Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chàng Rể Đào Hoa
“Không được! Tử Minh, không được!”
Lý Tú Lan bị dọa ngây người, bà ôm lấy chân Hàn Tử Minh kêu khóc: “Tử Minh à, cậu có thể nể mặt tôi từng là mẹ vợ của cậu mà không giết tôi hay không?” “Mẹ vợ cái chó gì, bà đi chết đi!”
Hàn Tử Minh giơ kiếm lên định chém xuống. “Đừng!”
Lý Tú Lan vô cùng kinh hãi hét lên: “Đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật!”
Thanh kiếm của Hàn Tử Minh đã sắp sửa chém xuống nhưng anh ta đã kịp thu tay lại, hỏi: “Bí mật gì?”
Lý Tú Lan lau một hội lạnh, nói: “Nếu tôi nói ra, cậu có thể đừng giết tôi không?” “Vậy phải xem có đáng giá hay không” Hàn Tử Minh nói.
Lý Tú Lan lau nước mắt nước mũi: “Dù có đáng giá hay không thì dù sao giết hai chúng tôi, cậu cũng không được lợi gì, hơn nữa, hai chúng tôi cũng chưa từng mạo phạm gì đến cậu, trước đây còn từng giúp cậu, cậu có thể nể giao tình ngày xưa, bất kể có đáng giá hay không cũng đừng giết mẹ con tôi hay không?”
Hàn Tử Minh lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào Dương Bảo Trân gả vào nhà họ Triệu, còn sinh con cháu cho nhà họ Triệu thì hai người cũng coi như là người nhà họ Triệu nên nhất định phải chết!”
Dương Bảo Trân vừa nghe được lời này thì cả người cô đều run lên, cô ta lập tức ném đứa bé trong tay ra ngoài rồi khóc lóc kêu gào: “Anh rể, anh hiểu lầm rồi anh rể, đây không phải là con em, đây là con người ta, em không có sinh con cho Triệu Trung Hữu, xin anh hãy tin em, thực sự không phải con em mà”
Hàn Tử Minh cười lạnh: “Vậy cô nói tôi nghe, đây là con của ai?”
Lý Tú Lan bỗng nảy lên một ý, nói: “Là con của Trần Hoàng Thiên”
Hàn Tử Minh suýt thì bật cười: “Dương Bảo Trân sinh con cho Trần Hoàng Thiên?” “Không!” Lý Tú Lan lắc đầu, nói: “Nó là con của Trần Hoàng Thiên cùng Phương Thanh Vân, nhà họ Triệu muốn có được nửa cuốn sau của Chân Võ Tu Luyện Quyết nhưng Trần Hoàng Thiên lại không đưa, vì vậy liền trộm con của Trần Hoàng Thiên, muốn lấy đó uy hiếp cậu ta giao ra nửa cuốn sau. Nhưng giờ cậu ta vẫn đang suy xét, chưa có đưa ra đáp án cho nên nhà họ Triệu mới để tôi cùng Bảo Trân chăm sóc đứa nhỏ, đợi đến khi Trần Hoàng Thiên đáp ứng liền đưa đứa bé ra trao đổi. “Là thật hay giả?” Hàn Tử Minh bị lừa đến phỉnh đến ngây người.
Anh ta ở nước ngoài nên cũng không biết con của Trần Hoàng Thiên có bị trộm đi hay không.
Nhưng trước đó anh ta cũng đã biết Phương Thanh Vân mang thai con của Trần Hoàng Thiên cho nên anh ta cũng có hơi tin. “Vô cùng chính xác!”
Dương Bảo Trân nói: “Lời mẹ em nói đều là sự thật, đứa nhỏ này chính là con của Trần Hoàng Thiên cùng Phương Thanh Vân, nếu như đứa nhỏ là con em thì em có thể ném con của mình đi như vậy sao? Mới nãy mẹ em có thể bị dọa sợ mà ném đứa nhỏ đi sao? Chính là bởi vì đứa nhỏ là con của Trần Hoàng Thiên cho nên mẹ con em mới có thể mặc kệ sống chết của thằng bé như vậy. Nếu anh còn không tin thì em bóp chết nó cho anh xem!”
Nói xong, Dương Bảo Trân liền đứng dậy, bước qua bóp cổ đứa bé nhấc lên. “Tuấn Vũ, đừng trách mẹ, mẹ thực sự không muốn chết, mẹ chỉ đành lấy tính mạng con ra chứng minh mẹ vô tội.”
Cô ta thầm nói trong lòng rồi đột nhiên tăng mạnh lực độ, đứa trẻ lập tức không khóc ra tiếng nữa.
Hàn Tử Minh vội vàng nói: “Tôi tin, đừng bóp chết nó, nếu đã là con của Trần Hoàng Thiên thì giữ lại cũng có lợi cho tôi”
Haiz!
Dương Bảo Trân thở dài. Lý Tú Lan cười hì hì, hỏi: “Tử Minh, cậu có thể đừng giết chúng tôi không?”
Hàn Tử Minh tản đi quang kiếm: “Mới nãy bà nói có bí mật muốn nói với tôi không phải là bí mật này đấy chứ?” “Không!” Lý Tú Lan lắc đầu, nói: “Tôi muốn nói với cậu chuyện Ninh Vân đang ở núi Nga Mi” “Bí mật cái chó gì”
Hàn Tử Minh trợn mắt.
Anh ta thấy đứa bé cần có người trông nên cũng không giết Lý Tú Lan cùng Dương Bảo Trân.
Lúc này, nhà họ Triệu cũng đã bị giết sạch, đám người Cecil cũng đã qua đây. “Ái chà, em gái này khá đẹp đấy, Hàn đà chủ có chơi hay không, không chơi thì cho tôi chơi chút?” Cecil nhéo cằm của Lý Tú Lan cười hỏi.
Phụt!
Hàn Tử Minh không nhịn được bật cười.
Có điều, thật lòng thì Lý Tú Lan bảo dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn như phụ nữ hơn ba mươi, dáng người cũng rất đẫy đà, tên ngoại quốc như Cecil thích loại hình như vậy cũng rất bình thường. “Anh thích thì cứ chơi tùy thích.
Hàn Tử Minh xua tay rồi nói với Lý Tú Lan: “Cecil muốn chơi bà, không muốn chết thì hầu hạ anh ta cho tốt, bằng không một chưởng của anh ta cũng đập chết bà. “Được, được, được!”
Lý Tú Lan vội vàng gật đầu, bà ta kéo Cecil bước vào bên trong biệt thự.
Mới nãy bà ta đã bị thu hút bởi cơ bắp cuồn cuộn của Cecil, thậm chí bà ta đã ảo tưởng, nhưng thật không ngờ Cecil lại thích bà ta, thật đúng như ý nguyện của bà ta mà. “Tên da đen này quả là mù rồi mà, chẳng lẽ mình còn không đẹp bằng mẹ mình hay sao?” Dương Bảo Trân oán thầm không thôi.
Cô ta cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Mà lúc này.
Tin tức nhà họ Triệu bị diệt sạch đã lặng yên truyền đi.
Bởi vì nhà họ Triệu nằm ở khu khá phồn hoa, xảy ra động tĩnh lớn như vậy còn không bị người ngoài biết là giả.
Có điều Hàn Tử Minh cũng không chút sợ hãi.
Anh ta biết, Phật Gia Đường đã bị thế lực bên ngoài ngăn chặn rồi, chẳng còn ai có thể đối phó được anh ta nữa.
Núi Nga Mi. “Trời ạ, mọi người xem này, hình như nhà họ Triệu ở Trung Nguyên bị người ta diệt cả rồi. “Thật hay giả vậy, Triệu Thanh Lam là người đứng đầu trong bảng xếp hạng Võ Tôn đấy, ông ta bị ai giết chứ?” “Không biết nữa, trên bản tin thời sự nói vậy mà” Các đệ tử phái Nga Mi tụ tập lại bàn tán sôi nổi.
Dương Ninh Vân cùng Thanh Tâm vừa hay ngang qua nghe được tin nhà họ Triệu bị diệt, sắc mặt Dương Ninh Vân liền thay đổi, cô lập tức chạy qua, vội vàng hỏi: “Không phải mọi người đang nói đùa đấy chứ, nhà họ Triệu ở Trung Nguyên bị giết sạch rồi?”
Cô biết em gái cô đã gả vào nhà họ Triệu, nếu nhà họ
Triệu đều bị giết sạch thì không phải là mẹ cô và em gái cô cũng… Tuy cô hận mẹ và em gái mình, nhưng lúc biết hai người bọn họ có nguy hiểm đến tính mạng thì cô hoặc ít hoặc nhiều vẫn rất lo lắng. “Thật đấy, cô xem này”
Một ni cô đưa điện thoại qua cho Dương Ninh Vân, Vừa xem xong.
Tay Dương Ninh Vân đã run lên, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Bởi vì cô đã nhìn thấy một bóng người trong đoạn video đó, người này có hóa thành tro thì cô cũng nhận ra, không phải ai khác mà chính là Hàn Tử Minh! “Anh ta… Trở lại báo thù sao?”
Lúc Hàn Bình Minh bị giết thì cô cũng ở đấy, cô biết là do nhà họ Triệu phản bội nên Hàn Bình Minh mới bị giết, giờ Hàn Tử Minh đã quay lại giết sạch nhà họ Triệu không phải là báo thù thì là gì chứ? “Vậy tiếp theo không phải là anh ta sẽ đến nhà họ Trần tìm Trần Hoàng Thiên báo thù?”
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt cô đã bị dọa đến trắng bệch, cô vội vàng gọi điện cho Trần Hoàng Thiên.
Nhưng lần này lại không tài nào nối máy được.
Trần Hoàng Thiên đang ở sa mạc Gobi nên không có tín hiệu, nhưng cô lại không biết điều này.
Vì thế cô lại gọi điện qua đại nội, biết được đại nội đã biết tình hình rồi đón người nhà họ Trần vào trong đại nội thì Dương Ninh Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là cô vẫn rất lo lắng nên liền đến phòng thiền của sư thái Mạc Ngôn. “Sư phụ, sư phụ còn nhớ cái người tên Hàn Tử Minh đó không? Anh ta đã giết sạch nhà họ Trần ở Trung Nguyên rồi, con sợ anh ta lại đi tìm Trần Hoàng Thiên báo thù, sư phụ có thể đến thủ đô với con một chuyến để trừ bỏ tên tai hại Hàn Tử Minh này không?” Dương Ninh Vân lo lắng nói.
Sư thái Mạc Ngôn cũng đã nhận được tin tức cho nên cũng không kinh ngạc, bà nói: “Ngay đến cả Triệu Thanh Lam cũng đã bị cậu ta giết hại, thì vi sư có đi cũng không phải đối thủ của cậu ta”
Dương Ninh Vân nói: “Trần Hoàng Thiên không chỉ từng cứu sư phụ ở Mỹ, mà còn từng cứu năm vị trưởng lão của hai phái Võ Đang và Long Hổ, sư phụ có thể gọi điện cho trưởng môn phái phái Long Hổ và Võ Đang để bọn họ đi diệt trừ Hàn Tử Minh cùng sư phụ hay không?”
Sư thái Mạc Ngôn gật đầu: “Nếu như hai vị chưởng môn nguyện ý rời núi thì ngược lại cũng có khả năng diệt trừ Hàn Tử Minh”
Nói xong, bà ấy liền gọi điện thoại đến núi Long Hổ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Đào Hoa, truyện Chàng Rể Đào Hoa, đọc truyện Chàng Rể Đào Hoa, Chàng Rể Đào Hoa full, Chàng Rể Đào Hoa chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!