Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người nhìn lại theo giọng nói thì thấy một thanh niên kéo một cô gái đẹp lửa giận lên cao đi tới. “Cậu Thạch?”
Đồng từ Diệp Phùng co lại, toàn thân lập tức khó chịu. “Diệp Phùng, anh biết anh ta?” Đường Ngọc Dao hạ thấp giọng yếu ớt hỏi một câu. “Sao có thể không biết chứ!” Dảng vẻ Diệp Phùng như khóc tang. nói: “Tổng giám đốc Hằng Đạt bác cả của anh ta. Nhà anh ta cũng có hai phần trăm cổ phần trong Hằng Đạt.” “Quan trọng là nhà anh ta rất giàu có, làm công thương nghiệp. Vốn lưu động theo đường thẳng.
Đường Ngọc Dao nghe thế thì vẻ mặt cũng lập tức khó coi. “Cậu Thạch!””Cậu Thạch” “Câu Thạchi”
Lúc này, Ngụy Thiếu Hưng và một đám thiếu gia quen Thạch Giang Hoành ào ào chạy tới, túm tam vậy xung quanh anh ta.
Tuy nhà Thạch Giang Hoành là Dược phẩm Thiên Sơn, tài sản có hơn năm trăm tỷ, tài sản thấp hơn tập đoàn Hằng Đạt nhiều.
Nhưng Dược phẩm Thiên Sơn là vốn riêng của nhà họ Thạch, hơn nữa còn là công thương nghiệp, vốn không được chia ra, ngay cả nợ nần cũng không có. Tài sản trong sạch, vốn lưu động hùng hậu, vượt xa tập đoàn Hằng Đạt.
Đây chính là lý do Ngụy Thiếu Hưng và đám thiếu gia thấy Thạch Giang Hoành như thể đàn em gặp đại ca vậy.
Vì đầu năm nay ai có tiền người đó là ông nội. “Xin lỗi cậu Thạch! Xin lỗi cậu Thạch! Tôi không nên dùng cổ phần của công ty Hằng Đạt ở bên ngoài vờ vĩnh, mong anh đừng nóng giận.
Diệp Phùng chạy tới, kh lưng khúm núm nói xin lỗi. “Không phải tôi tức vì con mẹ nó anh cầm cổ phầnHằng Đạt mà và vĩnh, mà là mẹ nó anh cảm có phản Hằng Đạt để giải vây cho kẻ thù của bản thiếu dây. Anh biết chưa?” Thạch Giang Hoành cả giận nói.
Diệp Phùng kinh ngạc: “Dương Ninh Vân có thủ với câu Thạch? “Là chồng cô ta có thù với bổn thiếu gia đây!” Thạch Giang Hoành lửa giận lên cao nói: “Mấy ngày trước đồ chó hoang Trần Hoàng Thiên này tát bồn thiếu gia một cái ở sơn trang Ninh Vânền. Bồn thiếu gia kêu Lôi Hồ dọn dẹp nó, nào ngờ anh ta lại từng lặn lộn với Lôi Hồ. Lôi Hồ cũng là người coi trọng nghĩa khí, giúp thăng nhóc đó chém anh đây một dao. Tay anh đây đến giờ vẫn còn phải quấn gạc đó!” “Tối nay thằng nhóc đó còn ghê tởm hơn, đập nát chiếc Lamborghini giả mười ba tỷ của bản thiếu không ra hình gì, vốn không thể lái đi gặp người.” “Đúng là khiến tôi tức chết rồi. Tôi con mẹ nó thực ước gì bóp chết anh ta!”
Hit!
Nghe Thạch Giang Hoành nói thì đảm phủ nhị đại có mặt ở đây cũng không kiếm được mà hít một ngụm khí lạnh.”bá gan của tên này lớn quá”. “Sao anh ta dám đánh anh Thạch, còn dám dập con siêu xe của anh Thạch chứ “Tìm chết rồi. Anh ta là đang tìm đường chết”
Rất nhiều người ào ào trách mắng Trần Hoàng Thiên, bất bình giùm Thạch Giang Hoành
Diệp Phùng thì gào lên với Trần Hoàng Thiên: “Con mẹ nó mày chỉ là một thằng chuyển phát nhanh, gan chó đầu ra mà dám đập siêu xe của cậu Thạch? Máy bồi thường nổi không?” “Ai bảo tay anh ta tiên, đập xe tôi trước. Nếu anh ta không đập vỡ xe tôi thì tôi có thể đập xe anh ta à?” Trần Hoàng Thiên không kiểm được mà trả lời. “Chiếc xe dỏm của mày có thể đáng giá máy đồng bạc rách chứ?” Thạch Giang Hoành chán nàn nói: “Hơn nữa tao chỉ đập vỡ kính chắn gió của máy. Còn con mẹ nó mày thì sao? Đập nát đuôi chiếc Lamborghini của tao. Có bán cả mày đi cũng không đến nổi phí sửa chữa cho ông đây đâu?” “Quỳ xuống xin lỗi cậu Thạch, sau đó bồi thường” Ngụy Thiếu Hưng kêu to.
Lập tức, đám người đứng ngoài xem đều đồng loạt kêu lên.”Quỳ xuống xin lỗi cậu Thạch, sau đó bồi thường “Quỷ xuống xin lỗi câu Thạch, sau đó bồi thường!” “Quỳ xuống xin lỗi cậu Thạch, sau đó bồi thường”
Cả đám thiếu gia chỉ vào Trần Hoàng Thiên ồn ào không ngừng. “Nghĩ cũng đừng nghĩ” Trần Hoàng Thiên quát lon. “Mẹ nó chứ!” Ngụy Thiếu Hưng khó chịu nói: “Nếu mày không quỳ xuống nói xin lỗi, không bồi thường tiền có tin tao đánh máy tới vợ máy cũng nhận không ra không?” “Có can đảm thì mày thử xem!” Trần Hoàng Thiên bước lên trước một bước.
Lập tức, Ngụy Thiếu Hưng, Diệp Phùng và mười mấy thiếu gia nhà giàu ào ào xắn tay áo lên, dáng vẻ muốn ra tay.
Dương Ninh Vẫn thấy thế thì bỗng chắn trước người Trần Hoàng Thiên, khẽ nói: “Anh quên lời em vừa nói rồi à? Đây không phải chỗ anh có thể nổi giận. Để hết tất cả bất mãn xuống!” “Vo, ho…” “Anh im đi!” Dương Ninh Vân quát Trần Hoàng Thiên: “Nghe lời em. Nếu không nghe lời em thì em sẽkhông để ý anh như trước
Cô biết Trần Hoàng Thiên biết đánh nhau nhưng chi một mình anh sao có thể đánh lại, làm sao có thể đánh thắng được nhiều người ở đây như thế?
Một khi đánh nhau, Trấn Hoàng Thiên bị đánh tới chỗ lành lặn cũng không có, nhưng làm họ bị thương thì tới lúc đó áp lực từ bên ngoài và trong nhà đều theo nhau mà tới.
Cho nên cô mới muốn ngăn cản Trần Hoàng Thiên ra tay. Nhịn một chút trời yên biển lặng, một khi ra tay thì chính là vực sâu vạn trượng rồi. “Anh… nghe em.” Trần Hoàng Thiên gật đầu. Anh rất quý trọng tình cảm bây giờ của Dương Ninh Vân. Ít nhất mỗi đêm anh có thể ngủ cùng có trên một chiếc giường, thỉnh thoảng còn có thể ôm cô, tốt hơn kiểu rõ ràng gần trong gang tắc lại như cách xa vạn trượng trước kia nhiều.
Cho nên anh không đành lòng vì sự cố chấp của minh mà phá hủy bầu không khi không dễ gì mới tốt đẹp được.
Thấy Trần Hoàng Thiên gật đầu, Dương Ninh Vân thẩm thờ phảo một hơi, bỗng xoay người đối mặt với Thạch Giang Hoành, cắn rằng nói: “Tôi thay chồng tôi xin lỗi cậu Thạch. Xin lỗi, là chồng tôi xúc động. Anhấy không nên đạp xe của cậu Thạch, mong cậu Thạch đừng nóng gián “Ha ha!”
Thạch Giang Hoành ngừa đầu cười nói: “Các anh nhìn cô ta có giống như đang nói xin lỗi không? Ngay cổ củi người cũng không, đây mẹ nó là xin lỗi a?” “Không phải ”
Rất nhiều người đồng thanh trả lời. “Dương Ninh Vân, cô không bằng lòng nói xin lỗi thì đừng xin lỗi. Chúng tôi đánh chồng cô thành con chó chết là được rồi. Nếu cô muốn xin lỗi thì chân thành một chút. Dù không quý cô cũng phải cúi người cho tốt một chút. Đưa khuôn mặt oán phụ ra thì tinh là gì?” Ngụy Thiếu Hưng cười khẩy.
Trần Hoàng Thiên rất muốn bước lên cho anh ta một cái tát để anh ta ít lời đi nhưng bị Dương Ninh Vân kéo tay lại. “Được, tôi xin lỗi lần nữa.”
Dương Ninh Vân cắn răng nói. “Vo…” “Anh im!”
Dương Ninh Vân quát Trần Hoàng Thiên. Cô ngoảnh sang nhìn Thạch Giang Hoành, thu về mặt oánhận lại, nói: “Cậu Thạch, tôi thay chúng tôi nói lời xin lỗi thật lòng với anh, mong anh đừng nóng giận”
Dứt lời, cô củi người một cái,
Kết quả của cái cúi người này làm Thạch Giang Hoành và đảm thiếu gia nhà giàu gào “ấu” lên. “To ghê hồn!”
Dương Ninh Vân kinh ngạc, vội vàng che kín cổ áo mới nhận ra mình vừa làm gì. Mặt cô lập tức đỏ bừng lên. “Dương Ninh Vân, có năng lực thật, dậy thì rất tốt.” Thạch Giang Hoành cười xấu xa, “Con mẹ nó mày…” Trần Hoàng Thiên cắn răng thấy cả máu nhưng tay bị Dương Ninh Vân nắm chặt, ra hiệu cho anh chịu đựng. “Tôi đã xin lỗi như anh yêu cầu. Bây giờ đã được chưa?” Dương Ninh Vân hít sâu một hơi hỏi.
Thạch Giang Hoành giương cằm lên, giả vờ thâm tram.
Sau đó, anh ta nhếch môi cười: “Xin lỗi cũng không tệ, tôi rất hài lòng. Nhưng xe tôi đắt như thế, chỉ một câu xin lỗi không thể khiến tôi hài lòng được. Trừ phi có tự mình rót cho tôi một ly rượu, nâng hai tay cao qua đầu cho tôi uống thì tôi sẽ lựa chọn tha thứ chochồng cô không tính toán với anh ta, cũng không bắt các cô bồi thường. ” “Được ”
Dương Ninh Vân cắn răng bằng lòng. Xin lỗi cũng đã nói rồi, không thua gì bước này cả. Nếu không đồng ý thì thất bại trong gang tác, uống công nói xin lỗi. “Lần này để tôi.” Trần Hoàng Thiên nói. “Không” Thạch Giang Hoành cười mìa: “Vợ anh xin lỗi thì cũng phải để cô ta mới rượu. Cô ta có thể thay anh còn anh không thể thay mặt anh. Trừ phi anh quỳ xuống xin lỗi lần nữa.” “Mày…” “Được rồi Trần Hoàng Thiên, để em làm” Dương Ninh Vân khuyên Trần Hoàng Thiên một câu, đi qua bên cạnh rót một ly rượu, làm theo yêu cầu của Thạch Giang Hoành, bưng hai tay tới cạnh anh ta, nói: “Mời cậu Thạch uống rượu, hóa ân ân oán oán thành lỵ rượu này mà uống hết.” “Cô rất biết nói chuyện.” Thạch Giang Hoành cười cười, mắt liếc qua cổ áo Dương Ninh Vân vài lần. Lần này có kéo cao cổ áo lên, mắt anh ta không có lực xuyên thấu nên không thấy được gì. “Mời anh Thạch uống rượu.” Thấy mắt Thạch Giang Hoành không thành thật, Dương Ninh Vân cổnên lửa giản, nhắc nhớ một cầu “Được, như có mong muốn ”
Thạch Giang Hoành cười xấu xa, bưng ly rượu vang rớt đầy bảy mươi phần trăm trên tay Dương Ninh Văn lên.
Phù!
Dương Ninh Vân thở phào một hơi, cuối cùng có thể cởi bỏ ân oán giữa người này rồi.
Nhưng không ngờ đúng lúc này Thạch Giang Hoành đưa rượu tới môi rồi nhưng bỗng bị anh ta bắt về phía cổ áo Dương Ninh Vân. “Á!”
Dương Ninh Vân hét lên một tiếng theo bản năng, vô thức dùng tay chụp lấy. “VO!”
Trần Hoàng Thiên lập tức chạy tới, bắt lấy tay Dương Ninh Vân: “Đừng chụp, nếu không lại trúng kế của anh ta rồi.”
Bị Trần Hoàng Thiên nhắc nhở như thế, cuối cùng Dương Ninh Vân nổi giận, đỏ mắt quát Thạch Giang Hoành: “Mày là thắng súc sinh!” “Ha ha ha!”Thạch Giang Hoành và đảm thiếu gia ngửa đầu cười to. “Con mẹ nó mày chết chắc rồi…
Trần Hoàng Thiên hoàn toàn bùng nổ, xông lên nằm cổ áo Thạch Giang Hoành, đẩy anh ta ngã xuống một cái bàn. “Cứu tôi! Mau cửu tôi!”
Thạch Giang Hoành phản ứng kịp thì đã bị ấn trên bản không thể tránh thoát, lập tức kêu lên đầy hoảng “Cứu cái đầu mẹ mày!”
Trần Hoàng Thiên cầm một chai rượu vang chưa mở, nên mạnh lên trán Thạch Giang Hoành.
Choang!
Chai rudu vo vun.
Không biết là rượu vang hay là máu tươi văng ra tung tóe.
Ngay sau đó. “Á!”
Thạch Giang Hoành kêu lên tế tâm liệt phế.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!