Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 47: Phá Án


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Vạn Người Mê



Mà người đàn bà béo núc kia vừa hay mang thuốc bên người, bà ta lấy gói thuốc từ trong túi của mình ra, "Đây, chính là gói thuốc này, suýt chút nữa thì hủy dung của bà đây!"
Cổ Bách Thiên nhận lấy gói thuốc, đưa tới dưới mũi ngửi ngửi, lập tức nhíu mày.
"Ngài Cổ, tôi thề, hiệu thuốc chúng tôi tuyệt đối không bán thuốc giả, tôi có thể lấy danh nghĩa liệt tổ liệt tông nhà họ Mai chúng tôi ra thề!" Mai Hồng Tuyết lập tức thề độc, mỗi loại dược liệu trong hiệu thuốc này đều do chính tay cô tự mình lựa chọn, cô có thể tự tin tuyệt đối không hề có hàng giả!
"Đúng là không phải thuốc giả!" Cố Bách Thiên gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng cách bào chế thuốc này có vấn đề."
"Ý anh là phương thuốc có vấn đề?" Mai Hồng Tuyết ngây người một chút, sau đó vội vàng lắc đầu, nói: "Vậy càng không thể nào, phương thuốc này là phương thuốc tổ truyền của nhà họ Mai chúng tôi, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vấn đề gì!"
"Không vấn đề gì? Cô có chắc chắn không?" Cố Bách Thiên nhíu nhíu lông mày, sau đó lên tiếng: "Bạch chỉ, bạch truật, bạch cập, bạch phục linh, bạch biển đậu, bạch chi tế, bạch cương tàm, bạch phụ tử, thảo ô mỗi loại một chút.

Tôi nói vậy đúng chứ?"
Mai Hồng Tuyết ngây người, cô không nghĩ tới việc Cố Bách Thiên chỉ cần ngửi một cái đã có thể nói ra các loại dược liệu!
Nhưng sau đó đôi mày thanh tú hơi chau lại: "Ngài Cố, e rằng cậu nói sai một loại dược liệu rồi, tên dược liệu cuối cùng là xuyên ô, chứ không phải thảo ô."
Thảo ô và xuyên ô rất giống nhau, thậm chí bề ngoài và mùi đều tương tự nhau, nhưng dược tính thì lại khác nhau hoàn toàn.

Sau khi bào chế, xuyên ô gần như không có độc, còn thảo ô lại là chất kịch độc, thông thường sẽ không dùng để làm thuốc.
"À? Vậy thì cô tự mình nhìn xem, rốt cuộc là xuyên ô hay thảo ô!" Cố Bách Thiên không nhịn được, cười lạnh.

Nụ cười lạnh này không phải là đối với Mai Hồng Tuyết, bởi vì ngay thời điểm anh nói ra hai từ "thảo ô", rõ ràng một người làm thuê trong Linh Chi Đường đang âm thầm lùi về sau một bước.

Mà Mai Hồng Tuyết vẫn còn đang lắc lắc đầu, vội vàng cầm gói thuốc lại, đổ dược liệu bên trong ra, sau đó phân loại ngay tại chỗ, mà đến thời điểm lựa ra xuyên ô thì bỗng nhiên sửng sốt một chút, kinh sợ hô lên: "Tại sao có thể như vậy, thế mà thật sự là thảo ô?"
Mai Hồng Tuyết mông lung, bề ngoài và mùi của thảo ô và xuyên ô thật sự rất giống nhau, nếu không kiểm tra cẩn thận e rằng cũng không phân biệt được.
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Rõ ràng cô đã ghi trong đơn thuốc là thảo ô mà!
"Phúc, đây rốt cuộc là có chuyện gì, cậu tới đây giải thích một chút cho tôi!"
Dường như Mai Hồng Tuyết nghĩ ra cái gì, vội vàng đứng dậy lớn tiếng hét với một người làm thuê hơn hai mươi tuổi trong hiệu thuốc.

Người này tên là Vương Phúc, là người làm phụ trách bốc thuốc trong hiệu thuốc, bình thường sau khi Mai Hồng Tuyết kê đơn đều là Vương Phúc dẫn người bệnh đi lấy thuốc.
Vương Phúc đã làm ở Linh Chi Đường nhiều năm như vậy, Mai Hồng Tuyết không tin cậu ta ngay cả chỗ để xuyên ô và thảo ô cũng không phân biệt được.
"Chị Tuyết! Em, không phải là em cố ý.

Là ông ta, là ông chủ Tưởng Đại Long của Bảo Hòa Đường, là ông ta bảo em làm như vậy, ông ta nói chỉ cần lật đổ được Linh Chi Đường, ông ta sẽ cho em một trăm triệu để em cưới vợ!" Vương Phúc lập tức chỉ vào người lớn tuổi nhất trong đám người, đúng là người dẫn đầu đi gây rối của Bảo Hòa Đường.
"Vương Phúc, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi bảo cậu làm loại chuyện bỉ ổi này bao giờ chứ.

Rõ ràng là cậu làm sai, thế mà còn muốn đổ lên đầu người khác?" Tưởng Đại Long biết không giấu được bèn vội vàng đứng dậy hét lên, nhưng ai ai cũng nhìn ra dáng vẻ hoảng loạn của ông ta.
"Chính là ông! Tôi có chứng cứ! Đồng chí cảnh sát, cô xem, đây là tin nhắn Tưởng Đại Long gửi cho tôi, chính ông ta bảo tôi đổi xuyên ô thành thảo ô!" Vương Phúc vội vàng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lý Tiểu Thiên nhìn.

Bây giờ mọi chuyện đã bị bại lộ, cậu cũng biết không thể chối được, đương nhiên hy vọng có thể tranh thủ để được xử lý khoan hồng.
"Ông chủ Tưởng! Bây giờ ông còn gì để nói nữa không!" Sắc mặt Lý Tiểu Thiên trầm xuống, lạnh hẳn đi, "Ông vì muốn cạnh tranh bất chính, cố ý sai Vương Phúc lén đổi dược liệu, suýt chút nữa gây ra tai nạn chết người, bây giờ tôi chính thức bắt giữ ông theo quy định của pháp luật! Mời ông đi theo tôi một chuyến!"
"Tôi.."
Sắc mặt Tưởng Đại Long nháy mắt trở nên xám ngoét, ông biết, chuyện này xem như hoàn toàn xong rồi, cơm tù chắc chắn phải ăn rồi.

Sắc mặt của những người khác trong Bảo Hòa Đường cũng rất phức tạp, ông chủ bị bắt, có nghĩa là bát cơm của họ cũng bị mất
"Ngài Cổ, tuy rằng anh đã thoát khỏi hiềm nghi, nhưng dù sao anh cũng là người có liên quan, mời theo chúng tôi về khai báo!" Lý Tiểu Thiên quét mắt liếc Cổ Bách Thiên một cái, giọng nói lạnh như băng, sắc mặt có chút không tự nhiên thoáng qua.
Lại nói, vụ án này vẫn là Cổ Bách Thiên hỗ trợ phá án, mà trước đó cô suýt nữa còn vu oan đối phương, cũng suýt chút nữa xử oan cho Linh Chi Đường.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ấn tượng của cô với Cố Bách Thiên đã thay đổi.

Trong mắt cô, người này vẫn coi trời bằng vung, coi thường pháp luật như trước.
Vẫn không thể ưa nổi anh ta như trước.
"Đồng chí, tôi cũng đi với cô, ngài Cố là do tôi mời đến, hơn nữa đây là chuyện của Linh Chi Đường chúng tôi, cô nhất định không cần làm anh ta khó xử." Mai Hồng Tuyết đứng phía sau vội vàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Cổ Bách Thiên tràn ngập cảm kích cùng áy náy.

Hôm nay nếu không có Cố Bách Thiên hỗ trợ, e rằng Linh Chi Đường đã gặp phải phiền toái lớn.

"Đương nhiên, cô cũng là người có liên quan, đi thôi!" Lý Tiểu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Mai Hồng Tuyết nhìn Cố Bách Thiên, không nhịn được mà bĩu môi, nói.

Vì thế, đám người Tưởng Đại Long và Vương Phúc bị bắt, Cố Bách Thiên và Mai Hồng Tuyết cũng đi theo Lý Tiểu Thiên về cục cảnh sát để lấy lời khai.
Cho đến lúc ra khỏi cục cảnh sát, sắc trời đã tối đen, Mai Hồng Tuyết muốn mời Cố Bách Thiên ăn cơm nhưng lại bị anh từ chối.
"Thật xin lỗi, vợ của tôi đang chờ tôi ở nhà."
Lúc này Mai Hồng Tuyết mới nhớ ra Cố Bách Thiên là người đã kết hôn, ánh mắt cô sầm xuống theo bản năng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cảm ơn anh, anh Cố!"
Từ "ngài" chuyển thành "anh", bởi vì trong mắt Mai Hồng Tuyết, Cố Bách Thiên đã có địa vị giống như anh trai lớn trong nhà.
Không đơn giản chỉ vì chuyện của Tưởng Đại Long, về phương diện khác, hôm nay cô đã được chứng kiến trực tiếp tài nghệ của Cố Bách Thiên, hơn châm pháp của cô không chỉ là một bậc thang, đây chính là kinh nghiệm mười năm chưa chắc đã đổi được.
Cố Bách Thiên cười cười, lắc đầu: "Không cần khách khí.

Người theo nghề y chẳng những cần phải có học thức, có đôi khi còn cần một chút quyết đoán và dũng khí mới cứu được nhiều người hơn, dũng cảm gánh vác trách nhiệm của chính mình."
"Đã biết, Lão Cố!" Mai Hồng Tuyết nghiêm mặt gật đầu, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, lại vội vàng nói: "Anh Cố, tôi, tôi có thể mời anh làm thầy thuốc cố vấn của Linh Chi Đường có được không? Đương nhiên, anh không cần hôm nào cũng phải đến, mỗi tháng tiền lương hai mươi triệu.

Chỉ có những lúc gặp phải ca bệnh khó chữa tôi có thể sẽ nhờ anh giúp đỡ."
Không cần đến làm việc, mà có thể nhận hai mươi triệu tiền lương.
Nói trắng ra, Mai Hồng Tuyết muốn dùng hình thức này để bảo đáp Cố Bách Thiên.
Cố Bách Thiên do dự một chút, gật gật đầu: "Tiền lương thì không cần, có điều bất cứ lúc nào có vấn đề đều có thể tìm tôi." Nói xong, anh đi về phía đường lớn.
Về đến nhà, Cố Bách Thiên đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Minh Viễn.
Có tin tức về chuyện Đất Huyền Minh.
"Alo, ngài Cố, tôi đã tìm được nơi có đất nung ngài muốn tìm rồi, ngay giữa thành phố Lâm Hải và thành phố Hải Sơn, có một nơi tên là Thương Sơn." Dương Minh Viễn nói ở trong điện thoại.
"Thương Sơn?" Cổ Bách Thiên nhắc lại cái tên này, sau đó nói, "Được, tôi đã biết.

Làm phiền chủ tịch Dương rồi."
"Ngài Cố sao lại nói thế chứ, đây đều là việc tôi nên làm mà, khi nào rảnh tôi mời ngài ăn cơm."
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Cố Bách Thiên hơi trầm xuống, sau đó lập tức gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, "Phải người đến đóng giữ Thương Sơn, bí cảnh có chuyện gì thì lập tức báo cáo!"
"Rõ, quân môn."
Bí cảnh, di tích của người tu chân cổ đại, thường thường xuất thế, đều xuất hiện cùng với hiện tượng lạ của trời đất, đồng thời sẽ xuất hiện thiên tài địa bảo, là đối tượng tranh đoạt của rất nhiều thế lực.

Thương thế lần trước của Cổ Bách Thiên chính là lúc ở La Bố Bạc tranh đoạt chủ nhân bí cảnh Huyền Danh Quyết với người khác bị bọn họ làm bị thương.
Nếu thật sự đúng như dự đoán lúc trước của anh, Đất Huyền Minh có hơi thở của Huyền Danh Quyết, như vậy vùng phụ cận Thương Sơn ắt hẳn là nơi bế quan của chủ nhân Huyền Danh Quyết.

Bây giờ Đất Huyền Minh đã xuất hiện, có lẽ không bao lâu sau bí cảnh cũng sẽ xuất hiện.

Đương nhiên anh phải phải binh canh phòng trước, làm tốt công tác chuẩn bị.
...
Hôm sau, Cố Bách Thiên đến công ty bởi vì có mấy văn kiện quan trọng cần anh ký tên.

Thật ra mọi chuyện trên phương diện công tác Cố Bách Thiên đã giao cho Trương Miền toàn quyền xử lý, có điều trong này có hạng mục của anh em Lâm Hậu, cho nên thỉnh thoảng anh vẫn phải chú ý một chút.

Sau khi Lâm Hậu đoạt được hạng mục của Phong Đỉnh, phía bên Lý Vi Lượng cũng chủ động tìm Lâm Hậu để ký hạng mục.

Lý Vi Lượng làm như vậy đương nhiên là vì lấy lòng Cổ Bách Thiên.

Có sự phối hợp của hai bạn học cũ, bây giờ sự nghiệp của Lâm Hậu có thể nói là phát triển không ngừng.
"Giám đốc, tiền nhà họ Lương vay của chúng ta, tháng này đã quá hạn trả năm ngày."
Trong văn phòng giám đốc, sau khi Cố Bách Thiên và Trương Miên thảo luận xong về chuyện các hạng mục, Trương Miên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói tin này cho Cố Bách Thiên.

"Quá kỳ hạn?" Cố Bách Thiên ngạc nhiên.

Trước đó nhà họ Lương thế chấp Tư Vận và Tư Điềm để vay tiền cho Phong Đỉnh, vay ba nghìn vạn, tính lợi nhuận theo mười hai tháng, không ngờ rằng mới tháng đầu tiên mà đã quá hạn?
Vô lý nha!
Tình trạng kinh doanh của Tư Vận và Tư Điềm cũng không tệ lắm, không lý nào tháng đầu tiên đã không trả nổi, nếu không thì bà cụ lấy cái gì mà dám mang hai công ty con để gán nợ?
Chẳng lẽ nội bộ nhà họ Lương xảy ra tình huống gì sao?
Cổ Bách Thiên nhíu nhíu mày, sau đó phân phó Trương Miêu: "Cậu đi tìm hiểu xem rất cuộc có chuyện gì xảy ra.
"Vâng, giám đốc"
Trương Miêu đáp lời xong thì đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay trở lại.
"Giám đốc, đã tra được rồi.

Lương Dĩ Thâm của nhà họ Lương cầm ba tỷ chúng ta cho vay trước đó đi đánh bạc, thua trắng toàn bộ ba tỷ, hơn nữa còn nợ thêm hai tỷ.

Hiện giờ bên Hong Kong đang giữ người, sau đó thông báo bà cụ Lương trong vòng một ngày phải dùng tiền đổi người, nếu không sẽ lấy mạng Lương Dĩ Thâm." Trương Miên nhíu mày, báo cáo.

Tuy anh biết quan hệ giữa giám đốc và nhà họ Lương không tốt, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì Lương Dĩ Thâm cũng là anh vợ của giám đốc.
"Ồ? Còn có việc này?" Trên.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Vạn Người Mê, truyện Chàng Rể Vạn Người Mê, đọc truyện Chàng Rể Vạn Người Mê, Chàng Rể Vạn Người Mê full, Chàng Rể Vạn Người Mê chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top