ta chấn động ong ong, sao còn đứng dậy nối nữa?

‘Tô Quân Long và Tô Lạc Yến trông thấy tất cả, họ vừa trút được nỗi hận trong lòng mà đồng thời cũng vừa vô cùng lo sợ.

Hoàng Thiên đánh Phương Vũ ra nông nỗi này là đã không thể lo liệu được nữa rồi, một lát người của Phương Vũ mà tìm đến thì Hoàng Thiên còn có thể yên ổn sao chứ?

“Mau đi đi Hoàng Thiên, thật sự không, thể ở lại đây nữa tồi, một lát người của Phương Vũ sẽ tìm đến Tô Lạc Yến chạy đến trước mặt Hoàng “Thiên, nâm lấy cánh tay của Hoàng Thiên muốn đưa anh rời khỏi đây.

“Ha ha, không sao đâu Lạc Yến, ra trận bỏ trốn không phải là phong cách của tôi”

Hoàng Thiên chỉ rất bình thản cười với Tô Lạc Yến,vốn chẳng hề có định rời khỏi đây.

Tô Lạc Yến thấy Hoàng Thiên không chịu đi, cô nôn nóng giậm chân.

“Yên tâm đi Hoàng Thiên, không ai cười nhạo anh đâu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, không cần phải đứng ở đây chờ ăn đồn đâu”

Tô Lạc Yến khuyên bảo.

‘Thấy dáng vẻ sốt sắng của Tô Lạc Yến, lòng anh đầy ấm áp.

Nhớ về lúc những người bạn học trước đây của mình cũng chẳng có mấy ai tốt lành cả, chỉ có Tô Lạc Yến vẫn luôn thật sự coï anh là bạn của mình, từ đầu đến cuối vẫn không hề coï khinh anh.

“Tôi nói không sao là không sao, tin tôi để Hoàng Thiên nhìn Tô Lạc Yến nói, đồng thời cũng nằm lấy bàn tay ngọc ngà của cô.

Cơ thở Tô Lạc Yến run nhẹ, cảm thấy mặt mình nóng ran: ©ô có thể cảm nhận được sự tự tin của Hoàng Thiên, cũng cảm nhận được độ ấm truyền đến từ bàn tay to lớn của Hoàng Thiên.

Mẹ nót Phương Vũ đang ngã dưới đất thấy Hoàng Thiên nằm lấy tay Tô Lạc Yến, tên này.

tức đến nổi chút nữa đã phun ra máu.

‘Tên phế vật họ Hoàng này, không chỉ đánh ông đây mà còn muốn dành gái cảu ông đây sao?

Phương Vũ tức đến méo miệng, bật dây.

từ niền đất, xông đến trước mặt Hoàng Thiên, nâng chân muốn đá Hoàng Thiên Ánh mắt của Hoàng Thiên đã nhìn thấy, Phương Vũ từ trước, lúc này một xú đã nghiêng qua trúng ngay bụng dưới của Phương Vũ.

Rầm!

‘Ưa Cả người Phương Vũ bay ra xa va vào bàn làm việc, chút nữa là va gãy cả eo, nhổ ra một ngụm máu ‘Tên này đã bị nội thương nghiêm trọng, ngồi dưới đất hoàn toàn không thể đứng dậy nổi nữa.

Tô Lạc Yến lúc này cũng không khuyên Hoàng Thiên nữa, cô lựa chọn tin tưởng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lạnh lùng liếc nhìn Phương Vũ, anh bước qua đó. Thấy Hoàng Thiên bước qua, Phương Vũ thật sự cảm thấy sợ hãi.



Người anh ta gọi vẫn chưa đến, mà Hoàng Thiên lại ra tay ác độc như vậy, e là hẳn phải chịu trận rồi đây.

“Hoàng Thiên mày đừng có đến đây! Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám đến đây, một lát người của tao mà đến thì tao lột da mày ra đấy!”

Phương Vũ sợ hãi nhìn Hoàng Thiên chấm chẩm, âm thanh cũng run rổy, nhưng.

lúc này anh ta cũng không lo đến vấn đề mặt mũi được nữa, bởi vì ý lạnh trong mắt của Hoàng Thiên lướt qua, vẻ mặt đây sát khí.

“Trước đây tôi đã cảnh cáo anh rồi, mẹ nó anh vẫn cứ không tự tìm chết thì không, dễ chịu!”

Hoàng Thiên tức giận nói, nằm lấy tóc của Phương Vũ, kéo lên này lên, một bạt tai to lớn giáng đến!

Một trận bôm bốp vang lên giòn giã, cả văn phòng như đang nổ pháo, Hoàng Thiên đánh một lượt hơn một trăm cái tát lên mặt Phương Vũ!

Khiến Tô Quân Long và Tô Lạc Yến nhìn mà ngây ngốc, họ đâu từng thấy cách hành.

hạ người khác như thế bao giờ đâu?

Hoàng Thiên ra tay quá tàn ác.

Tô Quân Long thầm lau mồ hôi, bây giờ ông lại biết thêm một chút về Hoàng Thiên rồi Tô Lạc Yến càng cảm thấy hoài nghỉ cuộc đời hơn, dù sao thì trong ấn tượng của cô, Hoàng Thiên vẫn luôn chịu ức hϊế͙p͙, nghèo khổ cùng trêu chọc cô lập, đã bao giờ oai phong như thế đâu?

Rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà làm như.

thế chứ? Chẳng lẽ thật sự không sợ Phương Vũ gọi người đến sao?

Trong lòng Tô Lạc Yến khó giải được.

nghỉ vấn, ngơ ngác nhìn những thứ trước mắt.

diễn ra “Bạn học cũ à đừng đánh nữa, tôi chịu thua rồi tôi thật sự chịu thua rồi mà..”

Phương Vũ chịu thua, khoé môi ứa đầy máu, anh ta cảm thấy răng mình đều đã lung lay cả rồi, gần như không cọng nào giữ lại được nữa, sau này ăn cơm cũng là một vấn đề, “Chịu thưa rồi à? Anh mẹ nó chọi đến cùng đi chứt”

Hoàng Thiên quát mảng, lại đánh thêm.

hơn mười cái tát Hành hạ Phương Vũ đến nỗi thảm hại, tên này không thể không hối hận được, bây giờ cả ruột anh ta chắc cũng thâm tím luôn tồi Nếu biết trước bây giờ Hoàng Thiên hung dữ như thế thì anh ta đã đợi Tôn Thành Long đưa người đến rồi mới xử lí Hoàng Thiên rồi!

Giờ thì hay rồi, người của mình còn chưa.đến mà đã bị Hoàng Thiên hành đến nỗi sống không bằng chết, mất mặt thì thôi đi, răng cũng lỏng hết cả rồi!

“Đừng đánh nữa! Tôi xin anh đó bạn học cũ, sau này tôi không quấy rối Tô Lạc Yến nữa được chưa hả? Tôi xin lỗi anh và Tô Lạc Yến, chúc các người trăm năm hạnh phúc…”

Giờ cái miệng nhỏ của Phương Vũ đã ngọt đi rồi, chỉ hy vọng Hoàng Thiên có thể đừng đánh anh ta nữa thôi là được, Hoàng Thiên nghe vậy thì thật sự cạn lời, cái gì mà trăm năm hạnh phúc chứ?

“Này thì tên khốn này dám nói lung tung àt Hoàng Thiên tức giận nói, nắm lấy tóc Phương Vũ, sau khi kéo đâu anh ta thấp xuống, đá một trận thật mạnh vào mặt tên này.

‘Câu chủ Hoàng Thiên nổi giận, thì thật không phải đùa đâu, đánh một hồi như vậy.

hành cho cả cha mẹ Phương Vũ cũng nhận không ra anh ta.

Phương Vũ chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết, lại không dám nói thêm chữ nào, anh ta cuối cùng cũng biết nồi được làm ra từ thép.

rồi, Hoàng Thiên đã không giống như trước nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa văn phòng, bốn chiếc Sedan thẳng gấp lại, sau khi dừng trước cửa, mười mấy tên đàn ông mạnh mẽ cả người mặc ảo ba lỗ đen xông vào.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất), truyện Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất), đọc truyện Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất), Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) full, Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top