Chàng Rể Đào Hoa

Chương 79: 79


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa

“Um.”

Lúc này dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt gật đầu, hiện giờ Lôi Hồ mới thẩm thở phào nhẹ nh

Kể đến gã la ngẩng đầu cười khả khả nhìn Trần Hoàng Thiên nhưng chẳng dám thằng co

Vừa rồi Trần Hoàng Thiên bước lên, gà la mới đột nhiên phát hiện người mà Thạch Giang Hoành bỏ tiền ra thuế gà chém thì ra là chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia

Khi đó gà bị dọa bay hồn vốn không biết nên giải thích với Trần Hoàng Thiên ra sao nên rơi vào trầm tư.

Gã ta phải nghĩ cho mình con đường sống chủ, dẫn theo một đám đàn em, mỗi người vác dao tới cửa ra oai là văn đề hết sức nghiêm trọng, nếu không nghĩ ra đường sống thì cực kỳ nguy hiểm.

Vì thế nghĩ tới nghĩ lui gà ta cũng chưa nghĩ racách tốt đành căng da dầu đi đối mặt, không ngờ chủ tịch Trần khả tốt tính, dường như không tức giận với gã

Có câu nói không duỗi tay đánh người mặt cười, gã ta đến cười, nếu không Trần Hoàng Thiên quay đầu tính số với gã thì sao? “Lôi Hồ, có phải cậu nhận sai người hay không? Thằng nhóc này chỉ là tháng giao hàng chuyển phát nghèo kiết xác, cậu gọi nó là cậu Trần làm gì? Càng không cần khách sáo với nó như thế

Thạch Giang Hoành tiến lên phía trước, rất khó hiểu nói. “Mày nói nó biết cái rắm!”

Phổi Lôi Hồ sắp tức nổ, thắng nhãi này suýt hồ chết gã la, lửa giận lập tức bùng lên, đã chân về phía Thạch Giang Hoành.

Am!

Thạch Giang Hoành như bị trâu húc, tế xa hơn hai mét, đau đớn cuộn thành con tâm “Này…”

Biến cố bất ngờ xảy ra làm người ở đây lần nữa kinh ngạc đến ngày người “Lôi Hồ uống *** thuốc hay Trần Hoàng Thiên bỏ thuốc mê hỗn đại pháp gì lên người anh ta mà có thểkhiến anh ta đột nhiên trở mặt đi đánh kim chủ Thạch Giang Hoành vậy?”

Trong lòng mọi người đều xuất hiện cái nghị vẫn khó hiểu này.

Ngay cả Dương Ninh Vân cũng không rõ chuyện gì xảy ra, một đôi mắt đẹp đầy rẫy nghi hoặc nhìn Trấn Hoàng Thiên, chớp chớp liên tục như em bé tò mò, “Lôi Hồ, ông tồn hai triệu mới máy tới chém người, mày lại vì một thằng giao hàng chuyển phát nhanh mà đánh ông mày mẹ nó có ý gì? Thạch Giang Hoành bò lên, ôm bụng tức muốn hộc máu rồng

Tài sản nhà anh ta có năm sáu tỷ, gia tộc bậc nhất tại Đông Quan, hơn nữa mở công ty dược phẩm, quen biết khá nhiều quan lớn quý nhân, mới dám bày ra vẻ kiêu ngạo ngông cuồng trước mặt Lôi Hồ.

Nếu là đặt ở quá khứ thì Lôi Hồ sẽ nhịn, nghề của gã là không muốn đắc tội với người có thể nhất.

Nhưng ở trước mặt chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia thi Dược phẩm Thiên Sơn tỉnh là cái thá gì, một cái công ty nhỏ thôi. Giải trí Hoàng Gia trải rộng khắp các tỉnh thành trên cả nước, thể lực còn không trâu bòbảng Dược phẩm Thiên Sơn chắc

Kết quả gà ta ỷ vào Tran Hoàng Thiên chống lưng nên không sợ đắc tội nhà họ Thạch, mắng mẹ một tiếng lập tức cướp lấy cây dao trên tay đàn em, nhoảng cái chém lên tay Thạch Giang Hoành một nhất “A!”

Thạch Giang Hoành hết thảm một tiếng, theo bản năng che cảnh tay lại, máu tưới tức thì nhiễm ướt tay anh ta.

Thế nhưng Lôi Hồ chi cho anh là cái ra oai phủ đầu chứ không hề dặm nặng tay, dù sao nhà họ Thạch ở đây có chút thể, sợ ra tay quá mức sẽ hòng, nhà họ Thạch không tiếc trả giá lớn mà xử lý gã ta. Lỡ Giải trí Hoàng Gia khó giữ được gã la, vậy gã hết cách lẫn lộn ở chỗ này. “Đây chỉ là bài học nho nhỏ cho máy, kể từ bây giờ thành thật chút cho tạo Cậu Trần là anh em của tao, mày dám mắng cậu ấy là nghèo kiết xác, nhất dao tiếp theo của ông không phải chém lên tay máy, mà là chém lên đầu máy dầy” Lôi Hồ dùng dao chỉ vào Thạch Giang Hoành, cảnh cào từng câu từng chữ

Gà ta không ngu Vừa rồi gã ở ngay đây, chính tại nghe thấy mẹ vợ Trần Hoàng Thiên mắng Trần Hoàng Thiên là phế vật, biết ngay Trần Hoàng Thiên không đểlà thân phận chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia

Tuy gà là không biết vì sai nhưng biết chắc chắn Trần Hoàng Thiên có tính toán riêng của mình, vì vậy giả không dám để lộ thân phận của Trần Hoàng Thiên nên mới nói anh là anh em của gái ta “Mẹ nó!”

Thạch Giang Hoành tức điện. “Sớm biết mẹ nó thắng đó là anh em mày, ông không nên bỏ tiền tìm mày. Mày nhận tiền còn đánh ông!”

Anh ta chỉ có thể chấp nhận, che cánh tay chảy máu đàm đĩa giận dữ rời đi.

Ha!

Giờ phút này tất cả mọi người thờ phào ra

Không ai có thể đoán trước sợ bóng sợ gió một hồi lại có kết quả như thế này! “Tất cả mẹ nó khách sáo với cậu Trần chút, vừa rồi ai mắng cậu Trấn thi xin lỗi cậu ấy đi. Nếu không ông chém chết tụi bay!”

Lôi Hồ bỗng cầm con dao đầy mẫu chỉ về phía mọi người ở dây.

Dọa mọi người sợ chết khiếp.

Đám người Lý Cảnh Vinh, Chu Tuấn Kiên và Hàn Việt đều kh lưng chạy đến trước mặt Trần HoàngThiên, dùng sức của người nhận lỗi. “Trần Hoàng Thiên, rất xin lỗi anh. Bạn tôi không nên trách móc anh, mong anh không để trong lòng Vé sau bạn tôi xem anh như anh trai, không dám chế nhạo anh nữa.” “Mày mẹ nó không xin lỗi cậu Trần à?” Lôi Hồ chỉ đạo về phía Dương Chỉ Văn vẻ mặt không tình nguyện, vừa rồi gã ta thấy anh ta là kẻ đầu tiên mở miệng mång. “Tôi đang suy nghĩ xem nên xin lỗi thế nào, qua ngay!”

Dương Chí Văn bị dọa, gấp gáp chạy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cười hạ hà nói: “Em rễ, chúng la là người một nhà em cũng đừng chấp nhặt với anh vợ, bảo anh Hồ lấy dao về chút, quả dọa người rồi.” “Ha ha.”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nhìn sang Lôi Hồ “Gác cây dao lên cổ anh ta”

Lôi Hồ đáp vâng, lập tức đặt con dao lên cổ Dương Chí Văn. “Đừng giết tôi!”

Dương Chí Văn sợ tới mức nát gan, giơ tay gào khóc “Trần Hoàng Thiên, mày muốn làm gì? Tao là anhhọ của Ninh Vân là anh vợ mày mày không được giết tao.”

Sau đó trong mắt anh ta chuyển động, nhìn về phía Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, em mau nói mấy câu dễ nghe với Trần Hoàng Thiên đi, bảo nó dừng giết anh xem như anh cầu xin em.”

Dương Ninh Vân quay đầu sang một bên, hận anh ta tới nghiến răng nghiến lợi. “Ông nội… cứu cháu!” Hai chân Dương Chí Văn run run chảy cả nước tiểu, khóc xin cầu cứu, bởi vì anh ta cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo chạn vào trên cổ mình, nếu dạo này kéo ngang một cái thì chắc chắn bị cắt đứt mạch máu. “Nó không tiếp nhận lời xin lỗi của máy vậy thành khẩn chút, quỳ xuống cầu xin nó tha cho mày!” Dương Chấn Kỳ quát lớn. Ông ta ở trước mặt Lôi Hổ không hề có chút mặt mũi nào, sao có thể cứu Dương Chí Văn? Chỉ có thể dạy nó thôi.

Bùm bup!

Dương Chi Văn không nói hai lời, trực tiếp quỳ gối trước mặt Trần Hoàng Thiên, khóc than nói: “Em rể, trước kia là miệng anh tiền, không nên đặt biệt danhphê vật cho em, cả ngày cũng không nên chế nhạo hay chửi rửa em, lại càng không nên ngày ngày xui giục ông nội bảo em và Ninh Vân ly hôn. “Anh có tội, anh biết sai rồi, về sau anh không dám nữa.” “Cầu xin em tha cho anh được không em rể “Chó, có thể sửa thói ăn shit sao?” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi. Anh một chút cũng không tin lời nói của Dương Chí Văn, bây giờ nói rất dễ nghe nhưng trong lòng không chứng đang nghĩ xem tính kể anh và Dương Ninh Vân thế nào. “Có thể có thể, anh nhất định sửa! Nhất định quyết tâm sửa chữa sai lầm!” Đầu Dương Chí Văn như giã tôi.

Lúc này Dương Chấn Kỳ đứng dậy, nói: “Trần Hoàng Thiên, giết người bắt quả là đầu cắm xuống đất thôi. Chí Viễn đã vậy rồi, cháu tạm thời bỏ qua cho nó đi. Chẳng lẽ cháu định giết anh họ Ninh Vân, giết anh vợ cháu trước mặt con bé?” “Thể không tốt lắm nhỉ?”

Nói xong ông ta không quên tặng cái ảnh mắt cho Dương Ninh Vân

Dương Ninh Vân đến cũng vẫn mềm lòng, mờ miệng khuyên nhủ: “Trần Hoàng Thiên, nếu không anhbỏ qua đi, sau này xem biểu hiện của anh ta.

Trần Hoàng Thiên gật đầu nói được bảo Lõi Hồ rút dạo về. “Cậu Trần, nếu không lưu cái số điện thoại, dâu này có ai chọc cậu, cậu cử gọi điện thoại cho tôi, tôi đảm bảo lái máy xe tải người tới giúp cậu?” Mặt Lôi Hồ đầy tươi cười dò hỏi.

Trần Hoàng Thiên gật đầu và trao đổi số điện thoại với Lôi Hồ. Dương Chí Văn nhìn mà trong lòng ớn lạnh, không khỏi thầm nghĩ: “Thằng phế vật đáng chết ôm được cái đùi như vậy, xem ra mình cũng phải nghĩ cách tìm cái đùi để ôm, nếu không về sau ở nhà họ Dương đã không còn cơ hội xoay người, càng không có cơ hội báo thù” “Cậu Trần, vậy tôi về trước!”

Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Lôi Hồ ôm quyền nói.

Trần Hoàng Thiên gật đầu. Lúc này gã ta mới dẫn theo người ngựa rút khỏi biệt thự.

Lôi Hồ vừa rời đi, Hàn Phương lập tức chạy đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, như fan girl: “Anh Trần, anh quá có mặt mũi luôn. Trước khi chưa làm giao hàng chuyển phát nhanh, có phải anh từng lẫn lộn với anh Hổ không?”Trần Hoàng Thiên cười không đáp “Chắc chán rồi. Nếu không sao anh Hồ lại nói anh Trần là anh em của anh ấy” Lý Cảnh Vinh tiến lên nói, còn cười khả khả nhìn Trần Hoàng Thiên: “Anh Trần, sao sau này anh không lăn lộn với anh Hồ mà đối nghề giao hàng chuyển phát nhanh vậy? Lăn lộn với anh Hồ có mặt mũi biết bao!” “Tôi giao hàng chuyển phát nhanh, ở chỗ anh ta không làm gì lại có mặt mũi?” Trần Hoàng Thiên cười hỏi. “Đúng vậy! Đúng vậy!”

Một đám bề dưới cười hiền, đều cho rằng Trấn Hoàng Thiên từng lăn lộn với anh Hồ, thậm chí Dương Chấn Kỳ và tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Chỉ có Lý Nhất Chính dường như nhìn ra chút mạnh mồi, thầm nói trong lòng: “Xem ra không đơn giản như vậy. Lôi Hồ cũng có chút thể lực ở Đông Quan lại cung kính với Trần Hoàng Thiên như vậy, không phải Trần Hoàng Thiên từng lặn lộn chung với Lôi Hồ mà là Lôi Hồ lặn lộn với Trần Hoàng Thiên. Cậu Trần Hoàng Thiên này quả thần bị, chỉ sợ là con trai của đại lão nào đó, chắc chắn là thế ”

Kể đến từng người trở về phòng“Trấn Hoàng Thiên, sao anh quen biết Lôi Hồ vậy?”. Không có người ngoài, Dương Ninh Vân cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Vài hôm trước anh đến chỗ Hoàng Thiên Tuấn Đòi nợ, Lôi Hồ là đại ca của Hậu Quý nên Hoàng Thiên Tuần Gọi anh ta đến, khi đó anh gặp anh ta Tiền là anh ta trả, em tra người chuyển khoản trả tiền qua ngân hàng, chắc chắn là lên của Lôi Hồ.” Trần Hoàng Thiên nói

Dương Ninh Vân mở di động ra tra ngân hàng, người trả tiền quả nhiên là Lôi Hồ. “Xem ra trước kia anh đuổi Hoàng Thiên Tuấn Ra khỏi khách sạn Vạn Hào là rất đúng, nếu không sẽ không quen biết ông ta và Lôi Hồ. Tiền là không thể lấy lại, nếu không việc này hôm nay cũng không giải quyết hoàn mỹ như vậy.”

Dương Ninh Vân lộ ra nụ cười xán lạn.

Trần Hoàng Thiên cười ha hả, hỏi: “Vừa rồi em nói dù trời có sập xuống cũng chồng cùng anh, là lời nói thật lòng sao?” “Ây, anh hỏi cái này làm gì. Em là vợ anh, trời sập xuống không chống cùng anh thì có thể đề một mình anh gánh, em ở bên cạnh xem. Thật là, có vậy cũng hỏi. Anh thật ngốc!”Cô dùng đầu ngón tay chạm lên trận Trần Hoàng Thiên một chút, kể đến đỏ mặt chạy vào phòng tắm, còn không quên để lại một câu “Đêm nay cho phép anh ôm em ngủ!”

Trần Hoàng Thiên vừa nghe thấy vậy lập tức kích động

Đây chẳng phải có nghĩa là tình cảm giữa anh và Dương Ninh Vân lại thăng hoa sao?

Cứ tiếp tục phát triển như vậy có phải không bao lâu sau, anh đã có thể cùng cô… làm cái đó?a

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top